Chậm rãi ngồi dậy khỏi đất, mái tóc đuôi ngựa sau đầu hoàn toàn tản
ra, trang phục kiếm đạo trên người thấm nhiều giọt nước mắt, loang lổ
giống như tương phi trúc*. Chị Kikuri cũng khóc, vươn tay phải về phía
tôi. Được chị ấy túm lên một phen, thiếu nữ luôn như lửa lúc này lại
giống như gió nhẹ, giống như liễu tĩnh, hóa thành một vũng nước dựa lên
vai tôi.
*(Tojikachan: vào thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế trong lịch sử Trung Quốc, Nga Hoàng và Nữ Anh lo an táng cho chồng là vua Thuấn
xong rồi 2 bà ngồi bên mộ khóc suốt 7 ngày 7 đêm, nơi nước mắt 2 bà chảy ra mọc nên một giống trúc được thiên hạ gọi là “tương phi trúc”)
Cảm giác trên cổ ẩm ướt, dịu dàng vỗ vỗ lưng chị ấy: “Chúng ta thắng.” Vừa
dứt lời, chị ấy gắt gao ôm tôi, lên tiếng khóc lớn. Tiếng khóc run run
hơi bén nhọn làm cả người tôi chấn động, cả lòng tôi chấn động. Bất
giác, hai hàng lệ như suối bích, chảy xuống hai má.
Đột nhiên, sự
lặng im bị một trận hô gọi ầm ĩ đánh vỡ: “Hyoutei! Hyoutei! Hyoutei!
Hyoutei!” Ngẩng đầu, trong mông lung nhìn thấy vô số bóng người màu sắc
rực rỡ nhòa đi, vươn mu bàn tay vội vàng gạt sương mù trong mắt. Khắp
nơi, âm thanh ủng hộ đột nhiên thay đổi: “Nakamura! Nakamura! Nakamura!
Nakamura!” Cùng với nhiều vỗ tay mạnh mẽ vang dội. Chị Kikuri chậm rãi
lùi lại, dịu dàng cười cười với tôi, cũng theo nhịp vỗ tay lên.
Mặt mày cong cong, rưng rưng mỉm cười, nghiêng mặt về phía đông nam. Nhìn
thấy các bạn cùng trường vui mừng vẫy tay, nhìn thấy Kunimitsu yên lặng
đứng, cười nhẹ, yên lặng vỗ tay, khóe miệng của tôi kéo thành trăng lưỡi liềm. Lại nhìn khán đài phía nam, mẹ khóc không kềm chế được, bố nắm
chặt nắm tay vung lên về phía tôi, chị tôi dựa vào trong lòng anh rể
Kamechirou, hai tay ôm môi, đôi mắt lấp lánh nước mắt, như lê hoa đái
vũ. Ở hàng ghế đằng sau, ánh mắt Sanada như xuyên qua tôi thẳng tắp nhìn chị Kikuri, còn Yukimura dịu dàng yên lặng nhìn tôi, ánh mắt khắc sâu
làm người ta khó quên.
Tôi vân vê tóc, sửa sang lại vạt áo. Cầm
thanh kiếm Senbonzakura trong tay, lui ra sau hai bước, cấp tốc ngồi xổm xuống, đặt ngang kiếm trúc trước ngực, thoáng gật đầu. Thanh kiếm
Senbonzakura vung lên không trung hình thành một đường ánh sáng trắng
như gương, cấp tốc thu về bên hông trái của tôi. Chậm rãi đứng lên, đứng đối diện người thân và người yêu, hơi hơi khuynh người cúi chào. Sau đó xoay người đối diện dãy ghế khách quý, nhìn về phía hai vị tôn giả, sắc mặt nghiêm lại, dựng thẳng thanh kiếm Senbonzakura lên, mũi kiếm dán
vào trán, cung kính cúi chào chín mươi độ: em cám ơn thầy; em cũng cám
ơn ngài, phiên sĩ Tezuka.
Trở lại phòng nghỉ, đội trưởng sưng đỏ
mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Ban giám hiệu đã chuẩn bị sẵn trang phục
lĩnh thưởng cho chúng ta, bây giờ mọi người đi thay đi.”
Cởi trang phục thi đấu màu đen trên người, hơi gập cánh tay lại, mặc áo màu trắng vào. Mặc váy in nhuộm màu đỏ, quấn chặt đai lưng màu vàng, cho thanh
kiếm Senbonzakura ở bên hông. Xõa tóc tự nhiên dài đến gần eo, dùng nơ
màu bạc buộc ở đuôi tóc.
“Được rồi! Chúng ta lên!” Đội trưởng ra lệnh một tiếng, tôi và đội hữu mỉm cười, tự tin bước ra phòng nghỉ.
“Giải đấu kiếm đạo nữ trung học cả nước lần thứ 24, đoàn thể quán quân là ~”
không kịp đợi MC tuyên bố, trên khán đài phía đông đã truyền đến tiếng
la đinh tai nhức óc: “Hyoutei! Hyoutei!”
“Đoàn thể quán quân là
học viện tư nhân Hyoutei của Tokyo!” Trận vỗ tay vang dội như thủy triều lên, tiếng vang tầng tầng như sắp vỡ đê, khí thế ngút trời. Năm học
cuối cùng, Ohtori Zaki rốt cục cũng đi tới giải đấu cả nước, rốt cục đi
lên bục lĩnh thưởng giải quán quân như hằng mơ ước.
Một chiếc cúp
cổ màu đồng được chị ấy giơ mạnh lên, đôi mắt rưng rưng khó có thể che
giấu tâm tình kích động: “Chúng ta là quán quân!” đội trưởng luôn trầm
ổn bình tĩnh giờ lại xúc động rống to.
“HA!” Đội hữu cùng kêu lên
hòa cùng, kiêu ngạo không kềm chế được. Dựa theo trình tự niên cấp, từng người lên bục nhận huy chương.
Tôi sờ sờ thanh kiếm Senbonzakura
bên hông, khóe miệng khẽ nhấc, nghiêng đầu nhìn thấy cậu ấy đứng ở trong đám đông, sắc mặt lạnh nhạt, nhưng mắt phượng mang ý cười. Nhẹ nhàng
gật đầu với cậu ấy: Kunimitsu, tớ thắng rồi. Cậu ấy yên lặng gật đầu: ừ, làm tốt lắm. Nắm chặt nắm tay lên, yên lặng gật đầu: Kunimitsu cũng phải cố lên nhé, không được sơ suất! Dưới ánh đèn, khóe môi mỏng manh khẽ nhấc: ừ, cùng nhau đứng đầu cả nước.
“Cô bé? Này cô bé?” Một giọng nói uy nghiêm lại hơi hứng thú vang lên bên
tai, tôi thu lại tầm mắt giao nhau, kích động quay đầu. Đã thấy Boss
Tezuka cười, hiền lành nhìn tôi.
“A, ha ha ha ha, em hưng phấn quá, rất hưng phấn.” Gãi gãi đầu, bắt đầu ngây ngô cười.
“Nakamura, trận chung kết làm tốt lắm.” thầy Sanada hiếm khi khen ngợi tôi, tôi
kinh ngạc vui mừng nhìn thấy, bất giác thẳng người lên, khổng tước hãy
hoa lệ xòe đuôi giờ khắc này đi! Cười to trong lòng~ing.
“Nhưng
mà.” Tôi chỉ biết lão nhân này không hòa ái dễ gần như vậy mà, thoáng
chốc thu lại nụ cười, nghiêm túc nghe, “Tốc độ phản ứng của em vẫn chưa
đủ, tuần sau đến Kanagawa tiến hành một luyện tập kiếm thật.” nani? Kiếm thật? Tôi không thể tin nhìn lão nhân, con mắt gần như sắp bật ra khỏi
hốc mắt. Sẽ chết người! Sẽ chết người mất! Nháy mắt, khổng tước biến
thành gà trọc lông, muốn uy phong cũng không uy phong nổi.
“Thất
thần làm cái gì, còn không mau đi xuống.” Lão nhân nhanh tay lẹ mắt
khoác một huy chương vàng lên cổ tôi, không kiên nhẫn thúc giục. Đúng là nhẫn tâm! Trong lòng căm giận, bước xuống khỏi bục lĩnh thưởng.
“Tiếp theo, tôi xin tuyên bố đội hình giỏi nhất giải đấu cả nước lần này!”
Người chủ trì cao giọng khiến bốn phía ngừng la, mọi người yên lặng
nghe.
“Ngũ Tịch giỏi nhất, trung học Fukuoka Ichitaka, Matsunaga
Keiko, học sinh năm thứ nhất!” Là tân nhân cao tráng của đảo Kyushu,
chậm rãi đi lên bục lĩnh thưởng, nhận lấy cúp trông giống mũ thi đấu,
từng trận vỗ tay vang lên khắp nơi.
“Tứ Tịch giỏi nhất, trung học Fukuoka Ichitaka, Imamura Kotomi, học sinh năm thứ hai!” cúp của chị ấy là hình băng cổ tay trái.
“Tam Tịch giỏi nhất, học viện Hyoutei Tokyo, Suzuki Kikuri, học sinh năm thứ hai!” Chị ấy kiều diễm như phù dung khẽ nhấc khóe miệng, ngẩng đầu mà
đi, nhận lấy cúp hình áo thi đấu từ trong tay lão nhân Sanada, ngoái đầu nhìn lại cười như gió xuân. Nhìn nhìn lại lão nhân Sanada, thầy chỉ hơi hơi vỗ tay. Hừ hừ, nếu thầy biết chuyện chị ấy và Sanada từng ngã vào
nhau trong phòng thay đồ, không biết sẽ vui mừng đến thế nào. Tôi híp
mắt, cười xấu xa, vuốt cằm: nhất định phải tìm một cơ hội, lễ thượng
vãng lai, hồi báo cho chị Kikuri vì đã tặng cho tôi cú đánh ‘quạt gió
xoáy’ vô địch!
“Nhị Tịch giỏi nhất, học viện Hyoutei Tokyo, Ohtori Zaki, học sinh năm thứ ba!” Mỹ nhân giống như hàn mai diễm lệ, dáng
người lả lướt như tuyết bay. Không kích động giống vừa rồi, chị ấy yên
lặng nhận cúp như mũ thi đấu, đưa tình nhìn bên ngoài sân, thanh lãnh
mất hồn. Mọi người như bị chị ấy động tình hấp dẫn trong nháy mắt, kinh
thán vài tiếng, vỗ tay một trận.
“Nhất Tịch giỏi nhất.” người chủ
trì chưa kịp tuyên bố, khắp nơi đã đứng dậy, trận vỗ tay nổ vang bao phủ lời nói của anh ta: “Học viện Hyoutei Tokyo, Nakamura Kimiko, học sinh
năm thứ nhất!”
Bản thiên tài tiêu sái hất máu tóc dài, tư thế oai
hùng hiên ngang lên bục, hơi hơi cúi đầu với người trao giải – Boss
Tezuka, nhận lấy cúp hình kiếm màu vàng. Đang định bước xuống, lại nghe
ông lão tóc trắng lúc nãy từng trao giải cho Ngũ Tịch nói: “Cô bé này,
em có hứng thú chuyển tới môn hạ của thầy không ~” ngữ điệu bình dị gần
gũi, lại có vẻ ca thán, cảm giác thật thoải mái. Kinh ngạc quay đầu, hơi nhíu mi mày, nhìn ông ấy. Một lão nhân nhỏ gầy, mặt mày hiền lành, bước đi vững vàng, sáng sủa.
“Em ấy là môn hạ của tôi.” hai mắt lão nhân Sanada như mũi tên bắn xuyên tim, biểu cảm thật đáng sợ.
“Không sao đâu, thầy sẽ không để ý.” lão nhân kia nhẹ nhàng bâng quơ lắc lắc
tay, có vẻ rất rộng lượng, “Đến Thiên Nhiên Lý Tâm Lưu của thầy đi, em
sẽ được phát triển rất nhiều đấy ~” môn phái của Okita Souji sao? “Nhâm
sinh lang chi nha” à.
“Shiraishi Isao, ông có chừng có mực cho tôi!” lão nhân Sanada nổi giận, huyệt Thái Dương bạo gân xanh.
Lão nhân Shiraishi hoàn toàn lờ đi, vẫn cười tủm tỉm nhìn tôi: “Hm ~ thế nào?”
Chút nhạc đệm trên bục hình như khiến khán giả rất hiếu kỳ, ánh mắt ào ào
phóng đến. Tôi xấu hổ nghiêng đầu đi, khóe miệng hơi trầm xuống, bất đắc dĩ nhìn Kunimitsu. Cậu ấy hơi mở to mắt nhìn tôi, tôi nhún vai, thở
dài.
“Ha ha, thầy cũng có một đứa cháu rất tuấn tú đấy.” ngữ khí
của lão nhân Shiraishi rất giống tội phạm dụ dỗ trẻ em “Bề ngoài vừa cao lớn vừa đẹp trai, hơn nữa cũng biết đánh tennis.” Thầy đang dùng sắc
đẹp để thu mua em? Tôi đờ người, cứng ngắc quay đi.
“Được rồi, Nakamura, em đi xuống đi.” ngữ khí của ông nội Tezuka thoáng chốc kết băng, đầy địch ý nhìn Shiraishi Isao.
“Vâng, cám ơn ý tốt của ngài.” ở trước mặt hai đại BOSS Sanada cùng Tezuka,
tôi nhất định phải tỏ lòng chân thành, nếu đắc tội hai người họ, thể xác và tinh thần của bổn cô nương đều phải chịu ngược đãi, “Kiếm đạo của em là sống, lòng em vĩnh viễn không thay đổi.” Cúi đầu chào, sau đầu hiện
lên mồ hôi lạnh, vội vàng bước xuống bục.
Lễ trao giải kết thúc,
lão nhân Shiraishi đi xuống, vòng qua phòng tuyến của hai đại BOSS, đi
đến bên cạnh tôi: “Em thật sự không nghĩ thêm à?” Lúc này, ông ấy hiền
lành mỉm cười ở trong mắt tôi đã hóa thành sắc mặt âm hiểm, đúng là tội
phạm dụ dỗ cao tay!
Vừa định lễ phép cự tuyệt, đã nghe thấy giọng
nói uyển chuyển của Atobe vang lên: “Để chúc mừng thắng lợi, bổn đại gia đưa tới bánh ngọt quán quân!” tùy ý vẫy tay một cái, một chiếc bánh
ngọt bơ vĩ đại được chuyển vào giữa sân. Các bạn Hyoutei dũng mãnh chạy
vào trong sân, xung quanh lập tức tràn đầy đám đông, lão nhân Shiraishi
cũng biến mất trong dòng người.
“Bố, mẹ!” Tôi chen chúc đi ra sân, “Mọi người hãy đi về trước đi, phỏng chừng còn phải náo nhiệt một hồi nữa đâu.”
“Kimiko-chan, bố cảm thấy tự hào vì con.” Bố dịu dàng sờ sờ đầu tôi, tôi nhắm mắt lại hưởng thụ bố vuốt ve, cong mắt lên, vui vẻ cười nhẹ.
“Anata, chúng ta hãy đi về trước đi, để cho người trẻ tuổi cuồng hoan!” Mắt mẹ sưng như hạch đào, xoa mặt tôi, ánh mắt dịu dàng.
“Buổi tối phải chú ý an toàn đấy nhé.” Chị tha thiết dặn dò, tôi nhìn theo bọn họ rời đi.
Lập tức nghiêng đầu, đã thấy bên trong sân đã bắt đầu đại chiến bánh ngọt,
chị Kikuri điên cuồng phi ra vài cái bánh ngọt, ném trúng sườn mặt của
đội trưởng. Mỹ nhân Ohtori bỏ đi vẻ lạnh nhạt ngày thường, lấy đạo pháp
của câu lạc bộ kiếm, cấp tốc di chuyển đến bên cạnh chị Kikuri, phi một
đống bơ vào mặt chị ấy. Tiểu mỹ nữ Terauchi khá nhu nhược, bị những
người khác liệt vào danh sách tấn công đầu tiên, trên mặt, trên người,
trên tóc tất cả đều là bơ đủ màu sắc.
Thôi chết! Không thể để bọn
họ phát hiện, tôi dán người vào góc tường, mũi chân nhẹ nhàng di chuyển, trong lòng cầu nguyện: lờ tôi đi, lờ tôi đi, lờ tôi đi. Vươn dài cổ, ở
trong biển người nhìn thấy Kunimitsu đang đứng ở cửa vào sân. Thấy Boss
Tezuka đi đến bên cạnh cậu ấy nói gì đó, gương mặt của cậu ấy vốn nhu
hòa đột nhiên cứng lại, lạnh lùng nhìn lão nhân Shiraishi đang đấu võ
mồm với lão nhân Sanada.
Tôi lén lút, yên lặng, mau mau, nhẹ nhàng mà di chuyển tới cửa, lôi kéo góc áo Kunimitsu: “Bọn mình đi nhanh đi,
những người đó đều điên rồi.” Cậu ấy nhấp miệng, khẽ gật đầu, ánh mắt
như tiết trời ấm lại.
“Nakamura Kimiko!” Tôi theo bản năng quay
đầu, chính giữa mặt bị dính một cái “Đạn lạc”. Kết quả là, vẫn không thể tránh thoát! Trong lỗ mũi, trong miệng tất cả đều là bánh ngọt thơm
ngọt, tâm tình giống như thời khắc đoạt giải quán quân. Quyệt bơ khỏi
mặt, đã thấy một ánh sáng xẹt qua, tôi vội đẩy Kunimitsu ra, trên sườn
mặt lại bị trúng một ‘pháo’.
Không chỉ công kích tôi, còn dám công kích cả Kunimitsu. Tốt lắm! Tốt lắm! Bổn cô nương liều mạng! Xốc tay
áo, lấy khí thế như hổ, nghiêng đầu lao vào chiến trường. Cầm hai khối
bánh ngọt hồng nhạt lên, lấy thủ pháp nhị đao giao ảnh, đồng thời khai
cung. Một kích chính diện, trúng sau đầu chị Kikuri; chiếc bánh còn lại
tấn công tóc mai trái của Tanaka. Sau đó lập tức nghiêng người, tránh
thoát mỹ nhân Ohtori đánh lén, nháy mắt nắm lên một đống bơ, lập tức
đứng thẳng ném về phía khuôn mặt của đội trưởng.
“Nakamura ở đó!”
“Cuối cùng cũng ra rồi à?” “Ném cậu ấy đi!” Trong sân, tôi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, thầm kêu không tốt, cúi người xốc hành
lý, ôm đầu chạy về phía Kunimitsu. Khóe mắt cậu ấy như mỉm cười, môi
mỏng hé mở, một phen túm lấy tôi, chắn ở sau lưng. Ngay trong mưa bom
bão đạn, tôi và cậu ấy dắt tay trốn đi.
Cả người chật vật, chạy
như điên ra khỏi sân. Trăng mông lung, chim mông lung, tiếng lá sàn sạt
nhè nhẹ trong gió. Ánh trăng như nước lẳng lặng trút xuống con đường nhỏ tối mờ yên tĩnh, ban đêm cuối xuân đầu hạ, vài con ve sầu non khẽ kêu
trên ngọn cây. Trong tay là xúc cảm ấm áp, cậu ấy dừng lại, cúi đầu nhìn tôi. Cong cong khóe miệng, đuôi lông mày khẽ nhấc, đôi mắt dịu dàng,
tay phải cầm một chiếc khăn tay kiểu nam. Chậm rãi nới tay tôi ra, tay
trái nâng gương mặt dính đầy bánh của tôi, dịu dàng lau cho tôi: “Cũng
may là không dính vào tóc.” Giọng nói lành lạnh chảy qua lòng, từng đợt
gợn sóng nổi lên. Dập dờn, dập dờn đến lông mi, cong cong nheo lại mắt
cười. Hạnh phúc nhè nhẹ biến thành dạ khúc không tiếng động, lan tràn
khắp bốn phía.
Tay cậu ấy dần dần dừng lại, ánh mắt đưa tình:
“Xong rồi.” Đột nhiên mắt phượng dao động đến khóe miệng tôi, ánh mắt
cậu ấy sáng lên: “Không, còn một chút nữa.” hơi thở nhẹ nhàng khoan
khoái dần dần tới gần, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt tuấn dật của cậu
ấy. Khóe miệng ẩn tình, đường cong duyên dáng, đúng là ” Tích thạch như
ngọc, liệt tùng như thúy, lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị”. Tán
thưởng, say mê, bị mê hoặc nhắm lại hai tròng mắt. Cảm giác được một cái đầu lưỡi ấm áp dịu dàng chạm vào khóe miệng tôi, không khỏi nỉ non ra
tiếng. Cánh môi bị môi mỏng như nguồn suối nhẹ nhàng ngậm lấy, bên hông
bị cánh tay mạnh mẽ khẽ ôm, tôi chậm rãi nới ra hai tay, hành lý rơi
xuống đất. Cả lòng mềm mại dập dờn trong hơi thở của cậu ấy, linh hồn
như khẽ than. Mang theo bơ thơm ngọt, đầu lưỡi linh hoạt ôn nhuận cẩn
thận khẽ mở cánh môi của tôi, dịu dàng tách hai hàm răng tôi ra, hơi run rẩy tiến vào. Cảm thấy kinh hoàng, ngón tay hơi run, khẩn trương mà lại khát vọng, sợ hãi mà lại trầm mê. Lưỡi cậu ấy phảng phất như cất giấu
nước suối mát rượu, trong veo ngọt ngào quanh quẩn trong miệng tôi. Cả
trái tim mềm mại giống như nghịch nước Hoán Sa, dập dờn trong sự lành
lạnh của cậu ấy. Hai tay chậm rãi vịn eo cậu ấy, hơi xấu hổ vươn “Đinh
hương”, run run chạm vào lưỡi cậu ấy. Cậu ấy cả kinh, hai tay càng thêm
dùng sức ôm lấy eo tôi. Nước suối ào ạt biến thành nước suối uốn lượn,
chảy vòng quanh “Đinh hương”. Mông mông lung lung, triền triền miên
miên, sấu ngọc sinh hương, hoán sa lộng tình.
Đêm đó, mềm nhẹ giống hồ nước, mơ hồ giống sương khói, hai trái tim dưới ánh trăng sáng gắt gao gắn bó.