—-
“Alo.” Nhìn màn hình nhấp nháy, ấn phím call.
Trong microphone truyền đến tiếng rít gào, tôi nhắm mắt lại, vươn dài cánh
tay, đưa di động ra xa. Chờ tiếng rít ở đầu bên kia dần dần nhẹ nhàng
chậm chạp, tôi mới để máy điện thoại kia tới gần sát bên tai.
“Ừ, ừ, biết rồi, trường học bọn mình đang dẫn đầu hay là lạc ở phía sau?” Tôi vừa gật đầu, vừa hỏi.
“2-2 à, nhờ ai với ai?” các thành viên câu lạc bộ Seigaku thò đầu đến gần, vẻ mặt tò mò.
“Biết rồi mà, biết rồi mà, tớ đến ngay lập tức.” Nhận mệnh đáp ứng, “Không
phải là Mukahi nhà cậu bị đả bại sao? Có tất yếu phải gào to như rồng
lửa không vậy?” Cuối cùng vẫn không nhịn được chế nhạo Yuki vài câu.
“Cậu mau cút đến đây cho tôi!” một tiếng bạo rống oanh tạc tai phải của tôi, tai bắt đầu ù lên, người chung quanh nghe thấy đều đồng tình nhìn tôi.
“Ha ha, không biết nhìn người, vô ý kết bạn, ha ha ha.” Tắt điện thoại, bất đắc dĩ cười cười, sau đó xoay người nhìn Kunimitsu, “Bên kia, Hyoutei
bọn tớ và Rikkaidai đang thi đấu vòng bán kết, tỉ số tạm thời là 2-2,
trận cuối là Atobe vs Yukimura. Yuki hạ mệnh lệnh muốn tớ đi cổ vũ, tớ
đến đó xem thế nào đã nhé.”
“Cùng đi.” Cậu ấy đeo balo thể thao, trong đôi mắt nổi lên sự hứng thú sáng rọi.
“Trận này đáng giá chú ý, mọi người, chúng ta đi xem đi.” Yamato Yudai như
đăm chiêu, cười cười, xoay người nói với người Seigaku.
“Vâng!”
Khi đoàn người đi đến sân Tennis kia, bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh
ngạc đáng dọa người. Các nam sinh mặc đồng phục Rikkaidai và Hyoutei, ai cũng buộc dải vải ghi hai chữ “Tất thắng”. Mà hai bên sườn, đội cổ động viên nữ mặc áo xanh váy vàng, cầm hai quả bông màu vàng trong tay – màu tượng trưng cho Rikkaidai, và cảnh tượng tuyệt vời của Hyoutei ― toàn
bộ thành viên câu lạc bộ Tennis nam kéo hết đến hô hào. Đúng là cảnh
tượng đồ sộ, nghe mà rợn cả người.
Tôi hơi cúi đầu, nhẹ nhàng mà
thở ra một hơi. Đột nhiên, đám nam sinh Hyoutei nhìn về phía tôi, cầm
loa, kêu to: “Nữ thần Thắng Lợi của Hyoutei chúng ta đến!” “Hyoutei tất
thắng!” Mấy tiếng quát to này hoàn toàn làm vị trí của tôi bại lộ. Trên
khán đài, Yuki vắt chéo hai chân ngồi trên ghế tựa, ánh mắt lạnh lùng
liếc tôi, hung hăng đập quạt trắng trong tay một cái. Bên cạnh, Mai vừa
sợ hãi nhìn cậu ấy, vừa đồng tình nhìn tôi.
Ha, biết rồi, đã biết
rồi, tớ đến ngay đây, nhưng mà tôi đâu phải vật biểu tượng! Căm giận
nhìn đám nam sinh Hyoutei đang sôi trào nhiệt huyết kia, quay đầu rất có lỗi nói: “Kunimitsu, tớ đi trước nhé.”
“Ừ, giữa trưa cùng nhau ăn cơm.” Tezuka nhè nhẹ nói, cậu ấy đều sáng tỏ và hiểu rõ.
Cấp tốc trình diện trên khán đài, ngồi xuống ở chỗ cách Yuki xa nhất. Lúc
này, Yukimura còn đang trong sân làm nóng thân bỗng đi về phía tôi, vẻ
mặt thoải mái mà nói với tôi: “Nakamura tới để cổ vũ cho tớ à?”
“Ừ!” Tôi nắm chặt nắm tay, mỉm cười nhìn cậu ấy, “Yukimura-kun, cố lên!”
“Vậy còn Atobe-san?” Cậu ấy cười cười liếc ‘Nữ Vương’ đang khoác áo khoác trợn mắt nhìn tôi.
“Atobe-kun cũng cố lên nhé!” Tôi vẫy vẫy tay với Thủy Tiên Atobe, sắc mặt Nữ Vương bắt đầu chuyển từ u ám trời quang, khẽ hừ một tiếng rồi đi thẳng.
“Xem ra Nakamura-san không hề bất công.” Nữ Thần cười giống như một luồng mây trắng, dịu dàng mềm yếu.
“Trận đấu với thế lực ngang nhau là điều tuyển thủ muốn nhất, không phải sao?” Tôi chớp chớp mắt với cậu ấy.
Yukimura hơi hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười khuynh quốc khuynh thành.
“Nakamura Kimiko!” Tiếng một cái quạt giấy đánh mạnh xuống vang lên, Yuki mặc kệ
hình tượng đứng trên ghế tựa, nổi giận, “Cậu mau đến đây cho tôi!”
Đầu tôi co rụt lại, xin lỗi cười cười với Yukimura, xám xịt cụp đuôi ngồi bên cạnh Yuki.
“Có biết kết cục nếu thông đồng với địch đang thời chiến là cái gì không?”
Yuki trầm giọng tới gần tôi, phát ra từng trận khí lạnh.
Trong lòng run sợ lắc đầu, rùng mình nhìn Matsumoto Yuki đã mất đi lý trí.
“Thông đồng với địch đang thời chiến, hẳn là lột da rút xương, nghiền xương
thành tro!” Là kẻ nào không biết tốt xấu còn lửa cháy đổ thêm dầu! Tôi
hung tợn quay đầu lại, thấy bá tước điện hạ đang thích ý bám vào người
Kabaji, mái tóc hồng xinh đẹp khẽ động, giọng nói trong trẻo nhàn nhạt
nói.
Cái tên ngu ngốc! Tôi lập tức đoạt lấy quạt giấy vô địch của
Yuki, hung hăng phi về phía cậu ta. Bỗng Kabaji vươn một cánh tay cường
tráng mạnh mẽ, tiếp được một kích này cho Konokie.
“Anata…” Bá tước sùng bái nhìn Kabaji, nũng nịu nói, “Có Anata ở bên, nên Kono-chan không sợ gì cả.”
Cả người run rẩy, nổi da gà, cậu sợ hãi á? Cậu có dây thần kinh sợ hãi á?
Cái ngày mà bắt cóc người ta, thần kinh sợ hãi chạy đi đâu thế? Cái tên
vô địch háo sắc siêu cấp! Căm giận trừng cậu ta.
“Hyoutei!
Hyoutei! Hyoutei! Hyoutei!” Trong tiếng gọi ầm ĩ đều nhịp, Nữ Vương xuất trướng một cách thần thánh. Đột nhiên cậu ta chỉ tay trái lên bầu trời, đội cổ động viên bắt đầu thay đổi lời kịch: “ATOBE! ATOBE! ATOBE!
ATOBE!”
Sau đó, hoa Thủy Tiên Atobe hơi vung vẩy tay trái, mọi
người lập tức theo cậu ta chỉ huy mà hô to: “Người thắng chính là
Hyoutei! Người thắng chính là Hyoutei! Người thắng chính là Hyoutei!
Người thắng chính là Hyoutei!”
Thủy Tiên Atobe huy vợt chỉ về phía Nữ Thần đối diện, “Khúc biến tấu ” truyền đến: “Người thắng chính là
atobe! Người thắng chính là atobe! Người thắng chính là atobe! Người
thắng chính là atobe!”
Nữ Vương duỗi hai tay ra, vẻ mặt say mê.
Tiếng hô cổ vũ như sóng thần biến thành: “Người thắng chính là Hyoutei!
Người thắng chính là Atobe! Người thắng chính là Hyoutei! Người thắng
chính là Atobe!” tiếng la càng lúc càng nhanh, tiết tấu tăng lên rõ
ràng.
Phách! Thủy Tiên Atobe búng tay một cái, toàn bộ
yên tĩnh. Ném chiếc áo thể thao màu xanh bụi lên không trung, Atobe đứng dưới ánh mặt trời chói mắt, tiếng nói uyển chuyển nói: “Chính là ta!”
đội cổ động viên Hyoutei nháy mắt điên cuồng.
A… Tôi ôm trán thở dài, nghi thức xuất trướng thật đúng là hoa lệ…
°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°
“Hyoutei vs Rikkaidai! Trận đấu đánh đơn thứ nhất kết thúc, điểm số 6-7,
Rikkaidai lấy 3-2 tiến vào trận chung kết!” tiếng của trọng tài vang lên trong sân đấu yên tĩnh có vẻ đột ngột.
Bốn phía sân, mọi người
không nói một lời, hoàn toàn im lặng, chỉ ngây ngẩn nhìn giữa sân. Trên
đất là hai người đang quỳ xuống, đều thở dốc kịch liệt. Bàn tay phải giơ lên ngăn trở ánh mặt trời bắn thẳng đến, thiếu niên gầy yếu đeo khăn
màu vàng sam trên trán ngã dưới mặt đất, thân thể phập phồng kịch liệt.
Trên khán đài, vài nữ sinh ôm nhau, cúi đầu khóc nỉ non. Lồng ngực tôi phảng phất như toát lên một luồng nước lũ, trải qua cao nguyên lao xuống hiểm trở, cảm thụ hào khí của vùng đất bằng, thể nghiệm sự gian khổ sau khi
cọ rửa ở vùng châu thổ, cuối cùng trăm sông đổ về biển bình tĩnh. Đúng
là một trận đấu rất tuyệt vời, mị lực của thể thao toát ra ở từng cái
vung vợt, tận tình triển lãm mỗi khi góc áo bay lên. Hai người có thế
lực ngang nhau, chẳng phân biệt được, sàn sàn như nhau, cuối cùng tiến
hành gần nửa giờ mới miễn cưỡng phân ra thắng bại. Một người là đế vương Hyoutei kiêu ngạo tự tin, một người là Nữ Thần Rikkai dịu dàng kiên
cường. Một người là hỏa diễm, một người là nước biển.
Nghiêm nghị
đứng dậy, vỗ mạnh hai tay vào nhau. Đám đông trên khán đài đều ào ào
đứng dậy, khắp nơi vang lên tiếng vỗ tay chân thành cảm động.
Atobe chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh Yukimura, vươn tay phải: “Giải đấu
cả nước tái chiến!” Trong mắt tản mát ra sáng rọi hoa mỹ, ý chí chiến
đấu bất diệt, đế vương ung dung kiên nghị.
“Ha ha, cầu còn không
được.” Bắt lấy tay Atobe, Yukimura dần dần đứng lên. đôi mắt màu tím
toát ra sự sảng khoái, cũng tản mát ra khí thế bất bại của Rikkai.
Lẳng lặng đứa cho Yuki một tờ khăn giấy, cậu ấy run rẩy nhận lấy. Nước mắt
theo khe hở chậm rãi rơi xuống, bả vai hơi hơi run run. Tôi vươn người
ôm lấy cậu ấy, cô gái này đã đem toàn bộ sự nhiệt tình vào câu lạc bộ
Tennis: “Yuki, chúng ta có thể nhận lấy thất bại, nhưng mà không thể
quen thất bại.” Nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cậu ấy, “Cậu xem kìa, bọn họ
còn chưa nhận thua đâu.”
Yuki chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ
mông lung nhìn các đồng đội chung quanh. Vẻ thanh xuân dào dạt hiện lên
gương mặt, đôi mắt kiên định không dời, dưới đồng phục màu xanh xám của
đội là trái tim kích tình nhiệt huyết.