Ads
Mấy hôm trước Cố Thiến
nghe sư huynh nói sau Quốc Khánh, nhà nước sẽ cử một số người ra nước ngoài du
học, thời gian là một năm ở NewYork. Cô ấy nói cô ấy vốn không quan tâm đến
chuyện này vì nghĩ xung quanh chẳng ai có khả năng nắm bắt được cơ hội này,
nhưng khi nhìn thấy tôi vừa khóc vừa gào thét muốn né tránh Đỗ Thăng trong lòng
đột nhiên lại nghĩ ra chuyện này.
Tôi suy nghĩ nghiêm túc một chút, cảm thấy việc xuất ngoại lần này rất khả thi.
Trước hết là tôi có thể Đỗ Thăng. Ngành IT phát triển như vậy, Đỗ Thăng lại là
ông trùm trong ngành IT, mọi thành tựu khoa học kỹ thuật đỉnh cao đều do anh
làm chủ, chỉ cần tôi ở lại thành phố D, chỉ cần tôi không đổi nghề thì trước
sau gì cũng không thể tránh được việc gặp gỡ trao đổi cùng anh. Cho dù phần lớn
thời gian tôi không cần phải tự mình đi gặp gỡ anh, nhưng là người trong giới
IT thì tôi không thể không thường xuyên nghe nói đến hai chữ “Đỗ Thăng”.
Hơn nữa, nếu tôi xuất ngoại cũng là giúp mẹ hoàn thành ước mơ lớn nhất của
bà____ ngay từ khi tôi còn rất nhỏ bà đã ước mơ tôi được đi du học ở nước
ngoài.
Tôi bây giờ đang là nghiên cứu sinh năm hai, một năm du học này tương đương với
học năm ba ở nước ngoài, sau khi trở về nước có thể tốt nghiệp luôn. Như vậy
một năm xuất ngoại này không hề làm trễ nải thời gian của tôi, ngược lại tôi có
thể dùng một năm này để cân bằng lại tâm trạng của mình, thật sự là nhất cử
lưỡng tiện.
Đối với tôi mà nói, thành phố D vừa là nơi tôi hạnh phúc bắt đầu tình yêu, vừa
đau thương khi tình yêu tan biến. Nếu như không còn phải tốt nghiệp, có lẽ tôi
đã sớm trở về nhà, cho nên tôi nhất định phải nắm lấy cơ hội được nhà nước cử
ra nước ngoài du học này.
Tôi đem ý định của mình xin phép mẹ trong điện thoại. Sau khi nghe xong, quả
nhiên như tôi dự liệu, mẹ tôi vô cùng kích động bởi tâm nguyện bao nhiêu năm
của bà rốt cuộc đã được thực hiện. Mơ ước từ năm mười tám tuổi của mẹ không còn
là giấc mộng ảo nữa. Qua điện thoại, mẹ tôi vui mừng hệt như một thiếu nữ mới
lớn, không thể khống chế được âm điệu cùng tần số, giọng cao vút nói với tôi:
“Phẩm Phẩm, cuối cùng con cũng đã nghĩ thông rồi! Rốt cuộc con cũng chịu đi du
học! Mẹ thật vui mừng!”
Tôi toát mồ hôi lạnh. Lời của mẹ dễ dàng khiến cho người ta có ý nghĩ kì quái,
giống như đang nói với tôi ở đó đặc biệt thoải mái, đến chết cũng không về vậy.
Tôi nói: “Mẹ, mẹ không sợ con xuất ngoại rồi sẽ không muốn trở về nữa hay sao?”
Mẹ tôi nói: “Ai da, mẹ còn chưa nghĩ đến vấn đề này. Trước đây tất cả tâm trí
cùng sức lực đều dùng để thuyết phục con đi du học, bây giờ nghe con nhắc đến
lại khiến mẹ lo lắng, Phẩm Phẩm, không phải con sẽ không trở lại chứ?”
Tôi thật sự là toát hết mồ hôi rồi! Mẹ càng già lại càng giống một đứa bé đơn
thuần đáng yêu, làm cho tôi bỗng cảm thấy ấm áp vô cùng lưu luyến không muốn xa
rời. Tôi nói: “Mẹ, con sẽ về, ở bên kia không mấy ai hiểu được con kể chuyện
cười, rất nhàm chán, con sẽ về chọc cho mẹ cười mới được”. Tôi dỗ dành khiến mẹ
quên đi lo lắng đang lớn dần.
Lúc trước tôi nói có chết cũng không xuất ngoại bởi lẽ nghĩ mẹ sẽ dùng tiền của
nhà ông già Hạ. Đồng chí già Hạ Chấn Hưng không phải thiếu tiền, nhưng khi đó
tôi còn mâu thuẫn với ông, có chết tôi cũng không dùng tiền của ông đi du học.
Nhưng bây giờ suy nghĩ lại thật cẩn thận thì ra từ lúc tôi còn nhỏ mặc dù mẹ
kêu tôi gọi “cha dượng” nhưng tôi vẫn luôn gọi là chú Hạ, ông cũng vẫn rất
thương tôi, nhất là gần đây tôi thăng cấp cho ông từ chú lên cha, có chút bừa
bãi coi tôi như con ruột hết sức nuông chiều. Có lúc mẹ tôi cảm thấy ông già
nuông chiều tôi hơi quá liền nói với ông không sợ Hạ Tu để ý sao, cha dượng tôi
hơi hơi cau mày tỉnh bơ nói với mẹ tôi: “Hạ Tu không phải là do chúng ta nhặt
về sao? Em quên à, ở trong thùng rác thứ ba ở ngã rẽ trước cửa nhà mình. Phẩm
Phẩm không giống thế, nó là con gái anh!”
Lúc nghe mẹ kể lại, tôi thiếu chút nữa cười đến sặc khí. Cuối tuần khi ăn cơm
cùng Hạ Tu tôi đặc biệt không có ý tốt kể lại cho anh nghe. Hạ Tu nghe xong thì
trở nên phiền muộn than thở: “Phẩm Phẩm, cha anh bị em làm hư rồi, trước kia
ông nghiêm túc chững chạc đến mức cho dù anh cho uống thuốc cũng không thể nói
giỡn, bây giờ thì tốt rồi, không chỉ biết nói giỡn, còn có thể tưởng tượng ra
đến mức ấy, thậm chí ngay cả việc nhặt được anh thùng rác thứ mấy cũng miêu tả
rõ ràng, chứng tỏ ba xử lý vấn đề rất có hiệu quả, có thể nói tỉ mỉ chu đáo đến
chân tơ kẽ tóc rồi! Phẩm Phẩm, em ra nước ngoài nghỉ ngơi một năm cũng tốt, như
vậy ông già không bị em kéo đi lệch hướng nữa, nhất định là anh không phải do
nhặt được, mà phải là từ băng chui ra mới đúng!”
Hạ Tu làm tôi cười đến mức nước mắt giàn dụa. Cười xong tôi hổn hển nói với
anh: “Anh, anh chọc em cười đến chết mất, anh không phải là quái băng ngàn năm
trong truyền thuyết ư, thật làm em cười chết rồi!”
Hạ Tu mặt tỉnh bơ nói với tôi: “Phải, chỉ trong chớp mắt mà anh lại có xuất
thân mới rồi, quái băng ngàn năm!”
Tôi cười khanh khách, cảm thấy gần đây đối Hạ Tu rất có hứng thú. Anh không
chớp mắt nhìn tôi chăm chăm, sau đó sâu kín mở miệng nói: “Phẩm Phẩm, em là một
cô gái rất có sức hút, em có thể mang lại cảm giác mới mẻ cho những người bên
cạnh khiến mọi người trở nên vui vẻ, từ trường của em rất lớn làm người khác
không tự chủ được mà yêu thích em, mà em lại không biết chút nào. Những người
có mị lực lại thường không biết sức hấp dẫn của bản thân, như vậy mới có thể
cuốn hút người khác. Phẩm Phẩm, anh muốn nói cho em biết, quá khứ thì hãy để nó
qua đi, che giấu nỗi đau càng khiến em trở nên tự ti. Em phải biết là mọi người
đều thích em giống như một Thiên Sứ chứ không phải là một cô nhóc đáng thương!
Vẻ đẹp của em không phải tất cả mọi người đều có phúc khí mà được hưởng đâu.
Lúc Hạ Tu nói xong tôi cảm động đến rơi nước mắt. Tôi cố gắng dằn lòng chớp
chớp đôi mắt tràn lệ nói: “Anh, anh làm cho em tê dại! Chua quá, anh xem chua
quá làm em rớt nước mắt ra rồi này! Anh thật có năng lực diễn thuyết, tài ăn
nói tốt như vậy hay là thừa dịp em ra nước ngoài mau đi tìm chị dâu đi, lúc em
trở về thì cũng là lúc anh tổ chức hôn lễ, đến lúc đó em muốn xem xem đường
đường là Hạ thiếu gia thành phố C thì hôn lễ rốt cuộc hoành tráng đến mức nào!”
Hạ Tu không nói lời nào, chằm chằm nhìn tôi, đến lúc tóc gáy tôi dựng ngược mới
thở dài nói: “Được, vậy cứ làm như em nói. Phẩm Phẩm, nhớ kỹ những lời anh nói,
biết không?”
Tôi vội vàng đáp ứng gật đầu liên tục. Chắc chắn tôi không thể quên được những
lời đó, đây là lần đầu tiên từ lúc ra đời tôi đượckhác đánh giá cao như vậy,
nếu ngày nào đó cho dù tôi không còn nhớ rõ tên mình nữa thì cũng vẫn nhớ rõ
những lời khích lệ khen ngợi này, nhất định những lời cảm động này anh nói đều
xuất phát từ nội tâm.
Ăn cơm xong, Hạ Tu muốn lái xe đưa tôi về trường học, tôi vội vàng cự tuyệt,
đem những lời đồn đại trong trường nói với anh. Nghe xong, Hạ Tu làm ra vẻ
nghiêm trọng thổn thức không dứt mà nói với tôi: “Đây đúng là do giảm tải mới
khiến cho học sinh trong trường em giảm đến mức cả đám đều rảnh rỗi không có
việc gì để làm à”.
Tôi chào tạm biệt Hạ Tu xong mới nhớ tới một chuyện: việc giảm tải này là đối
với học sinh tiểu học và trung học mà, sao lại có quan hệ với sinh viên chúng
tôi chứ?
Vì thế tôi cảm thấy tôi lại bị đồng chí quái băng ngàn năm Hạ Tu này lừa gạt
rồi.