Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 4: Chương 4: Thất thân




Ads Để không cho người trong trường nghĩ rằng tôi có ý đồ với những người giàu có, tôi dứt khoát từ chối ý tốt tự mình lái xe đưa tôi về trường của Đỗ đại soái ca. Đồng chí Đỗ Thăng nửa như cưỡng ép muốn biết số điện thoại của tôi, tôi bất đắc dĩ đọc ra dãy số, rồi tươi cười nói với Đỗ đại soái ca:

“Đỗ tổng ngàn vạn lần không nên quá lưu tâm đến dãy số này, không chừng ngày nào đó khi ngài nhấn dãy số đó thì nó đã ở trạng thái tắt máy vĩnh viễn đấy. Đỗ tổng không biết đó thôi, bản lĩnh vứt điện thoại của tôi so với bản lĩnh mặt dày còn lợi hại hơn nhiều.”

Đỗ Thăng bị tôi nói đến thất điên bát đảo (lộn xộn lung tung), anh ta cau mày nói với tôi: “Nha đầu, em có phải là rất sợ tôi thích em ít đi không? Em đang cố gắng cho tôi một chút ký ức tốt đẹp về em sao?”

Tôi lấy trong túi áo ra ba mươi lăm tệ bỏ vào tay Đỗ Thăng, nói: “Để anh có thể có một chút ký ức đẹp, tôi quyết định đã nói là làm, Đỗ tổng, đây là chi phí ngày hôm qua tôi trả lại cho anh. Đỗ tổng, anh phải biết, đây chính là bằng chứng chúng ta trước cổng trường học đã trao đổi xong.”

Đỗ Thăng không nói hai lời, im lặng mà đẩy tôi xuống xe, kéo cửa sổ xe xuống rồi ném tờ nhân dân tệ của tôi ra, sau đó đóng cửa sổ, khởi động xe từ từ đi.

Tôi vui mừng nhặt lên, quay lại nhìn cái xe màu đen xa hoa đang dần xa mà hét lên: “Đỗ tổng, số tiền này là anh cho tôi để trả tiền xe sao? Cảm ơn nha! Anh thật là một người rất rất rất tốt...!”

Tôi đứng nhìn cái xe màu đen to lớn kia đi càng lúc càng xa.

***

Từ sau lúc ở trong tiệm ăn, Đỗ Thăng liền giống như trúng tà. Đường đường là một người đàn ông IT đáng giá bạc vạn lại tính toán chi li những chuyện nhỏ bé với tôi, anh ta nói tôi làm dơ âu phục sang trọng đắt tiền của anh ta. Anh ta liền bám theo tôi để bắt đền.

Một ví dụ nhé. Trong một buổi sáng thứ bảy tốt lành, tôi quyết định “cúp” tiết học tự chọn, mục đích hi sinh chẳng qua là do cái sự lười chảy thây mà thèm ngủ của tôi thôi. Kết quả, điện thoại từ yêu nghiệt Đỗ Thăng lại giống như bùa chú nguyền rủa, cứ kêu không ngừng. Lúc đó tôi thật hi vọng cái điện thoại của tôi nó biến đi đâu luôn cho rồi.

Đỗ soái ca nói, khí trời tốt, nên đi leo núi. Tôi cầu xin, tôi nói tôi không đi có được không? Kết quả anh ta nói một câu: “Lúc đầu tôi cũng không nghĩ gọi em đi leo núi, gọi em tới là để đưa cho tôi cái ba lô thôi.”

Tôi đành nuốt nước mắt vào trong, trên khuôn mặt cố gượng ra nụ cười.

Lại thêm một ví dụ khác. Tôi nghĩ rằng nhất định sẽ có một buổi hoàng hôn nhàn nhã mà cảm nhận sự yên bình vui vẻ, ngồi trước cửa sổ vừa cắn hạt dưa vừa hưởng thụ nhân sinh. Ai ngờ yêu nghiệt Đỗ Thăng lại đến ngang ngược lôi tôi ra khỏi nhà, sau đó nói với tôi, tâm tình anh ta không tệ, muốn tôi cùng anh ta chơi bowling.

Tôi vội vàng nói: “Đỗ tổng, tiệm bowling liệu có chỗ gửi đồ dành cho học sinh không? Tôi đi có thể không những không giúp được gì mà còn làm phiền anh.”

Đỗ Thăng nói: “Phẩm Phẩm, lần này là nhường cho em tự lên sàn chơi đó. Làm như vậy thì người em sẽ cúi thấp, sẽ lộ ra nội y, lúc đó tâm tình tôi sẽ lại càng tốt.”

Rõ ràng trong lòng bị giày vò đến ỉu xìu nhưng trên mặt vẫn ráng giả vờ như vui vẻ không có chuyện gì.

Sau đó, khi Đỗ Thăng lại gọi điện thoại, tôi nổi giận. Tôi nói, sĩ khả sát bất khả nhục (dù có chết cũng không chịu nhục, giống như tinh thần của Samurai), quần áo của anh cứ việc đem đến, tôi dù tán gia bại sản (mất hết của cải), đập nồi bán sắt lừa gạt ăn xin cũng nhất định sẽ trả lại tiền cho anh, tôi chỉ muốn anh cho tôi chút tôn nghiêm.

Thế nhưng lần này Đỗ Thăng vân đạm phong khinh (nhẹ như gió mây) nói: “Nha đầu, mau đến tiệm ăn, hôm nay tôi mời em ăn thịt.”

Thịt!

Ăn thịt!

Mời tôi ăn thịt!

Tôi là loại người không thịt là sầu đời mà có thịt là yêu đời mơn mởn. Nếu Đỗ Thăng đã bảo tôi ra tiệm mời ăn thịt thì sao lại có thể không đi!

Tới tiệm ăn, Đỗ Thăng nói: “Bữa nay là tôi mời em ăn thịt, nhưng có điều kiện. Em phải cùng uống rượu với tôi, yêu cầu này em phải nghe lời tôi.”

Vì vậy tôi cùng Đỗ đại tiên uống một ly rồi lại một ly. Rất nhanh tôi liền say khướt. Tôi lắc lắc đầu, không xác định mà chỉ vào Đỗ Thăng, khí phách nói: “Cái nồi đẹp trai, anh đừng nghĩ tôi say, anh có tin là tôi vẫn còn có thể uống cùng anh nữa không?”

Rất nhanh một dĩa thịt lại đặt lên bàn, rất nhanh bên cạnh tôi chỉ còn lại chai rượu rỗng, rồi rất nhanh tôi gục xuống bàn không biết trời đất gì nữa.

Đỗ Thăng kéo tôi lại gần, nắm lấy vai tôi lắc nhẹ: “Nha đầu, tỉnh dậy! Để tôi đưa em về kí túc xá rồi ngủ tiếp.”

Tôi miễn cưỡng khẽ mở mắt, sau đó phun một tràng vào gương mặt cực suất của Đỗ Thăng: “Không không không không...”

Đỗ Thăng vừa quay mặt né tránh sự công kích “Vô địch liên hoàn không” của ta, vừa lấy tay bịt cái miệng tôi lại cho đến khi tôi không thể thở, không thể “không” được nữa anh ta mới buông tay. Sau đó dùng tay bóp mũi tôi nói: “Sao em lại nghịch ngợm như vậy! Nói, không muốn về kí túc xá thì muốn đi đâu?”

Tôi nhìn vào mặt Đỗ Thăng, mơ hồ nhìn thấy anh ta đang nhìn tôi tràn đầy ôn nhu cùng sủng nịch. Tôi nghĩ chẳng qua chỉ là do tôi say nên nhìn lầm thôi.

Lần trước say rượu tôi cũng hiểu được Đỗ Thăng đối xử với tôi rất đặc biệt, ôn nhu nhưng rất đen tối, nhưng đến lúc tỉnh lại tôi nghĩ là tự mình đa tình thôi, hơn nữa tôi sao lại có thể dùng suy nghĩ kỳ lạ này mà tưởng tượng về mình.

Đỗ Thăng đường đường là một ông chủ lớn, tuấn mỹ tuyệt luân bản lĩnh phi phàm, người thấy người thích hoa gặp hoa nở, muốn loại phụ nữ nào mà không có, tôi biết là anh ta chỉ nghĩ là chơi với tôi rất vui thôi.

Đỗ Thăng đem tôi ôm chặt trong ngực, nhẹ nhàng dùng một cái giọng vô cùng sủng nịch mà hỏi vào tai ta: “Nha đầu, em nói không muốn quay về kí túc xá, thế rốt cuộc là muốn đi đâu?”

Tôi vốn đã mơ mơ màng màng đầu óc choáng váng, lại nghe giọng nói ôn nhu đến vậy từ Đỗ Thăng, khiến tôi càng tê dại. Tôi muốn nói rằng: chỉ cần có một cái giường thì ở đâu cũng được. Nhưng mà những lời đi ra khỏi miệng tôi lại biến thành: không thể không có giường, không phải ở đâu cũng được.

Rồi tôi lại nghe thấy Đỗ Thăng dùng cái giọng mê hoặc lòng người kia nói vào lỗ tai tôi: “Phẩm Phẩm ngoan, ở trên kia có phòng trọ, trong phòng lại có một cái giường thật to, anh Đỗ dẫn em đi hưởng thụ nó nha.”

Lúc tới phòng, tôi quay qua cười ngọt ngào với Đỗ Thăng, nói: “Lúc nãy anh thật sự rất chu đáo nha, thật là một người tốt!”

Đỗ Thăng nhìn điệu bộ tươi cười của tôi, ánh mắt dần dần tối lại, cúi đầu đem môi hôn lên mặt của tôi nói nhỏ: “Nha đầu ngốc, em nói sai rồi, tôi chỉ chờ đến bây giờ thôi, thật sự là người xấu!”

Anh ta vừa nói xong, tôi liền cảm thấy đôi môi bị một vật ẩm ướt mềm mềm áp lên.

Đầu óc tôi vốn đang mông lung, liền “vù” một tiếng cảm thấy choáng váng như trời đất xoay chuyển. Đỗ Thăng đang hôn tôi!

Tôi dùng sức đẩy Đỗ Thăng ra, anh ta liền vừa nút lấy môi tôi vừa trấn an nói: “Phẩm Phẩm ngoan, đừng nhúc nhích! Phẩm Phẩm đừng sợ, nha đầu ngốc, anh sẽ đau em!”

Giọng nói của Đỗ Thăng quá mức mị hoặc, khiến cho tôi từ giãy dụa dần dần thuận theo anh ta. Đỗ Thăng cúi đầu nói với tôi: “Ngoan, nhắm mắt lại!” Nghe giọng nói đầu độc người của anh ta, tôi lại càng nghe theo mà nhắm mắt lại.

Tôi mơ hồ cảm nhận được Đỗ Thăng ôn nhu cắn mút môi tôi, đến lúc tôi bị anh ta mút đến đầu óc mơ màng, đầu lưỡi anh ta liền tham lam tiến vào miệng tôi, cuốn lấy lưỡi tôi cùng quay cuồng, dây dưa.

Tôi bị anh ta hôn đến toàn thân mềm nhũn, một chút sức lực đều không có, toàn thân đều dựa vào trong lòng Đỗ Thăng, trong miệng còn không kìm được mà rên rỉ “ưm” một tiếng. Nếu lúc này mà tôi còn tỉnh táo, thể nào cũng đem một mớ định nghĩa làm tiêu chuẩn yêu đương!

Hai tay Đỗ Thăng ôm tôi càng lúc càng dùng sức, môi lưỡi hôn tôi càng lúc càng kích động điên cuồng, vừa hôn vừa thở hổn hển.

Hôn một hồi, Đỗ Thăng luyến tiếc tách khỏi tôi, từng ngụm từng ngụm thở dốc, tôi cũng khẽ mở mắt nhìn anh ta, ngực thở gấp, phập phồng.

Đỗ Thăng như nhìn mà không nhìn, sau đó đột nhiên nhẹ nhàng ôm lấy tôi đem đặt trên cái giường lớn. Tôi rốt cuộc có thể nằm trên giường, không cần cố gắng dựa vào để đứng thẳng, liền nhịn không được thoải mái mà hài lòng khanh khách cười không ngừng.

Khi Đỗ Thăng đè lên người thì tôi liền không cười nữa. Tôi dù có bị say là cho ngu ngốc đi nữa thì lúc này cũng hiểu rõ, vị ca ca này muốn nhúng chàm tôi! Nhất định là như vậy!

Tôi run rẩy vươn hai tay nhỏ bé đặt ở trước ngực Đỗ Thăng dùng sức đẩy anh ta ra, vừa đáng thương đẩy anh ta vừa nói: “Anh muốn làm gì, tôi còn đang phát triển nha, anh không được giở trò lưu manh!”

Đỗ Thăng nghe tôi nói xong liền cảm thấy buồn cười, đem tay tôi đặt trước ngực anh ta đưa lên cổ, tạo ra kiểu hai tay vòng vào cổ anh ta rất thân mật.

Đỗ Thăng nhẹ nhàng tiến vào dò xét trên ngực tôi, tôi nhịn không được bắt đầu thấy sợ, giãy dụa thân thể nói với anh ta: “Anh đừng như vậy, người ta vẫn còn là học sinh đấy!”

Đỗ Thăng mỉm cười hôn lên môi tôi, nói: “Làm trò, em đã là một nghiên cứu sinh thì còn nói non với xanh gì, ở tuổi này em đã có thể nhận thức được quan hệ thân mật rồi.”

Nói xong bờ môi anh ta lại dùng sức cắn mút lấy môi và lưỡi của tôi, khiến đôi môi bị mút đến tê dại. Tôi nghĩ tôi cuối cùng cũng có thể tin vào kết luận trong tiểu thuyết: khi hôn môi thì nam nhân sẽ đem môi nữ nhân hôn đến sưng lên, chuyện này là sự thật!

Đỗ Thăng vừa hôn tôi vừa tiến vào dò xét bên trong quần áo của tôi, hai tay liên tục xoa xoa trên người tôi, làm mọi cách gợi lên “bản năng” tình dục trong người tôi.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy trước ngực buông lỏng, nội y của tôi đã bị Đỗ Thăng nhanh chóng lột ra! Sau đó tôi cảm thấy một đôi tay ấm áp ôm trọn lấy ngực tôi, rồi lại không ngừng nhẹ nhàng vân vê nhào nặn. Trong lúc anh ta mải mê “làm việc” thì tôi cảm thấy bụng dưới nóng lên, giống như trong cơ thể chảy ra cái gì đó!

Tôi hoàn toàn chỉ còn lại mê loạn! Toàn thân đều run rẩy. Mọi lời lẽ của tôi đều bị Đỗ Thăng cắn mút hết, thân thể lại b hai tay như mang theo ma lực của anh ta thỏa thích âu yếm. Tôi cảm nhận được cơ thể tôi giờ phút này có cảm giác thoải mái vui thích nói không nên lời. Tận sâu trong đáy lòng có chút phóng đãng, không hy vọng Đỗ Thăng dừng lại!

Khi tôi từ trong mê loạn thoáng tìm được một chút lý trí, tôi phát hiện y phục toàn thân đã bị Đỗ Thăng cởi ra hết, chỉ còn lại cái quần nhỏ! Mà một tay Đỗ Thăng lúc này đang hướng vào bên trong quần nhỏ của tôi dò xét!

Tôi nhanh chóng giãy dụa, dùng hai tay kéo bàn tay tội ác của anh ta ra, không cho nó tiếp tục làm bừa. Tôi đã bị cảm giác tình dục xa lạ kia bức bách đến thở dốc, “ưm” một tiếng khẩn cầu Đỗ Thăng: “Anh đừng như vậy mà, nghiên cứu sinh cũng là học sinh mà! Không thể...”

Đỗ Thăng cực kì ôn nhu nhìn tôi, dùng giọng nói mị hoặc lòng người mà thôi miên tôi: “Nha đầu ngốc, nghiên cứu “sinh” cũng là học “sinh”, được học “làm” trước, làm sao có thể “sinh” đấy, em thấy có phải không?”

Tôi bị anh ta ôm ấp quấy nhiễu đến mơ hồ choáng váng, trong lúc đang do dự, cảm thấy hạ thân bỗng nhiên mát lạnh. Anh ta cuối cùng đã lột quần nhỏ của tôi ra!

Đỗ Thăng ôn nhu tách hai chân tôi ra, nhìn vào cặp mắt mê loạn vô định của tôi, sủng nịch nói: “Nha đầu, để anh vào có được không? Đừng sợ chỉ đau chút thôi, một lát sẽ qua, sau đó sẽ rất thoải mái. Nha đầu, cho anh vào đi, được không?”

Thử hỏi, làm gì có người phụ nữ nào chịu được sự dụ dỗ của cực phẩm yêu nghiệt soái ca này? Dù sao đi nữa, tôi cũng không chịu được. Đối mặt với soái ca đầy mê hoặc này, tôi rốt cuộc ngoan ngoãn quyết tâm quên đi việc tôi là học sinh, nhắm hai mắt lại e thẹn gật đầu.

Ngay sau đó, tôi liền cảm thấy hạ thân rất đau, anh ta đã vào được! Tôi đau đến nỗi nhịn không được mà hừ nhẹ, Đỗ Thăng nghe được tiếng rên rỉ của tôi liền ngừng lại động tác cố xâm nhập vào bên trong của anh ta, chờ tôi chậm rãi thích ứng với sự xâm nhập của anh ta.

Đỗ Thăng sau một thoáng chờ đợi tôi từ từ thích ứng, liền bắt đầu dùng sức tiến vào, sau đó rút ra, sau đó lại dùng lực tiến vào rồi lại rút ra, nhiều lần nhiều lần...

Trong lúc nhiều lần anh ta tiến vào rút ra, tôi nhịn không được cúi đầu rên rỉ, lại bị anh ta ôm chặt, bên tai nghe tiếng gầm nhẹ nồng đậm tình dục của anh ta, thân thể tại nơi anh ta ra vào cùng vươn lên đỉnh cao rực rỡ của tình dục.

Sau khi tất cả chấm dứt, tôi ngoại trừ nhắm mắt lại ngủ thì không muốn làm gì nữa hết. Trong lúc tôi sắp mất đi ý thức, tôi dường như nghe Đỗ Thăng nhẹ nhàng nói bên tai: “Hãy ngủ một giấc thật ngoan, nha đầu ngốc!”

Tôi đang định nói với anh ta, tôi không phải nha đầu ngốc! Chỉ là, tôi còn chưa kịp nói thì cả người đã đi vào giấc ngủ thật sâu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.