Edit: Flanty
Cháo là cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo[1].
Tịch Hoan vừa mới mở nắp đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, con sâu đói trong bụng bắt đầu rục rịch.
Vốn buổi chiều cô dành thời gian để luyện múa, định tắm rửa xong thì ăn cơm, ai ngờ đến lúc cô ra dọn dẹp đồ đạc thì nhận được điện thoại từ bệnh viện, nên vẫn chưa có gì vào bụng cả.
Thẩm Khinh Lãng ngồi bên cạnh cô nhẹ giọng nói: "Vốn muốn mua cho bác gái nữa, nhưng sợ lạnh..."
Đến lúc đó ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nên thôi.
Vì thế, cậu quyết định mang đến trước cho Tịch Hoan, sau đó hai người có thể cùng nhau đi ra ngoài mua, như vậy thì hai người còn được ở riêng với nhau thêm một lúc.
Tịch Hoan nói: "Vất vả cho cậu."
Cô nhẹ nhàng nếm một ngụm, độ ấm vừa phải, hương vị cũng rất ổn.
Về đêm, đại sảnh khu nằm viện chỉ có lẻ tẻ vài người qua lại, mà những người này hầu hết đều là nhân viên y tế.
Lúc ăn cháo, Tịch Hoan còn đem câu chuyện xưa mà mẹ Tịch vừa kể thuật lại một lần, sau đó hỏi: "Cậu cảm thấy ba ba tôi thế nào!"
Thẩm Khinh Lãng hơi ngỡ ngàng.
Trong nhận thức của cậu, chưa từng có người nào như vậy, dù sao thì cha mẹ cậu cũng rất ôn hòa.
Nhưng không thể không nói, thời điểm nghe được đoạn chuyện ấy, cậu cảm thấy dường như tình cảm trên đời này càng trở nên mãnh liệt hơn, càng giống một cuộc sống chân chính hơn.
Đương nhiên cậu cảm thấy cuộc sống sinh hoạt của cha mẹ mình cũng rất tuyệt.
Thẩm Khinh Lãng "Ừm" một tiếng, trả lời: "... Bác trai thật đáng yêu."
Nghe vậy, Tịch Hoan nghẹn cười.
Không ngờ cậu lại nói cha cô đáng yêu, nếu cha còn trên đời, chắc chắn cũng muốn nói Thẩm Khinh Lãng đáng yêu.
Thẩm Khinh Lãng nghiêng đầu, thấy sắc mặt cô không đúng, trong lòng trầm xuống: "Tôi nói... không đúng sao?"
Tịch Hoan cười nhẹ, "Không phải, cậu nói không có vấn đề gì."
Cô cũng cảm thấy cha Tịch rất đáng yêu, có lẽ vì cuộc sống trước đây chưa từng có ông tham dự, sau khi biết được những gì ông trải qua, lại càng cảm thấy ký ức về cha mình trở nên sinh động hơn.
Khi còn nhỏ cô cũng từng hâm mộ bạn học của mình, thậm chí còn khóc lóc ỉ ôi, nhưng khi trở về nhà, mẹ Tịch lại không nói nhiều lời.
Dần dà, Tịch Hoan thôi không nghĩ nữa, mãi cho đến hôm nay.
———
"Con tới rồi, con đến ngay đây."
Lâm Cầm cũng không dám lớn tiếng, tắt điện thoại, đi thẳng đến đại sảnh khu nằm viện, trên tay xách theo một ít đồ ăn vặt.
Lúc cô đi về phía bên kia hành lang, bất ngờ thấy một bóng người, làm cô giật mình đến mức tròng mắt chỉ muốn rớt xuống.
Lâm Cầm dừng bước chân, lui về phía sau.
Cô không nhìn lầm chứ? Đó là học trưởng Thẩm Khinh Lãng?
Lâm Cầm là sinh viên mới năm nay của trường Lạc Hàng, cũng học chuyên ngành thiết kế máy bay. Giáo viên dạy một môn chuyên ngành của cô là giáo sư của Thẩm Khinh Lãng, vô cùng yêu thích anh, cũng thường bảo anh đảm đương mấy tiết học của giáo sư để rèn luyện.
Cho nên cô đối với anh rất quen thuộc.
Phải nói là cả chuyên ngành thiết kế máy bay đều rất quen thuộc với Thẩm Khinh Lãng, anh đẹp trai, lại không hoa tâm, độc thân, mà còn là một học bá, chính là người tốt nhất để trở thành bạn trai đó.
Nhưng vẫn luôn không có nhiều người theo đuổi.
Từ trước đến nay Lâm Cầm thường đi hóng hớt chuyện trên trời dưới đất, nên cũng biết được một số chuyện, hứng thú bừng bừng theo chân các học tỷ, xong lại héo mòn mà trở về.
Hẹn xem phim? Nào đẹp được như mô hình.
Hẹn đi dạo phố? Nào có ý nghĩa được như vẽ.
Vân vân, có thể kể ra được không ít ví dụ, có thể nói là vô cùng sống động.
Dần dà, truyền thuyết về Thẩm Khinh Lãng cứ được truyền qua tai nhau trong khắp sân trường, ai có thể bắt lấy được đóa cao lãnh chi hoa[2] chất phác này, thì sẽ được đông đảo nữ sinh sùng bái.
[2] Cao lãnh chi hoa: một đóa hoa đẹp nơi núi cao hiểm trở, thu hút mọi ánh nhìn từ con vật cho tới con người, nhưng họ chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể hái.
Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Cầm cũng không đi qua đó, mà đứng ở nơi xa quan sát.
Nữ sinh bên cạnh Thẩm Khinh Lãng cũng làm cô tán thưởng, nhan sắc này mà ở trường học của cô, ước chừng người theo đuổi có thể xếp sang cả khu khác của trường học mất.
Vừa xinh đẹp lại có khí chất.
Đôi mắt lấp lánh của Lâm Cầm không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ là bạn tốt của Thẩm Khinh Lãng, sẽ không đến mức là bạn gái chứ?
Đúng lúc này, cô nàng trừng lớn hai mắt.
———
Một chén cháo không nhiều lắm, bởi vì hộp cơm bên ngoài đều là cái kiểu này.
Tuy nhiên, sức ăn từ trước đến nay của Tịch Hoan không lớn, sau khi ăn xong một chén cháo thì cũng khá no rồi, còn rất ấm dạ dày.
Cô hỏi: "Các cậu lát nữa sẽ về à?"
Thẩm Khinh Lãng lắc đầu, "Không quay về."
Tịch Hoan kinh ngạc, nhíu mày nói: "Không quay về thì ở đây làm gì? Các cậu lại không có chuyện gì, đột nhiên ở lại, vậy giờ học trên trường làm thế nào bây giờ?"
Cô không tán thành việc này.
Thẩm Khinh Lãng nói: "Tôi với Trần Tuyết Dương muốn đến trường gặp giáo sư hướng dẫn luận văn, ban đầu định hoãn lại, lần này đến cũng vừa khéo."
Đây là lời nói thật.
Trường học đã sớm ra văn kiện thông báo trước cuối tháng mười phải đến gặp giáo sư một lần, để xác định bước tiếp theo trong kế hoạch.
Tịch Hoan gật đầu, "Giờ cậu muốn quay lại cùng với bọn Trần Tuyết Dương không?"
Mấy ngón tay đặt bên cạnh của Thẩm Khinh Lãng khẽ nhúc nhích, cậu nói: "Giờ không về nữa, quá muộn, sáng mai đến gặp giáo sư, buổi tối thì quay lại tiểu học Lâm Xuyên."
Khi nói đến những chuyện quan trọng như này, suy nghĩ của cậu rất mạch lạc.
Tịch Hoan đã thấy rất nhiều dáng vẻ khi cậu thẹn thùng, nhưng không thể phủ nhận, vẻ đứng đắn nghiêm túc của Thẩm Khinh Lãng thật sự rất hấp dẫn.
Đại khái chính là kiểu mà rất nhiều fangirl trên Weibo thích.
Hai người yên lặng ngồi trong chốc lát, cuối cùng Tịch Hoan cầm lấy di động nhìn thoáng qua thời gian, đã gần 11 rưỡi rồi.
Cô đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Cậu mau đi tập hợp với bọn Trần Tuyết Dương đi, tôi lên lầu nhìn xem."
Đứng dậy, Thẩm Khinh Lãng liền chú ý tới vết bẩn trên quần áo.
Tịch Hoan cũng chú ý đến, có hơi ảo não: "Chắc vừa nãy ăn cháo không cẩn thận dính lên."
Lần này cô tới đây, chỉ tiện tay mang theo một bộ quần áo, cũng may là thời tiết lạnh, cô định ngày mai đến tạm một khách sạn nào đó tắm rửa.
Quần áo tối sẫm một mảng, tuy không rõ ràng, nhưng nhìn cũng khó chịu.
Thẩm Khinh Lãng không nói gì, "Nếu không thì thay một bộ quần áo khác?"
Cậu móc một túi khăn giấy nhỏ từ trong túi ra, trong lúc Tịch Hoan còn chưa phản ứng lại thì đã bắt đầu lau.
Vết bẩn nằm ở đầu gối, có thể là bởi vì lúc ấy cô đặt chén cháo lên đầu gối cho nên bị bắn.
Tịch Hoan nói: "Tự tôi làm."
Thẩm Khinh Lãng thu tay lại, lén lút nhìn biểu cảm của Tịch Hoan, phát hiện cô cũng không chú ý mới thở phào nhẹ nhõm.
Tịch Hoan tùy ý lau một chút.
Đúng lúc này, có một giọng nói truyền tới: "Học trưởng Thẩm?"
Thẩm Khinh Lãng ngẩng đầu, là một nữ sinh, nhìn hơi quen, nhưng cậu chẳng thể nhớ ra là ai, đành phải nói: "Xin chào."
Ngoài miệng thì Lâm Cầm nói: "Chắc là học trưởng không nhớ rõ em, em là sinh viên mới năm nay, trước đó anh và giáo sư Trương đã cùng tham gia lớp học."
Nhưng ánh mắt cô nàng chỉ đảo quanh giữa Tịch Hoan với Thẩm Khinh Lãng.
Vừa rồi cũng không phải là cô nàng hoa mắt, đầu gỗ không hiểu phong tình lại chủ động lau quần áo cho nữ sinh.
Mặt trời mọc từ hướng Tây?
Lâm Cầm suy nghĩ từ ngữ, thật cẩn thận hỏi: "Chị gái nhỏ này là... bạn gái học trưởng sao?"
Tịch Hoan nhướng mày, "Không phải."
Thẩm Khinh Lãng nói: "Còn chưa phải."
Hai người cùng trả lời một lúc, xếp chồng lên nhau nghe không quá rõ ràng.
Tịch Hoan nghiêng đầu, nói với Thẩm Khinh Lãng: "Nếu là học muội của cậu, tôi không quấy rầy các cậu ôn chuyện nữa, tôi lên trước đây."
Lâm Cầm "á" một tiếng: "Không ôn chuyện, người nhà em cũng ở đây, em không quấy rầy học trưởng nữa, em đi trước."
Sau khi nói xong, cô nàng "ngựa không ngừng vó" mà rời đi, sợ chỉ chậm trễ một chút thôi sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho người ta.
Thân hình nhỏ xinh nháy mắt biến mất ở bên trong.
Tịch Hoan cũng không kéo dài nữa, nói một tiếng với Thẩm Khinh Lãng rồi rời đi.
———
Sau khi Lâm Cầm vào trong thang máy, liền không kìm nén được tâm tư buôn chuyện của mình.
Sau khi nhập học cô thêm rất nhiều nhóm chat, tính cách bản thân lại hoạt bát, ở nhóm nào cô cũng có thể nói chuyện được.
Đáng tiếc trong thang máy không có tín hiệu.
Mãi cho đến lúc lên tầng đích, cuối cùng cô không nhịn được nữa, mở một nhóm chat ra, biên tập một đoạn lời nói rồi gửi đi, "Tớ vừa gặp học trưởng Thẩm trong bệnh viện, bên cạnh anh ấy còn có một nữ sinh!"
Ba chữ học trưởng Thẩm vừa xuất hiện, rất nhiều con cú đêm đều nhảy ra, điên cuồng spam trong một giây.
"Nữ sinh nào? Trong trường mình á?"
"Oa, đầu gỗ cũng muốn nở hoa rồi hả? Thật đáng mừng, cuối cùng cũng có người đóng gói học trưởng Thẩm đưa đi ha ha ha ha."
"Hèn hò ở bệnh viện? Đúng là chỉ có học trưởng Thẩm làm được."
Lâm cầm, người tận mắt thấy tin đồn bát quái này, cả một khoảng thời gian sau đó nội tâm đều cực kỳ hưng phấn.
Cô nàng trả lời lại: "Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là học trưởng Thẩm rất quan tâm chị gái nhỏ kia, còn lau quần áo cho cô ấy, chị gái nhỏ còn siêu xinh đẹp!"
Một đám trải dài 666[3].
[3] 666: Ý là tuyệt/giỏi/cừ.
"Tớ hỏi học trưởng, chị gái nhỏ có phải bạn gái anh ấy hay không, chị gái nhỏ với học trưởng còn trả lời cùng lúc cơ." Lâm Cầm tưởng tượng đến tình cảnh ngay lúc đó liền một bụng hưng phấn.
Nếu thính lực cô chỉ kém đi một chút thì có phải đã bỏ lỡ nội dung rồi không.
Lâm Cầm xuống tay đánh chữ nhanh như bay: "Mặc dù chị gái nhỏ nói không phải, nhưng học trưởng Thẩm lại đáp là — còn chưa phải, chứng tỏ anh ấy có ý này rồi á!"
Cô nàng còn liên tiếp gõ vài cái dấu chấm than.
Chỉ là sau khi cô nàng vừa mới gửi lời này xong, trong nhóm chat lập tức im lặng.
Lâm Cầm cảm thấy không thích hợp, chuyện này rõ ràng so với cái vừa rồi còn bùng nổ hơn mà, sao có thể đột nhiên trầm mặc thế này được.
Cô nàng thoát ra ngoài, liếc nhìn.
Có người gửi tin nhắn tới cho cô: "Lâm Cầm... học trưởng Thẩm vừa mới xuất hiện."
Lâm Cầm một đầu hưng phấn bỗng trở thành khẩn trương.
Cô quay trở lại nhóm, kéo lên trên, quả nhiên phát hiện tin nhắn của Thẩm Khinh Lãng trong lịch sử trò chuyện của một đám lung tung rối loạn.
Tuy chỉ đơn giản là bốn chữ "Không phải hẹn hò" mà thôi.
Lâm Cầm khóc không ra nước mắt, muốn mình phải nói thêm một cái gì đó, vì vậy sau một phút yên lặng, trong nhóm lại xuất hiện nội dung mới.
Cấp 18 – Lâm Cầm: "Xin lỗi học trưởng Thẩm, thật không phải cố ý, em phát sai nhóm QAQ..."
Tin này vừa mới nhảy ra, Thẩm Khinh Lãng đã cất điện thoại.
Cậu đứng bên ngoài bệnh viện, gãi gãi lỗ tai, nhìn chằm chằm ánh đèn cách đó không xa, suy nghĩ xem câu nói kia của mình có thật là ý này hay không?
Thẩm Khinh Lãng không để ý lắm.
Lúc ấy Lâm Cầm vừa hỏi, cậu cũng trả lời mà không suy nghĩ gì.
Theo ý nghĩ của cậu, bây giờ đúng thật vẫn chưa phải đâu...
Thẩm Khinh Lãng buồn bực mà nghĩ, suy nghĩ lại dần dần bay xa.
Cậu vừa quay đầu, thấy bên cạnh bồn hoa có một đôi tình nhân đang dựa vào nhau, thoạt nhìn như đang hôn môi, còn phát ra cả âm thanh nữa.
Thẩm Khinh Lãng cứng nhắc quay người không dám nhìn.
Nhưng trong đầu cậu lại đột nhiên nhảy ra một ý tưởng, nếu là bạn gái, có phải cậu càng có thể thân mật hơn không...