Edit: FlantyĐối với câu trả lời này của Tịch Hoan, Vưu Vi vạn phần đồng tình.
Cô ấy ôm điện thoại quấn mình trong chăn cười to, cuối cùng còn không quên nói: “Ha ha ha ha ha vậy cậu thật đáng thường.”
Thẩm Khinh Lãng sao mà chất phác như vậy.
Mặc dù khi dạy hỗ trợ cô ấy cũng ý thức được chút ít, nhưng bình thường hành động của Thẩm Khinh Lãng đối với Tịch Hoan vẫn rất lịch sự, nên cô ấy không có khái niệm gì.
Giờ nghe Tịch Hoan nói vậy, cô thật sự cảm nhận được ý nghĩa của cái loại “phong tình khó hiểu của trầm mê học tập”.
May mắn không phải là bạn trai cô ấy.
Tịch Hoan nhướng mày, “Không nhìn người khác là rất tốt đấy.”
Muốn nhìn cũng chỉ nhìn mình cô múa mà thôi.
Vưu Vi bị cô làm cho nghẹn họng, mãi mới trả lời: “Được rồi, không ăn cẩu lương, mau lui xuống.”
Tịch Hoan thuận miệng nói: “Vậy cậu cũng đút cho tớ cẩu lương đi.”
“Có cái cọng lông.” Vưu Vi tức giận bất bình, “Có bạn trai là quên luôn tớ, đừng quấy rầy tớ nữa, tớ ngủ rồi.”
Tịch Hoan cười cười, đi thay nước cho hai con rùa đen nhỏ.
———
Ngày đầu tiên tết Nguyên Đán, Tịch Hoan trở về đoàn.
Cho dù là mùa đông, các cô gái vẫn phải luyện tập, giống như thi đại học, mỗi ngày ít nhất đều phải luyện mấy giờ.
Một khi hoãn lại sẽ rất lười biếng.
Huống chi, thanh danh của đoàn múa ba lê còn ở đó, có rất nhiều người muốn tiến vào, chỉ cần hơi trì trệ, thì sẽ bị người khác thay thế.
Tuổi của Tịch Hoan ở trong đoàn tầm ở giữa.
Trong đoàn có một cô gái mới mười sáu tuổi, tràn đầy sức sống và tài năng, sau một trận tranh tài được đoàn trưởng chú ý đến, nên được mời thẳng vào.
Từ sáng sớm Trần Văn Ngọc đã bắt đầu lắm mồm, thế nhưng gia cảnh nhà người ta ưu việt, cho con gái học ba lê cũng chỉ là hứng thú mà thôi.
Cô ta căn bản là không quản được, đương nhiên cũng không dám đi quản.
La Hoan Hoan vừa vặn nhảy xong một đoạn nhỏ, đang nghỉ ngơi, nhìn thấy Tịch Hoan đẩy cửa bước vào, kích động chạy tới: “Rốt cuộc cậu cũng quay lại.”
Bốn phía quanh phòng luyện múa rộng lớn đều là kính pha lê, Trần Văn Ngọc đang luyện tập xoay tròn ở phía trước, cũng thấy cô.
Mặt Trần Văn Ngọc trầm xuống.
Một màn không lâu trước đây ở tiệm trà sữa cô ta vẫn còn nhớ rõ rành mạch, đối phương tránh cô ta như rắn rết không nói, còn ngầm trào phúng cô ta.
Cô ta nhìn chằm chằm Tịch Hoan đang được bao bọc bởi chiếc áo lông vũ qua gương, lại nhìn dáng người lả lướt hấp dẫn của mình, tự tin mà nhón chân.
Lần này mà không vượt qua thì cô ta lấy tên mình viết ngược.
La Hoan Hoan hưng phấn nói: “Thế nào, dạy hỗ trợ đều thuận lợi chứ?”
Tịch Hoan nói: “Đương nhiên thuận lợi.”
“Ôi, tớ cũng muốn đi dạy hỗ trợ, nhưng mẹ tớ không yên tâm, chắc chắn không được.” La Hoan Hoan ôm mặt ai oán: “Tớ đã lớn rồi.”
Tịch Hoan nghĩ, “Mẹ cậu nói không sai.”
Một cô gái đi dạy hỗ trợ, đương nhiên là không an toàn. Lần này các cô đi có nam sinh, thêm cả Vưu Vi trước kia từng học mấy năm Tae Kwon Do nữa, đối phó người bình thường không phải vấn đề lớn.
La Hoan Hoan gật đầu, “Không nói nữa, đoàn trưởng tới.”
Đoàn trưởng lớn hơn các cô mười tuổi, đã tiếp quản đoàn múa ba lê Lạc Thành được mười năm, giờ đang lui về hậu trường.
Nhìn thấy Tịch Hoan có mặt, mắt cô ấy sáng ngời, nói: “Tịch Hoan đã trở lại? Trong khoảng thời gian đi dạy hỗ trợ có dừng tập luyện không đấy?”
Tịch Hoan mỉm cười, “Không dừng, nhưng chắc chắn không bằng ở đây.”
Trần Văn Ngọc hừ lạnh, cô ta đang mặc trang phục múa ba lê, còn làm một động tác khiêu khích yêu cầu cao.
Tịch Hoan trực tiếp làm lơ.
Đoàn trưởng lải nhải: “Vậy là tốt rồi, đã đến lúc vở kịch này đi đúng hướng, đến lúc đó em cùng tập luyện với các cô ấy.”
Tịch Hoan gật đầu, “Được.”
Đoàn trưởng đang định rời đi, lại bị cô gọi lại: “Đoàn trưởng, còn có một việc em quên nói. Tuần sau Lạc Hàng kỷ niệm thành lập trường, em sẽ đi biểu diễn, cho nên muốn xin nghỉ hai ngày.”
“Lạc Hàng kỷ niệm thành lập trường?” Đều là Lạc Thành người nên đương nhiên biết việc này, nhưng đối với tin tức này, vẫn rất kinh ngạc.
Trần Văn Ngọc chen mồm: “Cô đi múa?”
Tịch Hoan không phản ứng cô ta, tiếp tục nói: “… Cho nên hai ngày đó em xin nghỉ không tới bên này luyện tập.”
Một lần biểu diễn rất hao phí tinh lực, huống hồ Lạc Hàng còn là trường học số một số hai cả nước, sân khấu ngày kỷ niệm thành lập trường không thua kém gì một sân thi đấu lớn cả.
Trần Văn Ngọc đột nhiên nhớ tới mấy chủ đề nổi lên trên Weibo mấy ngày nay, hình như cũng có sự kiện kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập Lạc Hàng.
Cô ta bĩu môi nói: “Một trăm năm kỷ niệm thành lập trường Lạc Hàng, tôi nhớ là mấy người nổi tiếng đều sẽ quay trở lại, sân khấu lớn như vậy, sao lại cho phép một người còn chưa tốt nghiệp đến biểu diễn.”
Cứ như cô ta chưa trải qua đại học vậy đó.
Đoàn trưởng lườm cô ta một cái, bảo: “Nói ít đi một câu sẽ chết à? Không có việc gì đi luyện tập đi, đừng ở chỗ này nói chen vào.”
Cô ấy chuyển hướng sang Tịch Hoan, “Được rồi, nhớ biểu hiện cho tốt.”
Tịch Hoan hơi mỉm cười, “Tôi cũng không biết sao lại được phép, trường Lạc Hàng bên kia phát thiệp mời cho tôi, cô hỏi tôi làm sao tôi biết được.”
Cô đáp lại đoàn trưởng: “Chắc chắn.”
Trần Văn Ngọc bị cô mặt dày làm cho tức giận đến độ nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi cô ta đi, Tịch Hoan cảm thấy không khí đều trở nên tươi mát, “Đoàn trưởng, em đi thay quần áo luyện tập trước.”
Đoàn trưởng gật đầu, “Ừ.”
Trang phục múa của Tịch Hoan có vài bộ, trong đoàn cũng sẽ may riêng cho mỗi vở kịch, vì vậy nên cô không mang đi từ nhà cũng không ảnh hưởng.
Đã một tháng trôi qua kể từ lần cuối cùng cô mặc trang phục múa ba lê, nhìn mình trong gương, cô có chút hoài niệm.
Đi giày múa, Tịch Hoan cong môi cười, đến phòng tập nhảy.
...
Cùng lúc đó, Lạc Hàng lại gió tanh mưa máu.
Tuần thi cuối kỳ đang đến gần nhưng hầu hết tâm trí mọi người vẫn đặt ở lễ kỷ niệm thành lập trường, chờ mong điều gì đó mới mẻ trong năm nay.
Dù sao kỷ niệm thành lập trường cô chỉ gặp một lần, đương nhiên không tính đến việc sau này tốt nghiệp quay về trường cũ của mình.
Chương trình tiệc tối là phần quan trọng nhất, có hải tuyển[1], sơ tuyển, cuối cùng mới chốt danh sách.
[1] Hải tuyển (海选): Trong trường hợp này là những người không có thiếp mời đến biểu diễn, nhưng có thể tìm kiếm sự bầu cử bằng cách yêu cầu người có quyền (trong việc tổ chức tiệc tối của trường Lạc Hàng) viết tên mình lên phiếu tham dự.
Cho nên khi vòng sơ tuyển đêm đó kết thúc, tin tức đưa ra, Tieba[2] trường và diễn đàn trường lập tức bùng nổ.
[2] Tieba là diễn đàn trực tuyến có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc.
“Cho nên năm nay lại là những người năm trước biểu diễn à?”
“Không phải chứ? Tôi nghe nói có cả học trưởng điều khiển máy bay, tôi khá mong chờ tiết mục này, còn ca múa thì thôi, dù sao cũng đều như nhau.”
“Tin tức ngầm, năm nay có mời em gái trường bên cạnh tới biểu diễn, nghe nói là khiêu vũ.”
“Thật vậy á? Oa f*ck, cuối cùng hội học sinh cũng làm được chút gì đó thiết thực, mấy em gái trường bên cạnh vừa xinh đẹp lại vừa có tài nghệ, quả thực tuyệt vời.”
“Cô gái nào vậy? Nhiều loại nhảy như thế, rốt cuộc là nhảy cái gì, hi vọng không phải trạch vũ[3]?”
[3] Trạch vũ (宅舞) thường được dùng để chỉ các tác phẩm múa hoặc các điệu nhảy sử dụng âm nhạc liên quan đến văn hóa ACGN (viết tắt của Anime, Comic, Game và Light Novel) làm nhạc đệm.
“Người ta là đến đặc biệt cảm ơn nhé. Nhưng mà tôi nghe nói được phát thiệp mời trực tiếp thì được vào thẳng, không cần tham gia tuyển chọn.”
Trên diễn đàn vô cùng coi trọng tin tức ngầm này, bắt đầu xôn xao hỏi thăm, nhưng người phụ trách tiệc tối lại rất kín miệng.
Không chỉ không cho phép người ngoài vào khán phòng tổng duyệt, mà ngay cả danh sách biểu diễn cũng chỉ có hai chữ “múa đơn” khiến cho dân tình hoang mang không hiểu ra làm sao.
Mỗi lần bị hỏi, chỉ cười hì hì trả lời: “Chắc chắn các em sẽ khiếp sợ, đồng thời còn thét chói tai.”
Đương nhiên những lời này cũng bị phỉ nhổ vô hạn.
Trần Tuyết Dương là một phóng viên nhỏ chuyên đi buôn chuyện, gần như ngay từ khi phát thiệp mời đã chú ý.
Mấy em gái trường bên cạnh cậu ta biết.
Vưu Vi với Tịch Hoan đều khiêu vũ, mặc dù cậu ta mới chỉ ngẫu nhiên rình coi một lần, nhưng vẫn vô cùng kinh diễm.
Không biết có phải họ hay không.
Cậu ta âm thầm nghĩ ngợi, lại cười hắc hắc, gõ giường Thẩm Khinh Lãng, rồi vươn đầu nhìn người ngồi trước bàn, “Này, Thẩm Khinh Lãng, xem diễn đàn chưa?”
Thẩm Khinh Lãng cũng không ngẩng đầu lên, “Chưa.”
Trần Tuyết Dương cũng không thấy lạ, chỉ lo hỏi: “Cuối tuần là kỷ niệm ngày thành lập trường, tiệc tối cậu có qua xem không?”
Thẩm Khinh Lãng dừng bút, “Nếu danh sách yêu cầu.”
Trước kia tiệc Nguyên Đán hoặc tiệc đón sinh viên mới, mỗi lớp cần có số người tối thiểu, vì vậy cần phải có người đi mới được.
Trần Tuyết Dương nói: “Không đâu, lần này sao có thể hạn chế nổi, đến lúc đó kín hết chỗ, cậu muốn đi cũng không được.”
Thẩm Khinh Lãng không quan tâm: “Vậy không đi.”
Các hoạt động của lễ kỷ niệm thành lập trường không chỉ giới hạn ở tiệc tối này, cậu thực sự không có nhiều hứng thú đối với việc hát hò.
Trần Tuyết Dương “Ồ” một tiếng, như nhớ tới cái gì, thuận miệng nói: “Tin nóng trên diễn đàn, lần này mời em gái trường bên cạnh tới khiêu vũ, không biết là em gái nào đây.”
Động tác của Thẩm Khinh Lãng dừng lại.
Trần Tuyết Dương tiếp tục nói: “Trên danh sách là múa đơn đấy, chắc chắn thành tích chuyên ngành vô cùng tốt… Này Thẩm Khinh Lãng, tớ nhớ là Tịch Hoan từng đoạt giải và đạt thành tích tốt đúng không?”
Thẩm Khinh Lãng chớp mắt, “Ừ.”
Trần Tuyết Dương vỗ giường, dáng vẻ như vô cùng tiếc rẻ: “Không chừng chính là Tịch Hoan tới đó, đáng tiếc cậu không đi, nếu vậy thì, tớ cũng chỉ có thể đi cùng Dương Tây An…”
“Tớ sẽ đi.” Thẩm Khinh Lãng ngắt lời cậu ta.
Trần Tuyết Dương cười như tên trộm, ghé vào mép giường, “Cậu đi thật hả?”
Thẩm Khinh Lãng nghiêm trang, “Nếu xác định đối phương là ai.”
Trần Tuyết Dương gật đầu, lại nghĩ tới cái gì đó, hắng giọng, “Tớ nhớ thật lâu trước kia, có người đã từng nói một câu thế này.”
Thẩm Khinh Lãng cảm thấy lời cậu ta có ẩn ý.
“Tớ mời cậu ta đi xem học muội khiêu vũ, cậu ta nói —” Trần Tuyết Dương điều chỉnh vẻ mặt vô cảm, “Tiệc tối khiêu vũ thì có cái gì đẹp? Còn không bằng học tập.”
Sau khi cậu ta nói xong, điên cuồng vỗ giường, cười ha ha.
Thẩm Khinh Lãng nghẹn lời, làm lơ cậu ta lên cơn động kinh, tiếp tục học.
Trần Tuyết Dương gọi: “Này, thầy Thẩm, bản thân nói mà không nhớ à? Bây giờ học tập vẫn không bằng khiêu vũ?”
Thẩm Khinh Lãng nghiêm túc đáp: “Cậu không có bạn gái, cậu không hiểu.”
Trần Tuyết Dương cảm giác mình đã bị vũ nhục.
Cậu ta tức giận hồi lâu, lên diễn đàn viết một bài đăng, gõ cho mình với Thẩm Khinh Lãng một tầng mật mã(?) thật dài.
Nếu không phải chính cậu ta là tác giả, tầng mật mã dài thế này có lẽ cậu ta cũng không nhận ra, càng miễn bàn đến những người khác trong trường.
Trần Tuyết Dương nghĩ thầm, phía dưới khẳng định có một đám người cười nhạo, danh hiệu vua trạch[4] Lạc Hàng nhất định sẽ không thoát.
[4] Trạch ở đây là kiểu không hay ra ngoài, thích ru rú trong nhà ý.
Sau đó cậu ta đưa bài đăng cho Thẩm Khinh Lãng nhìn, cho cậu biết hậu quả của việc vung cẩu lương và chế giễu người độc thân là như thế nào.
Ý tưởng rất tốt đẹp.
Song rất nhanh đã có người đầu tiên phản hồi.
Trần Tuyết Dương hứng thú bừng bừng nhấn vào, ngốc.
1L: Ô, những lời này nghe quen tai thật đấy, người này là sinh viên chuyên ngành thiết kế máy bay – học trưởng Thẩm?
Trần Tuyết Dương: “…”
Thẩm Khinh Lãng rốt cuộc cậu đã dùng lời nói này để từ chối lời mời đến tiệc tối của bao nhiêu người?