Sau khi rời khỏi Bệnh viện Tâm thần thành phố, tôi lập tức đến tòa soạn để
làm một bài báo cáo tổng kết về tình hình trong hai lần gặp mặt vừa rồi, nhân tiện tính toán xem nên làm thế nào để kết nối chuyện của Diệp Thu
Vi với chủ đề chính của tháng Chín lại với nhau.
Khi đó, tôi vừa suy nghĩ, vừa tiện tay lập tập tài liệu kia ra xem. Trong quá trình này, tôi dần phát hiện ra sự lạ thường.
Diệp Thu Vi chưa từng thừa nhận, sở dĩ cô ta bị ngất đi trong bữa tiệu rượu
hôm đó là do bị Tạ Bác Văn và Thư Tình thông đồng hãm hại. Vậy vụ giết
chết người đầu tiên, cũng chính là vụ tai nạn mà Thư Tình và Tạ Bác Văn
đã gặp phải, hiển nhiên chính là di Diệp Thu Vi dùng một cách thức nào
đó để gây ra. Cô ta muốn trả thù hai người đó.
Nhưng, cho dù cô
ta có thể dùng biện pháp ám thị để gây ra một vụ tai nạn thì chưa chắc
đã có thể đoán trước được chuẩn xác hậu quả của nó. Sự thực cũng chính
là như thế, trong vụ tai nạn đó chỉ có Tạ Bác Văn mất mạng, còn Thư Tình thì may mắn sống sót.
Nếu là Diệp Thu Vi, tôi nhất định sẽ dùng
biện pháp khác để trả thù Thư Tình lần nữa. Nhưng, dù đã lật hết cả tập
tài liệu rồi mà tôi vẫn chẳng thể nhìn thấy cái tên Thư Tình thêm một
lần nào.
Thư Tình bây giờ rốt cuộc còn sống hay đã chết? Nếu đã
chết, vậy thì tại sao sự việc lại không được ghi vào trong tập tài liệu
này?
Chẳng lẽ cô ta vẫn còn sống?
Nghĩ đến đây, tôi không
sau ngồi yên được nữa, thế là vội vàng tới Đại học Z – trường của Diệp
Thu Bi – một chuyến. Sau mấy lần nghe ngóng, tôi tới bên ngoài một phòng học ở gần cầu thang của Học viện Hóa học và Phân tử. Trong phòng học,
một giọng nữ dịu dàng đang chậm rãi giảng giải các tri thức về hóa học.
Tôi đứng cạnh cửa, lẳng lặng ngó mắt nhìn vào phía trong, trái tim lập
tức nẩy lên thình thịch.
Cô giáo trên bục giảng trong phòng học phải ngồi trên một chiếc xe lăn.
Tôi đứng chờ bên ngoài cửa một mạch cho đến tận trưa. Đúng mười hai giờ,
tiếng chuông tan học vang lên, các sinh viên thi nhau ùa ra phía ngoài.
Hai phút sau, tôi đi vào trong phòng học, khẽ ho một tiếng. Cô giáo kia
đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy thế bền ngoảnh đầu nhìn tôi, chẳng nói
năng gì.
“Chào cô.” Tôi đứng ngay cạnh cửa, hỏi: “Xin hỏi cô có phải là cô Thư không?”
“Ô, chào anh.” Cô ta ngẩng lên, gạt nhẹ tóc mai một chút, tồi liền nhìn tôi vẻ tò mò. “Tôi chính là Thư Tình. Anh tìm tôi có việc gì sao?”
Tôi vừa bước về phía bục giảng vừa tự giới thiệu về mình: “Tôi là Trương
Nhất Tân, biên tập của một tòa báo. Gần đây tôi đang làm một chuyên đề,
có mấy chuyện muốn được hỏi cô Thư một chút.”
“Ra vậy...” Cô ta
thở phào một hời, sau đó bèn cười nói với tôi: “Gần đây có mấy tờ tạp
chí hóa học từng liên hệ với tôi, thật không ngờ anh còn tự mình tìm tới đây như vậy.” Nói rồi, cô ta liền quay xe đẩy về phía tôi. “Anh là
người của tập chí Hóa học Thời đại mới hay là của tuần san Hóa học Vật liệu vậy?”
Tôi đi tới bên cạnh cô ta, cười ngượng, đáp: “Tôi không làm cho tạp chí hóa học. Tôi biên tập cho tờ Nguyệt san Phổ Pháp.”
“Tạp chí pháp luật ư?” Một giây trước đó cô ta còn cười lịch sự, nhưng một
giây sau thì đã đờ người ra như bị điện giật. “Anh...”
“Tôi muốn tìm hiểu một chút về Diệp Thu Vi, chẳng hay...”
“Đi ăn cơm thôi cô Thư...” Một người phụ nữu khoảng hai, ba mươi tuổi đẩy
cửa đi vào, nhìn thấy tôi thì thoáng lộ vẻ do dự, rồi lại đưa mắt nhìn
qua phía Thư Tình. “Cô Thư?”
“Tiểu Mạn, cô tới chỗ cầu thang chờ
tôi một lát được không?” Thư Tình xoa hai tay vào nhau, cố làm ra vẻ
bình thản nói: “Tôi đang được phỏng vấn, sẽ xong rất nhanh thôi.”
Tranh thủ lúc cô ta trò chuyện với Tiểu Mạn, tôi cẩn thận quan sát cô ta một
lượt. Người phụ nữ này thoạt nhìn rất trẻ, hoàn toàn không giống như đã
qua tuổi ba mươi, lại có khuôn mặt hình trái xoan, mũi dọc dừa, mắt to
tròn, thêm vào đôi môi căng mọng và mái tóc được chải chuốt kĩ càng nữa, thực là một đại mỹ nhân hạng nhất. Hôm đó, cô ta mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt, loại váu rủ tới tận mắt cá chân.
Tôi nhìn chằm chằm vào phía dưới tà váy của cô ta suốt một hồi lâu, nhưng vẫn chẳng thấy đôi chân của cô ta đâu cả.
Sau khi Tiển Mạn rời đi, cô ta nhìn tôi, hạ thấp giọng nói: “ Xin lỗi, ang
Trương, anh đi đi, tôi e là không thể giúp gì cho anh được đâu.”
“Không phải là cô có mối quan hệ rất thân thiết với Diệp thu Vi ư?” Tôi ngó
nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, rồi cũng hạ thấp giọng nói: “Chuyện của
cô ấy, cô nhất định là biết rõ.”
“Từ đâu mà anh biết được chuyện
này?” Cô ta trừng mắt lên nhìn tôi, đồng tử chừng như hơi co lại. “Bất
kể anh nghe ai nói thì điều đó cũng không phải là sự thật. Tôi với cô ta chỉ là đồng nghiệp mà thôi, chuyện về cô ta tôi chẳng biết được bao
nhiêu cả.” Nói rồi, cô ta hơi ngả người về phía sau như thể muốn tránh
xa khỏi tôi.
“Nhưng cô ấy nói bọn cô ngay từ thời đại học đã là bạn bè thân thiết của nhau rồi...”
“Anh từng gặp cô ấy ư?” Thư Tình hít vào một hơi khí lạnh, vô thức đưa tay
trái lên che miệng, rồi lại nhanh chóng buông xuống. “Từ bao giờ vậy?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời: “Mới gần đây thôi, cô ấy hiện đang là đối tượng phỏng vấn của tôi.”
“Anh Trương.” Thư Tình hít sâu một hơi, đột nhiên bình tĩnh trở lại, lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi thực sự không thể giúp gì được cho anh.” Cô ta nhìn
tôi, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cất giọng mang đầy thâm ý:
“Anh Trương, tôi chỉ có thể chân thành khuyên anh mấy lời như thế này,
hãy tránh xa Diệp Thu Vi ra, cũng đường điều tra chuyện về cô ta nữa,
bằng không, anh nhất định sẽ phải hối hận đấy.”
Nói thực lòng, lời khuyên của Thư Tình đã từng khiến tôi hơi dao động.
Buổi chiều hôm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng càng lúc cảm thấy
bất an. Tôi kỳ thực mới gặp Diệp Thu Vi có hai lần, tổng thời gian gặp
gõ thậm chí chỉ vào khoảng nửa tiếng, thế nhưng tôi lại cảm thấy mình đã bị lún sâu vào trong thế giới của cô ta, căn bản không có cách nào tự
mình rút ra được.
Bình tâm lại suy xét, cô ta là người đang sống ở nơi kín đáo nhất trong bệnh viện tâm thần cơ mà.
Có lẽ tôi nên nghe theo lời khuyên của Thư Tình, rời xa Diệp Thu Vi từ
đây, còn chủ đề chính của tháng Chín, tôi có thể hoàn thành bằng cách đi phỏng vấn các phạm nhân bình thường. Sau đó, tôi sẽ yên tâm công tác,
đồng thời chăm sóc tốt cho gia đình, tiếp tục sống một cuộc sống tuy
nhạt nhẽo nhưng yên ổn như trước đây.
Đương nhiên, tôi cũng có
thể không nghe theo lời khuyên can, tiếp tục tiếp xúc với Diệp Thu Vi,
từ đó tìm hiểu sâu hơn về người phụ nữ thần bí khó lường này cùng với
thế giới tinh thần cực đoan đến khó có thể tưởng tượng của cô ta, để rồi hoàn thành một lần thám hiểm ngay tại chỗ.
Tôi cứ do dự mãi đến
tận khi chiều tối. Có mấy lần, ý nghĩ né tránh Diệp Thu Vi đã chiếm được vị trí chủ đạo trong ý thức tôi, nhưng rất nhanh sau đó một số tin tức
trong khu vực tiềm thức đã lại tràn vào khu vực ý thức và tiến hành phản kích, qua đó khiến tôi lần nữa do dự.
Cuối cùng, tôi lôi cuốn sổ ghi chép thông tin liên lạc thời đại học từ trong tủ sách ra, chẳng bao lâu sau đã tìm được số máy điện thoại của thầy Chủ nhiệm khoa năm xưa.
Sau khi đầu bên kia nhấc máy, tôi lập tức nghe ra giọng của thầy.
“Ai đó?”
“Thầy Trần, em là Trương Nhất Tân đây.”
“Trương Nhất Tân?” Thầy ngập ngừng khoảng hai giây, rồi cười vang ha hả, nói:
“Úi chà, tôi nhớ ra rồi! Những năm qua cậu cứ như là đã bốc hơi rồi vậy, lần họp lớp trước cũng không tham gia! Thế nào, cuộc sống vẫn ổn chứ?
Sao tự dưng lại nhớ đến tôi mà gọi điện vậy?”
Tiếp đó tất nhiên
là một phen hàn huyên thăm hỏi. Hàn huyên xong xuôi, tôi bèn kể ra nỗi
do dự của mình, hy vọng thầy có thể chỉ ra cho tôi một con đường sáng để đi.
“Tiểu Trương.” Thầy suy nghĩ suốt một hồi lâu rồi mới trả
lời: “Tôi không biết những năm qua cậu đã trải qua những chuyện gì, do
đó khó có cách nào hiểu được tâm trạng của cậu hiện tại. Theo tôi thấy,
cả hai lựa chọn đều không có gì là sai, nhưng tôi không thể tùy tiện
quyết định thay cậu được, vì như thế là vô trách nhiệm với cậu. Thế này
đi...” Thầy im lặng một lát, sau đó nói tiếp: “Tại saocậu không mang
theo câu hỏi này mà đi ngủ một giấc, rồi tự hỏi bản thân trong giấc mộng nhỉ?”
Đêm đó, tôi đã mơ một giấc mơ vừa dài vừa phức tạp, sau khi tỉnh dậy tôi kinh ngạc phát hiện mình không còn chút do dự nào nữa.
Tôi quyết định sẽ tiếp tục đi gặp Diệp Thu Vi.
***
Lần thứ ba đi gặp Diệp Thu Vi, người đưa tôi đi vẫn là Thang Kiệt Siêu.
Trước cửa phòng bệnh, tôi đưa ra đề xuất muốn được gặp Diệp Thu Vi lâu
một chút, nhưng Thang Kiệt Siêu lập tức từ chối.
“Không được, anh Trương.” Anh ta tỏ ra vô cùng kiên quyết. “Bệnh viện đã có quy định,
người đến thăm chỉ có thể gặp bệnh nhân tối đa ba mươi phút, dù là một
phút cũng không thể quá được.”
Tôi đành khẽ gật đầu, lại lẳng
lặng cắn môi, sự hạn chế về thời gian bằng bất kỳ hình thức nào đều có
thể mang tới cho người ta một thứ áp lực vô hình. Tôi đi vào trong phòng bệnh, đóng cửa lại. Diệp Thu Vi lúc này đang ngồi bên cửa sổ đọc một
cuốn Nguyện san Phổ Pháp, trong
bộ dạng có vẻ nghiêm túc vô cùng. Hôm đó, cô ta mặc một chiếc áo phông
ngắn lại bó sát màu xanh đen, phía dưới thì là một chiếc quần thể thao
rộng rãi màu xanh da trời, so với hai lần gặp mặt lần trước thì rõ ràng
là có vẻ trẻ trung hơn hẳn.
Thấy tôi bước vào, cô ta ngẩng lên,
chỉnh lại gọng kính một chút, tỏ ý bảo tôi ngồi xuống. Tôi đi tới ngồi
xuống bên cạnh bức tường thủy tinh, lại mở cửa trò chuyện. Cô ta thì
không hề vội vã, xem báo thêm hơn một phút rồi mới kéo ghế mây tới chỗ
đối diện với tôi.
Bước vào cuộc gặp mặt mà mình mong chờ đã lâu, tôi bỗng dưng lại chẳng biết mở lời thế nào.
“Anh Trương.” Diệp Thu Vi ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế mây, hai chân duỗi
về phía trước, chân trái gác lên mắt cá chân của bên phải, dáng vẻ hết
sức thong dong. “Mảng tâm lý học tội phạm của anh không đến nỗi tệ.”
Tôi khẽ mỉm cười, nói: “Hôm qua khi tôi ra ngoài, bác sĩ Thang quả thực đã
tỏ ra rất lo lắng. Khi nhìn thấy tôi, sắc mặt anh ta từ trắng nhợt biến
thành hồng hào, hai tay từ đan chặt vào nhau biến thành buông thõng tự
nhiên, đôi môi từ mím chặt biến thành hé mở, những điều này có phải là
biểu hiện của trạng thái tâm lý vừa buông được gánh nặng trong lòng
không?”
“Ừm.” Cô ta tỏ vẻ hờ hững nhìn tôi. “Chúng ta có thể nói
chuyện tiếp được rồi. Anh cứ hỏi, tôi sẽ trả lời, hai bên cùng chân
thành với nhau.”
Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy toàn thân đều tràn trề sinh lực. Tôi mở tập tài liệu ra, lật đến trang ghi về vụ tai nạn
mà Thư Tình và Tạ Bác Văn gặp phải, nói: “Chúng ta đi thẳng vào chuyện
chính luôn nhé, đầu tiên hãy nói về Tạ Bác Văn đi. Tại sao cô phải giết
ông ta? Ngoài ra, cô làm thế nào mà gây ra được vụ tai nạn xe đó?”
“Hãy bắt đầu nói từ đêm mà trạng thái tâm lý của tôi đột nhiên thay đổi đi.” Cô ta nói: “Hôm trước tôi đã nói rồi, bước ngoặt đêm đó không chỉ thay
đổi tương lai của tôi, còn thay đổi cả quá khứ của tôi nữa. Có rất nhiều chi tiết nhỏ mà trước đây tôi không chú ý tới đã đồng loạt chui vào
trong khu vực ý thức của tôi.”
“Chuyện về Tạ Bác Văn cô đã nhớ lại được chuyện gì?”
“Trong bữa tiệc đêm đó, chính ông ta đã bỏ thuốc tôi.”
“Cô phát hiện ra điều này như thế nào?” Tôi mở cuốn sổ tay, viết lên đó cái tên Tạ Bác Văn.
“Điều tôi nhớ tới trước tiên là một cử chỉ của ông ta đêm đó. Anh còn nhớ
không, tôi từng kể với anh là trong bữa tiệu rượu đêm đó, khi bảo tôi đi mời rượu Từ Nghị Giang, ông ta từng vỗ vai tôi đến hai lần.”
“Vậy thì sao chứ?”
“Bản thân hành vi này đương nhiên không có gì lạ thường cả. Những hành vi
kiểu như thế này thường do cấp trên làm với với cấp dưới, chuyên gia làm với kể ngoại đạo, hoặc là các bậc về trên làm với con cháu trong nhà,
nó vừa thể hiện dự quan tâm lại vừa tỏ rõ địa vị chủ đạo của người thực
hiện.”
Tôi cầm bút lên, bất giác nhớ tới một cử chỉ mà lão Ngô
từng làm với tôi khi tôi tới khu bốn lần đầu. Khi đó, sự tĩnh lặng quá
mức làm tôi căng thẳng, lão Ngô nhìn ra được bèn khẽ vỗ vai tôi, lại
giới thiệu với tôi về tường cách âm, qua đó khiến nỗi nghi ngoặc và lo
lắng của tôi tan đi hoàn toàn. Bây giờ ngẫm lại, việc cậu ta vỗ vai tôi
khi đó chính là một hành vi thể hiện sự quan tâm của chuyên gia với
người ngoại đạo, đồng thời cũng vô tình tỏ rõ địa vị chủ đạo của cậu ta. Trong các công ty, người cũ cũng thường làm các cử chỉ tượng tự như vậy với người mới.
Tôi viết vào sau hai cái tên Tạ Bác Văn:
Hai lần vỗ vai Diệp Thu Vi, tỏ ý quan tâm và thể hiện địa vị chủ đạo.
“Sau đó thì sao?” Tôi ngẩng lên hỏi.
“Theo lý mà nói, trong tình huống đó làm ra động tác như vậy không có gì bất
thường cả. Nhưng ...” Cô ta giơ tay phải lên, đưa bàn tay về phía tôi
nói: “Bàn tay là một trong những bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể con
người, do đó nó cũng có thể biểu hiện ra những trạng thái tâm lý phức
tạp nhất. Khi vỗ tai tôi, ông ta không hề xòe hẳn bàn tay ra mà hơi khum lại một cách vô thức.”
“Hơi khum lại?” Tôi đưa tay khẽ gãi đầu mấy cái. “Đó là sự thể hiện của trạng thái tâm lý gì vậy?”
“Nó thể hiện ông ta căng thẳng, do dự và không thành thực với tôi.” Diệp
Thu Vi giải thích. “Trong vô thức, nếu một người đang ung dung bình
thản, vậy thì bàn tay của anh ta sẽ xèo ra. Có rất nhiều người khi căng
thẳng thường sẽ tìm lấy một thứ gì đó mà nắm vào tay, mục đích chính là
để tìm lý do cho việc bàn tay của mình khum lại.”
Tôi vội vàng viết vài sau cái tên Tạ Bác Văn:
Khi vỗ vai bàn tay hơi khum lại, thể hiện sự căng thẳng, do dự và không thành thực.
“Cô chỉ dựa vào điều này mà phán đoán ra được là ông ta đã bỏ thuốc cô ư?”
“Đâu có đơn giản như vậy.” Diệp Thu Vi khẽ lắc đầu. “Tâm lý con người rất
phức tạp, không thể chỉ dựa vào một cử chỉ mà phán đoán được.”
“Ừm...” Tôi khẽ gật đầu, buông bút xuống, tay phải đưa về phía trước làm tư thế mời. “Xin hãy tiếp tục đi.” Sau khi làm xong động tác này, tôi mới phát hiện bàn tay của mình đang hoàn toàn dang rộng, lòng bàn tay chĩa thẳng về hướng Diệp Thu Vi.
“Tuy chưa thể khẳng định nhưng chi tiết
này đã khiến tôi sinh lòng nghi ngờ ông ta.” Cô ta hơi dừng một chút rồi mới tiếp: “Sự hoài nghi này rất nhanh đã khiến tôi nhớ lại nhiều chuyện hơn nữa. Khi khuyên tôi đi mời rượu, ông ta có nhắc đến tác dụng quan
trọng của Từ Nghị Giang trong việc xét duyệt hạng mục này. Nếu một người hết sức xem trọng một chuyện nào đó, vậy thì khi nói tới chuyện này với người khác, anh ta sẽ chăm chú nhìn đối phương, qua đó thể hiện sự chân thành của mình, khiến đối phương tin vào những gì mình nói. Nhưng khi
đó, ông ta không hề chăm chú nhìn tôi, còn dõi mắt nhìn qua hướng khác
nữa...”
“Vậy tức là khi đó, ông ta không hề thực sự xem trọng
chuyện này rồi.” Tôi lộ vẻ suy tư chăm chú nhìn cô ta. “Cô Diệp, tôi có
thể cắt ngang lời cô một chút không? Có một vấn đề làm tôi rất tò mò, ý
nghĩa thực sự ẩn sau các vẻ mặt cử chỉ, làm sao cô lại biết được vậy?
Các công trình nghiên cứu về vấn đề này tôi cũng từng được tiếp xúc một
chút, nhưng sự hiểu biết của cô thực sự là quá toàn diện hơn nữa...” Tôi suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp: “Cũng có phần đột ngột quá mức.”
“Quả thực là rất đột ngột. Trong thời gian học thạc sĩ tâm lý học, tôi từng
đọc rất nhiều sách về phương diện này.” Diệp Thu Vi giải thích. “Nhưng
trước đó, tôi khó có cách nào lý giải và vận dụng được các tri thức
trong sách. Sau bước ngoặt kia, một bộ phận năng lực cảm nhận của tôi
đột nhiên được kích hoạt, rất nhiều tri thức vốn chỉ từng đọc lướt qua
theo đó mà ồ ạt tràn vào trong khu vực ý thức. Bắt đầu từ lúc đó, đối
với tôi mà nói, từng cử chỉ, hành động cùng nét mặt nụ cười của người
khác đều trở nên dễ hiểu hơn so với ngôn ngữ rất nhiều.”
Tôi không kìm được hít sâu một hơi khí lạnh, sau đó cúi đầu trầm tư.
Thời viễn cổ, con người chắc hẳn chỉ có thể giao tiếp với nhau bằng vẻ mặt
và cử chỉ. Về sau, ngôn ngữ trở thành một thứ công cụ giao tiếp mới,
phương thức giao tiếp ban đầu vì thế mà thoái trào, bị giấu vào một nơi
rất sâu trong gen của con người.
“Xem ra bước ngoặt đó đã khiến
một số năng lực nguyên thủy của cô trỗi dậy. “Tôi gật đầu trầm ngâm
nói:” Tôi có thể hiểu như vậy được không?”
“Anh hiểu thế nào cũng được, mấu chốt là phải trông vào hiệu quả.” Rồi cô ta lại tiếp: “Vẫn
trong bữa tiệc rượu đêm đó, tôi còn nhớ lại được những biến hóa xuất
hiện thoảng qua trên khuôn mặt của Tạ Bác Văn khi đưa ly rượu của mình
cho tôi.”
“Cụ thể là sao?” Tôi nôn nóng hỏi dồn.
“Trong
vòng một giây, ông ta đã liên tục chớp mắt ba lần, cuối cùng còn nhắm
mắt lại chừng nửa giây. Sau đó, ông ta vô thức mím chặt môi. Lúc ấy tôi
là phụ nữ có thai, hơn nữa còn suýt bị ngã, thế mà ngay đến một câu an
ủi theo phép lịch sự ông ta cũng chẳng nói ra được.” Cô ta không đợi tôi hỏi đã giải thích luôn: “Chớp mắt và nhắm mắt chứng tỏ ông ta không
muốn nhìn thấy tôi, hoặc là một số chuyện sắp xảy ra và có liên quan tới tôi. Mím chặt môi lại chứng tỏ áp lực mà ông ta phải chịu đột nhiên
tăng vọt. Vì thế mà tôi phán đoán ông ta có khả năng đã biết trước đêm
đó tôi sẽ gặp phải điều gì.”
Tôi hít sâu một hơi, vô thức nhắm chặt mắt lại.
“Anh xem, thị giác có thể ngăn cản hành vi.” Cô ta nhìn tôi, nói: “Khi người ta không muốn tiếp nhận một chuyên nào đó thì sẽ vô thức làm ra hành
động như vậy.”
Cô ta có thể dễ dàng nhìn thấu nội tâm của tôi,
điều này khiến tôi cảm thấy rất mất tự nhiên. Tôi né tránh ánh mắt của
cô ta theo bản năng, thế rồi liền cúi xuống, bất ngờ phát hiện tay trái
của mình đang giữ chặt mép của cuốn sổ tay, tay phải thì nắm chặt cây
bút bi nước mà mình đã dùng được hơn một năm rồi. Tôi nhận ra rằng mình
tuy đang cúi đầu hòng che giấy sự căng thẳng và bất an của bản thân, vậy nhưng động tác vô thức ở đôi tay đã khiến điều này bị lộ ra hết sức rõ
ràng.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận thức rõ được rằng ở trước
mặt Diệp Thu Vi, mình kỳ thực không cần phải che giấu bất cứ tâm trạng
nào.
“Cô Diệp.” Tôi lấy hết can đảm, thoáng lộ vẻ lúng túng ngẩng đầu lên nhìn cô ta. “Xin hãy nói tiếp đi.”
“Ngoài thế ta, tôi còn nhớ lại được mười mấy chi tiết nhỏ nhặt khác, có điều
xin phép không kể hết ra ở đây với anh.” Cô ta liếc nhìn đôi tay của tôi một chút, nở một nụ cười hết sức kín đáo. “Tóm lại, trong đêm xuất hiện bước ngoặt đó, theo bản năng tôi biết được mọi chuyện xảy ra trong bữa
tiệc rượu kia khó tránh khỏi mối liên quan với Tạ Bác Văn. Nhưng khi đó
tôi còn chưa thích ứng được với trạng thái mới của bản thân, thế nên tuy trực giác đã hết sức mãnh liệt nhưng tôi vẫn không được tự tin cho
lắm.”
“Hẳn là cô muốn gặp trực tiếp ông ta, sau đó mới đưa ra phán đoán.” Tôi lập tức đoán ngay ra ý của cô ta.
“Đúng vậy.” Cô ta tặng cho tôi một ánh mắt khen ngợi. “Tôi nhất định phải gặp ông ta một lần, vậy thì mới có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất.
Nhưng khi đó, tôi đã đột ngột trở nên hết sức lý tính tồi. Tôi biết,
mình không thể trực tiếp đi tìm ông ta được, vì như thế thì lộ liễu quá. Tôi nhất định phải đợi, đợi cơ hội gặp mặt ông ta tới một cách thật tự
nhiên.”
“Xét về mặt đạo nghĩa và theo phép lịch sự, chắc ông ta
cần phải đến thăm chồng cô không ít lần đúng không?” Tôi đưa ra ý kiến
của mình.
“Ừm.” Cô ta cầm cốc nước lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó nói tiếp: “Năm ấy, sau Tết Dương lịch là Tết Lạp Bát [5]. Sáng hôm đó, ông ta thay mặt tổ nghiên cứu khoa học đến bệnh viện thăm
chồng tôi, nhân tiện mang tới cho tôi một hộp cháo. Trước khi xuất hiện
bước ngoặt kia, tôi chưa từng hoài nghi ông ta, do đó ông ta cũng không
đề phòng gì tôi cả. Sau khi bắt đầu trò chuyện không lâu, tôi giả bộ vô
tình nhắc đến chuyện xảy ra trong bữa tiệc rượu đêm đó.”
[5] Tết Lạp Bát là một ngày tết truyền thống của Trung Quốc, được tổ chức
vào ngày mùng 8 tháng 12 âm lịch hằng năm, vào ngày này người dân có lập tục ăn cháo Lạp Bát. Ngày tết này ban đầu mang ý nghĩa là cúng tế tổ
tiên và thần ling, cầu chúc cho mùa màng bội thu, người người may mắn,
nhưng về sau đã biến đổi và trở thành ngày tết của Phật giáo. Tương
truyền vào ngày này Phật Thích Ca Mâu Ni đã đắc đạo bên dưới gốc bồ đề
và sáng lập nên Phật giáo – ND.
Tôi đưa tay vân vê cằm, nhìn cô ta bằng ánh mắt chờ mong.
“Ông ta không ngừng an ủi tôi, lại khẽ vỗ vai tôi. Bàn tay của ông ta vẫn
không xòe ra hoàn toàn, có điều đã bớt khum hơn trong bữa tiệc rượu đêm
đó, chứng tỏ ông ta tuy không còn căng thẳng nữa nhưng vẫn có chuyện gì
đó giấu tôi, hoặc cũng có thể ông ta còn cảm thấy hơi áy náy với
tôi nữa.”
Tôi vừa gật đầu vừa ghi lại từng chi tiết nhỏ mà cô ta kể vào trong sổ tay.
“Có một chuyện này tôi còn chưa kể với anh.” Diệp Thu Vi kể tiếp.” Sau khi
xảy ra chuyện đó mấy ngày chồng tôi mới đi báo án, cho nên khi điều tra, người ta không thể nào dựa vào biện pháp y học để tìm ra nguyên nhân
tôi hôn mê được nữa. Phía cảnh sát cũng từng hoài nghi ly rượu đó, nhưng lại chẳng thể tìm ra chứng cứ. Trên tòa, Từ Nghị Giang thừa nhận tất cả mọi việc đã làm với tôi, nhưng tỏ ý rằng bản thân cũng không rõ tại sao tôi lại bị ngất đi như thế. Tòa án cuối cùng đã tin vào những lời này
của ông ta, cho rằng tôi bị hôn mê là do đang ở trong thời kỳ thai
nghén.
“Có hơi khiên cưỡng.” Tôi khẽ lắc đầu.
“Đúng vậy,
nhưng tôi có thể cảm giác được, khi đó bất kể là nhân viên công tố, Từ
Nghị Giang hay là thẩm phán, tất cả đều hy vọng vụ án này có thể kết
thúc nhanh một chút.”
Tôi lẳng lặng cắn môi một cái, biết rằng
bên trong ắt có nội tình, nhưng vì không muốn cắt ngang dòng suy nghĩ
của Diệp Thu Vi nên không hề đưa ra câu hỏi.
“Tất cả mọi người
đều không còn gì nghị gì về nguyên nhân tôi hôn mê, nhưng tôi biết sự
việc không đơn giản như thế.” Cô ta lại kể tiếp: “Hôm đó, tôi cố rặn ra
mấy giọt nước mắt, dùng giọng vừa ấm ức vừa nghi hoặc nói với Tạ Bác
Văn: “Thầy Tạ, hôm đó tại sao em lại ngất đi chứ? Thầy nói xem, liệu có
phải là Từ Nghị Giang đã bỏ thuốc em không?”.”
“Ông ta đã nói thế nào?” Tôi nôn nóng hỏi dồn.
“Ông ta tiếp tục an ủi tôi, nói ra những lời đại loại như Tiểu Diệp, chuyện
đã xảy ra rồi thì hãy để cho qua đi, cô không thể sống mãi trong sự đau
thương được. Cô cần phải phấn chấn lên, Tần Quan vẫn còn cần sự chăm sóc của cô đấy...” Cô ta cầm cốc nước lên, nhưng lần này lại không uống
ngụm nào. “Tôi tỏ vẻ như thể mình vô cùng cố chấp, không ngừng lẩm bẩm
một mình trước mặt ông ta, nói mình nhất định là đã bị bỏ thuốc. Kế đó,
tôi bắt đầu liệt kê tên của từng loại thuốc ra, đồng thời ngấm ngầm quan sát phản ứng của ông ta.”
Tôi căng thẳng lắng nghe, đồng thời cầm bút lên, chuẩn bị ghi chép bất cứ lúc nào.
“Các loại thuốc gây mê dạng thường thấy còn có thể hòa tan trong rượu, tôi
nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có mấy loại mà thôi. Hơn nữa, chúng còn là do
Tạ Bác Văn giảng giải cho tôi nghe hồi học tiến sĩ.” Cô ta hít thở đều
đều, giọng nói bình tĩnh như thể đang đọc lời thoại kịch bản vậy. “Tôi
để tay lên trán, giả bộ nôn nóng nói: “Thầy Tạ, thầy phân tích giúp em
một chút, là Phenobarbital? Scopolamine? Hay là Atropinaol?” Cứ mỗi khi
nói ra tên một loại thuốc, tôi lại dừng lại khoảng hai giây, đồng thời
khẽ gõ bàn mấy cái.”
“Tại sao lại phải gõ bàn?”
“Đó là
cách để làm phân tán sự chú ý, giảm bớt ý thức để phòng của ông ta.”
Diệp Thu Vi giải thích. “Biên pháp này tôi được học từ năm 2004, vậy
nhưng mãi đến lúc đó mới dùng lần tiên.”
Tôi khẽ gật đầu, đồng thời dùng những chữ có âm đọc tương tự để ghi lại tên của mấy loại thuốc mà cô ta nhắc tới [6], sau đó hỏi: “Vậy ông ta có phản ứng như thế nào?”
[6]. Chữ Trung Quốc là loại chữ biểu ý chứ không phải biểu âm, do đó cùng
một âm đọc có thể có rất nhiều chữ viết khác nhau, nếu không có sự am
hiểu nhất định về thứ mình đang nghe thì khó có thể viết ra chính xác
tên của nó trong tiếng Trung được – ND.
“Ông ta liên tục
vỗ vai tôi, muốn qua đó để an ủi. Nhưng khi tôi nhắc đến Scopolamine,
bàn tay ông ta đột nhiên trở nên cứng đờ, rốt cuộc không thể vỗ vai tôi
thêm nữa. Kế đó, ông ta lùi về phía sau hai bước, ngồi xuống một chiếc
ghế ở chỗ đối diện tôi, tiếp tục nói ra những lời an ủi.”
“Hẳn là ông ta đã cảm nhận được sự uy hiếp từ trên người cô, thế nên mới muốn
giữ khoảng cách với cô.” Tôi dựa vào cảm giác của mình mà đưa ra phán
đoán. “Đúng vậy không?”
“Về cơ bản là đúng.” Cô ta khẽ gật đầu,
sau đó lại kể tiếp: “Khi đó tôi đã đại khái nắm được tình hình, có điều
để cho chắc chắn, tôi quyết định thử thêm lần nữa. Sau khi trò chuyện vu vơ thêm một lúc, tôi thay đổi trình tự cho thêm vào mấy loại
thuốc mới, thế rồi liền nói ra tên của sáu bảy loại thuốc khác nhau.
Trước đó, bất kể là khi nhìn thấy tôi hay là nhìn thứ gì đó khác, ông ta đều hướng thẳng ánh mắt về phía trước. Nhưng khi tôi nhắc đến
Scopolamine một lần nữa, ông ta lại đột nhiên cúi đầu, đồng thời nhanh
chóng rụt chân vào dưới gầm ghế, chân trái còn quấn lấy một cái chân ghế nữa.”
“Tôi hiểu rồi.” Chẳng dễ dàng gì bắt gặp những động tác mà mình hiểu được, tôi vội vàng tiếp lời: “Giấu hai chân đi và cúi đầu đều là biểu hiện của tâm trạng lo lắng khi gặp phải sự uy hiếp.”
“Kế đó, tôi giả bộ bình thản hỏi: “Thầy Tạ, công thức hóa học của
Scopolamine là như thế nào ấy nhỉ?” Ông ta ngẩng lên, trong mắt lộ ra
những tia sợ hãi hết sức rõ ràng. Nhưng một giây sau đó ông ta lại cố
gắng mở to mắt, cố kìm nén không để nỗi sợ hãi thể hiện ra ngoài nữa,
thế rồi liền cười nói: “Úi chà, lâu lắm rồi không tiếp xúc với thứ đó,
tôi quên mất rồi.”.”
“Cố gắng gạt bỏ mối liên quan, đồng thời còn nói dối một cách quá ư lộ liễu.” Tôi bất giác bật cười thành tiếng, kế
đó lại tiếp tục trích dẫn các tri thức mà mình từng được xem trong sách: “Càng cố gắng gạt bỏ mối liên quan, lại càng chứng tỏ người đó đang
chột dạ. Cô Diệp, cách nói này có chính xác không?”
“Chính xác.”
Cô ta nói. “Sau đó tôi còn tìm cơ hội thăm dò thêm mấy lần, và phản ứng
của ông ta đều nằm trong dự liệu của tôi. Lúc đó tôi có thể hoàn toàn
xác định, ông ta đã bỏ vào trong ly rượu đưa cho tôi một lượng lớn
Scopolamine.”
Tôi ghi lại tỉ mỉ quá trình Diệp Thu Vi thăm dò Tạ
Bác Văn vào trong sổ tay, sau khi trầm tư một lát liền không kìm được tò mò: “Cô Diệp, cô vừa nói tới cái gì mà sco... cái gì mà mine, đó rốt
cuộc là thứ gì vậy.”
“Đó là một loại thuốc amin nguồn gốc tự
nhiên do thực vật tạo ra, có thể gây ra tác động tới công năng của vỏ
não, hiệu quả cực nhanh và rõ ràng, khiến người ta hôn mê và mất đi
thần trí, từ đó rơi vào trạng thái bị thôi miên.” Cô ta giải thích.
“Chắc anh có biết tới thứ thuốc mê Mông Hãn dược nổi tiếng thời cổ đúng
không? Thành phần chủ yếu của nó chính là thứ này đấy.”
Tôi giật
mình hiểu ra, bèn khẽ gật đầu, sau khi ghi chéo sơ lược một chút bèn hỏi tiếp: “Sau khi xác định được ông ta là người bỏ thuốc, cô liền quyết
định sẽ trả thù ư?”
“Không.” Cô ta đưa ra một đáp án khiến tôi khá bất ngờ. “Khi đó tôi căn bản chưa hề nghĩ tới việc giết chết ông ta.”
“Vậy tại sao...”
“Bởi vì Thư Tình.” Cô ta chớp mắt hai cái thật nhanh. “Ý nghĩa giết người
bằng phương pháp ám thị chính là vì cô ta nên mới xuất hiện.”
Tôi cúi xuống, nhanh chóng tìm thấy cái tên Thư Tình trong quyển sổ tay,
liền hít sâu một hơi và chậm rãi thở ra. Khi ngẩng lên, tôi bất giác nhớ tới tấm dung nhan xinh đẹp của Thư Tình cùng với những lời khuyên mang
đầy thâm ý.