Tôi nhớ lại giấc mơ như thực như ảo ngày hôm qua, ký ức vẫn còn rất rõ ràng: Một người đàn ông đứng ở cửa nhà vệ sinh, ban đầu thì nói mình là Từ Nghị Giang, sau đó lại nói mình là Mã Tam Quân, tiếp đó thì nói mình là Trần Ngọc Long, và cuối cùng lại nói mình chính là…X.
Lúc này là mười giờ sáng ngày 21 tháng 6 năm 2012, cuộc gặp mặt lần thứ bảy giữa tôi và Diệp Thi Vi vừa mới kết thúc. Tôi ngồi trong xe, tay cầm tài liệu về những vụ án mạng, đầu óc thì vẫn còn đắm chìm trong thế giới tinh thần tuy khiến người ta mê đắm nhưng đồng thời còn khiến người ta không rét mà run của Diệp Thu Vi.
Tôi bỗng nảy sinh một trực giác, ấy là ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Diệp Thu Vi đã bắt đầu tiến hành can dự vào tâm lý của tôi bằng một phương thức nào đó. Thứ trực giác ấy vừa mãnh liệt vừa chân thực khiến tôi không thể không tin. Tôi vô thức nín thở, bắt đầu nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong sáu lần gặp mặt trước đó với Diệp Thu Vi. Đúng vào thời điểm mà dòng hồi ức và suy nghĩ của tôi sắp có tiến triển, thứ trực giác mãnh liệt tựa như con sóng biển cuộn trào trong đầu tôi lại đột nhiên biến mất, sau nháy mắt đã chẳng còn tăm hơi, chỉ để lại một sự ngẩn ngơ khó mà miêu tả bằng lời.
Tôi thở phào một hơi, đưa mắt nhìn ánh dương loang lổ in trên cửa sổ xe, có cảm giác như vừa tỉnh mộng.
Một lát sau, tôi dần dần bình tĩnh trở lại, liền lật tập tài liệu trong tay qua trang thứ bảy. Người chết thứ bảy cũng từng được Diệp Thu Vi nhắc tới, tên là Lưu Hướng Đông. Về con người này, trong tài liệu chỉ có mấy dòng thông tin ngắn ngủi:
Lưu Hướng Đông, nam, sinh tháng 4 năm 1958, khi còn sống từng là Chủ nhiệm trung tâm Nghiên cứu Khoa học của Công ty Dược phẩm E. Ngày 6 tháng 11 năm 2009, tử vong tại nhà do tự sát.
Tôi không kìm được nhíu chặt đôi mày, thầm nghĩ: Tại sao trong tài liệu lại không nhắc đến việc Lưu Hướng Đông tự sát như thế nào nhỉ?
Sự biến hóa trong tâm lý của con người quả đúng là vừa kỳ diệu vừa nhanh chóng. Tôi đặt tập tài liệu trong tay xuống, vốn định quay lại tìm lão Ngô để hỏi về tình hình cụ thể trong vụ tự sát của Lưu Hướng Đông, nhưng vừa mới mở cửa xe ra lại chợt vô thức thu hai chân về, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ:
Lão Ngô cũng chưa chắc đã biết chuyện này, chi bằng hãy để ngày mai hỏi Diệp Thu Vi thì hơn.
Tôi vừa rời khỏi Bệnh viện Tâm thần thành phố thì bà xã đã gọi điện thoại tới.
“Nhất Tân, anh tỉnh rượu chưa vậy? Khi nào thì quay về thế? Nếu anh có chỗ nào không thoải mái thì cứ ở lại đó nghỉ ngơi đến trưa rồi hãy lên đường, đừng để em phải lo lắng.”
“Ừm.” Tôi cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong buổi tối hôm qua, nhưng đầu óc lại rất mơ hồ. “Tối qua anh có gọi điện thoại cho em sao?”
“Hừm, anh cứ tiếp tục giả vờ nữa đi.” Bà xã hờn giận nói. “Tối qua anh cầm điện thoại nói chuyện với em hơn một tiếng đồng hồ, làm em phiền muốn chết. Em nói cho anh biết, cho dù là như thế thì cũng không thể chứng minh được là tối qua anh không đi “bóc bánh trả tiền” ở bên ngoài đâu đấy.”
Tôi vừa suy nghĩ vừa tiện miệng hỏi: “Vậy anh phải chứng minh như thế nào đây?”
“Tối nay cứ thử một chút là biết ngay thôi mà.” Bà xã cười, nói. “Em nói nghiêm túc này, nếu anh không thấy thoải mái thì đừng về vội, chờ đến buổi trưa trả phòng xong rồi hãy về. Còn nữa, anh nhớ gọi điện thoại cảm ơn anh Phó, tối qua người ta khó khăn lắm mới đưa được anh tới khách sạn, còn bị anh nôn thốc nôn tháo lên người. Lần sau anh có ra ngoài uống rượu thì phải chú ý đừng để bị như vậy nữa đấy!”
Trong trí nhớ, hình như chính tôi mới là người tìm lái xe thuê đưa Phó Hữu Quang về nhà, sao bây giờ lại biến thành anh ta đưa tôi tới khách sạn vậy? Tôi cố gắng nhớ lại mọi việc xảy ra từ lúc tôi và Phó Hữu Quang điều tra tin tức đăng ký của căn phòng số 1727, tiếp đến lại tranh thủ lúc anh ta say rượu mà hỏi thăm tin tức về Từ Nghị Giang, cuối cùng chúng tôi còn xưng anh xưng em, cùng nhau nói tục chửi thề. Sau khi thấy anh ta đã say túy lúy, tôi liền gọi điện thoại tìm lái xe thuê đưa anh ta về nhà…
Nghĩ đến đây, đầu óc bỗng dưng đau nhói như bị kim châm, thế là tôi không kìm được bật kêu lên thành tiếng.
Bà xã sợ hãi kêu ré lên: “Nhất Tân?”
“Không sao đâu.” Tôi vừa đưa tay day trán vừa nói: “Anh chỉ hơi đau đầu thôi. Phải rồi, tối qua anh đã nói những gì với em vậy?”
“Anh thực sự không sao đấy chứ?” Bà xã ân cần hỏi, sau đó liền cười khúc khích mấy tiếng, nói: “Mỗi lần say, anh đều như vậy cả, toàn ăn quàng nói xiên thôi, nào là anh yêu em lắm, suốt đời này chỉ yêu một mình em thôi, nghe mà phát ngán. Lúc ấy em đã buồn ngủ lắm rồi, thế mà anh cứ nhất quyết không cho em gác máy. Cuối cùng anh chỉ nói ra một câu là mặt trời hôm nay thật chói chang, sau đó thì không còn động tĩnh gì nữa.”
Mặt trời hôm nay thật chói chang? Tôi khẽ lắc đầu buồn bực, xem ra cơn say của tôi hồi tối qua thật không nhẹ chút nào.
Sau khi gác máy, tôi vội vàng mở xem nhật ký cuộc gọi. Lúc mười giờ tối hôm qua, bà xã gọi cho tôi một cuộc điện thoại kéo dài trong năm phút, nhưng tôi lại chẳng có chút ấn tượng nào về cuộc gọi này. Lúc mười giờ mười phút, tôi có gọi cho một số điện thoại cố định lạ, xem đầu số thì là số của thành phố B. Lúc mười giờ năm mươi ba phút, tôi gọi cho bà xã một cuộc kéo dài hơn một giờ. Vào khoảng mười hai giờ, Phó Hữu Quảng đã gọi cho tôi hai lần, nhưng cả hai lần tôi đều không nghe máy, có lẽ lúc đó tôi đã ngủ thiếp đi rồi. Tiếp sau nữa thì là vào lúc một giờ ba mươi phút, tôi gọi cho người chuyên bán tin tức đăng ký lưu trú ở khách sạn.
Tôi gọi vào số điện thoại cố định của thành phố B kia, đối phương hóa ra là một công ty chuyên cung cấp lái xe thuê. Xem ra trí nhớ của tôi là chính xác, lúc mười giờ tối chính tôi đã tìm lái xe thuê tới đưa Phó Hữu Quảng về nhà. Cái tay này tệ thật, không ngờ lại nói với bà xã tôi là anh ta đưa tôi tới khách sạn…
Mà từ từ đã, anh ta và bà xã tôi rốt cuộc đã liên lạc với nhau vào lúc nào vậy nhỉ?
Tôi lập tức gọi điện thoại cho Phó Hữu Quảng, sau khi nhấc máy anh ta liền hỏi ngay: “Tỉnh chưa thế người anh em? Chỗ tối qua cũng được đấy chứ hả?”
“Hả?” Tôi bất giác sững người. “Tối qua anh đã tìm chỗ nghỉ cho em sao?”
“Không phải anh thì là ma chắc?” Anh ta cười vang ha hả. “Người anh em này, không uống được thì chú phải nói sớm chứ, lần sau chúng ta sẽ không uống nữa. Tối qua chú nôn đầy lên người anh, còn nôn cả lên người anh chàng lái xe thuê nữa, nếu không phải anh bằng lòng đưa thêm năm mươi tệ, anh ta ắt chẳng chiu để yên cho chú đâu.”
Tôi cười gượng, nói: “Em xin lỗi, khi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì em không sao nhớ được nữa rồi.”
“Anh biết, chú không cần phải để bụng chuyện này đâu.” Anh ta ho mạnh mấy tiếng, sau đó nói: “So ra anh cũng chẳng đỡ hơn chú là mấy, khi gần về đến cửa nhà rồi thì lại bị kiểm tra nồng độ cồn. Mẹ kiếp, vào đồn thì đương nhiên là không cần, nhưng anh vẫn bị phạt mất năm trăm tệ.”
Tôi vội vàng cười nói: “Hãy cứ coi như là của đi thay người đi anh, chờ đến thàng Mười này anh nhất định sẽ được lên báo.”
Anh ta cười vang ha hả, nói: “Chuyện này anh trông cậy cả vào chú đấy. Phải rồi, tối qua vợ chú có gọi điện thoại tới, nhưng khi đó chú đã say quá rồi, nói năng còn chẳng tròn vành rõ chữ, thế là anh liền nghe thay chú. Nói thực lòng, tuy anh chưa tận mắt nhìn thấy vợ chú lần nào, nhưng chỉ nghe giọng nói thôi đã có thể cảm nhận được cô ấy không phải là loại phụ nữ không đứng đắn. Vợ chồng sống với nhau thì nên tin tưởng nhau một chút, ở đời có ai mà chưa từng có những suy nghĩ linh tinh? Như tối qua ấy, chú cứ lèm bèm đòi anh tìm gái về cho chú mãi.”
Tôi ngượng ngùng nói: “Em cứ uống say là thành ra như vậy đấy, chuyện này anh nhất định đừng để cho vợ em biết nhé!”
“Ừ, chú yên tâm.” Giọng nói của Phó Hữu Quang dần dần bình tĩnh trở lại. “Có điều, chú mau gọi điện thoại thông báo tình hình cho vợ chú biết đi, đừng đẻ cô ấy phải lo lắng.”
Tôi một mặt đáp “vâng”, một mặt tiếp tục suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra tối qua, thế rồi đột ngột nhớ tới giấc mơ như thật như ảo kia.
“Anh này.” Tôi dùng giọng nghiêm túc hỏi: “Tối qua anh đã đưa em vào tận phòng đúng không?”
“Ừm.” Phó Hữu Quảng nói. “Ở bên này chú vốn chẳng quen biết ai, lạ nước lạ cái, để người khác đưa anh làm sao mà yên tâm được. Lái xe thuê sau khi cho xe vào bãi đỗ xe của khách sạn thì liền đi ngay, anh dùng chứng minh thư của mình để đặt phòng cho chú, sau đó đưa chú vào trong phòng. Chú vừa mới vào phòng thì lại bắt đầu nôn tiếp, còn nói là lạnh, nhất quyết đòi mở đèn sưởi phòng tắm. Anh sợ chú xảy ra chuyện, liền ở lại đó đến gần mười một giờ, khi đó chú nới là muốn gọi điện thoại cho vợ, thấy đã gọi được rồi anh mới rời đi.”
Tôi hỏi: “Không có người nào khác vào phòng em chứ anh?”
Phó Hữu Quảng hơi ngẩn ra một chút, thế rồi bèn nói: “Chắc là không, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Chú mất đồ à?”
“Dạ.” Tôi bịa bừa ra một lý do: “Em bị mất một cuốn sổ ghi chép, cũng chẳng phải là thứ gì quý báu cả.”
“Nếu chú thực sự cần, anh có thể nhờ người kiểm tra lại camera giám sát ở khách sạn đó.”
Tôi vội vàng nói: “Thế thì xin phiền anh giúp em một chút vậy, cuốn sổ đó rất quan trọng với em.” Kế đó, tôi lại hỏi câu cuối cùng: “Anh này, hôm qua anh gọi lái xe thuê tới bằng điện thoại của em đúng không?”
“Ừ.” Phó Hữu Quang đáp. “Khi đó điện thoại của anh hết pin.”
Tôi bất giác thở phào một hơi. Từ giọng điệu, tốc độ nói cùng với tính logic mà xét, Phó Hữu Quang có lẽ không hề dối gạt tôi điều gì. Nhưng tại sao những điều mà anh ta kể lại không hề giống với trí nhớ của tôi như thế? Chẳng lẽ tôi bị say rượu nên trí nhớ trở nên hỗn loạn sao? Hay là đằng sau chuyện này còn có nguyên nhân phức tạp gì khác? Liệu có khi nào phần ký ức sau bữa rượu đó vốn chỉ là một phần của giấc mơ không?
Đầu tôi lại chợt đau nhói lên từng hồi dữ dội. Tôi nheo mắt, đưa tay ôm đầu, dừng xe vào bên đường. Lúc này là chín giờ bốn mươi phút sáng, mặt trời đã lên rất cao. Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trong xe, tôi vừa mở mắt ra liền cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, thế là lại nhắm mắt, trong đầu đột nhiên lóe hiện mấy mảnh vụn ký ức chẳng biết thật giả thế nào.
Tôi nhớ ra rồi! Tối qua khi rời khỏi quán ăn, tôi cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, chính Phó Hữu Quảng đã dìu tôi. Lúc điện thoại của tôi đổ chuông, cũng chính Phó Hữu Quảng đã nghe máy, sau đó liền nói: “Em dâu đấy à, bây giờ anh đang đưa Nhất Tân đến khách sạn, em cứ yên tâm, không có chuyện gì đâu.”
Cảnh tượng tiếp theo thì là: Tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên gầy gò, anh ta giúp Phó Hữu Quảng đỡ tôi lên ngồi vào ghế sau của xe. Trước khi lên xe, tôi đột nhiên nôn thốc nôn tháo, người đàn ông trung niên đó và Phó Hữu Quảng đều kêu oai oái không ngừng.
Kế đến là cảnh tượng thứ ba: Tôi ngồi trên nắp đậy của bồn cầu, tựa lưng vào két chứa nước phía sau, ngửa cổ lên làu bàu nói: “Anh này, anh nhất định phải kiếm một con hàng thật ngon về đây cho em đấy.” Phó Hữu Quảng nhìn tôi, trên mặt thấp thoáng một nụ cười phức tạp.
Cảnh tượng cuối cùng là: Trong khi tôi bám vào thành chậu rửa mặt để nôn, giọng nói của bà xã không ngừng vang ra từ trong điện thoại. Sau khi nôn xong, tôi bật tất cả đèn sưởi phòng tắm, lại soi mình trong gương, khi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà thì bị ánh đèn sưởi rọi cho không sao mở mắt ra được, trong cơn mơ màng liền nói ra một câu: “Mặt trời hôm nay thật chói chang!” Ngay sau đó, tôi loạng choạng đi ra khỏi nhà vệ sinh, lại vứt điện thoại lên giường, rồi đổ gục xuống giường. Trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người nào đó ở phía sau lưng mình…
Khi ấy trong phòng quả thực đang có người khác.
Nghĩ tới đây, tôi không kìm được rùng mình một cái, đầu óc lại một lần nữa nhói đau. Ngay sau đó, tôi ngửi thấy một mùi tanh thoang thoảng đâu đây. Tôi xuống xe, mở cửa sau của xe ra, liền nhìn thấy một bãi nôn trên tấm thảm để chân ở dưới sàn xe, ngay cả đệm ghế ngồi cũng bị dính một ít. Như vậy xem ra tối qua tôi quả thực đã được lái xe thuê đưa tới khách sạn, nhưng tại sao tôi lại luôn nghĩ rằng mình đã tự lái xe chứ? Trong buổi tối ngày hôm qua, tôi rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì? Là ai đã lén lút đi vào trong phòng của tôi?
Tôi gửi cho Phó Hữu Quảng một tin nhắn: Anh ơi, việc kiểm tra camera giám sát ở khách sạn xin hãy làm giúp em nhanh một chút!
Mấy phút sau, cuối cùng tôi đã phần nào bình tĩnh trở lại. Dựa theo địa chỉ mà Diệp Thu Vi cung cấp, tôi rất nhanh đã tìm được cửa hàng hoa có tên là “Vũ Yến Phương Thảo Ốc”. Tôi vừa mới bước chân vào cửa, lập tức có một người phụ nữ tuổi chừng ba mươi vồn vã đi đến chào tôi, sau đó hỏi tôi muốn mua loại hoa gì.
“Hoa hồng.” Tôi hỏi vẻ không chắc chắn lắm: “Phụ nữ đa phần đều thích hoa hồng đúng không?”
Người phụ nữ đó hỏi lại bằng giọng trêu đùa: “Anh định tặng hoa cho vợ hai là cho tình nhân?”
Tôi cười đáp: “Cho vợ.”
“Nhìn tuổi anh thế này, chắc vợ chồng anh đã cưới nhau được hơn mười năm rồi đúng không?” Cô ta cười nói: “Tôi chỉ đoán bừa vậy thôi, nếu không đúng mong anh đừng trách.”
“Cũng được xấp xỉ mười năm rồi.” Tôi ngó quanh bốn phía. “Tiệm hoa lớn thế này mà chỉ có mình cô thôi ư? Chắc cô bận rộn lắm nhỉ?”
“Đã mười năm rồi, vậy thì không cần phải mãnh liệt quá.” Cô ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Hãy lấy mười bông hoa hồng sâm banh đi, lại kết hợp với mai tương tư nữa, đảm bảo cô ấy sẽ thích, có điều giá thì không hề rẻ đâu nhé.”
“Lấy hai mươi bông đi.” Tôi nói. “Tôi quen cô ấy đã được hai mươi năm rồi.”
“Được thôi.” Cô ta khẽ mỉm cười, sau đó liền quay mặt vào phía sâu trong tiệm hoa mà nói lớn: “Tiểu Cương, lên nhà lấy hai mươi bông hoa hồng sâm banh xuống đây! Nhớ chọn cẩn thận nhé!”
Từ phía bên đó vọng lại một tiếng “vâng” , khoảng năm phút sau, một người đàn ông trẻ tuổi có dáng người hơi béo mang hoa tới, trên cánh tay anh ta có mấy vết thương rất rõ ràng. Hai người bọn họ cùng nhau bó hoa một cách thuần thục. Trong quá trình bó hoa, người đàn ông kia thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn qua phía tôi, sắc mặt trở nên hơi khác lạ. Sau khi bó hoa xong, người phụ nữ nhận tiền từ tay tôi và trả lại tiền thừa, còn người đàn ông thì đưa hoa cho tôi. Do dự một lát, anh ta ngập ngừng hỏi: “Anh có phải là…”
Tôi tò mò nhìn anh ta, hỏi lại: “Chúng ta có quen nhau sao?”
“À…” Anh ta đưa tay gãi đầu, những vết sẹo trên tay trông ngoằn ngoèo tựa như những con rắn. “Không, không, tôi nhận nhầm người rồi. Trông anh rất giống với một người quen của tôi trước kia.”
Tôi đưa bó hoa lên mũi hít sâu một hơi, cười nói: “Kiểu mặt này của tôi rất phổ biến, anh thấy quen cũng không có gì lạ cả.”
Khi tôi ôm bó hoa đi ra ngoài cửa, một cô gái bước vào, vui vẻ nói: “Chị Tiểu Yến, bán cho em một bông cẩm chướng.”
Tôi thở ra một hơi thật dài.
Nửa giờ sau, tôi mang hoa về nhà. Bà xã ôm chầm lấy tôi rồi khóc rất lâu, nói là tôi đã mấy năm chưa mua hoa cho cô ấy rồi. Chúng tôi quen nhau từ hai mươi năm trước, yêu nhau cũng đã được mười mấy năm, trong thời gian đó từng cùng nhau nếm trải ngọt bùi, cũng từng cùng nhau trải qua biết bao nhiêu khổ sở , tình cảm không thể nói là không sâu sắc. Thế nhưng, sau khi cuộc sống trở nên thuận buồm xuôi gió, những lời thề ước cùng cảm xúc mãnh liệt năm xưa đã dần phai nhạt đi nhiều. Mấy năm trước, có một thời gian tôi thậm chí còn khao khát tìm lại cảm xúc từ những người phụ nữ khác, vậy nhưng rốt cuộc vẫn không có hành động thực tế gì. Tôi cảm thấy rất may mắn về điều đó, bởi lẽ tôi đã dần hiểu ra được một điều, đó là cảm xúc mãnh liệt giống như củi khô bắt lửa, tuy nóng bỏng nhưng ngắn ngủi, còn tình thân chính là ánh mặt trời, tuy chúng ta không thể ôm chầm lấy vầng dương nhưng lại có thể vĩnh viễn hưởng thụ sự ấm áp.