Đừng Nói Một Ai

Chương 27: Chương 27




Shauna lắc đầu. “Beck đánh người? Không thể thế được.”

Mạch máu của Phó phòng Công tố quận Fein bị kích động bùng lên lần nữa. Ông ta bước tới phía cô cho tới khi mặt ngang sát mặt cô. “Anh ta tấn công một nhân viên cảnh sát trong con ngõ. Anh ta chắc chắn đã làm gãy hàm và một vài cái xương sườn của người kia.” Fein nhướn tới gần hơn một chút, nước bọt ông ta bắn vào má Shauna. “Cô có nghe thấy tôi đang nói với cô cái gì không?”

“Tôi có nghe,” Shauna nói. “Bây giờ thì lùi lại, Cậu chàng Nước bọt, nếu không tôi lên gối cho cái của ông chạy lên họng đấy.”

Fein đứng yên tại chỗ trong một giây mẹ-kiếp-cô, rồi quay đi. Hester Crimstein cũng làm thế. Bà ta quay gót đi về phía Broadway. Shauna đuổi theo bà ta.

“Bà đang đi đâu thế?”

“Tôi bỏ đây,” Hester nói.

“Cái gì?”

“Tìm cho cậu ta một luật sư khác, Shauna.”

“Bà không làm thế thật đâu.”

“Tôi làm thật.”

“Bà không thể đơn giản bỏ mặc cậu ấy mà đi như thế.”

“Nhìn tôi này.”

“Thế là gây tổn hại.”

“Tôi hứa với bọn họ cậu ta sẽ tự thú,” bà nói.

“Kệ xác lời hứa của bà. Beck là ưu tiên số một ở đây, không phải bà.”

“Với chị có thể là thế.”

“Bà đặt mình lên trước một thân chủ?”

“Tôi sẽ không làm việc với một người hành động như thế.”

“Bà đang giỡn mặt với ai đấy? Bà đã biện hộ cho những kẻ phạm tội hãm hiếp hàng loạt.”

Bà ta vẫy tay. “Tôi ra khỏi đây đây.”

“Bà chỉ là một con mụ đạo đức giả chó săn của giới truyền thông chết tiệt thôi.”

“Oạch, Shauna.”

“Tôi sẽ đến chỗ họ.”

“Cái gì?”

“Tôi sẽ đến chỗ báo chí.”

Hester dừng lại. “Và nói cái gì? Rằng tôi bỏ một tên giết người không trung thực mà đi? Tuyệt thế, đi đi. Tôi sẽ tiết lộ hàng đống thứ bẩn thỉu về Beck, cậu ta sẽ khiến Jeffrey Dahmer trông giống như một đối tượng hẹn hò có triển vọng.”

“Bà không có gì mà tiết lộ,” Shauna nói.

Hester nhún vai. “Trước đây chưa bao giờ có ai chặn nổi tôi.”

Hai người phụ nữ liếc xéo nhau. Cả hai nhìn đi chỗ khác.

“Chị có thể nghĩ danh tiếng của tôi không có liên quan gì,” Hester nói, giọng bà ta đột nhiên mềm mỏng đi. “Nhưng không phải thế. Nếu văn phòng Công tố quận không tin lời tôi, với những khách hàng khác tôi sẽ vô dụng. Tôi cũng vô dụng với Beck. Đơn giản thế thôi. Tôi sẽ không để văn phòng luật sư của tôi - và những khách hàng của tôi - sụp đổ chỉ vì cậu bé của chị hành động bạ đâu hay đấy.”

Shauna lắc đầu. “Đơn giản là cút cho khuất mắt đi.”

“Một điều nữa.”

“Sao?”

“Người vô tội không bỏ chạy, Shauna ạ. Cậu bé Beck của chị? Cá một trăm ăn một cậu ta giết Rebecca Schayes.”

“Bà biến đi,” Shauna nói. “Và cũng một điều nữa cho bà, Hester. Bà nói một lời nào chống lại Beck, người ta sẽ cần một môi múc xúp để mai táng phần còn lại của bà. Chúng ta rõ ràng chưa?”

Hester không đáp lại. Bà ta bước tiếp một bước từ chỗ Shauna. Và đó là lúc tiếng súng nổ xé toạc không khí.

Tôi đang nửa quỳ nửa ngồi, bò xuống một lối thoát hiểm gỉ sét, thì một tiếng súng nổ gần đó khiến tôi loạng choạng. Tôi ép sát người trên đoạn kim loại và đợi.

Lại tiếng súng nữa.

Tôi nghe tiếng hét. Tôi đáng lẽ phải biết trước chuyện này, nhưng nó vẫn khiến tôi thấy sốc. Tyrese bảo tôi leo ra khỏi đây và đợi anh. Tôi tự hỏi anh lên kế hoạch đưa tôi ra khỏi đây như thế nào. Giờ thì tôi lờ mờ hiểu ý tưởng rồi.

Đánh lạc hướng.

Xa xa, tôi nghe thấy tiếng người hét, “Thằng da trắng khủng bố bắn loạn xị ngậu!” Rồi một giọng khác: “Thằng da trắng mang súng! Thằng da trắng mang súng!”

Nhiều tiếng súng nổ nữa. Nhưng - và tôi căng tai ra - không có tiếng bộ đàm cảnh sát. Tôi ở yên và cố không nghĩ gì nhiều. Não tôi có vẻ như bị cắt ngắn chu kỳ đi. Ba ngày trước, tôi là một bác sĩ tận tâm mộng du đi lại trong cuộc đời của chính mình. Kể từ đó, tôi nhìn thấy một bóng ma, nhận những cái email từ người chết, trở thành đối tượng tình nghi trong không phải một mà là hai vụ giết người, chạy trốn pháp luật, tấn công một nhân viên cảnh sát, và nhờ sự hỗ trợ của một tay được biết là buôn ma túy.

Bảy mươi hai giờ chết tiệt.

Tôi suýt bật cười.

“Này, bác sĩ.”

Tôi nhìn xuống. Tyrese ở đó. Cả một gã da đen khác nữa, độ ngoài hai mươi tuổi, chỉ hơi nhỏ hơn cái nhà này một chút. Gã to bự nhòm lên tôi bằng đôi kính râm trang nhã mẹ-kiếp-mày, hợp một cách hoàn hảo với nét mặt đần độn của gã.

“Nào, bác sĩ. Biến thôi.”

Tôi chạy xuống cầu thang thoát hiểm. Tyrese tiếp tục liếc sang hai bên trái phải. Gã to bự đứng yên hoàn toàn, khoanh tay trước ngực cái kiểu chúng ta thường gọi là thế đứng của trâu. Tôi ngập ngừng ở cái thang cuối cùng, cố nghĩ ra cách làm thế nào thả nó xuống để đến được mặt đất.

“Này, bác sĩ, cái cần phía trên bên trái.”

Tôi tìm thấy, kéo, và cái thang hạ xuống. Khi tôi xuống đến bậc cuối cùng, Tyrese nhăn mặt và phẩy phẩy tay trước mũi. “Anh bốc mùi, bác sĩ.”

“Tôi không có cơ hội để tắm, xin lỗi.”

“Lối này.”

Tyrese nhanh chóng đi qua khu sân sau. Tôi theo sau, phải rảo bước mới bám kịp. Gã to bự im lặng đi sau chúng tôi. Gã không quay đầu sang trái hay phải, nhưng tôi vẫn có ấn tượng gã không để lỡ gì nhiều.

Một chiếc BMW màu đen, với cửa kính màu, một ăng ten phức tạp, và một sợi xích bao quanh bảng đăng ký xe phía sau, đang để động cơ chạy. Các cửa đều đóng, nhưng tôi có thể cảm thấy nhạc rap. Âm bass rung lên trong ngực tôi như một âm thoa.

“Cái xe,” tôi cau mày nói. “Có hơi bị bắt mắt không?”

“Nếu anh là cớm và anh tìm một bác sĩ da trắng như hoa huệ tây, đâu là chỗ cuối cùng anh tìm?”

Anh có lý.

Gã to bự mở cửa sau. Tiếng nhạc om sòm tương đương với âm thanh trong buổi hòa nhạc Black Sabbath. Tyrese giơ tay ra theo kiểu người mở cửa. Tôi vào xe. Anh lướt vào ngồi cạnh tôi. Gã to bự chui lên ghế người lái.

Tôi không hiểu lắm cái tay hát rap trên CD đang nói gì, nhưng hắn rõ ràng phát điên với “gã kia”. Tôi đột nhiên hiểu ra.

“Đây là Brutus,” Tyrese nói.

Ý nói gã lái xe to bự. Tôi cố gắng bắt ánh mắt gã qua gương chiếu hậu, nhưng không nhìn thấy chúng qua kính râm được.

“Rất vui được gặp anh,” tôi nói.

Brutus không đáp lại.

Tôi quay sang Tyrese. “Làm thế nào anh thực hiện được việc này?”

“Một vài cậu bé của tôi bắn phá chút đỉnh ở dưới Phố 147.”

“Cảnh sát sẽ không tìm thấy họ chứ?”

Tyrese khịt mũi. “Ừ, phải.”

“Dễ thế á?”

“Từ chỗ đó, ừa, rất dễ. Bọn tôi chiếm chỗ này, hiểu chứ, ở tòa nhà Năm tại Hobart Houses. Tôi đưa mấy người thuê nhà mười đô một tháng để họ bỏ rác ở trước cửa sau nhà họ. Chặn đường, hiểu không. Cảnh sát không đi qua được. Chỗ tốt để tiến hành mua bán. Vì vậy mấy cậu bé của tôi, bọn nó từ cửa sổ bắn ra vài phát, anh hiểu tôi đang nói gì đấy chứ. Đến khi cảnh sát chạy qua được, púp, bọn nó biến rồi.”

“Thế ai hét một thằng da trắng mang súng?”

“Một vài đứa khác của tôi. Bọn nó chỉ chạy dọc phố la hét về một tay da trắng thần kinh.”

“Về mặt lý thuyết, là tôi,” tôi nói.

“Về mặt lý thuyết,” Tyrese cười nhắc lại. “Từ to tát quá, bác sĩ ạ.”

Tôi ngả đầu ra sau. Mệt mỏi thấm đẫm xương cốt. Brutus lái về phía Đông. Anh ta vượt qua cây cầu màu xanh gần Yankee Stadium - tôi chưa bao giờ biết tên cây cầu - và thế có nghĩa là bọn tôi đang ở Bronx. Trong một lúc, tôi khum người xuống phòng khi ai đó nhòm vào trong xe, nhưng rồi tôi nhớ ra cửa kính màu. Tôi nhìn ra ngoài.

Khu này xấu kinh dị, như một trong những cảnh bạn thấy trong các phim ngày tận thế sau khi bom nổ. Những đống đổ nát của cái có lẽ từng là tòa nhà, trong mọi tình trạng suy tàn khác nhau. Khung nhà đã vỡ vụn, đúng thế, như thể từ bên trong, như thể bộ phận đỡ bên trong đã bị ăn dần ăn mòn.

Bọn tôi đi thêm một lúc nữa. Tôi cố hiểu xem chuyện gì đang diễn ra, nhưng não tôi cứ liên tục ném ra những hàng rào chắn. Một phần trong tôi nhận ra rằng tôi đang ở trong trạng thái gần với sốc; phần còn lại không cho phép tôi ngay cả suy ngẫm về việc đó. Tôi tập trung vào những thứ xung quanh mình. Khi bọn tôi đi thêm chút nữa - sâu vào khu đổ nát - nhà cửa của dân cư ít dần. Mặc dù chắc hẳn chỉ cách phòng khám chưa đến mười cây số, tôi không hề biết bọn tôi đang ở đâu. Vẫn ở Bronx, tôi đoán thế. Có lẽ là Nam Bronx.

Lốp xe mòn vẹt và những tấm đệm bị xé toạc ra nằm giữa đường như thể người bị thương trong chiến tranh. Những tảng xi măng lớn lòi ra từ đám cỏ cao. Có những cái xe đã tháo vỏ và dù không có đám cháy nào, lẽ ra nên có.

“Anh đến đây nhiều không, bác sĩ?” Tyrese cười khe khẽ nói.

Tôi không buồn đáp lại.

Brutus cho xe dừng lại trước một tòa nhà chưa đổ nát hết. Một hàng rào lưới thép bao quanh dinh thự buồn thảm này. Cửa sổ được che bằng gỗ dán. Tôi thấy một mẩu giấy dính ở cửa, có lẽ là lời báo sẽ phá nhà. Cửa chính cũng là gỗ dán. Tôi thấy nó mở. Một người đàn ông loạng choạng bước ra, giơ cả hai tay lên che mắt cho khỏi chói, lảo đảo như Dracula đang hút máu người.

Thế giới của tôi tiếp tục quay cuồng.

“Đi thôi,” Tyrese nói.

Brutus ra khỏi xe trước. Anh ta mở cửa xe cho tôi. Tôi cám ơn anh ta. Brutus là người khắc kỷ. Anh ta có khuôn mặt kiểu cửa-hàng-xì-gà-Ấn-Độ mà bạn không thể tưởng tượng nổi - và có lẽ sẽ không muốn nhìn thấy - một nụ cười trên đó.

Phía bên phải, hàng rào lưới thép đã bị cắt rời ra và kéo lại. Bọn tôi bò qua. Gã kia loạng choạng tiến lại Tyrese. Brutus phòng thủ nhưng Tyrese phẩy tay bảo thôi. Gã loạng choạng và Tyrese chào đón nhau nồng nhiệt và thực hiện một cái bắt tay rất phức tạp. Rồi họ đứng cách nhau ra.

“Vào trong đi,” Tyrese nói với tôi.

Tôi chui vào trong, đầu óc vẫn đơ. Mùi hôi thối xuất hiện trước, mùi axit của nước tiểu và mùi cứt đái không lẫn vào đâu được. Có thứ gì đó đang cháy - tôi nghĩ tôi biết cái gì - và tường dường như tiết ra mùi âm ẩm, màu vàng của mồ hôi. Nhưng có gì đó khác nữa ở chỗ này. Mùi, không phải của cái chết, mà của trước khi chết, như hoại tử, như một thứ đang chết dần chết mòn và đang mục rữa mà vẫn còn thở thoi thóp. Hơi nóng ngột ngạt như luồng hơi thổi ra từ lò bễ. Đám người - có thể năm mươi, có thể một trăm - vạ vật trên sàn như tại một sòng bạc. Bên trong tối đen. Dường như không có điện, không có nước, không có bất kỳ đồ đạc nào. Những tấm ván gỗ gần như chắn hết ánh mặt trời, ánh sáng duy nhất là những tia nắng lọt qua các khe hở, bị lạng ra thành từng vệt mỏng như thể đi qua lưỡi hái máy giặt. Bạn có thể nhìn ra được những cái bóng và hình thù, và đó gần như là tất cả.

Tôi thừa nhận là mình mù tịt không biết gì về địa điểm buôn bán ma túy. Trong phòng cấp cứu, tôi đã nhìn thấy hậu quả hàng trăm lần. Nhưng ma túy chưa bao giờ làm cá nhân tôi thấy thích thú. Rượu mới là lựa chọn đầu độc của tôi, tôi nghĩ thế. Ngoài ra, lượng chất kích thích đang thoát ra đủ để đến nỗi ngay cả tôi cũng có thể luận ra bọn tôi đang ở tại một địa điểm buôn ma túy.

“Lối này,” Tyrese nói.

Bọn tôi bắt đầu bước qua bãi chiến trường. Brutus dẫn đầu. Mọi người rẽ ra ân cần như thể anh ta là Moses. Tôi đi vào sau Tyrese. Đầu ống tẩu sáng lên, xuyên qua bóng tối. Nó khiến tôi nhớ đến chuyện đi tới rạp xiếc Barnum và Bailey khi còn nhỏ và xoay xoay cái đèn pin nhỏ xíu trong bóng tối. Bấy giờ nhìn cũng như thế. Tôi thấy tối. Tôi thấy những cái bóng. Tôi thấy ánh sáng lóe lên.

Không có nhạc. Cũng không ai nói năng gì nhiều. Tôi nghe thấy tiếng ngân nga. Tôi nghe thấy tiếng ẩm ướt chạy trong những đường ống. Tiếng kêu rin rít thỉnh thoảng xé toạc không khí, âm thanh không phải của con người cho lắm.

Tôi cũng nghe thấy tiếng rên rỉ. Người ta đang làm tình, công khai, không xấu hổ, không hề có ý muốn kín đáo.

Một cảnh có một không hai - tôi sẽ tránh nói chi tiết với bạn - khiến tôi hoảng hồn. Tyrese chứng kiến nét mặt tôi, vẻ thích thú.

“Hết tiền, bọn nó bán cái này” - Tyrese chỉ - “để hút hít.”

Mật đắng tìm đường tràn lên miệng tôi. Tôi quay sang anh. Anh nhún vai.

“Thương mại, bác sĩ ạ. Khiến cho thế giới này quay.”

Tyrese và Brutus tiếp tục bước. Tôi loạng choạng đi bên cạnh. Phần lớn tường bên trong đổ nát sạch. Con người - già, trẻ, đen, trắng, đàn ông, đàn bà - ở khắp nơi, ẻo lả, vạ vật như đồng hồ Dali.

“Anh có nghiện ma túy không, Tyrese?” tôi nói.

“Đã từng. Bị dính khi tôi mười sáu.”

“Làm thế nào anh cai được?”

Tyrese mỉm cười. “Anh thấy anh chàng Brutus này của tôi chứ?”

“Khó mà không thấy được.”

“Tôi bảo sẽ trả cho anh ta một nghìn dollar mỗi tuần để tôi không hút hít gì. Brutus chuyển vào ở với tôi.”

Tôi gật đầu. Nghe thế hiệu quả hơn rất nhiều so với một tuần với Betty Ford.

Brutus mở một cánh cửa. Căn phòng này, mặc dù không được trang bị đầy đủ cho lắm, ít nhất cũng có bàn ghế, thậm chí cả đèn điện và một cái tủ lạnh. Tôi nhìn thấy một máy phát điện xách tay ở góc phòng.

Tyrese và tôi bước vào trong. Brutus đóng cửa lại rồi đứng ngoài hành lang. Chúng tôi còn lại một mình.

“Chào mừng đến văn phòng của tôi,” Tyrese nói.

“Brutus vẫn giúp anh cai thuốc à?”

Anh lắc đầu. “Không, bây giờ TJ làm chuyện đó. Anh hiểu tôi đang nói gì chứ?”

Tôi hiểu. “Và anh không có vấn đề gì với việc anh làm ở đây?”

“Tôi có hàng đống vấn đề, bác sĩ ạ.” Tyrese ngồi xuống và mời tôi ngồi. Mắt anh liếc tôi và tôi không thích cái mình thấy trong anh mắt đó. “Tôi không phải là người tốt.”

Tôi không biết phải đáp lại thế nào, vì vậy tôi đổi chủ đề. “Tôi phải đến Washington Square Park trước năm giờ.”

Anh ngả người ra sau. “Kể tôi nghe có chuyện gì.”

“Chuyện dài lắm.”

Tyrese lấy ra một lưỡi dao cùn và bắt đầu cậy móng tay. “Con tôi bị ốm, tôi đến gặp chuyên gia, đúng không?”

Tôi gật đầu.

“Anh gặp rắc rối với pháp luật, anh cũng nên làm vậy.”

“Tương tự thế.”

“Chuyện tồi tệ đang xảy ra với anh, bác sĩ.” Anh dang tay ra. “Tồi tệ là thế giới của tôi. Tôi là người dẫn đường tốt nhất ở đó.”

Vì vậy tôi kể cho anh câu chuyện. Kể gần hết. Anh gật đầu rất nhiều, nhưng tôi ngờ anh không tin khi tôi nói mình không dính líu gì với những vụ giết người. Tôi ngờ anh cũng chẳng quan tâm.

“Được rồi,” anh nói khi tôi kể xong, “hãy chuẩn bị sẵn sàng cho anh. Rồi chúng ta cần phải nói chuyện về thứ khác nữa.”

“Thứ gì?”

Tyrese không trả lời. Anh lại gần thứ trông giống một cái tủ có khóa bằng kim loại kiên cố ở góc phòng. Anh mở nó bằng một chiếc chìa khóa, nhoài người vào trong, và lấy ra một khẩu súng.

“Glock, cưng ơi, Glock,” anh nói, chìa cho tôi khẩu súng. Tôi cứng đờ. Hình ảnh gồm màu đen và máu lóe lên trong đầu tôi rồi nhanh chóng biến mất; tôi không đuổi theo. Đã lâu lắm rồi. Tôi đưa tay ra cầm lấy khẩu súng bằng hai ngón tay, cứ như là nó rất nóng. “Khẩu súng của nhà vô địch,” anh nói thêm.

Tôi định từ chối không nhận, nhưng thế sẽ là ngu. Họ vốn đã nghi ngờ tôi trong hai vụ án mạng, tấn công một nhân viên cảnh sát, kháng cự lệnh bắt, và có lẽ là hàng đống những thứ khác vì chạy trốn pháp luật. Thêm tội mang một vũ khí cộng vào tất thảy những chuyện đó thì có hề hấn gì?

“Nó được lên đạn rồi đấy,” anh nói.

“Có an toàn chút nào không?”

“Không còn an toàn nữa.”

“Ồ,” tôi nói. Tôi chậm rãi lật đi lật lại khẩu súng, nhớ lần cuối cùng mình cầm một vũ khí trong tay. Cảm giác rất thích thú, cầm lại một khẩu súng ấy. Kiểu nằng nặng tay, tôi nghĩ thế. Tôi thích kết cấu, thép lạnh, cái kiểu nó khít hoàn toàn trong lòng bàn tay tôi, sức nặng. Tôi không hài lòng khi mình thấy thích nó.

“Cầm lấy cái này nữa.” Anh đưa cho tôi thứ trông giống một cái điện thoại di động.

“Đây là cái gì?” tôi hỏi.

Tyrese cau mày. “Nó trông giống cái gì? Điện thoại di động. Nhưng số của nó là số ăn cắp. Không thể lần ra anh được, hiểu không?”

Tôi gật đầu, cảm thấy không đúng là mình lắm.

“Có một phòng tắm sau cửa kia,” Tyrese nói, chỉ về phía bên phải tôi. “Không có vòi hoa sen nhưng có bồn. Rửa cái cơ thể bốc mùi của anh đi. Tôi sẽ lấy cho anh quần áo sạch. Rồi Brutus và tôi, bọn tôi sẽ đưa anh đến Washington Square.”

“Anh bảo có chuyện muốn nói với tôi.”

“Sau khi anh tắm rửa xong,” Tyrese nói. “Lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.