Tôi tỉnh dậy và khi nâng đầu lên thì suýt chút nữa hét lên. Cơ bắp của tôi đã đi quá cả mức cứng đờ và đau đớn; phần nào trên người cũng đau đến nỗi tôi không biết mình đau. Tôi cố đung đưa chân ra khỏi giường. Đung đưa là một ý tưởng tồi. Một ý tưởng cực tồi. Nhẹ nhàng. Đó là điều mong muốn sáng nay.
Chân tôi đau nhiều nhất, khiến tôi nhớ mặc cho việc chạy gần như ngang ngửa marathon ngày hôm qua, tôi đang dở sống dở chết một cách thảm thương rồi. Tôi cố lật người lại. Những phần mềm bị gã châu Á kia đánh vào đau nhức như vết thương đã khâu lại bị xé toạc ra. Cơ thể tôi khao khát một ít thuốc giảm đau Percodans, nhưng tôi biết họ sẽ đặt tôi trên Phố Queer, mà đó không phải là nơi vào phút giây này tôi muốn có mặt.
Tôi xem đồng hồ. Sáu giờ sáng. Đã đến lúc tôi phải gọi lại cho Hester. Bà ta nhấc máy ở ngay hồi chuông đầu tiên. “Thành công rồi,” bà nói. “Cậu đã được tự do.”
Tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
“Cậu định sẽ làm gì?” bà hỏi.
Một câu hỏi chết tiệt. “Tôi không rõ.”
“Đợi một giây.” Tôi nghe giọng nói khác ở ngoài. “Shauna muốn nói chuyện với cậu.”
Có tiếng động kiểu sờ soạng khi điện thoại được chuyển, rồi Shauna nói, “Bọn mình cần nói chuyện.”
Shauna, chưa bao giờ là người có những lời đãi bôi hay khôn khéo, nghe vẫn có vẻ căng thẳng kiểu gì đó và có lẽ thậm chí - khó tưởng tượng nổi - sợ hãi. Tim tôi bắt đầu đập loạn lên.
“Chuyện gì thế?”
“Chuyện này không nói trên điện thoại được,” cô nói.
“Tớ có thể đến chỗ cậu trong vòng một giờ.”
“Tớ vẫn chưa kể với Linda về chuyện, à ừm, cậu biết đấy.”
“Có lẽ đến lúc rồi đấy,” tôi nói.
“Ừ, okay.” Rồi cô nói thêm, dịu dàng hết sức ngạc nhiên, “Yêu cậu, Beck ạ.”
“Tớ cũng yêu cậu.”
Tôi nửa bò nửa lết về phía phòng tắm. Đồ đạc trong phòng giúp cho đôi chân cứng đờ hơi tí là trượt ngã của tôi đứng thẳng được. Tôi đứng dưới dòng nước cho đến khi nước nóng không còn chảy ra. Nó giúp xoa dịu những chỗ đau, nhưng không nhiều lắm.
Tyrese tìm cho tôi một bộ comlê bằng nhung màu tía từ bộ sưu tập Eighties Al Sharpton. Tôi đã suýt hỏi đòi một huy chương lớn bằng vàng.
“Anh định sẽ đi đâu?” anh hỏi tôi.
“Bây giờ đến nhà chị gái tôi.”
“Và sau đó?”
“Đến chỗ làm, tôi nghĩ thế.”
Tyrese lắc đầu.
“Sao?” tôi hỏi.
“Anh đang chống lại những tay rất xấu, bác sĩ ạ.”
“Ừ, tôi cho là kết hợp cả việc đó nữa.”
“Lý Tiểu Long sẽ không để chuyện này trôi qua đâu.”
Tôi nghĩ đến chuyện đó. Anh đúng. Ngay cả nếu muốn, tôi cũng không thể về nhà và đợi Elizabeth liên lạc lại một lần nữa. Trước hết là, tôi đã thụ động đủ rồi, nghỉ ngơi dễ chịu không nằm trong chương trình hoạt động của Beck nữa. Nhưng cũng quan trọng không kém, những gã trong chiếc xe tải kia không định quên vấn đề đó đi và để cho tôi vui vẻ đi đường tôi.
“Tôi sẽ trông chừng phía sau anh, bác sĩ. Brutus nữa. Cho đến khi chuyện này kết thúc.”
Tôi định nói thứ gì đấy dũng cảm kiểu như “Tôi không thể yêu cầu anh làm việc đó” hay “Anh còn có cuộc sống riêng của anh nữa,” nhưng khi bạn nghĩ đến việc đó, họ hoặc làm việc này hoặc bán ma túy. Tyrese muốn giúp - thậm chí có thể cần được giúp đỡ - và nói thẳng nhé, tôi cần anh. Tôi có thể buộc anh bỏ đi, nhắc nhở anh rằng nguy hiểm lắm, nhưng anh hiểu những chuyện nguy hiểm kiểu này nhiều hơn tôi nhiều. Vì vậy cuối cùng, tôi chỉ chấp nhận bằng một cái gật đầu.
Carlson nhận một cú điện thoại từ Trung tâm Truy nguyên Quốc gia sớm hơn mong đợi.
“Chúng ta đã có khả năng tìm được nó rồi,” Donna nói.
“Bằng cách nào?”
“Đã nghe IBIS chưa?”
“Có, một chút.” Anh ta biết IBIS là viết tắt của Hệ thống Nhận dạng Đường đạn Tổ hợp, một chương trình máy tính mới mà ủy ban Rượu, Thuốc lá, Đạn dược và Thuốc nổ sử dụng để lưu trữ đạn và vỏ đạn. Một phần của chương trình Ngừng bắn mới của ATF.
“Chúng ta thậm chí không cần đến đạn gốc nữa,” cô nói tiếp. “Họ chỉ việc gửi cho chúng ta hình ảnh được scan. Chúng ta có thể số hóa và tìm ra được cái tương xứng ngay lập tức trên màn hình.”
“Và?”
“Cậu đã đúng, Nick,” cô nói. “Nó khớp.”
Carlson ngắt máy và gọi một cú điện thoại khác. Khi người đàn ông ở đầu dây bên kia nhấc máy, anh ta hỏi, “Bác sĩ Beck ở đâu?”