Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Chương 5: Chương 5




Đã từng có khoảng thời gian nào đó, tôi rất ít khi nghĩ về anh, dù là cố tình hay vô ý. Thế nhưng, cứ mỗi lần tôi cho rằng bản thân đã hoàn toàn quên anh rồi, thì cuối cùng lại có người dùng đủ mọi loại tin tức mà tỉ mỉ thăm dò tôi: “Còn yêu hay không còn yêu?”. Và thế là, tôi lại không ngăn được bản thân mà nhớ tới tên anh, khắc sâu nó vào trong kí ức thêm một lần nữa. Cho dù tôi quên đi, nhưng vẫn sẽ có người luôn nhắc nhở tôi về sự tồn tại của anh, cho dù là hiện tại, hay quá khứ, thậm chí là tương lai… Tâm tình tôi lại như một bãi phế thải càng thêm chồng chất.

~~~~~~~~ Lục Xu ~~~~~~~





~~~~~~

Lương Nguyệt là người bạn tốt nhất của Vương Y Bối hồi còn học cấp ba. Vương Y Bối từng có đủ kiểu suy nghĩ ấu trí, một trong số đó là, cả đời này cô chỉ cần có một người bạn tốt, làm bạn với mình đến hết đời. Người khiến cô có cái suy nghĩ ấy trong đầu chính là Lương Nguyệt. Thế nhưng sau đó, chính cô cũng không thực hiện được.

Vương Y Bối vào trong thành phố học lại cấp ba, còn Lương Nguyệt lại học đại học ở tỉnh ngoài. Hai người sống ở hai môi trường khác nhau, có phạm vi bạn bè khác nhau. Một thời gian khá dài, Vương Y Bối đã từng hoài nghi tình bạn giữa mình và Lương Nguyệt.

Trong lúc đi học lại, cô phải đối mặt với những người bạn học dưới tuổi, hằng ngày có vô số vấn đề khổ não phải giải quyết, thế nhưng Lương Nguyệt gọi điện tới lại toàn nhắc tới những chuyện tốt đẹp ở đại học, nào là quen biết những ai, nào là đi liên hoan ăn uống những đâu… Thậm chí, có những khi, chỉ nói được hai câu là cô ấy đã dập máy.

Mãi về sau, Vương Y Bối mới phát hiện, có những vấn đề thực ra là nằm ở chính bản thân mình. Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, vốn dĩ không nên đặt yêu cầu ở người khác quá nhiều. Nếu đã đem tất cả tình cảm của bản thân đặt nên người khác, thì phải xác định có khả năng tất cả sẽ sụp đổ. Tình yêu cũng vậy.

Nhưng Lương Nguyệt đã từng khiến cô cảm động, cũng thật sự tồn tại.

Lúc cô gọi điện cho Lương Nguyệt, thông báo với cô ấy rằng mình mới quen một người bạn là Uông Thiển Ngữ, thì cô ấy nói: “Mình rất vui, hy vọng cô ấy sẽ thay mình ở bên cạnh cậu, chia sẽ vui buồn cùng cậu.”

Chính nhờ câu nói ấy mà Vương Y Bối đã nhìn quá khứ một cách vô tư thoải mái hơn. Hôm nay, Lương Nguyệt kết hôn, cô đã đồng ý sẽ tới dự, nhất định cô sẽ đi.

Lễ cưới của Lương Nguyệt được tổ chức ở một khách sạn lộng lẫy, bên ngoài vô cùng tráng lệ, bên trong lại càng xa hoa.

Năm xưa cô và Lương Nguyệt từng nói, ai kết hôn trước thì người kia sẽ làm phù dâu. Lúc ấy, bọn họ đều nghĩ rằng, người đầu tiên lên xe hoa nhất định là Vương Y Bối, nhưng không ai biết nhiều năm sau, số kiếp sẽ an bài cho họ như thế nào.

Vương Y Bối đến khá sớm, cô gọi điện cho Lương Nguyệt. Lương Nguyệt đích thân ra đón cô. Cô ấy đã trang điểm và làm tóc xong xuôi, chỉ chưa thay váy cưới. Vừa nhìn thấy Vương Y Bối, Lương Nguyệt lập tức chạy tới ôm một cái thật chặt, sau đó ôm lấy mặt Vương Y Bối không chịu buông: “Sao cậu chẳng thay đổi gì thế nào? Da dẻ vẫn đẹp như xưa, aaaaa, dùng mỹ phẩm gì thế?”

“Mình trời sinh đã đoan trang sẵn rồi.” Vương Y Bối che miệng cười, vừa nhìn thấy Lương Nguyệt, cảm giác quen thuộc trong cô lại ùa về. Cô quan sát khuôn mặt trang điểm tinh tế trước mặt: “Cậu trang điểm thành ra thế này không sợ dọa tân lang chạy mất à?”

“Anh ta dám!” Lương Nguyệt vừa làm vẻ mặt dọa dẫm, vừa lôi Vương Y Bối vào trong: “Vẫn là do cách nhìn những người trang điểm của chúng ta khá giống nhau. Còn nhân viên hóa trang là người ta làm cho cô dâu, chẳng hiểu đã đắp bao nhiêu phấn lên mặt mình nữa.”

“Cậu thành ra cái dạng gì cũng không có liên quan tới mình! Dù sao thì người đàn ông của cậu cũng đâu có để ý.” Còn chưa nói hết cô đã bị Lương Nguyệt véo một cái rõ đau. “Mình đang tò mò không biết ông xã của cậu trông thế nào đây.”

Lương Nguyệt kéo Vương Y Bối vào bên trong phòng chuẩn bị rồi, mới thẹn thùng cười: “Thực ra cậu cũng quen đấy.”

Vương Y Bối lại càng hiếu kỳ hơn, không ngờ mình cũng quen biết ông xã của Lương Nguyệt: “Là ai?”

“Đỗ Duy Khải.”

Vương Y Bối hồi học học cấp ba cũng được coi như một người thích tám chuyện buôn dưa, đương nhiên tiếng tăm của Đỗ Duy Khải không thể không biết tới. Anh ta vốn dĩ là con át của đội thể dục thể thao, ngày nào cũng phải đi tập luyện. Thầy giáo thể dục của bọn họ vô cùng nghiêm khắc, ngày nào cũng dọa dẫm, nếu như năng lực học tập của bọn họ không tốt thì phải dựa vào thành tích thể dục thể thao mới có thể vào đại học, nếu không nỗ lực tập luyện nữa thì sẽ hết cách, không còn con đường nào khác để lên đại học nữa. Có một lần, Đỗ Duy Khải sau khi uống chút rượu, đã lớn tiếng cãi lại thầy giáo trước mặt mọi người, nói là ai bảo anh muốn thi đại học thể dục thể thao chứ?

Sau đó Đỗ Duy Khải rời khỏi đội thể dục thể thao, ra sức nỗ lực học tập, thậm chí sau cuộc thi phân lớp còn được xếp vào lớp ưu tú. Chuyện này năm ấy còn được coi là chuyện gây mưa gây bão trong sử sách.

Thấy Vương Y Bối hơi ngây người, Lương Nguyệt chủ động giải thích: “Thực ra, mình từng thầm thích anh ấy. Cậu không ngờ đúng không?” Cô ấy tươi cười vui vẻ.

Những chuyện quá khứ đã được sửa chữa viên mãn, kết quả sum họp một chỗ là được, những chuyện râu ria đâu còn quan trọng nữa.

Kỳ thực Đỗ Duy Khải trở thành nhân vật làm mưa làm gió còn có một nguyên nhân quan trọng khác nữa. Hồi cấp ba anh ta từng có bạn gái, đối xử với cô gái ấy vô cùng tốt, còn tự mình đi làm kiếm tiền mua một cặp đi dộng tình nhân.

“Khi nào thế?” Vương Y Bối thật không biết Lương Nguyệt còn có một mối tình đơn phương như vậy.

“Cậu ấy à, ngày nào cũng chỉ biết tới mỗi Trần Tử Hàn, làm sao để ý tới mình được. Hơn nữa lúc ấy mình biết anh ấy có bạn gái rồi nên không dám nói ra nữa…” Lương Nguyệt nói xong, lập tức quan sát sắc mặt Vương Y Bối. “Mình…. mình…”

“Không sao.” Vương Y Bối cười, giống như không để ý, “Bọn mình đã chia tay lâu như vậy rồi, không cần như vậy…”

Lương Nguyệt cười ha ha hai tiếng, lập tức đổi trọng tâm câu chuyện: “Có biết vì sao mình thích anh ấy không? Hồi đó anh ấy còn ở trong đội thể dục thể thao. Mình đi ngang qua trong lúc anh ấy đang chạy như một cơn gió, mình cứ đứng im nhìn theo. Sau đó mình nhặt được di động của anh ấy. Mình muốn tìm anh ấy mà không được. Hôm sau mình lại tới sân vận động chờ anh ấy xuất hiện, kết quả bị anh ấy vô tình đá quả bóng trúng đầu, ngã lăn ra đất. Khi anh ấy chạy tới, mình còn ngốc nghếch đưa trả điện thoại cho anh ấy. Anh ấy cầm lên xem, cũng chẳng buồn nhìn mình một cái. Khi ấy mình cảm thấy, anh ấy vô cùng yêu bạn gái. Thế nhưng mình cũng thật ngốc, bị bóng đập trúng đầu mà cũng không tìm anh ấy tính sổ.”

Vương Y Bối vốn dĩ muốn hỏi, vì sao biết người ta có bạn gái rồi mà vẫn yêu, nhưng cuối cùng cô lại không hỏi. Sau khi cô và Trần Tử Hàn hẹn hò, chẳng phải vẫn có rất nhiều cô gái theo đuổi anh ấy ư?

Lương Nguyệt tiếp tục kể chuyện sau này cô và Đỗ Duy Khải quen biết như thế nào. Hai người bọn họ trùng hợp thi vào cùng một trường đại học, vì là bạn học cũ, cho nên cũng thường xuyên liên lạc, rồi từ từ yêu nhau. Đương nhiên, thời gian ấy, Đỗ Duy Khải đã chia tay bạn gái trước.

Hai người nói vài chuyện linh tinh, nhưng trong quá trình ấy, Lương Nguyệt liên tục len lén quan sát sắc mặt Vương Y Bối. Lúc này có người gọi Lương Nguyệt vào thay đồ, khách khứa đã tới đông đủ rồi. Lương Nguyệt mím môi, kéo Vương Y Bối đang định đi ra ngoài lại: “Mình có chuyện muốn nói với cậu.”

“Ừ.” Vương Y Bối không thể cười nổi nữa, bởi vì vẻ mặt Lương Nguyệt rất nghiêm túc.

“Đỗ Duy Khải và Trần Tử Hàn trước đây có hợp tác làm ăn, cho nên rất thân quen. Mình vốn dĩ không biết, nhưng thấy trong thiếp mời anh ấy có ghi tên Trần Tử Hàn, lúc ấy mới hỏi nguyên nhân. Anh ấy muốn mời Trần Tử Hàn làm phù rể, mình đã định ngăn cản nhưng mà hai người họ là bạn bè, mình không thể… cho nên…” Lương Nguyệt lưỡng lự.

“Không sao thật mà, mình nói thật đấy.” Vương Y Bối vuốt tóc Lương Nguyêt: “Đừng băn khoăn gì nữa, hôm nay cậu là cô đâu, là người phụ nữ đẹp nhất thế giới này.”

Cô thật sự không chú ý, thậm chí còn cảm động vì cô bạn lâu chưa gặp này lo lắng cho mình như vậy. Lương Nguyệt không để cô làm phù dâu, chính là nghĩ cho cô, không muốn làm khó cô mà thôi. Nhìn ở một góc độ nào đó sẽ thấy, chân tướng thật sự quả thật là rất đau lòng.

Lương Nguyệt lúc này mới gật đầu.

Dường như có người trong cuộc sống thả xuống một tấm lưới lớn, rồi cuối cùng trong lúc lơ đễnh chợi phát hiện ra cái nút thắt kia.

Vương Y Bối ra khỏi phòng thay đồ. Đi qua một hành lang thật dài rồi vào thang máy. Cô cũng từng mơ mộng một hôn lễ như vậy với Trần Tử Hàn, muốn chụp một bộ ảnh cưới thật đẹp, đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, còn tiệc rượu thì càng đơn giản càng tốt. Cô thậm chí còn nghĩ tới chuyện sẽ sinh hai đứa con, đầu tiên là con trai, sau đó sinh con gái. Như vậy mới có thể thỏa nỗi ao ước muốn có một ông anh trai của cô.

Những ký ức mơ hồ lại dâng lên trong đầu, ngày càng rõ rệt, ngày càng chi tiết, khiến Vương Y Bối hoài nghi, ký ức ấy mình đã giữ gìn cẩn thận, hay là hằng ngay chính mình vẫn ôn lại, như thế mới có thể khắc sâu đến vậy.

Ra khỏi thang máy, đi được vài bước đã tới phòng khách.

Tấm lưới quăng ra trong cuộc sống kia có những điểm thắt nút thật lớn. Ngay trước mặt cô, tại cửa ra vào, Trần Tử Hàn đang đi vào. Anh mặc một bộ âu phục đơn giản, toàn thân như được bao chùm bởi một lớp anh sáng, khí chất nổi bật, tự tin đĩnh đạc.

Đương nhiên không thể bỏ qua cô gái bên cạnh Trần Tử Hàn.

Hướng Thần – một minh chứng sống cho mị lực của Trần Tử Hàn hồi học cấp ba. Trong khi những cô gái theo đuổi anh đều thoảng qua như mây bay, thì chỉ có Hướng Thần là vẫn một mực ở bên cạnh anh, cho dù anh có bạn gái, cho dù anh ở đâu, cho dù anh gặp thất bại.

Nếu như phải dán lên người Hướng Thần một miếng ticket, thì đó chính là nhãn mác “người chứng kiến tình yêu của Vương Y Bối”, đồng thời cũng là tình địch lớn nhất của cô.

Hôm nay, tình địch năm nào và người cô từng yêu cùng xuất hiện ở hôn lễ của người bạn tốt nhất của cô.

Cô đứng tại chỗ, suy nghĩ, năm xưa, Hướng Thần có phải cũng dùng tâm trạng này mà nhìn cô và Trần Tử Hàn ở bên nhau?

Không ít người đứng trước mặt cô đang vây quanh Trần Tử Hàn và Hướng Thần. Những người ấy, cô đều có quen. Vương Y Bối ngẫm nghĩ một lúc, bọn họ đều là bạn thời cấp ba, có người ở ban một, có người ở ban hai. Hồi cấp ba trường học có phân ban cho nên bọn họ đều quen biết lẫn nhau.

“Cô dâu chú rể hôm nay hình như là đôi duy nhất của hai lớp chúng ta nhỉ?” Đột nhiên có người lên tiếng, giọng điệu vô cùng hào hứng.

“Đúng thế rồi! Không biết cặp đôi rầm rồ một thời hồi ấy có còn đang yêu nhau không?”

“Không đâu, tốt nghiệp cấp ba đã chia tay rồi.”

“Bọn họ thật sự là rất đẹp đôi, có điều vẫn chỉ là những người bình thường mà thôi.”

Có lẽ cô chính là nữ chính của cặp đôi rầm rộ mà bọn họ nhắc tới. Cũng may, trong mắt người khác, chuyện của bọn họ cũng chỉ dừng lại ở thời điểm thi đại học. Không ai biết rằng, khi lên đại học, bọn họ cũng đã gặp lại nhau, cũng đã yêu nhau lần nữa. Chỉ có điều, nếu như biết kết quả của lần thứ hai ấy vẫn là chia tat, cô thà rằng chuyện bọn họ chỉ dừng lại ở thời gian thi lên đại học. Khi ấy, dù có tiếc nuối nhưng cũng không khiến trái tim đau đớn nhiều lần đến vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.