Đừng Nói Với Ta Chàng Là... Phi Tử?!

Chương 10: Chương 10: Phần 10




Màn trướng buông lơi. Mùi hương trà thơm thoang thoảng, ta bất giác nhớ quê nhà.

Đột nhiên, ta thấy mình hiểu ra một vài điều...

Hằng Nga mà ta hằng mong đợi luôn ở bên ta, hắn ở bên ta, đúng nghĩa một “Hằng Nga”.

Chu Dật Ninh ôm chặt ta vào lòng, để mặc ta hít hà mùi trà thơm phức.

“Nàng biết không? Ta đợi nàng hơn mười năm ròng.”

“Người ngọc của ta, nàng làm ta giận lắm, nàng có biết không?”

Ta đỏ mặt, khẽ cựa quậy trong lòng hắn, nói bằng vẻ giận dỗi, “Trương thúc nói chàng phải đi học, chàng liền bỏ mặc ta sáu năm dài. Nếu chàng không phải Chu Dật Ninh, chàng có biết là ta sẽ...”

Chu Dật Ninh ôm ta chặt hơn, ta nghe rõ tiếng nghiến răng của hắn.

“Nếu thật sự có chuyện đó, nàng cứ thử xem thì biết. Ta không ngại làm Hằng Nga, dĩ nhiên không ngại làm Mã Văn Tài!”

“Chàng...!”

Đối mặt với khí tức của hắn, ta chỉ có hai chữ: Đầu hàng.

Gương mặt hắn ửng đỏ cả lên, khắp người tựa như có một luồng khí đang sôi sùng sục. Thân hình ta mềm oặt, nằm trên người hắn. Tiếp xúc với khối thịt cường tráng, tràn đầy khí thế như vậy, cánh tay ta bắt đầu không chịu yên.

Hắn xé toạc y phục của ta. Hai chúng ta ôm lấy nhau, làm chuyện của chính mình. Sau một hồi “lăn qua lăn lại”, đất trời cũng dần sáng tỏ.

“Chu Thừa hơi, chàng biết ta là A Tuyết từ lúc nào?”

“Sau khi từ quê nàng trở về nhà, ta được triệu vào cung để làm thư đồng cho Thái tử. Phụ hoàng của nàng rất coi trọng ta, ta đương nhiên đối với Thái tử thân càng thêm thân... Vì vậy, tính cách của Thái tử sau này, ngoại trừ Tiên đế và Trần Tướng quân, không ai rõ hơn ta.”

Ta vuốt ve mái tóc dài của hắn. Đột nhiên nghĩ tới một việc, ta liền hỏi, “Lãnh Du Hàn... hắn có quan hệ gì với chàng? Tại sao lúc hắn vào cung để gặp Ly tỷ tỷ, chàng không hề lên tiếng?”

Chu Dật Ninh thở dài, “Hắn là Đệ nhất Thần y. Ta cũng chỉ là một hồi mắt nhắm mắt mở, sau đó tìm cách nói chuyện với hắn, mới biết hắn là đệ tử của Bảo Thân vương Trường Huân... Tên này y độc vô song, nhiều năm học hỏi bên ngoài, hắn mà đã ra tay thì không có gì không thể được. Đáng tiếc... hắn chuyên dùng “biện pháp mạnh”, sau khi chữa trị thì gây ra tác dụng phụ... rất mạnh.”

Tác dụng phụ?

Từ hôm ta đồng ý gả Ly tỷ tỷ cho hắn, hắn liền đến Toàn Băng động để chữa bệnh cho đệ đệ ta...

“Chàng nói mau, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Chu Dật Ninh có hơi mất tự nhiên, sau một hồi ấp úng cũng nói được một câu đầy đủ, “Đàm Quân... ngoài trúng kỳ độc, thực tế còn bị... bị... thiếu dương... dương... dương khí.”

Gì chứ?! Sao ta lại không biết chuyện này?

“Nàng là nữ nhân, nói cho nàng biết... nam nhân chúng ta chẳng phải sẽ bị nàng cười đến chết à?”

“Ta đâu có...”

Khoan, khoan đã! Hình như hôm qua, Phương Niệm Vũ có nói, muội ấy muốn qua Toàn Băng động ngắm đệ đệ ta ngủ say, hi vọng có thể nhìn thấy đệ ấy trừng mắt một lần nữa.

Ta cầu mong cho chuyện gì đó đừng có xảy ra...

Đáng tiếc, kết quả không như ta mong đợi.

...

Đàm Quân đỏ mặt, quỳ trước mặt ta, ấp a ấp úng, “Là nàng ấy... Nàng ấy chuốc say đệ!”

Phương Niệm Vũ càng thẹn thùng hơn, la toáng lên, “Là chàng ấy... Chàng ấy chủ động trước!”

Ta vỗ trán, sau đó trừng mắt nhìn Chu Dật Ninh. Thừa tướng chết tiệt, sao chàng không nói sớm cho ta biết chuyện tác dụng phụ gì đó hả?!

Phương Niệm Vũ đến Toàn Băng động, đúng lúc Đàm Quân mới tỉnh dậy một ngày. Thấy hắn ngồi có một mình, nàng ta liền đem ba bình rượu mới mua để mời hắn uống.

Nữ nhân này... Con sâu rượu!!! Thèm rượu đến mức nào cũng không nên rủ rê một nam nhân vừa tỉnh mộng ba bốn năm uống chứ!!!

Chuyện xấu xảy ra. Ta nghe nói, đệ đệ rất là anh dũng, khí thế bừng bừng. Phương Niệm Vũ là hoàng hoa khuê nữ, trong phút chốc đã bị hắn làm cho khuất phục.

Sau bảy ngày, rốt cuộc cũng đặt chân xuống được giường, Phương Niệm Vũ vội chạy tới tố cáo với ta...

Ta trừng mắt, nhìn đôi người trước mắt. Trông cũng không tệ...

Ngày kế tiếp, đệ đệ ta tiếp nhận long bào, ngọc tỷ, kim quan, rất nhiều thứ của Hoàng đế... sau đó chân chân chính chính trả lại thân phận thật cho ta, thậm chí còn phong ta là Hiền Liên Công chúa.

Vừa nghe thấy phong hiệu của ta, đám phi tần và Thái hậu đồng loạt cười rộ lên.

Được lắm!... Mấy người kia tạm thời không tính tới. Tiểu Sam Tử, Ly tỷ tỷ, Thái hậu kính mến... Ta sẽ cho các người ăn no tới chết!!!

...

Không biết bên Đông Linh đã giải quyết chuyện của Hoàng Nhan Ly Ly thế nào, chỉ biết là sau khi Đông Phương Trường Huân qua đó một chuyến, trong vòng bảy ngày, tất cả tội lỗi của tỷ ấy đã được minh oan, còn những kẻ vu oan thì bị chết rất thảm.

Chỉ có bảy ngày mà đã biết bao nhiêu chuyện xảy ra...

Hoàng Nhan Ly Ly được minh oan. Vào ngày thứ tám, tỷ ấy dùng thân phận Quận chúa của Đông Linh để gả cho Lãnh Du Hàn. Hôn lễ rình rang. Đêm hôm đó, mấy người chúng ta nháo động phòng một trận rôm rả. Khuôn mặt của Lãnh Du Hàn đen tới mức đáng sợ. Chu Dật Ninh phải kéo ta lại, thủ thỉ một câu, “Nàng muốn ta giống Hoàng thượng à?”

Ta nín lặng.

Hoàng thượng – đệ đệ ta, Niệm Vũ chịu là được rồi, không cần kéo ta cùng vào. Ha ha ha...

Tên nhóc Đàm Quân, kể từ ngày bị Phương Niệm Vũ tố cáo, mắng cho một trận, đá cho một cước mất hết mặt mũi, không hiểu vì sao lại bám nàng không ngừng, thậm chí còn phong nàng làm Hoàng hậu. Lúc thì đòi nàng kể chuyện xưa, lúc lại lết theo nàng vào tận ôn tuyền, không một phút nào để Phương Niệm Vũ được yên.

Dân gian đồn đại: “Đế yêu Hậu nhất cước, Hậu yêu Đế nhất trừng.”

Tên nào to gan đến mức chế ra một câu nhảm nhí như vậy nhỉ?

...

Mồng năm tháng Bảy năm Nhâm Thìn, Triết Nhân Thái hậu – Đông Phương Anh Anh qua đời.

Lễ tang của nàng ta được tổ chức trọng thể. Khắp hoàng cung nước mắt ngắn dài, chỉ có đương sự là nấp ở tường sau lãnh cung, ha ha hả hả.

Suốt một tháng sau đó, ta và Đông Phương Anh Anh ở phủ Công chúa. Nếu ai có hỏi đến nàng ấy, ta đều nói, nàng ấy là biểu tỷ của ta, cũng là tình nhân của Bảo Thân vương – Trầm Lục Anh lúc trước.

Cuối cùng cũng đến lúc từ biệt. Bảo Thân vương dùng nghi lễ long trọng, rước vị “biểu tỷ” này của ta về Đông Linh làm Vương phi.

Cái bụng của Tiểu Sam Tử càng lúc càng lớn. Đệ đệ ta đành phải hạ chiếu chỉ, sau khi sinh hạ Thế tử bình an, lập tức cử hành hôn lễ, phong nàng ấy làm Trường An Thân vương phi, đồng thời ghi tên vào ngọc điệp hoàng gia – Cao Hồng San.

Ta đã từng thề, nhất định không bao giờ viết tên nàng ra, để nàng cô độc suốt đời, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc của nàng và khuôn mặt hiền hòa của đường đệ, ta liền bỏ đi ý nghĩ trời ơi năm nào.

Rốt cuộc, trong cung chỉ còn Hoắc Quý phi, Huỳnh Hiền phi, Nguyệt Phu nhân là còn khúc mắc với mấy tên nam nhân ngoài cung.

Những lúc rảnh rỗi, Chu Dật Ninh thường tới phủ của ta, ở một lần liền ở tới nửa năm. Ta oán hắn, ta chửi hắn. Hắn không những mặt dày, thậm chí còn đùa cợt ta hằng đêm.

Ta từng hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho các vị tỷ muội. Để xem... Vũ Hạo Thiên, Trần Trọng Khanh, Trương Vinh Dương...

Ba người các ngươi sắp tới số với ta rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.