Đừng Nói Với Ta Chàng Là... Phi Tử?!

Chương 1: Chương 1: PHẦN 1




Có cơn gió lướt qua sườn đồi, mang theo mùi hương thơm mát từ những nương chè xanh thẳm.

Thiếu nữ có nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt long lanh như làn nước mùa thu. Bàn tay nàng nhẹ nhàng hái những búp chè còn đẫm sương đêm, cả thân người nàng toát ra phong vị sảng khoái của người con gái miền sơn cước.

Tiếng hát ngân vang khắp một miền rừng núi. Trái tim người thiếu nữ hái chè lần đầu biết rung động trước tình yêu...

-.-.-.

Mười sáu năm sau...

Đồi chè vẫn một màu xanh thẳm, mùi hương vẫn thơm ngát khắp triền đồi thoai thoải. Chỉ có người thiếu nữ năm xưa, nụ cười ấy không còn sự rạng rỡ, ánh mắt ấy đã mất đi vẻ long lanh lúc ban đầu.

-.-.-.-

Đó là câu chuyện “đáng sợ” nhất mà mẫu thân từng kể cho ta nghe. Ta còn nhớ, năm ta lên tám tuổi, đệ đệ ta đột nhiên mất tích. Từ đó, mẫu thân ta đâm ra ngơ ngơ ngẩn ngẩn suốt cả ngày. Mỗi lần thấy ta, bà ấy liền níu ta lại, kể cho ta sự tích về một đế vương lạc bước đến miền sơn cước rồi yêu nàng thiếu nữ hái chè.

Nghe mãi, nghe mãi, ta đâm ra chán nản. Vì vậy, trong những năm tháng về sau, ta luôn tìm cách trốn mẫu thân.

Hắn là một tên nhóc, con trai của người nông dân chăm sóc đồi chè. Ta rất thích chơi đùa cùng hắn. Hắn rất biết bày trò, lúc nào cũng thích trêu chọc ta.

Chúng ta đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Năm hắn lên mười tuổi, hắn đột nhiên mất tích. Phụ thân hắn nói, hắn chơi đủ rồi, đến lúc phải lo học hành.

Hình như ... cái người đưa đệ đệ ta đi cũng nói như vậy.

Nhưng mà thật kỳ quái, đệ đệ ta mới tám tuổi đã bị bắt học, sao hắn còn được thong thả thêm hai năm vậy nhỉ?

Lại thêm sáu năm dài đằng đẵng trôi qua. Ta không có thêm một người bạn nào. Tối tối, mỗi khi nhớ hắn, ta sẽ nhìn lên mặt trăng, thầm ước hắn là Hằng Nga tiên tử, vĩnh viễn phải nhớ mong Hậu Nghệ là ta!

Nhiều năm về sau, mỗi lần nghĩ lại, ta cảm thấy mình thật ngu ngốc. Ta lẽ ra không nên ước hắn là Hằng Nga tiên tử, tuyệt đối không nên ước hắn là Hằng Nga tiên tử!

...

“Hoàng thượng... Hoàng thượng!”

“Hoàng thượng... Hoàng thượng!”

“Chết tiệt! Ngươi có thức hay không thì bảo?!”

Lỗ mũi bị nhéo đến mức đau đớn. Ta ngồi bật dậy.

Tiểu Sam Tử đáng chết! Nàng ta không thể gọi ta bằng cách nhẹ nhàng hơn à?!

Nói đến Tiểu Sam Tử này, ai da... Quả là một câu chuyện dài.

Ta và đệ đệ là song bào thai. Tình yêu giữa một đế vương và người thiếu nữ hái chè ... phải nói sao ta??? Theo cách nói văn hoa của Tiểu Sam Tử thì là đơm hoa kết trái, khai hoa nở nhụy... Kết quả, ta và đệ đệ ra đời. Đệ đệ tám tuổi, vì phụ hoàng ta chỉ có một con trai duy nhất, đành phải buộc thằng nhóc miệng còn hôi sữa vào cung làm Thái tử.

Ta vốn tưởng mình sẽ sống an nhàn mãi nơi đồi chè xanh mát. Nào ngờ, có một ngày, người lần trước đã đưa đệ đệ ta đi đột nhiên tới tìm ta, lạy ta đến mức ta sợ tổn thọ, vội vàng bảo ông ta ngồi lên ghế.

Ông ta nói, Thái tử lâm nguy, đột ngột ngủ mãi không dậy. Vì sự yên bình dài lâu của giang sơn xã tắc, thỉnh ta tạm thời làm chủ thay đệ ấy.

Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu không có hai việc sau đây.

Một: Sau khi ta mặc nam trang, dáng vẻ không khác gì đệ đệ.

Hai: Ba năm sau, phụ hoàng qua đời. Đệ đệ cứ ngủ ngon lành, chả thèm tỉnh dậy.

Ba: Vì để đảm bảo sự an toàn cho ta, ông ta sai đệ tử của mình giả làm Thái giám. Nàng ta không ai khác ngoài Tiểu Sam Tử! Có chết ta cũng không nói ra tên nàng ta! Ta phải để nàng ta ế tới già, không ai biết tới tên mới thôi!

Ngày hôm nay, ta ngồi đọc một loạt những tấu chương xin được tuyển tú. Đám Ngự sử này thật là đáng ghét! Ta là nữ nhi thì làm sao mà có phi tử được?

Đáng ghét tới đâu thì cũng thôi đi! Đáng chết ở chỗ, kẻ bày đầu cho đám Ngự sử ấy dâng tấu lại là Chu Dật Ninh.

Chu Dật Ninh, Chu Thái sư, trẫm thề một ngày nào đó, trẫm phải đánh cho ngươi một trận sống mái!!!

Năm ta mười sáu tuổi, hắn trở thành vị sư phụ trẻ nhất của ta trong Thư phòng. Thơ với chả thẩn, văn với chả vẻ, ta càng nghe lại càng rối tinh rối mù. Kết quả, hắn bắt ta bế quan sám hối.

Bế với chả hối! Bổn Thái tử thừa cơ chun lỗ chó, chuồn đi tìm đầu bếp, hỏi xin bánh bao đường.

Năm ta mười tám tuổi, hắn được phụ hoàng phong làm Thừa tướng. Ta thấy hắn thừa hơi thì đúng hơn! Thừa tướng không lo ở phủ nghỉ ngơi, suốt ngày vào cung tìm ta, nói cái gì mà Quan quan thư cưu... yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu...

Nghĩ lại...

Sao lúc đó ta không phát hiện ra vấn đề nhỉ?

Hoàng đế là nam nhi. Hắn dám giảng Quân tử hảo cầu với ta...

Rốt cuộc có một ngày, ta không nhịn được mà hỏi hắn.

Chu Dật Ninh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, khóe môi có chút giễu cợt, “Thần đây là đang giảng cho điện hạ. Điện hạ nghĩ xem, bao năm nay, tính tình của người tùy ý như vậy, về sau sao có thể làm một quân tử, làm một minh quân? Thục nữ xứng đôi cùng quân tử. Điện hạ, muốn có thục nữ bên cạnh, người phải tu luyện nhiều hơn.”

Ngày ta đăng cơ làm Hoàng đế, vô tình phát hiện hắn có hồng nhan tri kỷ.

Trong lòng ta cảm thấy mất mát vô cùng...

Tiểu Sam Tử không khách khí chút nào, phang thẳng một câu vào mặt ta, “Hoàng thượng có còn nhớ “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”... Hoàng thượng à, người có phải thục nữ đâu mà đòi quân tử người ta hảo cầu?”

Ta đóng chặt cửa Càn Nhật cung, lệnh cho tất cả nội thị cung nhân cút ra ngoài hết, một mình ta đuổi đánh Tiểu Sam Tử cả đêm.

Kết quả, ngày hôm sau, khắp hậu cung dấy lên tin đồn: Hoàng thượng có ý với Thái giám!!!

Ta thật là oan ức, oan ức quá đi thôi!!!

Chu Dật Ninh, trẫm nhất định phải lột da ngươi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.