CHƯƠNG 14
Trước kia, vì còn yêu nên thường hay tỉ mỉ để ý chi tiết, cho dù là chuyện nhỏ cũng để tâm suy nghĩ. Hôm nay không còn bận tâm, chỉ đơn giản là bởi phần yêu kia đã phai nhạt đi rất nhiều.
Khi Bạch Hy từ phòng tắm đi ra, điều dưỡng viên liền đem lại bữa sáng đầy đủ sắc vị. Sau khi Bạch Hy thưởng thức xong bữa ăn phong phú, Long Diệu Thanh cũng vừa vặn tới kiểm tra phòng.
“Chào buổi sáng a, bác sĩ Long.” Bạch Hy mỉm cười chào hỏi.
Log Diệu Thanh cũng nhiệt tình đáp lại, sau đó nói: “Lên giường.”
“A?” Bạch Hy ngẩn người, nhưng rất nhanh hiểu ra là phải kiểm tra vết mổ, vì vậy liền ngoan ngoãn trở lại giường nằm.
Long Diệu thanh lấy dụng cụ từ y tá đi theo, mau chóng giúp Bạch Hy đo huyết áp, nhiệt độ, vén áo Bạch Hy lên, cẩn thận xem xét miệng vết thương, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng đảo qua vùng da thịt phụ cận, ân cần hỏi: “Đau không?”
“Không đau.” Bạch Hy thành thật trả lời: “Nhưng rất ngứa, muốn gãi gãi a.”
“Vậy ngươi vẫn là quản cho tốt móng vuốt của mình nga, vạn nhất gãi chảy máu nhiễm trùng thì rất phiền toái.” Long Diệu Thanh giúp hắn kéo lại quần áo, tiếp nhận bệnh án trong tay y tá, mau chóng viết xuống kết quả.
“Hôm nay sẽ làm kiểm tra siêu vi B, chờ một lát điều dưỡng viên sẽ đem ngươi đến Phòng khám tại lầu bốn.” Long Diệu Thanh sau khi dặn dò xong lại nhìn Bạch Hy, bộ dáng muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn là lắc đầu rời đi.
Bạch Hy nhàm chán xem tivi. Đang chán muốn chết thì liền gặp Diệp Ý Tiêu đẩy cửa đi vào. Y tựa hồ như một đêm không ngủ, dưới hốc mắt hiện lên một quầng thâm nhàn nhạt, y phục trên người vẫn là bộ tối qua mặc trước khi rời đi. Cái này cùng với một Diệp đại tổng tài thập phần chú ý hình tượng trong quá khứ thật có điểm bất đồng.
“Tiểu Hy, ngươi ăn sáng chưa? Ta có mua bánh trứng ngươi thích nhất.” Diệp Ý Tiêu trong tay còn mang túi nhựa, bên trong là mẻ bánh mới ra lò.
Bạch Hy đứng lên tiếp nhận, tiện tay đặt lên bàn trà, cũng không nói chuyện, đi đến ban công bên kia hít thở không khí, duỗi duỗi tay, đá đá chân.
Diệp Ý Tiêu đi theo, vòng tay qua eo hắn, bên dưới lớp y phục là khối cơ thể mềm mại làm y thích đến không nỡ buông tay: “Như thế nào không để ý tới ta? Sinh khí a?”
“Không có.” Bạch Hy lắc đầu, hơi xê dịch ra bên ngoài. Tuy bây giờ là buổi sáng, nhưng là mùa hè, bên ngoài cũng hơn ba mươi độ, hai cái đại nam nhân còn ôm ấp như vậy cũng quá nóng đi.
“Tiểu Hy, ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng che dấu được tâm sự.” Diệp Ý Tiêu ghé tai Bạch Hy, thấp giọng nói xong, ngón tay thon dài tại trên bụng hắn nhẹ nhàng vẽ vài vòng.
Trên người Diệp Ý Tiêu có mùi thuốc lá hàn nhạt, còn như có như không thoang thoảng mùi nước hoa, hương vị khiến cho Bạch Hy có chút muốn ói. Hắn che miệng, cố không ít sức mới có thể đem vẻ buồn nôn này ép xuống.
“Ngươi làm sao?” Diệp Ý Tiêu buông lỏng người trong ngực, chau mày. Y như vậy làm cho người chán ghét sao? Khuya hôm trước không phải Bạch Hy đã trằn trọc rên rỉ liên tục dưới thân y hay sao, như thế nào lại…
Bạch Hy đẩy Diệp Ý Tiêu ra, há mồm hung hăng hít thở không khí, quay đầu nhìn y :”Khó ngửi.”
“Ah?” Diệp Ý Tiêu dùng tay kéo y phục lên ngửi, gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Tối hôm qua quá bận rộn. Ta hiện giờ liền đi tắm, ngươi đợi một chút ah.”
Bận rộn?Bạch Hy hồ nghi nhìn về phía nhân ảnh đang loay hoay hướng về phía tủ quần áo, hoàn toàn xác định kia chính là Diệp đại tổng tài mà hắn quen biết. Cùng ái nhân chơi trò cũng rất là bận rộn a. Bất quá… nhìn quần áo trên người tên kia, quả thật không giống mới cùng người khác ra ngoài lêu lổng. Chỉ dựa vào chút mùi nước hoa mà phán đoán y ra ngoài tìm tình nhân mới, tựa hồ rất võ đoán a.
Hơn nữa, chính mình có tư cách gì mà trách cứ y? Phải biết rằng, đây chỉ là một trò chơi chinh phục cùng bị chinh phục. Đợi Diệp đại tổng tài tận hứng, Bạch Hy hắn chính là cái gì cũng không phải.
Đợi lúc Diệp Ý Tiêu lau tóc đi ra, một Bạch Hy không biết tại sao sáng nay tâm tình bất ổn đã hoàn toàn khôi phục, đang yên tĩnh ngồi xem ti vi.
Diệp Ý Tiêu ngồi xuống cạnh hắn, giống như tùy tiện hỏi:”Ngươi tối qua đi ra ngoài mua quần áo? Ta thấy trong tủ treo không ít đồ mới.”
“Ân, ai kêu ngươi đem quần áo cũ của ta toàn bộ ném bỏ? Nếu như không mua, đợi lúc ra viện không lẽ muốn lấp drap ra bọc a?” Bạch Hy mở hộp trên bàn trà, lấy ra một cái bánh còn ấm, cắn một ngụm. Hương vị mềm mượt, ngọt mà không ngấy, thực sự rất ngon! Quả nhiên là bánh mới ra lò.
“Ta đã kêu người may đồ cho ngươi, có lẽ mai sẽ đưa tới.” Diệp Ý Tiêu nhìn Bạch Hy ăn đến vui vẻ, mười phần sủng nịnh đưa tay xoa đầu hắn.
Bạch Hy không thể tin, mở to hai mắt hỏi: “Chuyện khi nào?”
“Một tuần trước, bởi vì số lượng quá nhiều nên bọn họ làm chưa xong.” Diệp ý Tiêu hiển nhiên rất cao hứng.
Đợi Bạch Hy ăn hết mấy cái bánh, điều dưỡng viên liền đi tới nói đến giờ đi kiểm tra, còn đem theo một chiếc xe lăn chắc chắn tinh xảo. Những ngày này, vì muốn giảm áp lực lên bụng, Bạch Hy đi lại đều dùng xe lăn.
Bạch Hy bây giờ nhìn đến xe lăn liền có chút phản cảm, vội vàng nói: “Ta có thể tự đi.” Miệng vết thương của hắn đã liền hết, nếu không phải vì Diệp Ý Tiêu kiên trì, ngày cắt chỉ hắn đã muốn xuất viện.
Thấy hắn khăng khăng, Diệp Ý Tiêu cũng không muốn miễn cưỡng, phất tay để điều dưỡng viên ở lại thu thập căn phòng, đem quần áo đi giặt, tự mình đem Bạch Hy đi.
Bạch Hy thoáng nhìn y: “Ngươi tối qua không có ngủ a? Hay là thừa dịp này nghỉ ngơi cho tốt a.”
“Cùng ngươi đi làm kiểm tra, tới xem Bạch lão gia tử rồi sẽ ngủ, muốn ngươi ngủ cùng ta.” Diệp Ý Tiêu đi tới, bảo trì khoảng cách khoảng nửa cánh tay cùng Bạch Hy. Quầng thâm nhàn nhạt nơi hốc mắt kia không chút nào ảnh hưởng tới hình tượng chói lọi của y, ngược lại còn tăng thêm vài phần mị lực, dọc đường đi không ít người ngoái đầu lại nhìn. Loại người này chỉ sợ sẽ không bao giờ có thời điểm chật vật, thức trắng cả đêm còn đem hào quang bắn ra tứ phía. Bạch Hy trong lòng có chút bất bình. Nhưng có thể thế nào a? Thiên chi kiêu tử đương nhiên là được thượng đế hậu đãi, khó khăn trong nhân gian sẽ tuyệt đối không thể nhiễm lên vạt áo bọn họ a.
Kết quả kiểm tra siêu vi B rất khả quan, phần bụng cùng khí quan bị tổn thương của Bạch Hy khôi phục rất tốt. Điều này làm Diệp Ý Tiêu cao hứng cả buổi, không để ý ánh mắt kinh ngạc của người khác liền hôn Bạch Hy một cái, sau đó lôi kéo hắn tới phòng bệnh tại lầu bốn thăm người.
Khu vực phòng VIP quản lý rất chặt, Diệp Ý Tiêu cùng Bạch Hy phải đăng ký mới có thể đi vào. Đúng lúc người Bạch gia đều không mặt, trong phòng lão gia tử chỉ có một hộ lý đặc biệt.
Bạch Hy đứng bên ngoài cửa, sững sờ nhìn lão nhân già yếu vô lực, không dám tiến vào nửa bước. Diệp Ý Tiêu không miễn cưỡng hắn, tự mình đi vào, mỉm cười chào hỏi: “Bạch lão tiên sinh, ngài khỏe? Ta mang theo Bạch Hy tới thăm ngài.”
Bạch lão gia tử rời mắt nhìn Bạch Hy, lại liếc Diệp Ý Tiêu, có chút gật đầu rồi lại hướng về phía Bạch Hy.
Bạch Hy cảm thấy trong lòng khó chịu, cái mũi ê ẩm, hốc mắt chậm rãi tích tụ một tầng chất lỏng. Thời điểm hắn rời nhà, ông vẫn còn là một lão nhân cơ trí. Hôm nay lại chỉ có thể nằm trên giường, tùy thời sẽ bị tử thần triệu hoán đi. Nghĩ tới đây, Bạch Hy khó có thể ức chế tâm tình.
“Bạch Hy, tới trò chuyện cùng gia gia ngươi a.” Diệp Ý Tiêu hướng Bạch Hy ngoắc.
Lúc này Bạch Hy mới ngập ngừng đi qua, cắn môi đứng cạnh giường bệnh. Hắn biết rõ chính mình bất hiếu, phụ đi kỳ vọng của gia gia, còn vì yêu một người nam nhân mà đánh mất hơn nửa bất động sản của công ty. Tự thấy không còn mặt mũi nào gặp lại người đứng đầu Bạch gia. Cảnh lão gia tử nằm trên giường hấp hối khiến hắn càng vạn phần khó chịu.
Đôi mắt đục ngầu của lão nhân gia chăm chú nhìn đứa cháu mình tình yêu thương nhất, sau đó nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt.
“Gia gia…” Bạch Hy run run gọi, nhưng đầy một bụng hối hận còn chưa kịp nói, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi lam nhạt, thắt caravat có vân trắng cầm một cặp văn kiện màu hồng tiến vào.
Hiển nhiên là nhận ra Bạch Hy. Sau khi vào phòng liền đi thẳng tới chỗ hắn: “Hy thiếu gia, đây là di chúc của Bạch lão gia cùng giấy tờ liên quan, xin cậu ký tên.”
Bạch Hy ngẩn người, khó hiểu hỏi:”Là có ý gì?”
“Di chúc của Bạch lão gia có nói rõ, tất cả tiền đứng tên ngài trong ngân hàng đều để cho cậu, còn bất động sản do người khác thừa kế. Số tiền tổng cộng có một ngàn bảy trăm ba mươi vạn [khoảng 17.300.000 NDT, chả biết đúng ko nữa ^^!], đều gửi tại ngân hàng XX.”
Đối với tầng lớp lao động bình thường thì đây quả là một số tiền rất lớn. Bạch Hy kinh ngạc. Từ ba năm trước, ông nội đã tuyên bố với người ngoài Bạch Hy không còn là con cháu Bạch gia, như thế nào lúc này lại muốn để lại cho hắn một khoản tiền lớn như vậy?
“Gia gia… Vì cái gì?” Bạch Hy nghẹn ngào hỏi.
Lão nhân gia nằm trên giường mở mắt, bên trong tràn đầy thương tiếc cùng yêu chiều, là loại sủng nịnh không cần nói thành lời. Vô luận Bạch Hy có biến thành cái dạng gì, hắn vẫn là đứa cháu mà ông yêu thương nhất. Lão nhân gia cho tới thời khắc cuối cùng của cuộc đời vẫn là lo lắng cho hắn.