Đừng Nói Yêu Tôi

Chương 55: Chương 55: Phiên Ngoại




CHƯƠNG 55: PHIÊN NGOẠI

Lại là lúc xuân về hoa nở, tiểu trấn sơn dã bốn phía hoa nở thơm ngát, ong mật, hồ điệp nườm nượp lui tới. Thế Ngoại Đào Nguyên trong ngoài đào hoa đua nở, không gian như chìm ngập trong sắc hồng rực rỡ. Một hồi mưa xuân qua đi, điểm thêm bọt nước trong suốt lên những cánh hoa mềm mại, khiến chúng trở nên xinh đẹp cực kỳ.

Cách đó không xa, có hai người chậm rãi đi vào giữa rừng hoa đào, khi thì nghỉ chân xem xét, khi thì nhìn nhau cười, không khí chuyển động ấm áp mà nhu hòa giữa hai người, vô cùng lãng mạn hài hòa.

“Tiểu Hy, có mệt hay không? Nếu không chúng ta về nhà nghỉ tạm trong chốc lát a.” Nam nhân cao lớn một tay cầm dù, một tay ôm eo nam nhân khác, thấp giọng nói.

“Ta không mệt, mới đi một lát, sẽ mệt mỏi mới là lạ! Ý Tiêu, đừng xem thường ta, tòa thế ngoại đào nguyên chính là có một phần công lao của ta.” Bạch Hy đem đầu tựa trên vai Diệp Ý Tiêu, cười trả lời.

Diệp Ý Tiêu đưa tay sờ sờ mũi của hắn: “Ừ, ngươi là đại công thần. Giữa trưa muốn ăn cái gì? Chúng ta cùng đi mua thức ăn được không?”

“Nhắc tới ăn, ta đột nhiên nhớ tới lúc trước có nếm qua đu đủ hầm gà, rất ngon miệng, không bằng làm cái này a, thêm sườn sốt tỏi tứ xuyên, thịt bò xào nấm rơm, rau muống xào dầu hào, vậy cũng đủ cho hai người chúng ta .” Nhắc tới ăn Bạch Hy đã thấy hứng thú rồi. Từ sau hôn lễ đầu năm, hắn và Vương Duy Duệ đều bị nhận thông báo không cần tới Nghiên Mục làm việc. Nguyên nhân dĩ nhiên là …Cung Huyền Nguyệt dùng thủ đoạn cường ngạnh bức Vương Duy Duệ giao ra công ty, sau đó đem Nghiên Mục nhét vào dưới trướng của Liên Thuận quốc tế.

Vì thế, Vương Duy Duệ đã từng cùng tên kia chiến tranh lạnh nửa tháng, đáng tiếc cuối cùng vẫn bị thu phục, ngoan ngoãn ở nhà “Giúp chồng dạy con” .

Thủ trưởng đều đã đại bại, thân là trợ lý như Bạch Hy tự nhiên sẽ không có cơ hội thương lượng, tạm thời nhàn rỗi ở nhà, làm người đàn ông nội trợ, hầu hạ dạ dày kiêm dục vọng của Diệp Ý Tiêu. Bất quá, hắn đã sớm cùng Diệp Ý Tiêu nói rõ, đợi qua thanh minh sẽ ra ngoài tìm việc.

Diệp Ý Tiêu cùng Cung Huyền Nguyệt bất đồng, y ngược lại ủng hộ Bạch Hy công tác , bất quá – tên này cười rất có thâm ý khác, lần này bất luận như thế nào đều phải đem Bạch Hy lừa gạt đến làm việc bên cạnh mình.

Thế ngoại đào nguyên tiện tạm thời chưa có siêu thị, cho nên hai người muốn mua nguyên liệu nấu ăn liền tới chợ tuy không lớn nhưng lại đầy đủ hết các loại thịt cá rau củ trong tiểu trấn. Sau khi đi một vòng lựa mua đồ, hai người đem theo một túi nguyên liệu nấu ăn đi bộ trở về.

Còn chưa đi đến Hy Uyển, xa xa đã nhìn thấy một cỗ Ferrari đỏ rực đỗ bên ngoài, Diệp Ý Tiêu liền nở nụ cười: “Tiểu Hi, ta đoán chiếc xe kia là tiểu tử Cung Huyền Nguyệt, buổi trưa hôm nay hai người bọn họ khẳng định lại qua ăn trực.”

“Ta cũng thấy vậy.” Bạch Hy gật đầu đồng ý. Cung Huyền Nguyệt xí được một căn biệt thự trong Thế Ngọai Đào Nguyên là do lần trước tết kia đã giúp Diệp Ý Tiêu. Hiện tại, hắn cùng Vương Duy Duệ cũng ở tại Thế Ngoại Đào Nguyên.

“Biểu ca, biểu tẩu, các ngươi đã về a?” Vừa đứng ở cổng Hi Uyển đích, liền gặp được Cung Huyền Nguyệt chống lên xe, mang theo tươi cười diễm tuyệt không vướng bụi trần chào đón.

Diệp Ý Tiêu nhìn qua hắn, hơi dịch người: “Như thế nào? Lại bị Duệ Duệ nhà ngươi đuổi ra ngoài?”

“Làm sao lại như vậy? Duệ Duệ đang ngồi ở bên trong cùng dì dượng nói chuyện phiếm lâu rồi, biểu ca ngươi cũng thiệt là, dì dượng từ Canada trở về cũng không ra sân bay đón.” Cung Huyền Nguyệt khiêu mi nói, niềm nở nhận lấy túi đồ từ tay Bạch Hy.

Bạch Hy sửng sốt, chậm rãi nhìn về phía Diệp Ý Tiêu: “Bác trai cùng bác gái, bọn họ –”

“Còn gọi bọn họ là bác trai bác gái?” Nghe thấy xưng hô kia, Diệp Ý Tiêu rất bất mãn: “Lúc ở Canada không phải gọi ba mẹ cực kỳ thuận miệng sao? Vì cái gì đến nơi này lại khách khí rồi?”

“Ách, ta không phải –”

“Được rồi, bớt nói nhảm a, nhanh đi gặp hai vị lão nhân gia!” Cung Huyền Nguyệt phụ giúp hai người mang đồ vào biệt thự.

Tại đại sảnh cách điệu tao nhã, vợ chồng Diệp gia đang hào hứng bừng bừng cùng Vương Duy Duệ nói chuyện phiếm, xem ra bọn họ cũng rất yêu mến đứa mồm miệng lanh lợi này.

“Cha, mẹ, các ngươi đã tới.” Vừa vào cửa, Diệp Ý Tiêu liền nhàn nhạt chào hỏi.

“Yêu, chúng ta là tới nhìn vợ ngươi không được sao? Tiểu Hy, tới, để cho ba mẹ nhìn một cái, có hay không gầy đi. Nếu như Diệp Ý Tiêu hắn khi dễ ngươi, ngươi có thể lập tức cáo trạng, mẹ giúp ngươi không giúp hắn.” Diệp mẫu trừng mắt liếc con trai, sau đó trực tiếp đi tới, lôi kéo Bạch Hy ngồi xuống.

Bạch Hy có chút sợ hãi, từ hiểu chuyện đến nay, phụ nữ lớn tuổi nhất chính là me, rồi đến bác gái, cô cô rồi đến các dì, đối với hắn đều rất khách sáo, chưa bao giờ có người như Diệp mẫu, vẻ mặt ôn hoà, thậm chí còn thiên vị rõ ràng, trong lòng có chút bất an.

Diệp Ý Tiêu đem lo lắng của hắn thu hết vào mắt, đem đồ đạc trong tay tùy tiện ném lên mặt bàn, ngồi xuống cạnh Bạch Hy, đối với Diệp mẫu nói: “Mẹ, ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối không khi dễ Tiểu Hy. Nhìn ngươi, bọ dạng giống như khởi binh vấn tội, khiến Tiểu Hy luống cuống cả lên. Cuối cùng, là ngươi hù dọa Tiểu Hy .”

“A…… Ta thấy các ngươi ân ân ái ái liền nhất thời cao hứng, cái gì cũng đều quên. Thật là có lỗi a, Tiểu Hy. Chúng ta đã là người một nhà, ngươi cứ coi ta như mẹ của ngươi là tốt rồi –”

Diệp mẫu vừa nhắc tới Bạch mẫu, Diệp Ý Tiêu liền nhíu mày. Cái kia, người gọi là Bạch nhị thiếu phu nhân sau khi biết được con trai cùng mình kết hôn, gọi điện thoại cho Bạch Hy, câu nói đầu tiên không phải chúc phúc, mà là chất vấn: “Bạch Hy, ngươi đã cùng Diệp Ý Tiêu kết hôn, vì cái gì không kêu hắn đem nợ nần của Bạch gia thanh toán hết? Coi như tiền biếu.”

Bạch Hy lúc ấy liền nổi bão, lạnh lùng nói một câu: “Thật có lỗi, ta không biết ngươi.” Liền cúp điện thoại, sau đó tức giận đến cơm cũng ăn không vô. Bản thân sau khi được sinh ra chính là mẹ không đau cha không thương, nguyên nhân mấu chốt là ở chỗ Bạch phu nhân cùng Bạch nhị thiếu chưa kết hôn đã có con.

Gia chủ Bạch gia khi đó là ông nội Bạch Hy, từ trước đến nay đặt nặng nhất chính là nề nếp gia đình, biết được hai người trước hôn nhân đã ăn nằm với nhau, thậm chí sinh hạ nhi tử, tức giận đến chửi ầm tại chỗ, hơn nữa còn bắt hai người lập tức kết hôn. Mà Bạch Hy còn đang cuốn tã cũng bị bắt tiến vào Bạch gia, do Bạch lão gia tử tự mình nuôi dưỡng.

Bởi vì sự tồn tại của Bạch Hy chính là bằng chứng của sự nhục nhã, cho nên, cha mẹ hắn cũng không yêu mến đứa con trai này. Nhưng Bạch Hy cùng Bạch lão gia tử rất có duyên phận, từ nhỏ liền chiếm được toàn bộ yêu thương của ông nội. Nói đến nguyên nhân này, Bạch Hy thật sự cảm thấy bản thân oan uổng muốn chết. Chuyện được sinh ra cũng không phải hắn có thể quyết định, vì cái gì đến cuối cùng cha mẹ chán ghét hắn?

Chờ hắn tốt nghiệp đại học xong, Bạch lão gia tử còn đem sản nghiệp trọng yếu nhất trong gia tộc — bất động sản Đại Hồng giao cho Bạch Hy quản lý. Kỳ thật, thời điểm Bạch Hy tiếp quản Đại Hồng, chính là lúc công ty trong ngoài đều khốn đốn. Thực tế, một năm trước đã mua vào một bộ tài liệu giá trị khai thác thấp với cái giá quá cao, làm cho giá phòng sau khi xây dựng cao đến dọa người, người đến mua càng ít đến đáng thương. Đa số phòng ở đều không bán đi được, nếu như hạ giá thì lại không thu hồi được vốn, cho nên cứ như vậy suy kiện dần.

Bị một bàn này liên lụy, bất động sản Đại Hồng sinh ý đã không thuận, lại thêm một bầy lão thần chỉ biết đến mình, trong hội đồng quản trị khơi lên đủ loại sóng gió. Mà Bạch Hy vào lúc nước sôi lửa bỏng này lại tiếp quản công ty, khi đó thật sự là sứt đầu mẻ trán. Ngày đầu tiên đi làm đã bị bức phải xử lý đám đổng sự [thành viên hội đồng quản trị] đang ầm ĩ kia, sau đó lại chạy sang công ty quảng cáo thương thảo một ít kế hoạch tuyên truyền, ngay sau đó lại chạy tới một ít hộ khách trọng yếu kết thân, đem chính mình mệt mỏi đến chết khiếp.

Mà trong lúc Bạch Hy vì cứu vãn Đại Hồng bốn phía bôn tẩu, dốc hết toàn lực làm việc, Diệp Ý Tiêu quản lý bất động sản Lợi Hải lại đem hắn coi như miếng thịt béo trong miệng. Lợi Hải vốn định dùng ưu thế của mình đả kích Đại Hồng, đợi đối thủ hấp hối sẽ dùng giá thấp thu mua. Đột nhiên giữa đường lại xông ra một cái Bạch Hy, dùng sức lực đơn bạc của mình muốn ngăn cơn sóng dữ. Vốn Diệp Ý Tiêu đối với hắn chẳng thèm ngó tới, chính là chỉ thời gian một tháng, Bạch Hy lãnh đạo Đại Hồng cư nhiên bắt đầu toả sáng, sợi sợi sinh cơ, hơn nữa còn có xu thế ngẩng đầu.

Diệp Ý Tiêu lập tức ý thức được, nếu như không đem Bạch Hy nắm bắt, như vậy muốn thu mua Đại Hồng tuyệt không phải chuyện dễ. Vì vậy tâm hoài quỷ thai, y bắt đầu tiếp cận Bạch Hy.

Sau khi chặt chẽ cùng ôn nhu tấn công, Diệp Ý Tiêu chiếm được trái tim Bạch Hy, cũng biết được kế hoạch mới nhất của hắn. Dưới tình huống tri kỉ tri bỉ [biết mình biết người], Diệp Ý Tiêu đối với Đại Hồng tiến hành một kích trí mạng, thuận lợi thu mua.

Mà Bạch Hy cũng từ trong tình yêu ngọt ngào hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng hết thảy đều đã muộn. Bạch gia lão gia tử biết được Bạch Hy là bị Diệp Ý Tiêu cứ thế bẻ cong, vì vậy mà đánh mất công ty, tức giận đến huyết áp tăng vọt, té xỉu tại chỗ.

Vợ chồng Bạch nhị thiếu càng phản diện không nhận người, đối ngoại tuyên bố không có < đứa con biến thái này> đem Bạch Hy đuổi khỏi gia môn.

Tình trường bị nhục, thân tình bị tổn thương, Bạch Hy theo số hành lý ít ỏi ảm đạm ly khai Bạch gia, một mình tự sinh tự diệt. Lúc ban đầu, hắn là muốn tìm Diệp Ý Tiêu tính sổ, muốn chỉ vào mũi y hỏi cho rõ ràng, vì cái gì tình yêu cũng có thể trở thành quân cờ trong canh bạc của y. Nhưng trên đường Bạch Hy đã nghĩ thấu, nói cho cùng vẫn là bản thân ngu xuẩn, bị mấy lời dối trá ngọt ngào kia lừa gạt, quả đắng chỉ có thể tự nuốt.

Hơn nữa Bạch Hy cũng hiểu rõ, cho dù tìm được Diệp Ý Tiêu thì như thế nào? Kết quả là cũng chỉ sẽ là tự tìm khinh nhục mà thôi. Vì vậy, Bạch Hy quyết định trước tìm một phần công tác nuôi sống bản thân rồi nói sau. Kỳ thật, dùng bằng cấp cùng kinh nghiệm của hắn, muốn tại thành thị tìm một công tác bình thường cũng không khó, dù sao thành phố này buôn bán cực kỳ phát đạt, công ty lớn nhỏ nhiều san sát.

Điều kiện tiên quyết chính là không bị ai cản trở. Bạch Hy một lần lại một lần tìm việc thất bại, tất cả các xí nghiệp cự tuyệt hắn đều chỉ có một lí do thoái thác: “Thật có lỗi, ngươi cũng không thích hợp với chỗ chúng ta.”

Ba phen mấy bận sauBạch Hy rốt cục cũng hiểu được, đây hết thảy đều là Diệp Ý Tiêu đang âm thầm giở trò. Người kia từ trước đến nay làm việc rất tuyệt tình, mình trước kia bị tình yêu che mờ hai mắt, lại đem một đầu tham lam như sói cho là người tốt, tình thâm nghĩa trọng.

Muốn đem ta ép lên tuyệt lộ ah? Bạch Hy cười lạnh, thật không ngờ, như vậy hắn liền được ăn cả ngã về không! Dứt bỏ tất cả những gì mình vốn có, để mong tìm được lối thoát!

Buổi sáng hôm đó, Bạch Hy đem tất cả bằng cấp giấy chứng nhận của mình ném vào thùng rác, mang theo chứng minh thư, giấy lái xe cùng bọc hành lý đơn giản, tùy tiện mua một tấm vé xe lửa, bắt đầu ba năm lưu lạc.

Trong ba năm, màn trời chiếu đất, từng mùa đông lạnh lẽo đi qua, chịu đói rét chỉ là chuyện nhỏ, còn phải chịu đựng ánh mắt mỉa mai, lạnh lùng giễu cợt của người đời. Trong lòng chua xót cùng cảm giác tội lỗi ngày một chồng chất.

Bạch Hy sau khi cùng Diệp Ý Tiêu kết hôn, trong lúc vô tình nhắc tới đoạn trải nhiệm này, lại làm cho Diệp Ý Tiêu áy náy không chịu nổi, đối với Bạch Hy càng thêm ôn nhu. Thậm chí còn tìm đến luật sư, đem tiền bạc cùng bất động sản mình đứng tên toàn bộ đều muốn chuyển sang danh nghĩa của Bạch Hy, hoa mỹ viết là “Đền bù tổn thất”.

Lúc này đây, Diệp Ý Tiêu thật sự đem Bạch Hy nâng ở lòng bàn tay, dốc hết toàn lực che chở , yêu thương .

Bạch Hy nhìn thấy Diệp Ý Tiêu nhíu mày, trong lòng hiểu rõ, lập tức nhẹ nhàng cười, kéo tay y qua nắm,“Cám ơn mẹ đã quan tâm, Ý Tiêu đối với ta rất tốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Diệp mẫu nhìn xem hai người hành động ăn ý, khẽ gật đầu, đột nhiên lại nói: “Tiêu, ngươi năm trước không phải cùng cái tên Nghiêm Huyễn Hi gì đó đính hôn sao? Một tuần trước, hắn đã gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình của ngươi, ngươi xem có phải hay không gọi lại a.”

Diệp Ý Tiêu bất đắc dĩ liếc mẫu thân đại nhân nhà mình, không hề ngoài ý muốn bắt gặp biểu lộ “Muốn xem trò vui” của nàng. Hiện tại, y cùng Bạch Hi chính là đang trong tuần trăng mật a, không lý do lại nhấc cái tên kia lên làm gì?

Bạch Hy ngược lại rất hào phóng: “A, làm khó hắn rồi, nghe nói trong khoảng thời gian này trôi qua không tốt. Hiện tại, trên ti vi, tạp chí cũng không thấy xuất hiện, có thể hay không bị công ty của hắn đóng băng?”

“Tạm thời nghỉ ngơi thôi.” Nhìn thấy Bạch Hy hào phóng như vậy, Diệp Ý Tiêu cũng yên lòng. Đã trải qua bao nhiêu mưa gió, hôm nay, rốt cục hai người có thể tương đối thản nhiên, cho đối phương toàn bộ tin tưởng.

Có lẽ, có thể còn gặp không ý va chạm, bất quá cùng nhau chống đỡ, cũng có thể nắm tay nhau đi về phía hạnh phúc.

HOÀN TOÀN VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.