Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

Chương 13: Chương 13




Editor: Tiannn (wattpad WangTiannn)

- --

Lâm Phi Vũ không hé răng, qua một hồi mới nhỏ giọng nói: “Ca ca, nếu ở kí túc xá thì sẽ ở chung với rất nhiều người nhỉ?”

“Bình thường là phòng bốn người. Sao, không quen?” Tống Nhiên cảm thấy ngữ khí của Lâm Phi Vũ hơi khác lạ, trong lòng mơ hồ có suy đoán, “Trước kia ở trường, nhóc từng bị bắt nạt?”

Trong bóng tối, con ngươi màu hổ phách của Lâm Phi Vũ hơi lấp lóe, do dự hồi lâu, cậu mới nhẹ giọng nói: “Dạ, bởi vì chuyện của mẹ em mà các bạn ấy luôn... Nhưng mà không sao đâu, em sẽ cố gắng thích ứng. Anh bảo em ở kí túc, em liền ở kí túc.”

Lòng Tống Nhiên mềm nhũn, suýt chút nữa đồng ý cho nhóc con ở ngoại trú. Nhưng nghĩ lại, liền cứng rắn nói: “Tiểu Vũ, bạn học trong trường không biết mấy chuyện của nhóc đâu, nhóc chỉ cân nghiêm túc học tập là được. Ừm... nếu như có chuyện gì xảy ra, phải gọi điện cho anh.”

Là người lớn, Tống Nhiên có suy tính riêng của mình. Trẻ con bây giờ cũng không phải thiên sứ, bọn chúng ngây thơ tàn khốc (không hỉu luôn). Trước đây, Lâm Phi Vũ ở trường học đã chịu một ít thương tổn khiến thằng bé không muốn ở trong kí túc xá trường. Tuy ngoại trú cũng là một cách trốn tránh, nhưng trốn tránh mãi cũng chẳng giải quyết được việc gì.

Tính cách Lâm Phi Vũ vốn có chút “vấn đề”, khi thì hung ác như sói con, khi lại cẩn thận từng tí, sớm đã trưởng thành, không giống các đứa trẻ khác. Vì thế thằng nhóc cần phải giao lưu, tiếp xúc với nhiều bạn bè đồng trang lứa hơn, dung nhập vào môi trường học đường. Có như vậy mới mở được lòng ra, dưỡng thành tính cách tốt đẹp, tất cả đều có lợi cho cuộc sống sau này.

Nghĩ tới đây, Tống Nhiên nghiêm túc nói: “Tiểu Vũ, lên lớp phải sống hòa hợp với các bạn, nhưng không cần nhân nhượng quá, nghe chưa?”

Lâm Phi Vũ rầu rĩ nói: “Dạ.”

Tống Nhiên ngầm thở dài, xoa xoa tóc cậu, nhóc con nhẹ nhàng lầu bầu một tiếng “ca ca”, trở tay ôm eo Tống Nhiên, như mèo con dính người.

Hai tuần lại trôi qua. Nhân vật của Lâm Phi Vũ chính thức “nhận cơm hộp“. Ngày đóng máy hôm ấy, Thôi Tuyết mời bọn họ một bữa lẩu, ngoại trừ Tống Nhiên thì Trần mập với Liễu Khiêm cũng đến. Mọi người đều là nhân tinh*, ăn uống linh đình, một mảnh hòa thuận vui vẻ.

*Nhân tinh: chỉ người có đầu óc, đối nhân xử thế khôn khéo (theo Baidu)

Sau đó, đến ngày khai giảng.

Giang Thành Tứ Trung là một ngôi trường khá tốt, tỉ lệ đỗ cao trung là 100%, đỗ đại học gần 80%, môi trường giảng dạy nghiêm túc, giáo viên có trách nhiệm, phụ huynh yên tâm.

Hôm nay, ngày xuân hoa rở, Tống Nhiên đưa Lâm Phi Vũ tới trường học báo danh, hoàn thành thủ tục, anh và giáo viên chủ nhiệm nói chuyện với nhau một lúc, rồi mới dẫn Lâm Phi Vũ vào kí túc xá.

Trong phòng đã có ba người tới trước, trên bàn và giường lộn xộn bày đủ thứ, chỉ để một cái giường trên gần cửa cho Lâm Phi Vũ.

“Vị trí này không ổn lắm.” Tống Nhiên nhún vai một cái, “Bảo nhóc tới sớm, nhóc cứ không tin, nằng nặc đòi ở lại thêm một ngày.”

Lâm Phi Vũ rầu rĩ nói: “Giường trên cũng không tồi, thanh tịnh.”

“Tiểu Vũ, hôm nay là ngày đầu khai giảng, sao anh cứ cảm thấy nhóc không cao hứng nhỉ?” Tống Nhiên nhỏ giọng nhắc nhở, “Anh nói cho nhóc hay, đừng tưởng đi đóng phim kiếm tiền thì sẽ không phải đi học.”

Lâm Phi Vũ mím mím môi, ủy khuất nói: “Dạ.”

Tống Nhiên thấy bộ dạng không tình nguyện của cậu, định dạy bảo vài câu, đúng lúc này, ba bạn học trong kí túc xá nghe được động tĩnh, hiếu kì đến gần.

Tống Nhiên không muốn làm mất mặt con em nhà mình trước mặt bạn học, nên không dạy bảo cậu nữa, cười với mấy đứa trẻ kia: “Xin chào, anh là anh trai của Tiểu Vũ. Tiểu Vũ mới chuyển trường, còn nhiều chuyện chưa quen, mấy đứa nhớ chiếu cố nó giúp anh nhé!”

Một nam sinh da ngăm đen cười hào sảng: “Em là Lưu Dương, đây là Thiệu Thanh, còn cái đứa ngoan ngoãn kia là Hà Văn.”

Thiệu Thanh là một nam sinh đeo kính nhìn khá thành thật, ngược lại Hà Văn rất thanh tú, cậu nhóc nhút nhát cười cười với Lâm Phi Vũ và Tống Nhiên.

Tống Nhiên cười hi hi chào hỏi với mấy bạn nhỏ, rồi nói với Lâm Phi Vũ: “Còn không đi thu thập hành lý.”

Lúc Lâm Phi Vũ sắp xếp đồ đạc, Tống Nhiên lười biếng dựa vào khung cửa, tiện tay gọi một đống đồ ăn ngoài tại một quán nướng gần đó.

Khi mấy đứa nhỏ trải giường, sắp xếp hành lý xong xuôi thì trời cũng đã ráng màu, đồ ăn ngoài mà TỐng Nhiên đặt cũng vừa vặn giao đến.

“Nào, hôm nay anh mời, mấy đứa đừng ngại.”

Tống Nhiên vừa nhiệt tình gọi mấy đứa nhóc, vừa mở mấy túi đồ ăn ngoài, bày hộp cơm gói giấy bạc, sườn nướng, cá chép nướng, cánh gà nướng, khoai tây nướng... ra. Trong nháy mắt, mùi đồ nướng tràn ngập khắp phòng, làm người nuốt nước miếng.

“Oa! Nhìn ngon quá đi!” Lưu Dương không nhịn nổi xoa xoa tay.

Thiệu Thanh cũng nuốt nước miếng: “Cánh gà to quá.”

“Nhân lúc còn nóng, mau ăn đi.” Tống Nhiên cầm mấy cái tăm, cẩn thận đưa cho mấy đứa nhỏ. Tục ngữ có câu, ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất, nên hôm nay anh mới đặc biệt cùng Lâm Phi Vũ tới đây, thuận tiện mời bạn cùng phòng cậu ăn đồ nướng, kéo thiện cảm cho nhóc con nhà mình một chút.

Học sinh trung học mà, “hối lộ” vẫn tốt hơn.

“Khoai tây này thơm quá! Sườn nướng cũng đỉnh luôn!” Lưu Dương ăn nhiều, miệng đầy dầu mỡ, Thiệu Thanh ăn cũng không ít, Hà Văn tương đối ngại nên không ăn quá nhiều, còn Lâm Phi Vũ thì một mực ngồi gỡ xương cá cho Tống Nhiên ăn.

Tống Nhiên không để ý ngồi ăn mấy xiên cá nướng, chợt nhận ra: “Tiểu Vũ, em cũng ăn đi, đừng lo cho anh.”

“Vâng.” Lâm Phi Vũ vừa nói, vừa đặt một con cá đã lọc hết xương vào cái đĩa trước mặt Tống Nhiên.

Hà Văn nhẹ giọng: “Quan hệ của hai anh em tốt thật đấy.”

Tống Nhiên nhìn cậu ta, cảm thấy thằng bé này nghe lời, ngoan ngoãn, tương đối thành thật, liền nói: “Em là Hà Văn đúng không? Vừa nãy anh thấy em lấy mấy túi sữa bột từ trong vali ra, Tiểu Vũ nhà anh cũng rất thích uống sữa, mang tận hai lon sữa to theo này.”

Hà Văn gật đầu: “Vâng, mẹ em nói uống nhiều sữa sẽ cao, cho nên buổi sáng với trước khi đi ngủ em đều uống một ly.”

“Trước khi đi ngủ Tiểu Vũ nó cũng uống một ly sữa, nhưng nó lại không biết pha, ngày trước đều là anh pha hộ nó, thêm ba muỗng đường trắng, là nó uống hết sạch, giống hệt mèo nhỏ, ha ha ha...”

“Anh, cái này ăn ngon.” Lâm Phi Vũ mặt không thay đổi nhét một củ khoai tây to vào miệng Tống Nhiên.

Tống Nhiên: “...” Làm phản hả!

Sau khi ăn đồ nướng, Tống Nhiên dặn dò hai ba câu, liền rời đi.

Hà Văn thu dọn đống đồ ăn thừa trên bàn xong, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Phi Vũ vẫn còn đứng ở ngoài ban công, nhìn theo hướng Tống Nhiên rời đi.

Tựa như cảm nhận được ánh mắt của cậu ta, Lâm Phi Vũ quay đầu lại cười cười: “Cậu nhìn gì thế?”

Ngoại hình của Lâm Phi Vũ rất xuất sắc, khi cười rộ lên càng thêm động lòng người, khó có thể hình dung, quả thực là người có thể khiến cho một đám nữ sinh điên cuồng hét chói tai. Ngực Hà Văn hơi nhảy lên, cảm nhận được một luồng hàn ý khó hiểu ẩn trọng nụ cười kia, liền lắp bắp nói: “Không, không có gì.”

Đến buổi tối, mắt thấy sắp phải tắt đèn, Hà Văn tranh thủ thời gian chạy đi pha một ly sữa. Uống hết ly sữa, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Phi Vũ vẫn còn nằm trên giường ngẩn người nhìn trần nhà, không có ý định xuống giường pha sữa uống.

Chẳng lẽ quên mất? Hà Văn suy nghĩ một lúc, cẩn thận pha một ly sữa bò, theo lời Tống Nhiên nói, thêm ba muỗng đường trắng, rồi giơ lên đưa cho Lâm Phi Vũ: “Nè, thêm đường rồi.”

Lâm Phi Vũ lấy lại tinh thần, nghiêng đầu im lặng nhìn Hà Văn một lúc, đột nhiên ngả người xuống, nhận ly sữa bò trong tay đối phương, cười nói: “Cảm ơn cậu.”

Mặt Hà Văn hơi ửng đỏ: “Ừm, không cần khách khí.”

“Nhưng mà, thật ra tớ không thích uống sữa, cũng rất ghét đồ ngọt.” Lâm Phi Vũ lười biếng xoay người, đổ ly sữa vào bồn rửa mặt, “Nên, càng ghét sữa bò ngọt ngấy này.”

Hà Văn ngơ ngác nhìn cậu đổ ly sữa kia, trong lòng vừa khó chịu vừa nghi hoặc: “Nhưng...”

Sau khi đổ ly sữa không chút do dự, Lâm Phi Vũ ngại ngùng nở nụ cười, cảm thấy vô cùng có lỗi: “Ngại quá Hà Văn, tớ không phải nhằm vào cậu, chỉ là tớ không thích loại đồ uống ngọt như này.”

Lưu Dương cười to nói: “Ha ha, tớ hiểu mà! Trước là do người nhà cậu ép uống đúng không? Tớ cũng vậy, mẹ tớ cứ ép tớ ăn trứng gà luộc, nhưng tớ rất ghét ăn trứng, nên thường lén lút vứt đi.”

Thiệu thanh đẩy kính, gật đầu nói: “Hiểu mà.”

Lâm Phi Vũ cười nói: “Chà chà, xem ra mọi người đều giống nhau đấy.”

Nhất thời, phòng ngủ biến thành đại hội “nói xấu”, Lâm Phi Vũ cùng Lưu Dương, Thiệu Thanh thân thuộc hẳn lên. Hà Văn tâm trạng khó chịu nhưng không biết nói gì, đành ngồi phụ họa mọi người.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt qua ba năm cấp ba, chuyện Tống Nhiên mà lo lắng, nào là Lâm Phi Vũ sẽ bị bạn học bắt nạt, sẽ không theo kịp tiến trình, hay là chỉ thích đóng phim không thích học... tất cả đều không xảy ra.

Thành tích của Lâm Phi Vũ lên nhanh như tên lửa, cuối kì năm thứ hai đứng thứ hai chín trong lớp nhưng sang đầu kì năm thứ ba đã lọt vào top 5, sau đó dùng thành tích hạng nhất thi lên cao trung, rồi nhảy lớp, mười bảy tuổi đã học lớp 12.

Trong ba năm này, “Đại Trần Bí Sử” cũng đã lên sóng, đạt rating khá cao, nhân vật “Cửu hoàng tử thời niên thiếu” nhận được rất nhiều lời khen. Lâm Phi Vũ nhân lúc nghỉ hè và nghỉ đông đã tiến hành diễn vài vai phụ chủ chốt trong “Thành Vương”, “Thật Lục Thất”, “Trăng Trên Hồ Lau”, thậm chí còn nhận được hai giải thưởng khá có tiếng trong giới, các đạo diễn có tên tuổi như Thôi Tuyết cũng khen ngợi hắn*hết lời.

*Mắt thấy Tiểu Vũ sắp trở thành Đại Vũ nên đổi ngôi xưng hô:>

Bên cạnh đó, hắn cũng học tán đả, vào hè năm lớp mười một thuận lợi giành được quán quân cuộc thi tán đả giành cho thanh thiếu niên Giang Thành.

Tất cả những điều này cũng đủ khiến hắn trở nên nổi tiếng trong trường học, huống chi, vốn dĩ dáng dấp hắn còn đẹp như thế, đôi mắt hạnh màu hổ phách khi cười lên quả thực khiến người ta hồn xiêu phách lạc, lại nói bây giờ hắn đã cao một mét tám hai, vẫn còn có thể cao thêm.

Hiện tại, Lâm Phi Vũ chính là nhân vật huyền thoại của Giang Thành Tứ Trung*. Mỗi dịp lễ tình nhân, lễ Thất Tịch hay Giáng Sinh... là ngăn bàn của hắn lại đầy ự các loại socola handmade —— phần lớn do nữ sinh tặng, có một phần nhỏ là do nam sinh đưa.

*Không hiểu @@ Vũ lên cấp ba rồi mà vẫn ở Tứ Trung aka THCS, không biết có phải trường liên cấp hay không

Đối với đống socola handmade này, hắn không giống như các nam sinh khác, ngạo mạn mà ném tâm ý của người ta đi mà ngược lại sẽ vui vẻ chia cho bạn bè xung quanh: “Trông rất tinh xảo, tớ ăn một mình thì tiếc quá, mọi người cùng ăn đi.”

Nói tóm lại, trong trường hắn như cá gặp nước, nhân duyên rất tốt, bạn bè yêu mến, thầy cô khen ngợi.

Buổi tối tự học ngày hôm nay, giáo viên chủ nhiệm công bố thành tích thi tháng. Lâm Phi Vũ đứng hạng nhất, cách xa người thứ hai tận hai mươi điểm, chọc bạn bè trong lớp ồn ào một trận: “Học thần, khao đê! Học thần, khao đê!”, nhưng Lâm Phi Vũ dường như lại không vui lắm, chỉ miễn cưỡng mỉm cười, không trả lời.

Sau khi kết thúc buổi tự học, một mình hắn im lặng đi về kí túc xá, thần sắc mệt mỏi, khiến mấy nữ sinh tò mò, liên tục quay đầu lại trộm nhìn mỹ nam cao gầy lạnh lùng kia.

“Nhìn kìa, Lâm Phi Vũ.”

“Hình như tâm trạng của cậu ấy không tốt, không cười luôn...”

“Nhưng mà bộ dáng lạnh lùng của cậu ấy cũng rất soái nha.”

Tâm trạng của Lâm Phi Vũ bây giờ quả thực rất kém, bởi vì ca ca lại một lần nữa không trả lời tin nhắn của hắn.

Học sinh lớp 12 ở trường Giang Thành bị quản lí kiểu “phong bế”, một tháng chỉ có một ngày được về nhà, trong trường lại không cho phép sử dụng điện thoại nên hắn trộm giấu một chiếc điện thoại đi, thỉnh thoảng sẽ gọi điện hoặc nhắn tin cho ca ca, nhưng vì ca ca không thích “nấu cháo” điện thoại, nhắn tin có lúc cũng không thấy trả lời, có lần nhắn lại cũng chỉ gửi vỏn vẹn một chữ “Ừ”, có lệ với hắn.

Mấy năm này, sau khi ca ca nở hết nợ tín dụng liền bắt đầu đầu tư nhỏ, ánh mắt của anh ấy rất tốt, liên tục ăn lời, nhưng vì vốn đầu tư khá ít nên cũng không kiếm được nhiều lắm.

Bản thân hắn cũng từng nói qua, sẽ để anh ấy dùng catxe đóng phim của hắn để đi đầu tư, nhưng anh ấy không muốn, rất thờ ơ mà nói: “Tiền, xác thực rất cần, nhưng mà có nhiều hơn cũng chỉ thế thôi.”, dáng vẻ đầy kinh nghiệm, giống như anh đã từng có rất nhiều tiền trong tay.

Tháng trước, hắn trông mong nguyên một tháng, cuối cùng cũng có thể trở về. Nhưng lúc về đến nhà, ca ca lại không ở nhà, như bị hắt một chậu nước lạnh vào mặt, thất vọng đến cực điểm.

Cũng sắp đến kì nghỉ tháng nên tiết tự học buổi tối hắn có nhắn tin cho anh, nhưng vẫn không được rep lại.

Tựa hồ, hắn ngày càng trưởng thành, ngày càng ưu tú thì khoảng cách giữa hai người ngày càng xa. Mấy tháng sống chung ngắn ngủi kia, ngày ấy hắn còn có thể nắm góc áo của ca ca, được ca ca thân mật xoa đầu, thuận miệng dỗ dàng, phảng phất như đã qua rất lâu rồi.

Kỳ thực, tình huống như thế cũng rất bình thường. Khi con trai trưởng thành, rất cần “không gian” và “tự do”, nhưng Lâm Phi Vũ cảm thấy được, hắn không cần mấy thứ đó, tuy rằng hắn cũng không rõ mình cần gì.

Hắn cần gì? Hình như hắn cái gì cũng có, nhan sắc, học vấn, tương lai, được người yêu thích, tiền bồi trong giới thưởng thức... Nhưng là, có những thứ này thì sao chứ? Hắn vẫn thấy trống rỗng.

Lâm Phi Vũ xoa xoa huyệt thái dương, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, trong khung chat vẫn dừng ở tin nhắn hắn gửi cho anh ở tiết tự học: “Ca ca, cuối tuần này là kì nghỉ tháng, nghe nói có quán thịt nướng mới mở, mùi vị không tệ, mình cùng nhau đi ăn nhé.”

Anh ấy vẫn không trả lời.

Khoảnh khắc ấy, Lâm Phi Vũ bỗng có cảm giác khó có thể chịu đựng được, năm ngón tay thon dài siết chặt, ốp nhựa điện thoại yếu đuối phát ra tiếng “kẹt kẹt” rât nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.