Editor: Tiannn
“Tiểu Tống tổng, bên này.” Thôi Tuyết vừa nói, vừa dẫn hai người đi vào phòng.
Người đàn ông đi phía trước khoảng chừng 24 - 25 tuổi, dáng người cao gầy mạnh mẽ, sắc mặt u ám, nước da rất trắng, thần sắc lạnh nhạt, bộ dạng rất khó lấy lòng, là giám đốc hiện tại của tập đoàn Tống thị, Tống Thanh Sương.
Tống Nhiên trong đầu “Ong ——” một tiếng, cơ hồ trống rỗng, gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, theo bản năng nắm lấy tay Lâm Phi Vũ, trốn vào một góc.
Mọi người thi nhau đứng dậy.
Vài vị lão bản tươi cười rạng rỡ vây quanh Tống Thanh Sương: “Tiểu Tống tổng, sao ngài lại tới đây?”
“Ai nha, thì ra ngài là khách quý!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Có người không chen vào được, liền chạy ra nịnh nọt Ngô Minh Hạo: “Ây dô, đây không phải là Ngô đại minh tinh sao?”
“Đẹp trai quá, quả là trăm nghe không bằng một thấy.”
“Nào có, nào có.” Ngô Minh Hạo cười đến đôi mắt đều nheo lại, vô cùng thỏa mãn.
Tống Thanh Sương thần sắc lạnh nhạt, bắt tay cũng chỉ giả tạo nắm chặt, nhưng dù sao hắn cũng là giám đốc Tống thị, cho dù có “lạnh” đến mức nào đi chăng nữa, các lão bản cùng với tiểu minh tinh của mình đều tranh thủ đi tới hỏi thăm, chỉ có Liễu Khiêm vẫn điềm nhiên, thanh thản ngồi uống trà của mình.
Bấy giờ Tống Nhiên mới phục hồi tinh thần, thấy Tống Thanh Sương đang bị một đám người vây quanh, anh dứt khoát cầm tay Lâm Phi Vũ, muốn thừa dịp mà lén chạy ra ngoài.
Đúng lúc này, Thôi Tuyết nhìn thấy Tống Nhiên cùng Lâm Phi Vũ phía sau đám người, ông rất thích hai đứa trẻ này, lại thấy hai người bị đẩy ra ngoài, lập tức nhiệt tình kéo hai người lại: “Tiểu Tống tổng, đây là Tống Tiểu Nhiên của Truyền Thông Vân Trung, còn đây là diễn viên Lâm Phi Vũ mà cậu ấy dẫn dắt. Tiểu Lâm tuy còn nhỏ tuổi nhưng kỹ năng diễn xuất rất tốt, lần này không chừng còn có thể giành giải “Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất” trong Ngân Như.”
“Ừm.” Tống Thanh Sương lơ đãng nâng mắt nhìn, sau đó cả người như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ, đôi môi không tự chủ được khẽ run: “... Anh hai?”
Tiếng “anh hai” quen thuộc kia khiến Tống Nhiên tê liệt trong chớp mắt, tựa như quay về rất nhiều năm trước, khi hai người còn chưa náo lên nhưng rất nhanh, anh bình tĩnh lại, câu “anh hai” này của Tống Thanh Sương không phải đang nói với anh, mà là nói với Lâm Phi Vũ đang đứng bên cạnh.
Tống Thanh Sương nhận lầm người.
“Ngài nói gì cơ?” Lâm Phi Vũ nhìn Tống Thanh Sương, hơi nhăn mày, thần sắc có chút mê man.
Tất cả mọi người phát hiện có gì đó không đúng, dần an tĩnh lại. Ngô Minh Hạo nhìn mặt của Lâm Phi Vũ, nhẹ nhàng cắn môi dưới.
Phòng riêng một mảnh yên tĩnh.
Tống Nhiên không tự chủ mà siết chặt tay Lâm Phi Vũ, tuy bây giờ thằng nhóc bạch nhãn lang này có thể hô mưa gọi gió nhưng anh nhất định sẽ bảo vệ nhóc con nhà mình thật tốt, tuyệt đối sẽ không để hắn bị bạch nhãn lang khi dễ.
Có lẽ do anh nắm tay quá chặt, cũng có lẽ do lòng bàn tay anh toát ra một tầng mồ hôi mỏng, Lâm Phi Vũ mới nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, sao tự dưng anh lại căng thẳng vậy?”
Tống Thanh Sương tỉnh táo, hắn thuận theo ánh mắt Lâm Phi Vũ nhìn về phía Tống Nhiên, sau đó nghi hoặc híp mắt: “Cậu... Chúng ta từng gặp mặt?”
“...” Tống Nhiên há miệng cứng lưỡi, không ngừng kêu khổ trong lòng.
Từng gặp, đương nhiên đã từng gặp! Lúc trước, khi Tống Tiểu Nhiên lẻn vào văn phòng trộm áo ngủ, không phải là bị Tống Thanh Sương nắm cổ tay, vừa đánh vừa mắng, một đường lôi như lôi chó kéo ra ngoài sao?
Mặc dù hơn phân nửa lực chú ý của Tống Thanh Sương đặt trên mấy văn kiện cơ mật trong phòng làm việc, không chú ý đến sự kiện áo ngủ kia, nhưng cái danh “biến thái liếm cẩu” của Tống Tiểu Nhiên nhất định không thoát được.
Tống Nhiên chỉ có thể yên lặng cầu nguyện mong Tống Thanh Sương là người hay quên, vạn lần đừng nhớ ra. Anh vừa mới niệm hai câu a di đà phật trong lòng, Tống Thanh Sương đã nhẹ nhàng “A” một tiếng, sau đó ung dung nói: “Là cậu.” (Trước mặt mọi người xưng tôi - cậu cho nó lịch sự =)))
Không phải tôi, là Tống Tiểu Nhiên, cảm ơn.
Tống Thanh Sương híp mắt, ánh mắt di chuyển, đánh giá Tống Nhiên cùng Lâm Phi Vũ, sau đó đồng tử chậm rãi căng ra, cắn răng nói: “Cậu cư nhiên... Sao cậu có thể ghê tởm như thế?”
Tống Nhiên trong lúc nhất thời không phản ứng lại, ngược lại Liễu Khiêm ngồi dối diện biểu tình một lời khó nói hết, tựa như đang chứng kiến hiện trường cẩu huyết trong truyền thuyết. Tống Nhiên bỗng hiểu được, Tống Thanh Sương với Liễu Khiêm giống nhau đều cho rằng anh, tên liếm cẩu này, đang nuôi thế thân của “đại Tống tổng“.
Ok fine.
Lâm Phi Vũ nhăn mày, nghiêng người bảo vệ Tống Nhiên, đôi mắt hạnh màu hổ phách nhìn thẳng vào mắt Tống Thanh Sương, thanh âm lộ ra luồng hàn ý: “Thu lời anh vừa nói lại.”
Tống Thanh Sương chăm chú nhìn Lâm Phi Vũ, đôi môi hơi mấp máy, thần sắc phức tạp, tựa hồ đang nhẫn nại cực điểm.
Tống Nhiên thấy thế, trong lòng khẽ run lên, không thể để cho Tiểu Vũ giằng co với bạch nhãn lang nữa, nó có thể hại anh nên không thể đảm bảo Tiểu Vũ sẽ không xảy ra chuyện gì được.
Nghĩ tới đây, anh nhanh chóng đẩy tay Lâm Phi Vũ ra, kiên định đi tới trước mặt Tống Thanh Sương, nhỏ giọng: “Tiểu Tống tổng, Tiết lão tiên sinh rất yêu thích Tiểu Vũ, mong rằng Tiểu Tống tổng nể mặt Tiết lão tiên sinh, giơ cao đánh khẽ, tha cho Tiểu Vũ một con đường.”
Tống Thanh Sương trầm mặc chốc lát, sau đó hơi cúi đầu, dùng âm thanh chỉ đủ cho Tống Nhiên nghe thấy, cắn răng nghiến lợi nói: “Tống Tiểu Nhiên, mày nuôi một người như vậy, còn cố ý cho cậu ấy mặc mấy bộ trang phục như này, có phải mỗi ngày mày đều đối cậu ấy... dâm ý anh trai tao? Mày quả thực rất buồn nôn.”
Vì bữa tiệc này, Lâm Phi Vũ đã mặc một bộ âu phục mùa xuân mới ra của MH, cũng chính là thương hiệu năm đó Tống Nhiên thích nhất.
“...” Tống Nhiên không thể kêu gào với trời xanh, chỉ có thể thấp giọng nói, “Tiểu Tống tổng, chuyện lúc trước đã qua, tôi bây giờ tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không có loại tâm tư kia với đại Tống tổng, Tiểu Vũ chỉ là em trai tôi. Nơi này nhiều người như vậy, làm ầm lên có chút khó coi, không có lợi cho ai cả.”
Tống Thanh Sương hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ siết chặt nắm đấm, cuối cùng mang theo Ngô Minh Hạo ngồi xuống. Ngô Minh Hạo nhìn Lâm Phi Vũ, mặt đầy địch ý.
Sau khi Tống Thanh Sương ngồi xuống, nhân viên phục vụ bắt đầu dọn thức ăn lên.
Các món ăn ở nhà hàng tư này rất đặc biệt, chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi, nhưng vì chuyện khó hiểu ban nãy nên mọi người đều nhìn nhau, không ai dám động đũa, cũng may mọi người đều là nhân tinh, không qua bao lâu liền bắt đầu nhấc đũa mời rượu.
“Tiểu Tống tổng, tôi mời ngài một chén!”
“Tiểu Tống tổng, công ty chúng tôi có một hạng mục, không biết ngài có hứng thú hay không?”
“Tiểu Tống tổng...”
Tống Thanh Sương dường như hơi mất tập trung, không quản ai tới mời hắn, hắn đều một hơi cạn sạch. Không quá ba tuần rượu, hắn đã ngà ngà say, nhưng cặp mắt kia càng trực tiếp mà nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ, ánh mắt không chút che dấu. Sắc mặt Ngô Minh Hạo “thối” vô cùng.
Có một vị lão bản dường như phát hiện ra điều gì đó, cười hì hì nói: “Đứa nhỏ này tuấn tú quá nhỉ, là Lâm Phi Vũ đúng không? Sao còn chưa kính rượu tiểu Tống tổng nữa, mau đi mời ngài ấy một chén nào! Còn vị này... à, là Tống Tiểu Nhiên nhỉ, hai người các cậu cùng đi đi.”
Tống Nhiên rất muốn bóp chết ông ta.
Lâm Phi Vũ nhìn Tống Nhiên, đứng dậy rót hai chén rượu trắng, cười nhạt một cái nói: “Để tôi uống thay anh ấy là được rồi.”
Tống Thanh Sương nhìn hắn, chậm rãi nheo mắt lại: “Chờ đã.”
Lâm Phi Vũ hơi sững sờ: “Làm sao vậy?”
“Trước khi uống, cậu hãy nói câu này.” Tống Thanh Sương gằn từng chữ một, “Tôi, cạn, trước, anh, tự, cứ, nhiên. “
Nháy mắt trong phòng yên tĩnh lại, mọi người hai mặt nhìn nhau, quả thực không hiểu, nào có ai lại ấn định lời người mời rượu chứ? Chưa từng nghe qua tiểu Tống tổng có thói quen kỳ quặc này.
Trong tất cả mọi người chỉ có Tống Nhiên sáng tỏ. “Tôi xin cạn trước, anh cứ tự nhiên.” là câu nói anh thường dùng khi chúc rượu trước đây, lúc ấy, Tống thị mới chỉ là một tập đoàn nhỏ yếu, cái gọi là thương trường như chiến trường khiến anh thường xuyên uống say như chết, vô cùng chật vật.
Nhìn qua, Tống Thanh Sương dường như đang muốn rót rượu cho Lâm Phi Vũ, rượu trên bàn đều là rượu trắng, loại thấp nhất cũng là 52 độ, Lâm Phi Vũ vẫn là một đứa trẻ, có thể uống bao nhiêu?
Anh hít một hơi thật sâu, đứng dậy nâng chén rượu lên: “Tiểu Tống tổng, em ấy vẫn là một thằng nhóc mà thôi, sao có thể uống rượu được, uống chút nước trái cây thôi, hay là để tôi đến kính ngài một ly.”
Tống Thanh Sương cười lạnh: “Cậu?”
Hắn cũng không nói thêm gì, nhưng ý tứ trong lời đã hết sức rõ ràng, cậu là cái thá gì, cậu cũng xứng mời rượu tôi?
Mọi người hoàn toàn yên lặng, Liễu Khiêm không nhịn được nhíu mày, Trần mập cũng lộ ra biểu tình không vui, nhưng không ai dám lên tiếng.
Trên mặt Tống Nhiên vẫn không có biểu tình, dù sao từ một thằng nhóc kéo gối, chân ngắn bò lên giường anh ngủ đến đặy bẫy mưu hại anh trên núi Liên Sơn, bạch nhãn lang này dáng vẻ nào anh cũng đã gặp qua, một tiếng “cậu” chứa đựng hàm ý trào phúng này thực sự không tính là gì.
Anh khẽ mỉm cười, nâng chén lên, thản nhiên: “Tôi xin cạn trước, ngài cứ tự nhiên.”
Sau khi nói xong, Tống Nhiên tự rót tự uống, hơi ngước cổ lên, thoải mái mà uống ba chén liên tiếp.
Tống Thanh Sương nhìn bộ dáng anh uống rượu, mê man trong nháy mắt, sau đó phục hồi tinh thần, cười lạnh nói: “Học quá kém, bắt bước bừa.”
“...” Sơ hở quá nhiều, Tống Nhiên dĩ nhiên không lời nào để nói.
Đứng ở góc độ của Tống Thanh Sương mà nói, có lẽ sẽ nghĩ là cái tên liếm cẩu này đang cố ý học theo dáng vẻ uống rượu của Tống Nhiên mà thôi,... còn “bắt chước bừa”, lẽ nào Tống Nhiên là Tây Thi chắc? Ha ha, nhạt, nhạt còn hơn nước ốc.
Dù sao rượu cũng đã uống, Tống Nhiên lười phải nhiều lời với thằng nhóc bạch nhãn lang này, buông chén rượu, ngồi xuống. Lâm Phi Vũ vội vã đỡ anh, đau lòng nói: “Ca ca, anh không cần uống giúp em, em có thể mà.”
Do uống rượu lúc bụng rỗng nên Tống Nhiên thấy hơi chóng mặt, liền dựa vào Lâm Phi Vũ: “Tiểu Vũ, rót cho anh cốc nước.”
Lâm Phi Vũ nhanh chóng rót một cốc nước ấm, cẩn thận đưa đến bên miệng Tống Nhiên, Tống Nhiên lười nâng tay, không đón lấy mà trực tiếp cúi đầu uống khoảng nửa cốc nước, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Tống Thanh Sương ngồi đối diện, theo dõi nhất cử nhất động của hai người họ, sắc mặt âm trầm. Ngô Minh Hạo nhìn gương mặt của Lâm Phi Vũ, lại quay sang nhìn biểu tình của Tống Thanh Sương, thần sắc dần chua xót.
Rượu quá ba tuần, Thôi Tuyết nhắc đến kịch bản “Tuyết Trung Kiếm”, mấy vị lão bản rất có hứng thú, cũng không có chuyện gì xảy ra nữa, nhưng vì Ngô Minh Hạo và Lâm Phi Vũ đều đang ở dây nên Thôi Tuyết cũng không bàn về chuyện chọn vai.
Bữa tiệc này kéo dài đến tận mười một giờ khuya. Tống Nhiên vì uống rượu khi rỗng bụng nên vừa bước ra ngoài đã nôn một trận, Lâm Phi Vũ đỡ anh đứng dậy bắt taxi, cùng trở về phòng kí túc xá nhân viên của Tống Nhiên.
Lâm Phi Vũ dìu Tống Nhiên đến bên giường, giúp anh cởi giày, tất với áo khoác xong liền chạy đi pha cốc nước mật ong ấm nóng cho anh.
“A.” Tống Nhiên dựa lồng ngực Lâm Phi Vũ, uống hai ngụm nước mật ong, thần sắc vẫn còn hơi mơ hồ.
Lâm Phi Vũ cụp mắt nhìn người trong ngực, nhớ tới thái độ kì lạ của Tống Thanh Sương trong bữa tiệc, lại nhớ đến biểu cảm ngày đó Tiết Kiến Quốc nhìn thấy mình, hắn thậm chí còn nhớ lại một số chuyện từ trước, ví dụ như ngày trước, khi hắn với anh chưa quen quen, thỉnh thoảng anh vẫn hay nhìn hắn mà ngẩn người...
Trong lòng hắn đã có tính toán, nhưng vẫn chưa xác định được hoàn toàn, liền ôn nhu hỏi: “Ca ca, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nói cho em đi, em sẽ không để tâm đâu, thật đó.”
Tống Nhiên đầu óc có chút trì độn, nhưng vẫn chưa hồ đồ hoàn toàn, đương nhiên biết Lâm Phi Vũ đang hỏi cái gì, bất quá anh cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát, chẳng qua là Lâm Phi Vũ lớn lên giống anh quá thôi, chuyện xấu hổ nhất vẫn là -- “sự tích liếm cẩu” của Tống Tiểu Nhiên.
Cũng may chuyện này không có nhiều người biết, Liễu Khiêm với Tống Thanh Sương cũng không phải là kiểu người thích tám nhảm, La Hiểu Thần giờ đã flop, bình thường không thể đụng mặt nhau, mà gian phòng “chứng cứ như núi” kia đã bị anh khóa chặt, chìa khóa cũng giấu dưới gầm giường.
Tống Nhiên cân nhắc một chút, quyết định phải dấu nhẹm “sự tích liếm cẩu” này cho bằng được.
Quá mất mặt, hơn nữa đây cũng chẳng phải nồi của anh, sao anh phải cõng?
Anh suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Tiểu Vũ, anh vẫn luôn giấu em, thật ra em rất giống một người.”
Lâm Phi Vũ khẽ mím môi: “Ai?”
Tống Nhiên mặt dày dát vàng lên mặt: “Tên của anh và người ấy rất giống nhau, năm đó anh nhìn nhầm bảng tên, ngồi sai vị trí, bị rất nhiều người cười nhạo, nhưng người ấy đã giúp anh, trong lòng anh vẫn coi người ấy là ân nhân. Cho nên, lần đầu tiên nhìn thấy nhóc, anh cảm thấy rất thân thuộc.”
Lâm Phi Vũ híp mắt: “Tên rất giống? Chẳng lẽ là...”
“Giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Tống thị, Tống Nhiên.” Tống Nhiên dừng một chút, rồi mới bổ sung: “Cũng chính là anh trai của Tống Thanh Sương. Ngài ấy gặp tai nạn xe, trở thành người thực vật, nằm trong bệnh viện cũng được ba năm rồi. Chắc hẳn em cũng đã xem qua tin tức ấy rồi nhỉ, chấn động cả năm đó.”
Lâm Phi Vũ trầm mặc một lát, giọng khàn khàn: “Ca ca, lúc trước anh thu nhận em, cũng là vì lí do này? Do em rất giống ân nhân của anh? “
Tống Nhiên đoán được tâm tư tuổi dậy thì của thiếu niên, giai đoạn này, đứa trẻ nào cũng hi vọng mình là độc nhất vô nhị, ghét nhất người khác nói mình giống người ta, nếu như anh không cẩn thận mà lỡ lời, chỉ sợ nhóc con này lại giận dỗi.
Anh vội vàng lấy lại tinh thần, cố gắng chọn từ ngữ sến rện, ôn nhu dỗ dành: “Ban đầu anh cũng không định thu nhận em đâu, sau lại đổi ý là vì anh thấy em hệt như mèo nhỏ trong tuyết, mặc dù hoàn cảnh khó khăn nhưng luôn kiên cường, cố gắng mà sống... Vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, khiến anh rất đau lòng.”
Tống Nhiên vốn là người thô chi đại diệp*, ít khi nói mấy lời sến súa này. Lâm Phi Vũ ngơ ngác nhìn anh, trên khuôn mặt điển trai dần hiện lên một tầng ửng hồng nhàn nhạt, nhỏ giọng: “Ồ.”
*Thô chi đại diệp: qua loa đại khái, cẩu thả.
- -