Edit by Tiannn
Nhật ký “Ba!” một tiếng rơi xuống sàn nhà.
Lâm Phi Vũ gắt gao nhìn quyển nhật ký, không tự chủ mà thở hổn hển. Dần dần, dần dần, hắn cảm thấy trên người một chút khí lực cũng không có, cả người thuận theo bàn học chậm rãi trượt xuống ngồi lê dưới sàn nhà, trong đầu một mảnh trắng xóa.
Không biết qua bao lâu, hắn chợt nhớ tới cái gì, thập phần khó khăn lấy điện thoại từ đâu đó, mở trình duyệt lên, đánh hai chữ “Tống Nhiên” vào thanh tìm kiếm.
Hắn cắn chặt răng, cơ hồ là tự ngược, đọc kỹ từng câu từng chữ ca ngợi giới thiệu tóm tắt về người đó.
Tống Nhiên, CEO tiền nhiệm tập đoàn Tống Thị, sinh ngày 4 tháng 5 năm 199X, tốt nghiệp ngành tài chính đại học T. Sau khi vợ chồng Tống Cương và Bách Văn Hinh bất ngờ xảy ra tai nạn, Tống Nhiên vừa mới tốt nghiệp đã phải tiếp nhận Tống thị, đối mặt với mọi nghi vấn, một mình vác gánh nặng lên vai...
Ngày 4 tháng 5 năm 199X. Lâm Phi Vũ nhìn chằm chằm ngày sinh nhật kia, ngón tay di chuyển trên màn hình, ấn mở lịch ra. Quả nhiên, ngày 14 tháng 3 âm lịch chính là ngày 4 tháng 5 năm 199X dương, cũng chính là mật mã điện thoại của anh.
Tống Nhiên tốt nghiệp ngành tài chính đại học mà anh chỉ tốt nghiệp hệ phổ thông. Anh đã từng dạy bảo hắn rất nhiều kiến thức liên quan đến tài chính, một số lĩnh vực đầu tư thậm chí còn có những kiến giải vô cùng độc đáo nhưng lúc hắn hỏi, anh chỉ mơ hồ nói có cao nhân từng chỉ bảo anh. Hắn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể suy đoán vị cao nhân kia có lẽ là Tiết Kiến Quốc.
Bây giờ nghĩ lại, anh nói tới cao nhân, tám chín phần mười là Tống Nhiên. Năm đó tại Thúy Vi Uyển, anh làm người tình bé nhỏ của Tống Nhiên, Tống Nhiên được hầu hạ cao hứng, liền thuận miệng dạy ca ca một vài thứ. Mà anh lại ngưỡng mộ hắn ta như vậy, yêu hắn ta như vậy đương nhiên sẽ nhớ kỹ tất cả những chuyện đó, nhiều năm sau còn dạy lại cho hắn.
Chứng cứ càng ngày càng nhiều, dần dần, Lâm Phi Vũ có chút chết lặng.
Hắn dựa vào bàn học ngồi ở trên sàn nhà, ngơ ngác nhìn poster Tống Nhiên trên tường đối diện. Người đàn ông thành thục tuấn mỹ kia giống hắn như vậy, đôi mắt màu hổ phách, khóe môi mỉm cười, trong poster hắn ta từ trên cao nhìn hắn, giống như nhìn một con kiến buồn cười.
Lâm Phi Vũ nhìn tấm poster cũ ố vàng kia, trong lòng dần dần hiện lên một ý nghĩ đáng sợ. Suốt bảy tám năm nay, tất cả mọi thứ, đều là kế hoạch của anh ư?
Hắn chậm rãi rũ mắt xuống, nhìn về phía quyển nhật ký trên sàn nhà, cảm giác nó như một con rắn độc, một con rắn độc hắn không muốn chạm vào nữa. Do dự hồi lâu, hắn cắn răng nhặt quyển kia nhật ký lên, từ từ lật đến phía sau.
“Ngài ấy xảy ra chuyện rồi.”
Mấy trang sau đều trắng tinh, tiếp đó là vài chữ viết xiêu vẹo, dường như được viết lung tung khi say rượu, không nhìn ra được: “Mình nhớ ngài ấy, nhớ ngài ấy, nhớ ngài ấy...”
-
“Nếu như mình có thể thay ngài ấy trở thành người thực vật là tốt rồi.”
-
Sau câu này, anh không còn viết nhật ký nữa.
Lâm Phi Vũ nhìn những dòng chữ lộn xộn ấy, chậm rãi nhớ lại tất cả. Đúng rồi, năm Tống Nhiên gặp chuyện không may cũng chính là năm kỹ nữ kia mang theo hắn đến tiểu khu Xuân Giang.
Trước đó vài ngày, lúc kỹ nữ ấy gây sự đã từng nói, rất nhiều năm trước, anh thấy bà ta mang theo hắn đi tìm phòng ở nên đã chủ động nói cho bà ta biết phòng đối diện đang cho thuê, hơn nữa tiền thuê còn rất rẻ.
Kỹ nữ kia miệng toàn lời nói dối nhưng chuyện này chưa chắc đã là nói dối.
Tất cả mọi thứ, có phải đã bắt đầu từ lúc đó?
Khi ấy, kỹ nữ vì mại d*m nên bị chủ nhà cũ đuổi ra ngoài, không thể làm gì khác ngoài việc dẫn hắn đi khắp nơi tìm trọ. Lúc đó, hắn mới 13 tuổi, bị sốt vài ngày nên không có ấn tượng về mấy chuyện xảy ra xung quanh, sau khi thân thể dần tốt hơn một chút thì cũng đã vào tiểu khu Xuân Giang.
Sau khi vào tiểu khu Xuân Giang, hắn để ý, hàng xóm đối diện là một nam thanh niên trẻ tuổi thanh tú. Người kia dường như rất chán nản, thường xuyên uống say, có lần anh ta tình cờ gặp hắn ở hành lang, thần sắc ngơ ngác, ngay cả việc hắn thường trộm thức ăn ngoài của anh ta, anh ta cũng không quan tâm, ngu ngốc.
Thẳng đến ngày đó, vì một phần trà sữa gà rán, thanh niên trẻ tuổi ấy tìm lên sân thượng, sau đó trở thành ca ca của hắn.
Bây giờ nghĩ lại, các tuyến thời gian đều rất trùng hợp. Tống Nhiên tai nạn xe cộ hôn mê, anh thương tâm say rượu, tình cờ gặp được hắn, liền nổi tâm tư khác thường, muốn dưỡng hắn thành bộ dáng của Tống Nhiên.
Bất kể là tặng hắn chiếc đồng hồ kim cương đen, đưa hắn đi mua quần áo MH, hay là dạy hắn đầu tư tài chính, tất cả những chuyện này, không phải là do anh thương yêu hắn mà là vì anh muốn biến hắn thành dáng vẻ của Tống Nhiên. Cũng giống như con búp bê anh từng may, hắn cũng chỉ là một con búp bê, một con búp bê hàng nhái rẻ tiền.
Về sau, hắn càng ngày càng giống Tống Nhiên, lại thích anh, trăm phương ngàn kế quấn lấy anh. Anh không biết làm sao, một mặt, anh nhìn gương mặt hắn, nhìn đóa hồng gai kia, không cự tuyệt được lời cầu hoan của hắn; mặt khác, anh lại thủ thân vì Tống Nhiên còn đang hôn mê, thủ thân vì người đàn ông của anh.
Cho nên anh mới có những phản ứng cực kì mâu thuẫn như vậy, một bên run rẩy rẩy chịu đựng hắn thô lỗ xâm phạm, lộ bộ dáng yếu đuối bất kham trước mặt hắn; một bên lại nhịn không được khóc, kịch liệt giãy dụa, sau đó vẫn luôn từ chối hắn, không chịu cho hắn chạm vào nữa.
Do anh cảm thấy có lỗi với Tống Nhiên, anh coi Tống Nhiên đùa giỡn anh là người yêu nên anh mới cảm thấy mình đang phản bội người yêu mình. Sau khi làm chuyện ấy với hắn thực tủy biết vị ngày nhớ đêm mong, mà anh lại yên lặng khó chịu mấy ngày.
Về phần Tống Thanh Sương, anh ta cũng giống anh, cũng thích Tống Nhiên chiết tiệt đó. Cho nên, nagy từ đầu, anh ta luôn có địch ý với anh, luôn nhục mạ anh là tiện nhân. Ngày đó sau khi đánh anh ta một trận, liền triệt để đắc tội anh ta, vì thế một màn trong phòng ngủ Tống trạch là do Tống Thanh Sương cố ý cho hắn thấy. Anh ta đã sớm biết, anh với Tống Nhiên là loại quan hệ đó, mà hắn chỉ là một kẻ đáng thương.
Lâm Phi Vũ khó kiềm chế nhớ lại những chuyện cũ ngổn ngang, ất nhiều chi tiết vốn có chút quái dị, giờ phút này tựa như từng hạt châu rải rác, mà nhật ký của anh chính là một sợi chỉ, sợi chỉ xâu chuỗi tất cả hạt châu lại với nhau, xâu chuỗi ra một chân tướng hoàn mỹ vô
Anh hèn mọn yêu Tống Nhiên, Tống Nhiên là trời, là thần của anh còn hắn chỉ là một món đồ giả rẻ tiền, suốt ngày mơ mộng, cảm thấy anh thương yêu hắn, thương tiếc vạn lần, thậm chí ảo tưởng sau khi hai người xảy ra quan hệ, nói không chừng anh sẽ thông suốt mà yêu hắn, không phải tình cảm của anh trai với em trai mà là loại tình cảm dành cho nửa kia.
Kỳ thực anh cũng có thứ tình yêu ấy, nhưng lại hèn mọn nhu thuận dâng lên cho nam nhân khác mà thôi.
Lâm Phi Vũ thẫn thờ ngồi trên sàn nhà. Ánh chiều tà màu vàng dần tối sầm xuống, ánh trăng trong trẻo nhu hòa nhảy vào cửa sổ, không biết qua bao lâu, phía đông nổi lên ngân bạch sắc. Một đêm cứ như vậy trôi qua.
Hai chú sẻ nhỏ dậy sớm đậu trên bệ cửa sổ, “chiếp chiếp*” kêu vài tiếng, tò mò nhìn vào phòng.
*Không biết sẻ nhỏ kêu như nào cho hợp:<
Lâm Phi Vũ khẽ run, như vừa từ giấc mộng tỉnh dậy mà nâng mắt lên. Trong đôi mắt hạnh xinh đẹp đều là tơ máu, thoạt nhìn tiều tụy đến cực điểm, cả người như bị đánh gục hoàn toàn, nhưng đồng thời lại có cảm giác kỳ quái, phảng phất lãnh khốc cứng rắn đến mức không chê vào đâu được.
Hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo kéo khóe môi, nói giọng khàn khàn: “Vậy tôi cũng không cần áy náy.”
...
Nhà cũ Tống gia, tầng hầm thư phòng.
Tống Nhiên híp mắt, cẩn thận xem từng trang tài liệu cũ thật dày trong tay, bởi vì trên đỉnh đầu có camera ẩn nên anh vẫn như thường lệ, chỉ cần lật được hóa đơn lớn liền giả vờ chụp ảnh, làm bộ mình đang tìm kiếm chứng cứ trốn thuế.
Bỗng nhiên, anh hơi dừng tay, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà lật qua trang khác, trong đầu lại cẩn thận nhớ lại nội dung vừa nhìn thấy.
Đó là một hóa đơn thanh toán rất đơn giản, trang giấy đã ố vàng, cột người chi trả lại viết tên bố của anh, Tống Mẫn, địa điểm công tác là Dung thành.
Dung thành là một trong những khu vực trọng điểm của tập đoàn Tống thị, bố anh là giám đốc điều hành đi công tác đến đó cũng không có gì lạ nhưng lộ trình chi tiết của chiếc taxi kia rất khác thường, trên đó ghi rõ, bố anh đi thẳng đến một ngân hàng tư nhân tại Dung Thành.
Quy mô thời kì đầu của Tống thị rất nhỏ, để thuận tiện quản lí nên có mấy tài khoản (?) xe công cộng, mà lịch sử hành trình của xe taxi này được thủ quỹ dùng tài khoản công cộng gõ ra, dường như không ai để ý nên bị lẫn vào trong tài liệu cũ.
Tống Nhiên nhớ lại chi tiết hành trình vừa nhìn thấy, trái tim “thình thịch” liên hồi. Anh biết rất rõ về một số ngân hàng tư nhân, ngân hàng tư nhân sẽ cung cấp cho khách hàng két sắt nghiệp vụ, lẽ nào giấy tờ chứng minh liên quan đến 35% cổ phần kia, ở trong két sắt của ngân hàng tư nhân?
... Rất có thể.
Hơn nữa tuyến thời gian cũng đúng. Nếu như bố mẹ anh với vợ chồng Tống Cương, Bách Văn Hinh nảy sinh mâu thuẫn, bố anh nhận ra được nguy hiểm nên đã cất giấu tài liệu quan trọng trong két sắt của ngân hàng tư, sau đó lấy cớ đưa mẹ và anh về quê thăm người thân tại Liễu Thành, kết quả nửa đường lại gặp cướp, anh lưu lạc tại cô nhi viện mà phần tài liệu quan trọng trong két sắt như đá chìm xuống biển, không ai hay biết.
Tống Nhiên liên tục cân nhắc kỹ tất cả những thứ này, càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng, vừa lúc đó, điện thoại di động của anh bỗng nhiên rung lên.
“Ong ong ong...” Tầng hầm vô cùng yên tĩnh, tiếng rung của điện thoại di động vì thế mà nghe rất vang. Tống Nhiên giật mình lấy điện thoại ra nhìn, là Lâm Phi Vũ gọi tới.
“Ca ca, anh đang làm gì đó? Hôm nay là cuối tuần, em chán quá à.”
Thằng bé đã lớn từng này mà vẫn làm nũng như trước, Tống Nhiên vừa buồn cười, vừa nhẹ giọng nói: “Anh đang bận, có chuyện gì không?”
Lâm Phi Vũ oán giận nói: “Ca ca, sao anh cứ đang bận suốt vậy? Khi nào thì anh mới về nhà?”
Tống Nhiên giải thích: “Đại Tống tổng bên này cần chiếu cố, hiện tại anh thật sự không về được.”
“Há, anh ta cần, chiếu, cố, à...” Ngữ khí Lâm Phi Vũ thoáng có chút quái lạ, nhưng rất nhanh liền trở nên dịu lại, “Vậy cũng được, bất quá anh phải bồi thường cho em.”
Tống Nhiên bất đắc dĩ nói: “Bồi thường kiểu gì đây? Đãi em một bữa thật lớn nha?”
“Bữa lớn... Là loại “bữa tiệc lớn” kia sao?” Lâm Phi Vũ xấu xa cười một tiếng, thấp giọng nói, “Ca ca còn nhớ không, tầng hai biệt thự chúng ta vừa mua có một phòng tắm rất lớn luôn. Trong phòng tắm còn có một mặt tường là gương, em muốn để anh đối diện với gương, sau đó ôm anh từ phía sau, để anh tận mắt nhìn thấy mình bị em mạnh mẽ “thương yêu“...”
Hai má Tống Nhiên nóng lên, không nhịn được tức giận nói: “Lâm Phi Vũ, từ sáng đến tối trong đầu em cứ nghĩ gì vậy hả?”
Lâm Phi Vũ ủy khuất nói: “Là tự anh nói muốn bồi thường em mà, em chỉ đang bày tỏ mình muốn bồi thường như nào thôi. Sao anh lại mắng em?”
Tống Nhiên đau đầu xoa huyệt thái dương: “Tiểu Vũ, em là đang quấy rầy...”
“Em thích anh mà, muốn cùng anh làm chuyện đó, làm sao lại thành quấy rầy rồi?” Nói tới chỗ này, Lâm Phi Vũ hơi dừng lại một chút, sau đó hiểu rõ đáp, “Em hiểu rồi, có phải anh muốn nhìn đóa hồng gai kia không? Như vậy cũng được, em sẽ ôm anh vào lòng, anh đặt cằm lên vai em, vừa có thể được em “thương yêu” vừa có thể nhìn thấy đóa hồng gai qua gương. Anh hài lòng chứ?”
Tống Nhiên quả thực không biết nên nói gì, nhưng anh rời đi hơn 1 tháng nay mà Lâm Phi Vũ vừa mới được “nếm mùi”, phỏng chừng khoảng thời gian này nghẹn sắp hỏng, cùng là nam nhân, anh có thể hiểu.
Lần trước bị thằng nhóc con làm thành cái dáng vẻ kia, Tống Nhiên luôn cảm thấy không được tự nhiên, còn có chút xấu hổ, nhưng anh từ trước đến nay luôn nghĩ thoáng, cũng xây dựng tâm lí nhiều lần, cảm thấy có thể chậm rãi thử tiếp nhận một số chuyện ngày trước chưa từng làm. Dù sao cùng Lâm Phi Vũ cũng coi như là mơ mơ hồ hồ mà ở cùng một chỗ, tuy rằng bị thằng nhóc con làm thành như vậy rất xấu hổ, nhưng cũng không thể trốn tránh mãi, đứng ở góc độ nào đó mà nói thì đây cũng là trách nhiệm giữa các cặp đôi.
Nghĩ tới đây, Tống Nhiên liền ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên nói: “Cái kia... Đến đó nói sau đi.”
“Biết ngay mà, anh nhất định sẽ thích như vậy.” Lâm Phi Vũ ý tứ không rõ khẽ cười một tiếng, sau đó chợt nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, tối thứ sáu tuần sau có một bữa tiệc, Thôi đạo, Liễu tổng, Hinh tỷ bọn họ cũng tới, liên quan tới bộ đại chế tác tiếp theo. Ca ca, anh cũng tới đi, đây là chính sự, tiểu Tống tổng sxe cho anh nghỉ thôi.”
Tống Nhiên tính toán thời gian, gật đầu nói: “Được, anh sẽ đi.”
Lâm Phi Vũ nhẹ nhàng nheo mắt, khóe môi lạnh băng câu lên, âm thanh lại hết sức ôn nhu dịu dàng: “Ừm, lúc đó em sẽ đến đón anh.”
- -
Vũ bật mode khùm điêng lên gòi (~˘▽˘)~