Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

Chương 64: Chương 64




Edit by Tiannn

Tống Thanh Sương khẽ nheo mắt, nhìn theo hướng Tống Nhiên rời đi, sau đó cầm điện thoại di động lên: “Lục Hào, tôi là Tống Thanh Sương.”

Người đối diện hơi sững sờ: “Tiểu Tống tổng, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

Tống Thanh Sương nhàn nhạt nói: “Lục Hào, tôi nghe nói ông định bán toàn bộ 2 cổ phần cho Lâm Phi Vũ? Ông làm việc cho tập đoàn gần 20 năm, cũng coi như là nguyên lão, cam lòng làm vậy sao?”

Lục Hào cẩn thận nói: “Tiểu Tống tổng, là như vậy. Hai năm nay tôi cũng đã lớn tuổi rồi, dạ dày không tốt đi lại cũng không tiện. Tôi định đi nghỉ hưu tại Hải Nam vào năm sau. Còn chuyện cổ phần, là Lâm Phi Vũ cậu ấy chủ động tìm tới tôi. Cậu ấy ký hợp đồng với tập đoàn nên có ưu tiên thu mua cổ phần, tôi đang tìm cơ hội nói chuyện này với cậu đây.”

Tống Thanh Sương trầm mặc không nói.

Lục Hào có chút bất an: “Làm sao vậy, có vấn đề gì không? Nếu như tiểu Tống tổng cậu thấy không thể bán thì tôi sẽ không bán.”

Tống Thanh Sương lạnh lùng nói: “Bán cho cậu ta, bảo cậu ta phải thanh toán hết trong 1 lần. Nếu cậu ta không đủ tiền mặt, ông hãy nói với cậu ta rằng ông có một người bạn là giám đốc điều cấp cao của Đầu Tư Chế Phú(?), có thể giúp cậu ta vay.”

Lục Hào do dự một chút, đáp ứng nói: “Tôi hiểu rồi.”

Tống Thanh Sương để điện thoại xuống, ánh mắt vô cùng nham hiểm. Hai cổ phần của tập đoàn Tống thị cũng không phải là một con số nhỏ. Tuy thù lao đóng phim của Lâm Phi Vũ rất cao, lại rất biết cách đầu tư, nhưng dù sao thì cậu ta cũng quá trẻ. Hắn đã cho người điều tra cẩn thận, tất cả tiền tiết kiệm mấy năm gần đây không thể đủ để mua 2 cổ phần này.

Cho nên, Lâm Phi Vũ muốn mua lại hai cổ phần này, chỉ có thể vay tiền và sử dụng đòn bẩy. Mà hắn lại là một trong những cổ đông lớn nhất của Đầu Tư Chế Phú nên hắn có thể cử cấp dưới đứng ra cho Lâm Phi Vũ vay một khoản vay khổng lồ ngắn hạn với lãi suất cao, để cho cậu ta có thể mua được 2 cổ phần kia.

Sau đó, theo thông tin mới nhất của hấn, sắp tới có thể có một sự kiện khiến tài chính trong và ngoài nước rung chuyển. Lúc đó cổ phiếu tập đoàn sẽ bị ảnh hưởng xấu một thời gian, số tài sản trong tay Lâm Phi Vũ cạn kiệt dần. Đến lúc đó, Đầu Tư Chế Phú có thể dùng lí do không thể trả nợ/mất khả năng thanh toán để hoàn khoản, cứ như vậy Lâm Phi Vũ sẽ gặp phiền toái lớn, hoặc là ngồi tù, hoặc là để anh đến cầu xin hắn.

Anh rất thương cái thằng nhóc Lâm Phi Vũ chết tiệt ấy, chắc chắn sẽ đến cầu cứu hắn. Nếu như anh đến cầu hắn, hắn nên bảo anh làm gì đây nhỉ?

Tống Thanh Sương tưởng tượng ra cảnh tượng vvoo cùng tuyệt vời ấy, tâm trạng dần tốt lên, khóe môi căng cứng cũng không nhịn được mà nhẹ cong lên.

... (đăng tải duy nhất tại w.a.t.t.p.a.d)

Hơn nửa tháng sau, Robert cho rằng tình trạng của người thực vật đã được cải thiện, nhưng công thức thuốc cần điều chỉnh một chút, vì vậy ông ta quay về phòng thí nghiệm ở Mỹ để điều chỉnh công thức phối chế. Theo đó, Tống Nhiên cũng về biệt thự hồ Bích Ba.

Trưa hôm đó, Tống Nhiên nằm trên sô pha tầng hai biệt thự, “thưởng thức” di chúc của “Tống Nhiên“. Chữ trên di chúc đều do anh tự tay viết, còn lợi dụng chức vụ, lén mượn ngón tay của người thực vật in dấu vân tay, sau đó bỏ ra một số tiền lớn để làm cũ nó đi. Di chúc nhìn qua có chút ố vàng, nét mực cũng đã lâu, quả thực là vô cùng hoàn mỹ.

Loại kỹ thuật làm cũ tinh vi này, mắt thường căn bản không phân biệt được, cơ quan chuyên môn mới có thể kiểm tra ra. Nhưng chỉ cần thuận lợi thông qua khâu giám định nét chữ, tám chín phần mười sẽ không đưa đến cơ quan chuyên môn làm giám định năm chính xác. Vì dù sao người bình thường sẽ không nghĩ tới, phần di chúc Tống Nhiên tự mình viết tay này lại là mới, nguyên chủ nằm trên giường bao nhiêu năm, sao có thể có chuyện như vậy được.

Tống Nhiên đặt di chúc sang bên cạnh, lại cầm “Thư tặng cổ phần” lên. Phần thư tặng này rất đơn giản, trực tiếp dùng nét chữ của Tống Tiểu Nhiên, đem 35% cổ phần tặng cho Lâm Phi Vũ là được.

“Ca ca, mau rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.” Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Lâm Phi Vũ từ dưới tầng truyền đến.

“Được, xuống liền đây.” Tống Nhiên đáp một tiếng, đứng dậy đi xuống dưới tầng.

Lâm Phi Vũ vừa đặt canh cá lên bàn ăn, vừa oán giận nói: “Ai, nhà này quá lớn. Trước chúng ta ở tiểu khu Xuân Giang, em nấu cơm trong bếp vừa quay đầu là có thể nhìn thấy anh đang đọc sách trên sô pha rồi.”

Tống Nhiên nhướn mày nói: “Sao, muốn chuyển về hả?”

“Đôi khi cũng muốn.” Lâm Phi Vũ mím môi nở nụ cười, tay múc cho Tống Nhiên một bát canh cá, lại nhẹ giọng nói, “Nhưng nếu chuyển về chỗ cũ thì không thể như tối qua, để anh thư thái nằm sấp trên lan can sân thượng được.” =))

Mẹ nó. Tống Nhiên không còn gì để nói, trực tiếp uống canh cá.

Canh cá trắng như tuyết thơm nồng, bốc lên từng trận nhiệt khí. Tống Nhiên chỉ uống một hớp nhỏ mà đã thấy bụng đều ấm cả lên. Anh không nhịn được thở một hơi, canh này ngon quá, rốt cuộc thì thằng nhóc này học nấu ăn ở đâu vậy?

Tống Nhiên uống mấy ngụm canh cá, chợt nhớ tới cái gì, lấy “Di chúc” và “Thư tặng cổ phần” từ trong ngực ra, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn: “Tiểu Vũ, cái này cho em.”

“Cho em?” Lâm Phi Vũ chớp mắt, cầm lấy phần di chúc lên lật qua lật lại, nhẹ giọng nói ra.

“Để đề phòng tranh chấp tài sản và những phản đối khác sau khi tôi xảy ra tai nạn bất ngờ, tôi đã lập di chúc này. Nếu tôi xảy ra chuyện, mọi tài sản đứng tên tôi sẽ được xử lý như sau: . Chương mới nhất tại * TгЦм tгuуeИ. V N *

(1) Tôi tự nguyện chuyển nhượng tất cả cổ phần đứng tên tôi (35% cổ phần của tập đoàn Tống thị) cho Tống Tiểu Nhiên.

(2) Tôi tự nguyện tặng căn nhà do mình đứng tên (Số 18, Tòa nhà 2, Thúy Vi Uyển) cho Tống Tiểu Nhiên

(3) Tôi tự nguyện quyên góp tất cả tiền mặt và trái phiếu dưới tên tôi cho Tổ chức Phúc lợi Trẻ em.

(4) Tất cả các điều trên không cần bất kỳ điều kiện bổ sung nào khác và người nhận tài sản có thể tùy ý xử lí tài sản theo tình hình.

Tống Nhiên, ngày X tháng X năm 201X.”

Lâm Phi Vũ đọc xong di chúc, sững sờ hồi lâu mới khàn giọng nói: “Tống Nhiên, anh ta để lại toàn bộ cổ phần, nhà ở... cho anh.”

Tống Nhiên không được tự nhiên sờ sờ mũi: “Đúng vậy, anh ấy đối xử với anh rất tốt.” Ai nha má ơi, tự mình để lại tài sản cho chính mình, có chút kỳ cục.

Lâm Phi Vũ lẩm bẩm nói: “Anh ta đối xử rất tốt với anh?”

Tống Nhiên mặt dày, tự mình dát vàng lên mặt: “Đúng, anh ấy rất tốt.”

Lâm Phi Vũ rũ mắt, đường cong bả vai có chút căng thẳng, hắn trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên khẽ thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, người tốt như vậy lại gặp tai nạn xe, ông trời không có mắt mà. Đúng rồi, vị bác sĩ nước Mỹ kia có nói gì đến khả năng tỉnh lại của Tống Nhiên không?”

Tống Nhiên lắc lắc đầu: “Hẳn sẽ không tỉnh đâu.” Tuy lang băm nước Mỹ nói gì mà rất có hi vọng, nhưng anh rõ ràng ở đây, bộ thân thể kia làm sao có khả năng tỉnh dậy được?

“Vậy à?” Lâm Phi Vũ nhẹ nhàng thở một hơi, buông lỏng cơ thể.

“Ừm, hơn nửa sẽ không tỉnh được.” Tống Nhiên làm bộ than thở.

Lâm Phi Vũ mím mím môi, lại cầm “Thư tặng cổ phần” bên cạnh lên: “Tôi, Tống Tiểu Nhiên, tự nguyện đem 35% cổ phần tập đoàn Tống thị tặng cho Lâm Phi Vũ, không có bất kỳ điều kiện phụ nào khác.

Tống Tiểu Nhiên, ngày X tháng X năm 202X.”

Tống Nhiên một bên uống canh cá thơm ngon, một bên hàm hồ nói: “Thư tặng anh lười viết phức tạp, chỉ cần đủ ý là được. Em xem còn có vấn đề gì không, nếu không thì anh sẽ ấn dấu vân tay, 35% cổ phần sẽ là của em.”

Lâm Phi Vũ chậm rãi nâng con ngươi lên, ánh mắt vô cùng phức tạp: “Ca ca, đây là 35% cổ phần tập đoàn Tống Thị, anh thật sự muốn cho em?”

“Ừ, anh giữ cũng không có tác dụng gì, còn không bằng cho em.” Ngữ khí Tống Nhiên rất thoải mái, dù sao anh cũng không muốn có bất kì liên hệ nào với tập đoàn Tống thị, cũng không muốn cùng Tống Thanh Sương có liên quan gì.

Anh căn hộ cao tầng do “Tống Nhiên” để lại, hơn nữa tích góp mấy năm nay, cũng đủ để anh thoải mái sống cả đời, còn kia 35% cổ phần tập đoàn kia cứ giao cho Lâm Phi Vũ chậm rãi mày mò đi, xem xem nó có thể làm được những gì.

Lâm Phi Vũ cầm hai phần văn kiện nặng trịch, nhẹ giọng nói: “Còn anh thì sao? Sau này anh định làm gì?”

Tống Nhiên thuận miệng nói: “Trên tay anh còn có một số việc, làm xong mấy chuyện đó anh sẽ không làm đại diện nữa. Về sau mở một hiệu sách nhỏ, thư thản sống qua ngày.”

Chỉ cần tìm được hồ sơ vụ án, điều tra rõ ràng chân tướng vụ án của bố mẹ là anh có thể buông bỏ tất cả những gì đã qua, mở một hiệu sách nhỏ, cho mèo con ăn, thỉnh thoảng trêu chọc Lâm Phi Vũ, đọc sách thư giãn.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, anh và Lâm Phi Vũ phỏng chừng sẽ thành bạn lữ của nhau. Thật ra mọi phương diện của Lâm Phi Vũ dều rất ưu tú, dáng vẻ đẹp trai hiền lành đáng yêu, biết kiếm tiền biết nấu cơm còn thích làm nũng, khuyết điểm lớn nhất chính là —— cư nhiên hắn lại là 1.

Hơn nữa, tiểu tử này ở trên giường như hai người khác nhau, nhu cầu dồi dào còn không nghe lời, Anh vì xấu hổ nên luôn muốn tắt đèn hành sự, nhưng Lâm Phi Vũ mỗi lần đều phải bật đèn, có đôi khi còn ép buộc anh nhìn, sau đó cắn lỗ tai anh thì thầm “Ca ca nhìn rõ không, anh là người của em” đủ loại lời nói như muốn mệnh.

Tống Nhiên nhớ lại mấy ngày trước, quả thực có loại cảm giác hư thoát. Nếu như Lâm Phi Vũ là một bé thụ, vậy thì tất cả đều hoàn hảo, anh sẽ thương yêu dịu dàng, tỉ mỉ quan tâm chăm sóc cảm nhận của hắn, tuyệt đối sẽ không có sở thích quái lạ kia. Nhưng đáng tiếc, trên đời này không có “nếu như”, chỉ có thể chậm rãi làm quen.

Anh đang miên mang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy Lâm Phi Vũ hỏi: “Ca ca, anh mở tiệm sách có cần em giúp không?”

Tống Nhiên hồi thần lại: “Mở tiệm sách không cần em hỗ trợ. Nhưng sắp tới có chút chuyện, có lẽ cần sự giúp đỡ của em, đến lúc đó anh sẽ báo cho em một tiếng.”

Vụ án của bố mẹ anh, khả năng sẽ cần một số nhân mạch, sau khi anh trở thành Tống Tiểu Nhiên, nhân mạch đời trước cũng không còn, mà nhân duyên của Lâm Phi Vũ từ trước đến nay rất tốt, sau này lại trở thành cổ đông lớn của tập đoàn Tống thị, nhân mạch còn có thể rộng hơn, đến lúc đó nói không chừng có thể giúp đỡ anh.

Lâm Phi Vũ nghiêm túc nhìn Tống Nhiên: “Nếu như anh có chuyện cần em giúp, nhất định phải nói cho em biết đó, tuyệt đối không được giấu em.”

“Được, anh biết rồi.” Trong lòng Tống Nhiên ấm áp, khẽ gật đầu.

Hai người hàn huyên về đại hội cổ đông một lúc rồi nói sang việc quay chụp “Wheel of Fire” vào năm sau. “Wheel of Fire” là một bộ phim có quy mô sản xuất lên đến hàng tỷ, có nhiều cảnh quay hoành tráng, đặc biệt là những cảnh như thùng dầu nổ tung, tàu thủy chìm... Có thể tưởng tượng những cảnh quay ấy sẽ kinh hoàng chấn động như nào khi xuất hiện trên màn ảnh. Bất quá, cảnh quay thực trên biển lại rất nguy hiểm, Tống Nhiên có chút lo lắng, không nhịn được dặn dò thêm vài câu.

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Lâm Phi Vũ bỗng vang lên.

Lâm Phi Vũ bắt máy, chớp chớp mắt: “... Bác Trần? Làm sao vậy?”

Nghe thấy hai chữ “bác Trần”, Tống Nhiên không khỏi hơi sững sờ. Bác Trần là quản gia Tiết Kiến Quốc, đột nhiên bác ấy lại gọi điện cho Lâm Phi Vũ, lẽ nào bác Tiết xảy ra chuyện rồi?

“Ừm, dạ, cháu biết rồi.” Lâm Phi Vũ để điện thoại xuống, lông mày nhíu lại.

Tống Nhiên vội la lên: “Có phải là bác Tiết xảy ra chuyện gì không?”

Lâm Phi Vũ chậm rãi đáp: “Bác Trần nói, tuần trước bác Tiết được chẩn đoán mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, khả năng chỉ còn lại mấy tháng.”

“... Ung thư phổi giai đoạn cuối?” Tống Nhiên ngây dại.

Anh lặp lại mấy chữ “ung thư phổi giai đoạn cuối”, chỉ cảm trái tim nặng trĩu. Mấy năm qua, anh và Lâm Phi Vũ đến thăm bác Tiết rất nhiều lần, sức khỏe của bác quả thực không quá tốt, luôn ho khan khó thở, nhưng không ai nghĩ rằng đó lại là bệnh ung thư phổi.

Tống Nhiên sững sờ hồi lâu, khàn giọng nói: “Tiểu Vũ, mai chúng ta đến Thúy Trúc Câu một lúc đi.”

“Vâng, em cũng định thế.” Lâm Phi Vũ gật gật đầu.

Ngày hôm sau, Tống Nhiên cùng Lâm Phi Vũ lái xe đến Thúy Trúc Câu. Bác Trần mặt mày ủ rũ mở cửa viện,dẫn bọn họ vào phòng ngủ của Tiết Kiến Quốc.

“Khụ khụ khục...” Tiết Kiến Quốc nằm trên giường lớn, ho đến cơ hồ không thở nổi, cả người gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, khuôn mặt gầy gò nay tiều tụy tới cực điểm.

Tống Nhiên khó chịu trong lòng, nhẹ giọng nói: “Bác Tiết.”

Lâm Phi Vũ cũng nói: “Bác Tiết, chúng cháu tới thăm bác.”

Tiết Kiến Quốc khó khăn chuyển động con ngươi, nhìn về hai người đứng ở cửa, khàn khàn: “Ngoan... Mau ngồi đi.”

Tống Nhiên và Lâm Phi Vũ ngồi xuống ghế bên giường. Tống Nhiên nhìn bộ dáng Tiết Kiến Quốc, trái tim như bị ai nhéo một cái. Mặc dù tính cách của bác Tiết thập phần quái gở nhưng luôn đối xử rất tốt với anh. Nhưng sinh lão bệnh tử, chẳng ai có thể trốn thoát.

Tiết Kiến Quốc thở hổn hển hai hơi, đưa tay muốn lấy chén trà ở đầu giường, Tống Nhiên lập tức đứng dậy lấy cho ông.

Tiết Kiến Quốc nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhíu mày, nói giọng khàn khàn: “Lạnh rồi.”

Tống Nhiên lập tức nói: “Để cháu đi ủ một chén khác cho bác.”

“Được, con ngoan.” Tiết Kiến Quốc khép hờ đôi mắt, uể oải gật gật đầu.

Sau khi nghe tiếng bước chân rời đi của Tống Nhiên, Tiết Kiến Quốc mới chậm rãi mở mắt ra, từ từ chuyển động con ngươi nhìn phía Lâm Phi Vũ: “Tiểu Lâm.”

Lâm Phi Vũ nhẹ giọng đáp: “Bác Tiết.”

Tiết Kiến Quốc nhìn gương mặt trẻ tuổi quen thuộc mà xa lạ này, nhớ lại nhiều chuyện trong quá khứ, Tống Cương, Tống Mẫn, Bách Văn Hinh, Triệu Ngọc Lan... Tiền bạc và quyền lực có thể xé rách bất kỳ quan hệ, thậm chí ngay cả Tống Nhiên và Tống Thanh Sương dù cùng nhau lớn lên nhưng vẫn bước vào mối quan hệ anh em trong nhà bất hòa với nhau.

Chuyện đến nước này, Tống Nhiên vẫn cứ hôn mê, mà Tống Thanh Sương lại tiếp nhận tập đoàn Tống Thị.

Tiết Kiến Quốc duỗi bàn tay nổi đầy gân xanh gầy gò, chậm rãi kéo tay Lâm Phi Vũ qua. Ông nhìn đôi mắt màu hổ phách tràn ngập nghi hoặc của đối phương, trong lòng thầm quyết định.

Không sai, đây là một đứa trẻ vô cùng thông minh, có đủ đầu óc để làm một số việc. Tống Tiểu Nhiên đã từng nói, lúc trước Tống Nhiên tình cờ nhìn thấy một đứa trẻ bẩn thỉu bên đường, cảm thấy rất có duyên phận, liền nhắc tới với Tống Tiểu Nhiên vài lần, sau đó Tống Nhiên bị tai nạn giao thông, Tống Tiểu Nhiên vì hoàn thành tâm nguyện của Tống Nhiên, mới tìm Lâm Phi Vũ và nuôi nó lớn như vậy.

Tiết Kiến Quốc gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ. Đứa nhỏ này cũng không biết, Tống Nhiên mới là thức sự là ân nhân của mình. Nó hẳn nên báo thù cho vị ân nhân ngủ mãi không tỉnh kia, đẩy Tống Thanh Sương khỏi vị trí đó.

Ông nắm chặt tay Lâm Phi Vũ, trầm thấp ho khan một phút chốc, mới khàn giọng nói: “Tiểu Lâm, ta có chuyện quan trọng giao cho cháu.”

Lâm Phi Vũ thấp giọng nói: “Bác nói đi.”

“Cháu có từng nghĩ, vì sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, Tống Tiểu Nhiên hết lần này đến lần khác đụng phải cháu, còn giúp cháu như thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.