Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

Chương 66: Chương 66




Edit by Tiannn

Sáng sớm, Tống Nhiên cùng Lâm Phi Vũ đến phòng họp lớn của Tống Thị. Bàn hội nghị hình bầu dục lớn đã có khá nhiều người, thành viên hội đồng quản trị, cổ đông phổ thông, cổ đông tư nhân cùng các nhà đầu tư nhỏ lẻ khác đang thấp giọng nghị luận.

Thư ký của hội đồng quản trị là một vị nữ sĩ khoảng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn rất khôn khéo và có năng lực, cô cười híp mắt nói: “Tiểu Lâm, Tống quản lý, hai người ngồi bên này đi.”

Do Lâm Phi Vũ nắm giữ ít cổ phần nên hai được xếp ngồi ở cuối bàn hội nghị. Sau khi ngồi xuống, Tống Nhiên không nhịn được ngẩng đầu nhìn về đầu bên kia của bàn hội nghị, nơi đó có một chiếc ghế bằng da dành cho chủ tịch. Chiếc ghế ấy từng thuộc về anh nhưng bây giờ lại thuộc về Tống Thanh Sương.

Nhìn cái ghế da trống rỗng, Tống Nhiên không khỏi cảm khái trong lòng. Anh đã từng ngồi trên chiếc ghế ấy nhiều năm rồi mà bây giờ chỉ có thể nhìn từ xa.

Lâm Phi Vũ nhẹ giọng nói: “Ca ca, sao vậy?”

Tống Nhiên lắc lắc đầu: “Không có gì.”

Lâm Phi Vũ liếc mắt nhìn ghế chủ tịch, ánh mắt có chút u ám. Hơn nửa là anh đang nhớ đến Tống Nhiên, anh từng ngồi trong phòng hội nghị này, dùng ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái nhìn Tống Nhiên, thậm chí có thể đã cùng Tống Nhiên làm chuyện đó trên ghế chủ tịch... Lâm Phi Vũ cắn răng, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ khiến mình cảm thấy khó chịu, dù sao chỉ cần kết thúc cuộc họp ngày hôm nay, hắn hoàn toàn có thể nắm giữ anh trong lòng bàn tay, muốn làm gì thì làm.

Lát sau, một cô gái tiến đến rót cho bọn họ hai chén trà Bích Loa Xuân cao cấp, hương thơm của trà thoang thoảng trong không khí.

Lúc hai người uống trà có hơn chục người lần lượt bước vào, trong phòng hội nghị bây giờ có khoảng 30 – 40 người, hội đồng quản trị tham gia đầy đủ, cổ đông và các đại biểu to nhỏ khác cũng có mặt.

Hầu hết những người này Tống Nhiên đều biết, anh vừa nhấm nháp Bích Loa Xuân, vừa thấp giọng giới thiệu cho Lâm Phi Vũ: “Em xem, người mặc áo sọc kia có 4% cổ phần, hiện đang là một trong những phó tổng của tập đoàn, tính cách không được tốt lắm. Còn vị đại tỷ mặc quần đỏ kia là giám đốc tài chính, làm người tương đối chân thật...”

Lâm Phi Vũ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”

Kim đồng hồ treo tường dần chỉ đến chín giờ. Ngoại trừ Tống Thanh Sương, tất cả đổng sự và cổ đông đều có mặt. Một số người nhịn được xì xào bàn tán: “Tiểu Tống tổng đâu?”

“Chờ một chút đi, dù sao nhiệm vụ của chúng ta cũng là chờ cậu ấy mà.”

“Đúng vậy, chủ tịch kiêm CEO, tỷ lệ cổ phần nắm giữ cao như vậy...”

“Suỵt, đừng nói nữa.”

Đúng chín giờ, cửa phòng hội nghị “Kẹt kẹt ——” một tiếng bị đẩy ra, bên trái là một nữ thư ký xinh đẹp và một nam trợ lý dịu dàng cùng bước vào, phía sau bọn họ là Tống Thanh Sương với thần sắc lạnh nhạt.

Bây giờ đã là cuối thu, Tống Thanh Sương mặc một khoác cashmere mỏng màu đen, càng tôn lên làn da trắng như tuyết, thân hình thon dài thẳng tắp, khí chất lạnh lùng mang lại cảm cảm áp lực cho người đối diện. Hắn vừa tiến vào, phòng hội nghị vốn đang xì xào thời yên lặng như tờ.

Tống Thanh Sương chuyển động con ngươi đen kịt, khẽ nhìn Tống Nhiên với Lâm Phi Vũ, sau đó cụp mắt, ngồi xuống chiếc ghế da dành cho chủ tịch, nhàn nhạt nói: “Bắt đầu đi.”

“Được, Tiểu Tống tổng.” Nữ thư ký kết nối máy tính xách tay của mình với máy chiếu, bắt đầu nói về thành tích của tập đoàn trong năm nay.

“Các vị đổng sự, các vị cổ đông, xin chào mọi người, tôi là Diêu Dung Dung, thư ký của tống giám đốc. Bây giờ, tôi sẽ khái quát qua với mọi người trước về tình hình hoạt động của tập đoàn trong năm nay. Kết quả kinh doanh của tập đoàn năm nay nhìn chung ổn định có tiến bộ, chi nhánh bất động sản có tổng cộng sáu tòa nhà mới mở bán, trong đó có hai tòa nhà mới cần thiết, lần lượt là Happy Garden giai đoạn 2, Hối Gia Thành giai đoạn 3; ba tòa nhà cải tiến, theo thứ tự là Đông Lĩnh 1...”

Các cổ đông chăm chú lắng nghe thư ký Diêu thuyết trình, thỉnh thoảng gật gù khe khẽ.

Tổng thể mà nói, năm nay Tống Thị tập đoàn công trạng tương đối tương đối vững vàng, mà là bởi vì trong ngoài nước tài chính rung động, tháng trước giá cổ phiếu ngã một sóng gió, không ít độc lập cổ đông cùng tán hộ đều phi thường bất mãn, thế nhưng vào giờ phút này nghe Diêu thư ký êm tai nói, đại gia cũng an tâm không ít, ngoại trừ cần tiền gấp cắt thịt, cùng với mượn cao hơi thở cho vay thêm đòn bẩy, phần lớn cổ đông biểu tình đều tương đối ôn hòa.

Nhìn chung, kết quả kinh doanh năm nay của tập đoàn Tống thị tương đối ổn định, nhưng bởi vì ảnh hưởng tài chính trong và ngoài nước, tháng trước giá cổ phiếu giảm một đợt, không ít cổ đông tư nhân và nhà đầu tư nhỏ đều vô cùng bất mãn, nhưng giờ phút này nghe thư ký Diêu nói, mọi người cũng an tâm không ít, ngoại trừ những kẻ háo sắc dùng tiền xẻ thịt, còn những kẻ cho vay nặng lãi* để tăng đòn bẩy tài chính, hầu hết biểu hiện các cổ đông tương đối bình tĩnh.

*Không hiểu nên chém bừa =((( (đăng tải duy nhất tại watt//pad)

Sau khi thư ký Diêu trình bày xong, lãnh đạo một số chi nhánh cũng có bài phát biểu ngắn gọn, sau đó Diêu thư ký cười nói: “Tiếp theo đây, xin mời chủ tịch kiêm CEO, tiểu Tống tổng lên phát biểu đôi lời.”

Tống Thanh Sương ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Kế hoạch năm sau của Tống thị, vẫn lấy ổn định làm mục tiêu...”

Lâm Phi Vũ bỗng nhiên cắt ngang lời hắn: “Tôi không cho là vậy.”

Tống Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Lâm Phi Vũ, tiểu tử này muốn làm cái gì?

Tống Thanh Sương nhẹ nhàng híp mắt, thần sắc không vui: “Lâm Phi Vũ, cậu muốn nói cái gì?”

Lâm Phi Vũ không chút hoang mang nói: “Mấy năm nay, Tống thị vẫn tập trung vào bất động sản với tài chính nhưng hai năm gần đây thị trường bất động sản trong nước đã xảy ra biến hóa, thị trường bất động sản cấp 1 và cấp 2 phần lớn bị ngang giá, một phần của thị trường bất động sản cấp 3, cấp 4 tăng trưởng ấm, tốc độ tăng trưởng kinh tế toàn cầu nhìn chung bị chững lại. Tôi cho rằng trong hoàn cảnh như vậy, chúng ta nên khai thác thêm thị trường khác như thiết bị y tế, game online, viện dưỡng lão cao cấp... Ví dụ đối với thiết bị y tế, hiện nay trong nước đang thiếu hụt các thiết bị y tế hiện đại, từ CT đến MRI phải nhập khẩu. Chúng ta hoàn toàn có thể thu mua các xưởng sản xuất có thế mạnh trong nước sau đó hợp tác với các trường y, bệnh viện cùng nhau chia miếng bánh ngọt của doanh nghiệp nước ngoài. Chuyện này cũng phù hợp chính sách đẩy mạnh công nghiệp quốc gia hiện nay...”

Tống Nhiên nghe Lâm Phi Vũ phân tích, có chút kinh ngạc, anh quay đầu nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ mặc âu phục được may riêng, đeo chiếc đồng hồ kim cương đen ngồi bên cạnh mình, trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác cực kỳ mãnh liệt. Lâm Phi Vũ thật sự đã là một người đàn ông thành thục, hoàn toàn không thua kém anh năm đó. Tuy có thể không vững vàng ôn hòa như anh nhưng lại vô cùng dũng cảm và có chí tiến thủ, có khí chất của người làm lên đại sự.

Tống Thanh Sương mặt không thay đổi nghe Lâm Phi Vũ nói, lạnh lùng: “Lâm Phi Vũ, cậu cho rằng chuyện này dễ dàng như vậy sao? Quá ngây thơ.”

Lời này của hắn không chút khách khí, thậm chí có chút thô lỗ, phòng họp nhất thời vang lên trận tiếng cười nhạo phụ họa.

“Ha ha ha, đúng vậy đúng vậy, người trẻ tuổi có ý nghĩ kì lạ.”

“Lâm Phi Vũ kia cậu ta cho rằng mấy chuyện này Tiểu Tống tổng chưa từng nghĩ tới sao?”

“Cậu ta không phải là minh tinh sao, an phận đóng phim cho tốt đi, còn muốn giúp tiểu Tống tổng chiến lược quy hoạch, thực sự nhảm nhỉ... Đúng rồi, người ngồi bên cạnh cậu ta hình như là người đại diện nhỉ, một người đại diện nho nhỏ, ngay cả cổ phần cũng không có, sao lại vào đây được? “

“Không hiểu chút quy củ, chậc.”

Thậm chí có người vì lấy lòng Tống Thanh Sương, cố ý thấp giọng cười nói: “Ngôi sao gì chứ, chỉ là một con hát hạ lưu! Anh có biết mẹ nó làm gì không?”

“Mẹ cậu ta làm gì?”

“Ha ha ha, đừng hỏi, nói ở đây có chút không lịch sự, xong việc xuống dưới tôi nói cho anh sau...”

Nghe tiếng bàn luận chói tai kia, Tống Nhiên không nhịn được nhíu chặt mày mà Lâm Phi Vũ lại làm như không nghe thấy, chỉ thản nhiên nói: “Tiểu Tống tổng, tôi cũng là cổ đông của tập đoàn Tống thị, đối với kế hoạch tương lai của tập đoàn, tôi đương nhiên có quyền lên tiếng.”

“Quyền phát ngôn?” Tống Thanh Sương âm trầm nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe môi, sau đó móc điện thoại di động ra, gọi điện trước mặt mọi người, “Lão Hồ, mau chóng thu hồi khoản vay kia, trong vòng tuần này nhất định phải vào sổ.”

Cho vay? Khoản vay gì chứ? Mọi người không nhịn được hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều không hiểu, đột nhiên Tống Thanh Sương gọi cuộc gọi này là có ý gì?

Tống Nhiên nhăn chặt lông mày, trong lòng cảm thấy bất an. Khoan đã, tiền Lâm Phi Vũ vay để mua 2% cổ phần kia... Bạch nhãn lang sẽ không làm ra chuyện đó chứ?

Rất nhanh, phỏng đoán của anh đã được xác thực, vì chuông điện thoại Lâm Phi Vũ bỗng nhiên vang lên.

Lâm Phi Vũ cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, sau đó chậm rãi nâng con ngươi lên, đôi mắt màu hổ phách gắt gao nhìn chằm chằm Tống Thanh Sương, mặt không chút thay đổi mở loa ngoài.

Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói lo lắng: “Xin lỗi, Lâm tổng, cấp trên vừa mới gọi điện thoại, số tiền đó trong vòng tuần này anh nhất định phải trả lại!”

Lâm Phi Vũ nhìn Tống Thanh Sương, ngoài miệng thản nhiên đáp: “Nhưng, thời hạn trả nợ trong hợp đồng là ba năm.”

“Ai, Lâm tổng, anh dùng cổ phần của tập đoàn Tống thị làm thế chấp, tháng trước giá cổ phiếu tập đoàn giảm mạnh như vậy, dựa theo điều kiện bổ sung thứ 13 của hợp đồng, nếu bên vay xuất hiện tình huống không trả nợ, chúng ta có thể thúc giục thu trước.”

Lâm Phi Vũ hỏi ngược lại: “Có thể giục thu trước? Nói cách khác, cũng có thể không? Vậy có thể trễ một chút đúng không?”

Điện thoại bên kia vẫn chưa trả lời, Tống Thanh Sương trực tiếp trả lời: “Trễ một chút? Đương nhiên không được.”

Trong phòng họp hoàn toàn yên tĩnh, mọi người tựa hồ cũng ý thức đang xảy ra chuyện, một đám người không nhịn được nhìn Lâm Phi Vũ, sau đó lại nhìn phía Tống Thanh Sương, thần sắc thập phần quỷ dị.

Tống Thanh Sương mặt không thay đổi kéo kéo khóe môi, lời nói ra lại lạnh như băng: “Lâm Phi Vũ, bây giờ cậu chỉ có hai lựa chọn, hoặc là không trả được nợ, bị Đầu Tư Chế Phú kiện đi tù, hoặc là... nhờ ai đó đến cầu xin tôi.”

Tiếng bàn tán xì xào vang lên rong phòng họp, mọi người lộ ra thần sắc xem kịch vui.

“Chà chà, Lâm Phi Vũ đây là nhảy đến quá cao, ngã cũng đau.”

“Ai cho cậu ta lớn mật, dám mượn mấy trăm triệu thêm đòn bẩy?”

“Người đại diện của cậu ta cũng là một kẻ ngốc, vậy mà không thèm ngăn cản??”

Tống Nhiên nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng của Tống Thanh Sương, nhịn không được nghiến răng. Giờ anh hoàn toàn hiểu rõ, 2% cổ phần bao gồm cả số tiền Đầu Tư Chế Phú chủ động cho vay kia, tất cả đều do Tống Thanh Sương giở trò quỷ! Rốt cuộc Tống Thanh Sương hận anh và Lâm Phi Vũ đến mức nào mà muốn đuổi tận giết tuyệt đến mức độ này?!

Tống Thanh Sương cười lạnh: “Lâm Phi Vũ, cậu muốn ngồi tù hay là nhờ người đến cầu tôi?” Sau khi nói xong, Tống Thanh Sương không biết vô tình hay cố ý mà liếc Tống Nhiên một cái.

Đúng lúc Tống Nhiên cũng đang nhìn Tống Thanh Sương, hai người lẳng lặng nhìn nhau chốc lát, Tống Thanh Sương kéo kéo khóe môi: “Tống Tiểu Nhiên, cậu muốn cầu xin tôi vì cậu ta không?”

Tống Nhiên nhìn dáng vẻ đắc sắt của bạch nhãn lang, vừa cạn lời vừa tức giận. Anh hít một hơi thật sâu, chậm rãi lấy ra vài phần văn kiện: “Tiểu Tống tổng, các vị đổng sự, các vị cổ đông, hôm nay tôi và Tiểu Vũ đến đây là vì muốn nói cho mọi người một chuyện.”

Tống Thanh Sương nhìn xấp văn kiện trong tay anh, híp mắt: “Cậu muốn nói cái gì?”

Tống Nhiên đem giấy chứng nhận cổ phần, di chúc, giấy chuyển nhượng lần lượt đặt trên bàn, sau đó trầm giọng nói: “Đại Tống tổng nắm giữ 35% cổ phần tập đoàn Tống thị, anh ấy để lại số cổ phần này cho tôi, giờ tôi tự nguyện chuyển nó cho Lâm Phi Vũ.”

Phòng hội nghị lặng im trong nháy mắt, sau đó trực tiếp bùng nổ, ai ai cũng xôn xao: “35% cổ phần?”

“Sao lại có 35% cổ phần? Tiểu Tống tổng không phải đã chiếm 70% cổ phần rồi ư?”

“Tôi làm sao biết chứ...”

Tống Thanh Sương lạnh lùng nói: “Thư ký Diêu, mang số văn kiện đó cho tôi xem qua.”

Thư ký Diêu vội vàng đem ba phần văn kiện đến trước mặt Tống Thanh Sương. Tống Thanh Sương trầm mặt nhanh chóng đọc qua văn kiện chứng minh cổ phần, càng lật mày nhíu càng chặt.

Tống Nhiên nhìn chằm chằm Tống Thanh Sương, chậm rãi nói: “Tiểu Tống tổng, cậu nên rõ tình huống trước mắt. Lâm Phi Vũ bây giờ nắm giữ 37% cổ phần tập đoàn Tống thị, cho nên cũng không tồn tại vấn đề nợ tư, hơn nữa từ nay về sau, em ấy cũng chính là một trong những thành viên quan trọng của ban quản trị, kế hoạch tập đoàn mà em ấy nói, hẳn phải được tôn trọng chứ?”

Tống Thanh Sương lật xem văn kiện, sắc mặt dần có chút tái nhợt, hắn từ từ ngẩng đầu lên, cơ hồ có chút hốt hoảng nhìn về phía Tống Nhiên: “35% cổ phần? Anh tại sao... Anh ấy tại sao không nói với tôi?”

Rất nhiều năm trước, hai người vì kế hoạch tương lai của tập đoàn Tống thị xâu xé nhau đến chết đi sống lại. Tống Nhiên thành thục giỏi giang, nắm giữ quyền điều hành cùng đoàn đội giao thiệp. Tống Thanh Sương còn non nớt nhưng lại nắm phần lớn cổ phần trong tay. Nếu như năm đó Tống Nhiên công khai phần văn kiện chứng minh quyền cổ phần này, Tống Thanh Sương căn bản không có khả năng là đối thủ của anh, sẽ không chống đối thành như vậy, càng sẽ không phát sinh một loạt chuyện sau đó, Tống Nhiên cũng sẽ không biến thành người thực vật.

Tống Nhiên nhìn bộ dáng tái nhợt lung lay sắp đổ của bạch nhãn lang, trong lòng thoáng mềm nhũn, thả mềm âm thanh khuyên nhủ: “Tiểu Tống tổng, sau này cậu và Tiểu Vũ đồng thời quản lý tập đoàn, cũng không hẳn là chuyện xấu gì.”

“... Nếu như là cùng anh (trai) quản lý tập đoàn thì không sao hết.” Tống Thanh Sương khàn giọng, sau đó cắn chặt răng, gằn từng chữ một, “Nhưng, cùng Lâm Phi Vũ đồng thời quản lý tập đoàn? Tôi, không, đồng, ý.”

Không đồng ý? Tống Nhiên không nhịn được âm thầm trợn trắng mắt, bạch nhãn lang vẫn ấu trĩ bá đạo như thế, căn bản không nhận rõ tình huống bây giờ, đây là chuyện nó không đồng ý là có thể giải quyết sao?

Ai, từ nhỏ bạch nhãn lang đã có lòng tự trọng cực mạnh, hiện tại chỉ sợ đã tức giận đến sắp hộc máu. Tống Nhiên nhìn bộ dáng vừa tức vừa gấp vừa miễn cưỡng chống đỡ của Tống Thanh Sương, nói không nên lời. Anh đang muốn ôn nhu khuyên hai câu, Lâm Phi Vũ đang trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên mở miệng.

Lâm Phi Vũ nhàn nhạt nói: “Đồng thời quản lý tập đoàn? Tôi cũng không đồng ý.”

Hắn vừa nói, vừa lấy ra một phần văn kiện thật dày, chậm rãi đẩy đến chính giữa bàn hội nghị: “Đây là giấy chuyển nhượng cổ phần do Tiết Kiến Quốc tự tay ký viết, ông ấy đã đem tất cả cổ phần đứng tên của mình —— cũng chính là 14% cổ phần của tập đoàn Tống thị, chuyển nhượng cho tôi vô điều kiện. Hiện tại, tôi sở hữu 51% cổ phần của tập đoàn Tống thị, tôi có quyền quyết, định, tuyệt, đối.”

Trong nháy mắt này, toàn bộ phòng hội nghị yên tĩnh cơ hồ nghe được cả tiếng kim rơi.

Ngay cả Tống Nhiên luôn luôn bình tĩnh cũng ngây ngẩn cả người, không dám tin nhìn Lâm Phi Vũ: “Tiểu Vũ?”

Lâm Phi Vũ động viên giống nhau ấn ấn tay hắn, cặp kia màu hổ phách con mắt thẳng tắp nhìn Tống Thanh Sương kia Trương Tuyết Bạch khiếp sợ khuôn mặt, cơ hồ có chút tàn nhẫn mà khẽ mỉm cười: “Nói đến, ta còn muốn hảo hảo cảm tạ Tiểu Tống tổng, nếu không phải ngài chế phú đầu tư một hơi cho ta mượn chỉnh chỉnh chín cái trăm triệu, ta căn bản không có khả năng mua lại kia 2% cổ phần.”

Lâm Phi Vũ như trấn an mà ấn tay anh, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng gương mặt trắng như tuyết đang khiếp sợ của Tống Thanh Sương, cơ hồ có chút tàn nhẫn mỉm cười: “Lại nói, tôi còn phải cảm ơn tiểu Tống tổng, nếu như không phải do Đầu Tư Chế Phú của anh cho tôi vay 900 triệu, tôi căn bản không có khả năng mua được 2% cổ phần kia. “

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Vũ: Từ đầu đến cuối tui là một công cụ hình người, lười giả vờ ngoan ngoãn (?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.