Edit by Tiannn
Dọc đường đi, Tống Thanh Sương cơ hồ đạp nát chân ga, nguyên bản lộ trình bốn mươi phút giờ chỉ mất hai mươi phút đã đến.
Xe vừa mới dừng lại trước cửa Tống gia, Tống Nhiên không nhịn được nói: “Cậu lái nhanh như thế để làm gì? Suýt chút nữa là nữa vượt đèn đỏ rồi đấy!”
“Em... Em sợ cậu ta đuổi theo.” Tống Thanh Sương dừng một chút, lại cẩn thận hỏi, “Anh, hai người thực sự cãi nhau sao? Tại sao hai người lại cãi nhau vậy?”
“À, cái này...” Tống Nhiên không biết nên giải thích chuyện của mình và Lâm Phi Vũ như nào, cũng không muốn cùng em trai thảo luận về chuyện tình cảm, dứt khoát làm bộ không kiên nhẫn, “Cậu hỏi chuyện này để làm gì? Cãi nhau chính là cãi nhau, lấy đâu ra nhiều tại sao như thế?”
Tống Thanh Sương rũ mắt, kỳ quái nói: “Không có gì, em chỉ tùy tiện hỏi một chút, cãi nhau là tốt rồi.”
Tống Nhiên nghi ngờ liếc mắt nhìn hắn: “Cái gì gọi là cãi nhau là tốt rồi?”
Tống Thanh Sương có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Khụ, ý của em đó là, Lâm Phi Vũ tâm thuật bất chính, anh không dây dưa với cậu ta nữa, đương nhiên là chuyện tốt rồi.”
Hai người vừa nói chuyện, vừa tiến vào Tống trạch. Dọc đường đi cả hai trò chuyện rất hài hòa, rất ăn ý tránh nhắc đến vụ tai nạn tại núi Liên Sơn năm đó, cũng né tránh sự thật Tống thị vừa bị cướp mất.
Tống Thanh Sương dẫn Tống Nhiên đi vào nhà chính, Tống Nhiên không chút khách khí ngồi xuống trên chiếc ghế sa long gỗ lim kiểu cũ ở giữa. Anh nhìn cây đại hoàng ngoài cửa, không khỏi xuất thần. Cái cây kia, ngày bé anh từng treo lên trộm tổ chim, cũng chính bởi chuyện ấy mà Tống Thanh Sương 6 tuổi sùng bái anh tận mấy tháng.... Ai, đều là chuyện xưa cũ.
Tống Thanh Sương mím mím môi, phất tay cho người giúp việc đều lui xuống, sau đó đi tới trước mặt Tống Nhiên, đột nhiên quỳ xuống: “Anh, em sai rồi.”
Tống Nhiên không hé răng. Anh nhìn bóng cây lay động ngoài cửa sổ, sống mũi chua xót.
Anh vì Tống gia mà hy sinh nửa đời người, cuối cùng lại nhận được kết quả như này. Không phải anh chưa từng oán hận, không phải là không khó chịu nhưng tính tình anh đơn giản, dần dần cũng quên đi. Giờ chỉ vì một câu nói như vậy của Tống Thanh Sương, cỗ chua xót ẩn sâu trong đáy lòng anh lại như nước thủy triều dâng lên. Thì ra, dù anh có là người rộng rãi đến đâu thì vẫn đang chờ câu xin lỗi muộn màng này.
Tống Thanh Sương thấy Tống Nhiên không nói lời nào, lấy dũng khí ôm eo Tống Nhiên, đem mặt chôn trong lồng ngực đối phương, nghẹn ngào nói: “Anh, anh còn nhớ không? Lúc em còn học trung học, bố mẹ em gặp tai nạn, khi em đến bệnh viện, bố em đã đi rồi, mẹ em cũng chỉ còn dư lại một hơi.”
Nói tới chỗ này, hắn do dự một chút, mới nhỏ giọng nói: “Mẹ em lúc ấy đã bị hồ đồ rồi, bà ấy gắt gao nắm chặt tay của em, không ngừng nói với em rằng, cẩn thận Tống Nhiên, cẩn thận Tống Nhiên... Bà ấy nói mãi bốn chữ này, đến tận khi nhắm mắt.”
Hóa ra, lúc sắp từ trần, Bách Văn Hinh đã từng nhắc nhở Tống Thanh Sương phải đề phòng anh? Tống Nhiên hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã thông suốt. Vợ chồng Tống Cương Bách Văn Hinh nuôi dưỡng anh cũng chỉ vì 35% cổ phần kia, vẫn luôn cẩn thận đề phòng anh. Nhưng Tống Thanh Sương còn nhỏ nên không biết những chuyện này, mà do Bách Văn Hinh lúc sắp chết, lo lắng con trai mình không đấu lại được anh vì thế mới nói với Tống Thanh Sương—— “Cẩn thận Tống Nhiên.”
Thì ra là vậy. Cho nên Tống Thanh Sương ngày càng xa cách anh, đến mức huynh đệ tương tàn cũng không có gì kì lạ cả. Chỉ là ngày ấy không không biết nội tình, còn tưởng rằng Tống Thanh Sương vừa là do bố mẹ bất ngờ qua đời lại vừa bước vào thời kì nổi loạn nên mới cay nghiệt, khó nói chuyện như thế.
Tống Nhiên khẽ thở dài: “Bách Văn... Dì Bách nói như vậy hả?”
Tống Thanh Sương gật gật đầu: “Dạ. Lúc đầu em rất khiếp sợ, thậm chí hoài nghi cái chết của bố mẹ em có liên quan đến anh, nhưng sau đó cảnh sát giao thông đã đến xác nhận là do tài xế lái xe trong lúc say rượu.... Dù vậy em vẫn rất mâu thuẫn, không biết có nên nghe theo lời mẹ không, nhưng sau đó anh lại là người tiếp nhận tập đoàn Tống Thị, làm việc độc đoán chuyên quyền, hơn nữa bạn bè xung quanh đều nói với em rằng anh muốn nuôi em thành phế, mưu đoạt tài sản nhà em, cho nên em...”
Tống Nhiên ngắt lời hắn: “Cho nên cậu liền trăm phương ngàn kế tìm cách tranh đoạt quyền sở hữu tập đoàn với tôi? Lúc đó tình hình của công ty rất tệ, cậu mới chỉ có mười mấy tuổi, làm sao tôi có thể đem công ty giao cho cậu được?”
Tống Thanh Sương thấp giọng nói: “Là em không tốt xấu.”
Tống Nhiên thở dài: “Cậu tranh giành với tôi đến mấy năm liền nhưng chưa từng thắng, cuối cùng lại nghĩ ra cái ý đồ ngu ngốc kia, tìm một đám xã hội đen, giả bộ mình bị bắt cóc, bảo tôi mang theo tiền chuộc lên núi Liên Hoa* chuộc người?”
*Đúng là núi Liên Hoa nhé, mấy chap trước tui lú quá cứ Liên Sơn hoài =((( sẽ sửa sau nghen
Tống Thanh Sương trầm mặc một lát, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, xin lỗi... Em không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện đó, xin lỗi...”
Nguyên bản hắn đã chôn mặt trong lồng ngực Tống Nhiên, giờ càng vùi sâu hơn. Tống Nhiên cảm thấy vạt áo mình lại bị ướt thêm một mảng nữa, không nhịn được thầm trợn mắt.
Tống Thanh Sương mất mặt khóc nức nở một hồi, lại khàn giọng nói: “Em căn bản không nghĩ tới, anh sẽ dùng mạng sống của mình để cứu em. Em cũng không biết, anh vốn đã nắm giữ 35% cổ phần tập đoàn... Lần này mất đi Tống thị, mất đi vị trí CEO, đều do em tự làm tự chịu, không oán được người khác.”
“Ai, nói đến chuyện này, tôi cũng không ngờ sẽ như vậy.” Tống Nhiên đau đầu xoa xoa huyệt thái dương. Suy nghĩ của anh rất đơn giản, chính là khiến Lâm Phi Vũ và Tống Thanh Sương đồng thời quản lí tập đoàn Tống thị, kiềm chế lẫn nhau, hổ trợ lẫn nhau, nhưng bây giờ Lâm Phi Vũ nháo ra chuyện như này, quả thực khiến đầu anh đau như muốn nứt ra.
Kỳ thực kế hoạch của Lâm Phi Vũ cũng không phải hoàn toàn không có sơ hở. Dù cổ phần sau khi cho tặng rất khó đòi lại nhưng vẫn có thể xin giám định niên đại (năm) đối với phần di chúc của Tống Nhiên. Một khi di chúc bị hủy bỏ thì thư tặng cổ phần cũng theo đó mà mất đi hiệu lực, quyền nắm giữ 35% cổ sẽ trở lại trong tay người giám hộ, cũng chính là Tống Thanh Sương.
Nhưng nếu làm vậy, thứ nhất “Tống Tiểu Nhiên” sẽ bị nghi ngờ lừa đảo làm giả di chúc, có thể bị hội đồng quản trị khởi tố hình sự. Thứ hai, Tống Nhiên cũng không muốn để cho 35% cổ phần của bố mẹ mình rơi vào tay Tống Thanh Sương, mặc dù anh quan tâm đến cổ phần, dù Tống Thanh Sương vô tội, nhưng nó vẫn con trai của Tống Cương và Bách Văn Hinh.
Nghĩ đến những chuyện lộn xộn này, Tống Nhiên chỉ thấy đau đầu. Tống Thanh Sương không nhắc tới chuyện của công ty nữa, nhẹ giọng nói: “Anh, sau vụ tai nạn tại núi Liên Hoa kia, tối nào em cũng ngủ không ngon giấc, luôn mơ thấy bộ dáng cả người đầy máu của anh, sau đó một thân mồ hôi lạnh tỉnh giấc, cũng không ngủ tiếp được...”
Hắn có chút nói không được nữa, hồi lâu mới thấp giọng: “Khi còn bé em còn có thể chạy đến phòng của anh, nằm lỳ trên giường nhìn anh đọc tiểu thuyết, nhưng sau khi lớn lên, bố mẹ không còn, anh cũng mất, chỉ còn một mình em ở trong căn nhà lớn như vậy, em cảm thấy... rất cô đơn.”
Tính cách Tống Thanh Sương thanh lãnh thận trọng, không giống Lâm Phi Vũ làm nũng, giả bộ đáng thương, cái gì cũng nói được, một câu “Em rất cô đơn” này đã là cực hạn của hắn. Sau khi nói xong, gương mặt trắng trẻo không nhịn được mà nóng lên, ánh mắt cũng không biết đặt ở đâu.
Tống Nhiên vô cùng hiểu tính tình Tống Thanh Sương, nhìn bộ dáng đáng thương này của hắn không khỏi mềm lòng, liền ôn nhu nói: “Thanh Sương, nhớ rõ những gì anh đã nói với em không? Phải làm những gì mình thích, làm những chuyện có nghĩa, muốn yêu thì yêu, như thế cuộc đời em sẽ rất phong phú, vĩnh viễn không có hai từ “cô đơn“.”
Tống Thanh Sương chậm rãi ngẩng mặt lên, đôi mắt đen kịt nhìn Tống Nhiên không chớp mắt, tựa như đang xác định gì đó: “Năm đó em không hiểu, hiện tại em đã hiểu rồi.”
Tống Nhiên vui mừng nói: “Hiểu là tốt.”
Hai người câu được câu không mà hàn huyên hồi lâu,từ chuyện khi còn bé, đến chuyện sau khi trọng sinh Tống Nhiên sống như thế nào, dần dần, Tống Nhiên cũng yên lòng. Anh vốn sợ Tống Thanh Sương còn oán hận mình, chỉ là giấu đi, vì dù sao ngay cả Lâm Phi Vũ chỉ là lớn lên giống anh, Tống Thanh Sương còn bắt lỗi đủ thứ, càng không phải nói đến chính chủ như anh.
Nhưng hôm nay anh phát hiện, Tống Thanh Sương dường như không hận anh, thậm chí còn ỷ lại anh hơn so với trước kia. Có lẽ vì anh đã bảo vệ hắn trong vụ tai nạn kia, có lẽ anh không quan tâm đến 35% cổ phần, hoặc cũng có lẽ vì ngay khi hắn thất thế anh vẫn nguyện ý an ủi hắn. Tống Thanh Sương đã rõ những hiểu lầm trong quá khứ, oán hận theo đó cũng tự nhiên tan thành mây khói.
Tống Nhiên vui mừng thấy được, đứa em trai thanh cao ngạo mạn này của mình rốt cục đã trưởng thành rồi.
Sau khi hai người cùng ăn cơm tối, Tống Nhiên về phòng ngủ khi còn bé của mình, đây là phòng ngủ phụ nho nhỏ, cách phòng ngủ chính không xa.
Anh thoải mái tắm nước nóng xong, vừa mới ngồi lên giường, khóe mắt thoáng thấy gì đó, không khỏi sững sờ —— Trên tủ đầu giường đặt một quyển “Tội ác và Hình phạt” thật dày.
“Tội ác và Hình phạt? Ai để nó ở đây vậy?” Tống Nhiên nghi hoặc cầm quyển “Tội ác và Hình phạt” lên, tiện tay lật xem, không khỏi thấy buồn cười. Quả nhiên, sau bìa sách vẫn là quyển “Lộc Đỉnh Ký“.
“Khụ, anh ơi.”
Tống Nhiên ngẩng đầu nhìn lên. Không biết từ bao giờ, Tống Thanh Sương đã đứng trước cửa phòng ngủ. Hắn mặc bộ quần áo ngủ màu đen xa hoa, trong tay ôm một cái gối màu trắng như ngày còn nhỏ. Lúc này, tiểu Tống tổng thanh lãnh trong truyền thuyết có chút nhăn nhó, giống như đang rất xấu hổ.
Tống Nhiên chỉ nhìn thoáng qua, nhịn không được phì cười một tiếng: “Ha ha ha ha, tiểu công chúa, em đừng nói với anh là, hạt đậu Hà Lan dưới 20 lớp đệm cộm lên khiến em không ngủ được nhé?”
“Anh! Anh, anh lại cười em! Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn cứ như thế!” Tống Thanh Sương vừa thẹn vừa giận, gương mặt trắng trẻo ửng hồng giận dỗi. Hắn dường như rất muốn xoay người bỏ chạy nhưng cuối cùng vẫn kiên trì đi tới ngồi xuống bên giường Tống Nhiên nhưng lại không dám nhìn anh.
Tống Nhiên cười ngất trong lòng, còn muốn trêu hắn thêm vài câu, nhưng lại sợ tiểu công chúa thẹn quá hóa giận, liền làm bộ lật quyển “Lộc Đỉnh Ký”, không nhìn Tống Thanh Sương.
Dường như phát hiện Tống Nhiên không còn nhìn mình nữa, Tống Thanh Sương dần dần thả lỏng. Đầu tiên hắn cẩn thận nằm trên cái gối mình mang theo, sau đó nhân lúc Tống Nhiên không chú ý, lén lút di chuyển một chút, lại lén di chuyển một chút...
Hành động của hắn vẫn y như ngày bé, không có nửa điểm tiến bộ. Tống Nhiên tự nhiên biết hắn muốn làm gì, chỉ có thể nhịn cười không lên tiếng. Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, sau hai mươi phút, Tống Thanh Sương giống như khi còn bé, nhẹ nhàng gác đầu lên đùi Tống Nhiên, con ngươi đen kịt không chớp mắt nhìn Tống Nhiên lật sách.
Ánh đèn bàn trong phòng ngủ mờ nhạt ái muội, Tống Thanh Sương ngơ ngác nhìn Tống Nhiên say sưa đọc “Tội ác và Hình phạt”, hoặc là nói, đọc quyển “Lộc Đỉnh Ký” sau bìa sách.
Trong nháy mắt này, Tống Thanh Sương thậm chí có chút hoảng hốt, phảng phất như được trở lại những năm tháng vô ưu vô lự mười mấy năm trước. Hẵn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng an toàn, cũng cảm thấy hạnh phúc vô ngần, sau đó, cơn buồn ngủ ập đến, hắn bất tri bất giác nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ không mộng mị nhiều năm chưa từng có.
Tống Nhiên đặt quyển “Lộc Đỉnh Ký” trong tay xuống, cụp mắt nhìn gương mặt trầm tĩnh trắng trẻo, hàng mi đen cong dài của đối phương, thở dài trong lòng, không nhịn được bắt đầu suy tư.
Tống Thanh Sương tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, nhân viên phía dưới đều rất sợ hắn, nhưng tâm nhãn lại không bằng Lâm Phi Vũ, về sau không biết sẽ bị Lâm Phi Vũ khi dễ thành bộ dáng gì... Lâm Phi Vũ, ai, Lâm Phi Vũ.
Nghĩ đến Lâm Phi Vũ, Tống Nhiên lại thấy đau đầu. Bây giờ nên làm gì? Quan hệ của hai người đã trở thành như vậy, tuy rằng nguyên nhân cãi nhau chỉ là hiểu lầm cực kì vớ vẩn, nhưng vấn đề lớn nhất không phải là hiểu lầm này, mà là tính cách của Lâm Phi Vũ.
Tiểu tử này cả ngày bày ra bộ dáng xuân phong hóa vũ, lại đặc biệt thích làm nũng giả bộ đáng yêu, làm chuyện tuy có tàn nhẫn nhưng xong chuyện lại dính nhớp, ngoại trừ không phải là một tiểu thụ ra thì quả thực là một người yêu hoàn mỹ, cũng có năng lực trong công việc, không cần anh phải bận tâm quá nhiều, vì chỉ có hắn tính kế người khác.
Nhưng còn thực tế thì sao? Sau khi lột bỏ vẻ ngoài hoàn mỹ này, Lâm Phi Vũ có một khuyết điểm trí mạng cực lớn —— có lẽ bởi vì thời thơ ấu bi thảm mà hắn không biết cái gì gọi là chân thành đối đãi với người khác, cho rằng tính kế là có thể đạt được tất cả, hắn thậm chí còn không biết theo đuổi một người như thế nào, làm sao để phát triển một mối quan hệ như thông thường.
Từ việc bắt đầu trộm xem điện thoại của anh, lên kế hoạch đuổi Từ Ngọc Tuyên; đến việc thuê người gây rối tại buổi họp báo, giả bộ đáng thương giành được sự đồng tình của anh; rồi vu khống Ngô Minh Hạo, giả vờ bị hạ thuốc, lừa anh làm chuyện đó... lại tới việc cướp tập đoàn Tống thị, Lâm Phi Vũ quả thực chính là trăm phương ngàn kế, thận trọng từng bước.
Tống Nhiên có thể đại khái đoán được Lâm Phi Vũ phát hiện căn phòng đó từ khi nào, nhưng trước khi phát hiện căn phòng ấy, hắn đã lén lục tủ của anh, thấy được văn kiện 35% cổ phần; cũng đã cật lực lấy lòng bác Tiết, ý đồ nhận được 14% cổ phần; cũng đã đàm luận về hợp đồng mới, muốn dùng thù lao để đổi lấy quyền ưu tiên thu mua cổ phần... Hắn đã sớm chuẩn bị xong tất cả.
Cho nên, từ trước đến giờ Lâm Phi Vũ vẫn người như vậy,mà chuyện phát hiện gian phòng kia, nhìn thấy quyển nhật ký, lầm tưởng bị coi là “thế thân” cũng chỉ là một ngòi nổ. Nếu như không có ngòi nổ này, Lâm Phi Vũ có thể sẽ không bộc phát, vĩnh viễn ẩn dấu tất cả dưới mặt nước và hắn vẫn sẽ giả bộ là người yêu đáng yêu cả đời thích làm nũng trước mặt anh.
Nhưng số phận lại trớ trêu như thế, để Tống Tiểu Nhiên ngốc nghếch vô tình đào một cái hố lớn cho Lâm Phi Vũ thông minh, ngay cả anh cũng bị vạ lây.
Giờ nên làm gì?
Công việc của anh còn nửa năm hợp đồng, bộ “Hỏa Luân” được đầu tư gần 10 tỷ kia chẳng mấy chốc sẽ khai máy, anh cũng đã đáp ứng Thôi đạo và Liễu Khiêm sẽ tới đoàn làm phim hỗ trợ, tình huống bây giờ như này, có nên tham gia hay không đây?
“Hỏa Luân” là bộ phim quay thật trên biển, ít nhất phải mất hơn hai tháng, quay chụp trong lúc còn phải cùng Lâm Phi Vũ ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, quả thực khiến người ta cực kỳ đau đầu, nhưng anh đã đáp ứng Thôi đạo với Liễu Khiêm, cũng không tiện thất hứa, dù sao bộ phim này rất quan trọng, hơn nữa hai người họ đã giúp anh không ít việc.
Nếu như đi, coi như là nhân cơ hội giáo huấn thằng nhóc Lâm Phi Vũ một phen? Hay vẫn cứ đối xử lạnh nhạt với hắn? Hoặc là... Tạm thời tách ra? Ai, nhóc con chết tiệt, anh đúng là trời sinh số khổ, lúc nào cũng có chuyện cần lo.
Tống Nhiên mệt mỏi xoa xoa mi tâm, chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, khi anh còn đang mơ mơ màng màng, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tràng gõ cửa hoảng loạn, còn có giọng nói thất kinh của lão quản gia: “Thiếu gia! Tống Tiểu Nhiên tiên sinh! Lâm Phi Vũ mang theo một đám người xông vào, đã vào đến phòng ngủ chính! Tôi, tôi cảm thấy dường như cậu ấy muốn động đến thân thể của đại thiếu gia!”
-