Đụng Phải Tổng Tài Điên

Chương 1: Chương 1




|Tại phòng họp của tập đoàn CuBB|

- Tại sao lại có chuyện lộ công thức? Là ai đã bán đứng công ty?

Tổng giám đốc tức giận quát lớn, tay không ngừng gõ mạnh xuống bàn. Cả gian phòng chìm trong im lặng, không một ai biết rõ nguyên nhân tại sao công thức sản phẩm mới của công ty - một loại rượu trái cây có tác dụng trị bệnh lại lọt vào tay công ty cạnh tranh. Họ chỉ biết cúi mặt xuống, mồ hôi trên trán không ngừng chảy dài trên khuôn mặt lo sợ.

- Tổng giám đốc xin đừng quá kích động. Chuyện đến bước này, chúng ta cần phải điều tra rõ ràng thì mới biết được nguyên nhân.

Xuyển Tranh lên tiếng xoa dịu, tay vuốt vuốt lưng của tổng giám đốc.

- Tôi tán thành với thư ký Xuyển, công ty chắc chắn đã có kẻ bị mua chuộc và việc này không thể là nhân viên bình thường làm được.

- Đúng vậy, đúng vậy, chắc hẳn là trưởng hay phó bộ phận mới có khả năng hành động.

- Tôi nghĩ phần lớn là bộ phận sản xuất hay bộ phận kiểm duyệt, bởi vì công thức chỉ được gửi xuống 2 bộ phận đó.

Tiếp lời của Xuyển Tranh, các vị chức quyền khác cũng góp ý, bàn bạc, ai nấy đều tỏ ra nghi ngờ và quyết tâm điều tra rõ chân tướng sự việc.

- Ý kiến của các vị đều rất có lý. Nhưng tôi còn có một đề nghị, chúng ta nên bắt đầu từ bộ phận an ninh của công ty. Mọi ngóc ngách trong CuBB đều có CCTV. Công thức bị lộ trước khi chúng ta tiến hành sản xuất, có nghĩa là công thức chỉ vừa mới soạn ra là đã rơi vào tay của kẻ địch. Trước đó chẳng phải công thức được cất giữ ở phòng làm việc của giám đốc Lý hay sao?

- Thư ký Xuyển, cô nghi ngờ tôi?

- Giám đốc Lý, anh hiểu nhầm ý của Xuyển Tranh rồi. Thư ký Xuyển đây muốn nói việc trộm công thức chỉ có thể diễn ra vào ban đêm, bởi vì buổi sáng rất nhiều người ở đó, rất khó có thể hành động. Và việc trộm cắp có thể diễn ra suông sẻ như vậy đã chứng minh được bộ phận an ninh làm việc có thất trách.

Một vị giám đốc khác lên tiếng giải thích thay cho Xuyển Tranh. Lời vừa dứt, cô hướng mắt nhìn về Xuyển Tranh rồi nở nụ cười, nụ cười ấy như thể hiện thái độ tán thành, như thay lời muốn nói “Tôi hiểu ý cô!”

- Nhưng mà trước khi ra về tôi đã dặn trợ lý của tôi khoá cửa cẩn thận. Không lý nào... Không lẽ Bill phản tôi?

Giám đốc Lý vừa nói vừa suy ngẫm. Một ý nghĩ vụt qua đầu anh, và chính lời nói đó đã làm cho tất cả mọi người trong phòng họp phải bàng hoàng. Trời ơi! Không ai có thể tin là hắn. Bill rất được lòng mọi người bởi sự hiền lành và ngay thẳng của anh ta. Hơn hết, Bill còn chính là ý trung nhân của thư ký tổng giám đốc - Xuyển Tranh.

- Thật là quá quắt!

Tổng giám đốc đập mạnh tay xuống bàn rồi hừ một tiếng. Song, ông quay sang nhìn cô thư ký của mình. Gương mặt của Xuyển Tranh không lộ bất kì một cảm xúc nào, không ai biết cô nghĩ gì.

Tiếng bàn tán đã xuất hiện và ngày một lớn hơn.

- Tôi nghe nói họ sắp cưới rồi đó.

- Ồ, nói thế thì đó là con rễ của giám đốc hả?

- Trời ơi chuyện này mà lan ra thì mất mặt lắm đó.

- Im lặng đi! Các người thích bàn tán như vậy lắm hả? Có cần tôi đưa loa nói lớn cho cả công ty nghe không?

Tổng giám đốc tức giận quát lớn. Cả đám người kia giật bắn người cúi gằm mặt xuống.

- Cứ theo như đã bàn. Giám đốc Lý, việc này tôi giao cho anh. Anh hãy gọi cảnh sát điều tra tới làm việc. Bắt đầu từ trợ lí Bill và bộ phận an ninh. Tan họp!

Vừa dứt lời, ông đứng dậy bước nhanh về phòng làm việc, Xuyển Tranh cũng theo sau.

| Phòng tổng giám đốc |

- Tổng giám đốc có muốn trách phạt thì con cũng chấp nhận.

- Xuyển Tranh, con không làm sai gì cả.

- Nhưng Bill...

- Việc này còn đang điều tra, không vội kết luận.

- Thưa ba, con nghĩ Bill thật sự là nội gián.

Xuyển Tranh nói với đôi mắt rưng rưng. Tổng giám đốc vừa nghe liền phản ứng mạnh, quay người sang nhìn thẳng thư ký.

- Con nói sao? Con biết điều này từ trước sao không nói với ta?

- Con không biết từ trước. Chỉ là từ lúc chúng ta biết việc lộ công thức, con không liên lạc được với anh ta. Nhưng con thề với ba, con chưa bao giờ nói với anh ta bất cứ chuyện gì trong nội bộ công ty hay liên quan đến công việc. Xuyển Tranh với anh ấy cũng chỉ như những cặp đôi bình thường..

Giọng nói của cô ngày càng yếu, có lẽ cô đã không thể che giấu cảm xúc thêm 1 giây nào nữa. Nước mắt rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp, tiếng nấc cứ thế vang lên.

- Con xin lỗi ba! Con xin lỗi...

Cô khóc đến không thở được, quỳ xuống bên ghế ngồi của ông. Ánh mắt gần như tuyệt vọng.

- Xuyển Tranh đứng lên đi, đừng khóc nữa con gái.

Ông bố nhìn đứa con gái yêu đang khóc nức nở mà lòng đau thắt lại. Ông đỡ cô đứng dậy, vuốt mái tóc óng ả của cô, dùng giọng trầm ấm an ủi con gái:

- Không phải lỗi của con đâu. Tên tồi đó không chỉ lừa một mình con, gã lừa cả CuBB này.

- Thưa tổng giám đốc, tình trạng công ty có phải đang trên đà phá sản?

Xuyển Tranh lau vội những dòng nước mắt. Lập tức lấy lại phong độ của một thư ký tổng giám đốc.

- Đúng! Nếu không có kết quả điều tra nhanh chóng, không được bồi thường, ta e là chúng ta sẽ bị lô hàng rượu trái cây này đè bẹp xuống.

Nói xong ông chắp hai tay vào nhau rồi gục đầu lên, thở dài đầy phiền não. Bên cạnh ông, thư ký Xuyển cũng chỉ biết đứng yên tại chỗ, cô ngửa mặt lên cao ngăn cho nước mắt không trào ra. “Thật sự trầm trọng như vậy sao?”, “Mình phải làm sao đây?”,... Một nghìn câu hỏi cứ thế chạy trong đầu của Xuyển Tranh.

- ----------------------

Tan làm, Xuyển Tranh lái xe đến không gian riêng của cô - một căn gác xếp ở ven biển. Do ở ven biển nên nơi đây khá vắng vẻ, mỗi căn nhà đều cách nhau từ 15-20m.

Thời điểm này cũng là lúc hoàng hôn buông. Một mình ngồi ôm gối nhìn ra biển. Tâm trạng của cô thật nặng nề. Có lẽ đối với ba, cô chỉ bị anh ta lừa gạt, nhưng đối với Xuyển Tranh thì khác, cô cảm thấy day dứt và tội lỗi, cô cảm thấy mình chẳng khác gì đồng phạm của Bill. Bởi có một lần, cô tan làm trễ, lúc đi ngang qua phòng làm việc của giám đốc Lý, cô nghe được tiếng động lạ, đang định bước lại xem thì bị Bill kéo tay lại. Anh ta hỏi han cô sao giờ này chưa về, hỏi cô đã ăn gì chưa,.. rồi ngỏ ý đưa cô về nhà. Thế là Xuyển Tranh đã bị y qua mặt một cách dễ dàng. Nghĩ lại hôm ấy, cô như muốn chết đi. “Tại sao bản thân lại có thể ngu ngốc như thế?”, “Tại sao mày không nghi ngờ anh ta?”, “Tại sao...tại sao lại là anh?“... Càng nghĩ, cô càng khóc nức nở hơn cho đến lúc kiệt sức rồi ngủ thiếp đi...

Gemie.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.