Chương 5
Không thấy Phi Đặc.
Khả Lạc không biết làm sao chấp nhận được sự thật trước mắt.
Dường như là vì kiên cường một lòng một dạ với Phi Đặc, nên khi biết được Phi Đặc mất tích mà thoáng chốc cả người liền sụp đổ.
Gào khóc kêu to hai chữ “Phi Đặc !”, chạy lang thang khắp các dãy phố ngõ nhỏ toàn bộ xóm nghèo, thiếu niên đáng thương mới cúi thấp đầu thẫn thờ đi vào giáo đường.
Quần áo Phi Đặc bị xé nát vẫn như cũ đặt ở dưới thánh đàn, Khả Lạc ngồi xổm xuống thân hôn vuốt ve chúng nó.
Nếu không phải quần áo Phi Đặc cùng dịch thể chính mình lưu lại phía trên được đặt ngay trước mắt, Khả Lạc quả thật hồ nghi từ tối qua cho đến tối hôm nay hết thảy, chính là mộng xuân.
“Đứa nhỏ? Ngươi làm sao vậy?”
Không biết khi nào thì cha xứ đã đi vào, người giật mình nhìn thiếu niên đang khóc dưới thánh đàn.
“Cha ! Ta…… Bằng hữu của ta mới đây còn ở trong giáo đường bây giờ đã mất tích !”
“Như thế nào có thể? Đứa nhỏ, giáo đường nhỏ bé cấu trúc toàn bộ nhìn đều không sót được thứ gì, không ai có thể từ trong giáo đường mà mất tích được nha. Chắc bằng hữu của ngươi đã đi cùng người khác cũng không chừng.”
“Nhưng là bằng hữu của ta đang bị bệnh, căn bản không thể động đậy được !”
“Kia nhất định là có người nào đó đã mang y đi. Đứa nhỏ, ngươi ra bên ngoài tìm thử xem.”
“Nhưng là…… Ta đã tìm toàn bộ các con phố lớn cùng ngõ nhỏ mấy lần rồi a……”
Cha xứ cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt khó xử, sau một lúc lâu mới nói: “Kia, ngươi có hay không chú ý tới có người nào đi ngang qua nơi này hay không? Có lẽ là bọn họ đã mang bằng hữu của ngươi đi rồi cũng nên.”
“A!” Khả Lạc không khỏi lớn tiếng kêu lên! Là cỗ xe ngựa đó!
Trên đường gặp được một cỗ xe ngựa hoa lệ cùng xóm nghèo tuyệt đối không hài hòa!
Khả Lạc từ giáo đường chạy ào ra như tên bắn, theo hướng cỗ xe ngựa đi lúc nãy mà điên cuồng lao đầu chạy.
Nhưng vì thời tiết mùa xuân khô cằn, đá vụn loang lổ trên đường căn bản không một chút lưu lại vết xe ngựa kéo.
Khả Lạc ôm thắt lưng ở con đường nhỏ cuối xóm nghèo thở phì phò ngừng lại.
Nhất vọng vô tế đích thanh thanh kiều mạch lý, lưỡng điều xóa đạo tiệm tiệm ẩn nhập viễn phương.
[Dịch: Kiều mạch xanh ngắt cò bay thẳng cánh, song cành rẽ lối dần dần ẩn xa.
Nghĩa: Trong đồng lúa mạch mênh mông, hai nhánh rẽ lối dần dần khuất xa.
Soo: Ui ui, này thơ, này văn chương, chư vị đừng chê cười >,.