Dung Quân | Quân Vương Tầm Thường

Chương 14: Chương 14: Bãi Triều




CHƯƠNG 13: BÃI TRIỀU

Nửa đêm, không gian tĩnh lặng, đám cung nữ thái giám làm việc mệt mỏi cả ngày dựa vào cửa cung, mơ mơ màng màng ngủ gật, thị vệ tuần tra ban đêm cầm đèn ***g vừa lúc đi qua trước cửa. Ánh nến trong tẩm cung vẫn còn sáng, cách một song cửa giấy tỏa ra thứ ánh sáng uân vàng.

“Ưm… Ngươi… Chậm, chậm một chút… Ha… A a a…” – Tiếng rên rỉ khe khẽ xuyên qua khe cửa, tản mát vào gió đêm, bất giác làm cho tiểu cung nữ còn chưa an giấc đỏ mặt. Một trận thở dốc gấp gáp qua đi, ngọn đèn cầy cháy sạch chỉ còn một đoạn ngắn ngủn lung lây chừng như sắp tắt, Ninh Hi Diệp vừa lòng thỏa ý ôm lấy thừa tướng bị y hành hạ hơn nửa đêm, tên trộm cười hề hề: “Cái này không được?”

Lục Hằng Tu thở hổn hển không nói lời nào, xoay đầu lại hung hăng trừng y một cái, khóe mắt hồng hồng, đôi mắt đẫm nước, khóe môi còn vương lại sợi chỉ bạc do nụ hôn nồng thắm gây ra, thấy hạ phúc của Ninh Hi Diệp lại nóng lên, cái kia kia vừa mới an phận một chút vậy mà lại chậm rãi ngẩng đầu: “Tiểu Tu, trẫm còn muốn…”

Đường đường là một hoàng đế, ngồi trên thiên hạ, ra lệnh cho bách quan, thế mà y còn có thể bày ra vẻ mặt ‘ngươi không chìu ta, ta khóc cho ngươi coi’, thừa tướng bị triệu vội vào nghị sự nhưng ngay cả chuyện cần bàn còn chưa tỏ đã bị đẩy ngã xuống long tháp, chợt có ý muốn bóp chết y ở trên giường: “Ngày mai còn phải lâm triều.”

Khẩu khí của thừa tướng cứng nhắc như một khối sắt, hoàng đế tinh thần sáng lạng cùng hắn mặt đối mặt, cắn lỗ tai hắn chậm rãi nhay nhay: “Không thượng triều là được.” Tiếng cười trầm thấp đầy sự tính toán.

Không thượng triều, thật tốt. Từ lúc ngồi lên long ỷ, cuộc sống của Ninh Hi Diệp cũng chỉ còn lại hai mục tiêu: Lục Hằng Tu, không thượng triều. Không thượng triều sẽ không cần đụng đến tấu chương, không có tấu chương thì sẽ không cần ngồi trong ngự thư phòng, không ngồi trong ngự thư phòng thì có thể thoải mái đi rất rất nhiều nơi khác, tỷ như ngự hoa viên, tỷ như Thừa tướng phủ, tỷ như Xuân Phong Đắc Ý lâu… Có thể mang theo Tiểu Tu của y, ở trong bụi hoa, ở bát bảo lương đình, ở bên hồ, ở trên ngựa… Như vậy, như vậy, còn như vậy, rồi lại như vậy… Chỉ nghĩ đến thôi mà cả người đã khô nóng, một tay phóng túng trượt dọc theo vòng eo của Lục Hằng Tu, một tay đắc ý dào dạt vỗ cái gối đặt dưới thân Lục Hằng Tu: “Ngồi cũng ngồi không nổi, ngày mai ngươi làm sao thượng triều?”

Ai đó cắn răng một cái, ai kia trở tay không kịp. Bịch, một tiếng nặng nề, người nào đó bị đá xuống giường? Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng “binh binh bang bang” như là cái mắc áo đẩy ngã bình hoa, tiểu cung nữ khó khăn lắm mới ngủ được an lành nhất thời bừng tỉnh, nhìn cửa phòng đóng chặt bối rối khó xử.

“Không có việc gì, chúng ta cứ ngủ tiếp đi.” – Lão thần Linh công công vừa nói vừa chớp mắt, rõ là đã quen mắt.

Khi tiểu cung nữ tròn mắt nhìn cửa phòng do dự, cửa mở ra, thừa tướng trẻ tuổi thân vận bộ quan phục đỏ rực mặc lúc trưa khi bị triệu vào phòng từ bên trong bước ra, vạt áo còn chưa kéo thẳng, nhăn nhúm, dễ nhận thấy rằng hắn ăn mặc thật luộm thuộm. Khuôn mặt một màu hồng hồng, còn gì là dáng vẻ nghiêm trang nhã nhặn lúc bình thường, nhưng lại càng toát lên hương vị phong tình không nói nên lời.

Tiểu cung nữ thấy vậy ngẩn ngơ đôi chút, Lục tướng gia, thật rất ưa nhìn nha…

Bên kia, Linh công công khom lưng cung kính đứng bên cửa, thấp giọng hỏi vị hoàng đế vẻ mặt đau khổ đang nằm sóng xoài trên sàn: “Bệ hạ, có muốn mài mực không? Giấy và bút cũng chuẩn bị xong rồi.”

Buồn chán, đêm dài buồn chán mà, lúc này mới chỉ qua một nửa thôi.

“Nghe nói hôm qua bệ hạ triệu Lục thừa tướng vào cung nghị sự?” – Sáng sớm, Lục Hằng Tu vừa mới đến cửa cung, Thần vương gia mang theo vẻ mặt tươi cười tiến lại hỏi thăm.

Cả hai thúc chất, người này so với người kia càng không đứng đắn. Tiên đế anh minh thánh đức nếu dưới hoàng tuyền mà biết được, sợ là tức giận đến mức đội mồ sống dậy. Lục Hằng Tu cầm hốt bản bằng ngà voi khó khăn xoay người: “Chút việc bình thường thôi.” Trên mặt tuôn ra một tràng mồ hôi, đau, chỗ thắt lưng.

Đối phương cười đến hai mắt sáng rực như sao: “Việc bình thường mà phải thương lượng đến tận canh ba sao? Bệ hạ có Lục thừa tướng phụ tá, thật là ngày càng siêng năng hơn.” Quả nhiên, là đứng ngồi không yên cố ý đến xem náo nhiệt. Đến xem việc chê cười của chất tử quả thực là ham muốn thiết tha nhất của vị tiêu dao vương gia này mà.

“Đâu có, không phải vương gia ngài ở lì trước cửa nhà Phương đại nhân một ngày một đêm muốn ngài ấy viết cho một bức phúc tự nhưng ngài ấy không chịu đó sao?”

“Khụ khụ khụ, đó là… đó là… Khụ khụ… Ha ha ha ha…” – Ông ta cười đến nỗi đôi mắt hoa đào híp lại thành một đường, trộm ngắm bóng dáng đầu thẳng lưng cao đầy chính trực kia, thanh âm trầm tới không thể thấp hơn: “Ha ha ha ha… Chữ Phương đại nhân viết rất đẹp đó.” Nói là thẹn thùng, không bằng nói thẳng ra là khoe khoang.

Lúc cùng nhau xếp hàng trên điện, Thần vương gia lặng lẽ kéo kéo tay áo Lục Hằng Tu: “Lục đại nhân, nếu đau quá thì cứ đi hỏi Phương đại nhân, ông ấy có vài mẹo nhỏ đó.” Cặp mắt đảo quanh eo của hắn.

Mặt Lục Hằng Tu phựt một tiếng đỏ bừng. Bên kia, hoàng đế ngồi trên long ỷ vẻ mặt buồn bực, trộm ở dưới ống tay áo xoa cổ tay đau nhức.

Trong triều không có đại sự gì, buổi lâm triều này không mặn không nhạt, ngay cả hai vị Sử các lão và Hoàng các lão cũng không mở miệng đấu đá câu nào. Quần thần cúi đầu, trộm nhón chân nhìn qua liếc lại hoàng đế thần tình ai oán cùng thừa tướng vẻ mặt lạnh lùng: “Hoàng thượng với Lục tướng gia rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Nghe nói là hôm qua bị triệu vào cung nghị sự.”

“À… Nhưng lúc trước mỗi khi bàn chuyện xong bộ dáng không giống như vầy… Hoàng thượng không phải đều rất vui vẻ sao?”

“Chuyện này, ai biết… Hình như tối hôm qua lại phải chép Đế sách thì phải?”

“Suỵt… Nói nhỏ thôi, đừng để hoàng thượng nghe thấy, năm mươi lần chép Đế sách bữa trước lão hủ còn chưa chép xong đâu.”

Lục Hằng Tu đứng trong hàng đệ nhất phẩm, sắp bóp nát hốt bản trong tay.

Thái hậu gần đây rất hào hứng, thường ngồi dưới giàn hoa trong ngự hoa viên thêu mẫu đơn. Qua mười ngày nửa tháng cực khổ lắm mới thêu xong nửa phiến lá. Mắt Thần vương gia dán chặt lên mảng trống trên tấm lụa, mở tròn mắt nhìn cả ngày, vỗ đùi một cái: “Rất đẹp! Nhìn chiếc lá này, màu sắc này, như phỉ như thúy, không nhìn kĩ còn tưởng đây là thật… Thật sống động! Nếu là ở ngoài cung thì danh hào thiên hạ đệ nhất tú nương nhất định sẽ thuộc về hoàng tẩu…”

Ba hoa thiên địa khoác lác đến trơn tru, thái hậu bị tâng bốc đến mặt mày hớn hở, Lục Hằng Tu đứng một bên trộm dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ, cũng may Thần vương gia ngài sinh ra trong gia đình đế vương, nếu là một quan lại tầm thường, chắc chắn sẽ là một đại gian thần a dua nịnh hót, khẩu phật tâm xà.

Đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe thái hậu hỏi: “Gần đây hoàng thượng có khỏe không?”

Lục Hằng Tu vội chắp tay trả lời: “Bệ hạ hết thảy đều mạnh khỏe.”

“Có ngoan ngoãn thượng triều không?” – Thái hậu lại hỏi, thuận tay hạ một mũi kim xuống lớp lụa, ưm… Thêu trật.

“Mỗi ngày đều thượng triều, chưa có ngày nào chậm trễ.” – Trong lòng tuy oán giận tên hoàng đế chơi bời lêu lổng kia nhưng ngoài miệng lúc nào cũng biện hộ cho y, thấy nụ cười có dụng ý xấu của Thần vương gia, Lục Hằng Tu càng khó trả lời.

“Có thượng triều là tốt rồi. Hai ngày trước y còn đến thỉnh an ai gia, cầu xin ai gia nói một tiếng với Lục thừa tướng, có thể cho phép y không thượng triều một ngày không. Ha ha… Đầu xuân, mùa xuân ăn chơi mùa thu lười biếng, ai gia thấy y sáng sớm không chịu rời giường, cứ như trẻ con!” – Bà lại đâm một kim xuống, lời nói dù chậm rãi, đường may cũng không chút sai lệch, chớp mắt đã may xong nửa phần lá còn thiếu: “Y tốt xấu gì cũng là vua một nước, làm sao có cái đạo lý không rời giường nổi thì sẽ bãi triều chứ. Sau này còn phải làm phiền Lục thừa tướng nghiêm khắc đốc thúc… Miễn cho y vô duyên vô cớ bị bách quan chê cười.”

Lục Hằng Tu cúi đầu liên tục nói vâng, thái hậu ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy hai đứa bé đang chạy tới, một đứa là tiểu thái tử Ninh Hoài Ưu, đứa kia thì không biết là ai, hai đứa trẻ cùng nhau đi đến, một đường vui cười đùa giỡn, có vẻ thân thiết.

“Đó là hài tử nhà ai?” – Thái hậu chỉ tay, nheo mắt muốn nhìn cho rõ: “Nhìn rất quen mặt, là tiểu thư phủ Thừa tướng ư?”

“Đó là đại chất tử của thần.” – Lục Hằng Tu bẩm báo.

Lại là Lục gia… Tiếng cười của bọn trẻ vờn quanh, bàn tay cầm kim của thái hậu khẽ run lên, sợi chỉ tinh tế đứt phựt.

“Sắc mặt hoàng tẩu không tốt lắm.” – Thần vương gia bước lên trước đỡ bà.

Nữ nhân sắc mặt tái nhợt quay đầu lại, giọng nói nghẹn ngào: “Mệnh ai gia thật khổ…”

Nửa đêm, Thừa tướng phủ, thư phòng.

Lục Hằng Tu đọc sách trước ngọn đèn, trong ngoài Thừa tướng phủ cảnh vật an bình. Cửa phòng nửa khép nửa mở bị đẩy ra, hoàng đế mặc thường phục tựa bên khung cửa, trên mặt bày ra đủ loại ủy khuất: “Trẫm triệu ngươi tiến cung, ái khanh dám cả gan kháng mệnh!”

“Trong triều gần đây vô sự, có rất ít tấu chương, không biết bệ hạ khó nghĩ chuyện gì?” – Lục Hằng Tu buông sách nghiêm trang hỏi.

Ninh Hi Diệp dẩu môi không nói lời nào. Nghị sự, chăm sóc Hoàng các lão, Phương Tái Đạo biết cách ăn nói thông minh khôn khéo, hắn còn bận tâm gì đến hoàng đế này? Cái gọi là triệu thừa tướng một mình nghị sự, đơn giản… đơn giản chỉ là… Hoàng đế tâm không chí lớn liên tiếp không để vào mắt, đã nghĩ sẽ bảo vệ thừa tướng cứng nhắc bướng bỉnh của y cả đời, vậy mà trong hoàng thành tựa hồ việc nắm tay cùng nhau trò chuyện cũng trở thành một thứ xa xỉ, chỉ có thể nhân lúc nửa đêm không người, trèo qua đầu tường Thừa tướng phủ lấy tán gẫu làm an ủi. Như vậy không phải là tình nhân, mà là kẻ trộm.

“Bệ hạ, ngài là thiên tử, sao lại…” – Bất giác lại muốn giáo huấn y, người ngoài cửa lập tức bặm môi nhếch mày, vẻ mặt không kiên nhẫn. Thấy y phục đơn bạc của y nhẹ bay trong gió đêm, thở dài, Lục Hằng Tu bất đắc dĩ đứng dậy kéo y vào: “Mau vào phòng đi, ngoài cửa lạnh, coi chừng cảm lạnh.”

Ngón tay đan lấy ngón tay, một bên ấm áp một bên thấm hơi lạnh, đan vào nhau, sưởi ấm cho nhau. Lục Hằng Tu xoay người đóng cửa rồi quay đầu lại, khuôn mặt Ninh Hi Diệp càng phóng lớn hơn, tà khí trong đôi mắt phượng tràn ngập: “Ngươi…”

Lời nói chưa kịp thốt ra đã bị một cái ôm bao bọc, từ ngữ đều bị cuốn trôi, tất cả hơi ấm trên người dường như đều bị y hút đi.

“Tiểu Tu thật là dễ chịu.” – Ninh Hi Diệp ôm Lục Hằng Tu bùi ngùi cảm thán: “Trẫm đã nghĩ phải ôm lấy ngươi thật chặt.”

Lời nói người ấy luôn ôn nhu như thế, kề bên vành tai, hơi thở nóng hổi đều phả vào lỗ tai. “Tiểu Tu, ta thích ngươi”, “Tiểu Tu, ta muốn ở bên ngươi”, “Tiểu Tu, ta nghiêm túc đấy”… Qua bao năm tháng đằng đẳng, y luôn không ngại phiền hà theo sát mình hoặc nghiêm túc hoặc đùa vui, đường đường là cửu ngũ chí tôn, thân là đế vương lại hạ thấp bản thân trước mặt hắn, cam tâm tình nguyện, thử hỏi hắn làm sao có thể không cảm động, cũng chẳng biết từ khi nào đã bắt đầu quyến luyến những tình cảm ấm áp của y.

“Trẫm phải đi rồi, hồi cung chậm ngươi lại cằn nhằn nữa.” – Y lưu luyến buông tay, hơi ấm quanh thân dần dần bị gió đêm thổi bay.

Lục Hằng Tu lặng người nhìn Ninh Hi Diệp đi đến cửa, mở cửa phòng, trong bóng dáng ấy chất chứa sự cô đơn khó nói thành lời, ngẫm lại nụ cười của y, sự săn sóc của y, ủy khuất của y, chua xót dâng lên yết hầu. Được rồi, được rồi, chỉ làm thế này một lần này thôi… Duỗi tay ra, túm lấy ống tay áo của y, hạ dũng khí giương mắt nhìn y: “Bên ngoài gió lớn, ngươi… Đêm nay… Ở, ở lại đi…”

Giằng co, sau đó yên tĩnh, sau đó nữa ánh nến trong thư phòng Thừa tướng phủ cứ thế mà tắt.

Trong thư phòng tối đen, có người hỏi: “Tiểu Tu, ngươi ở lại với trẫm?”

Không tiếng đáp lại.

Y kiên trì không ngừng hỏi: “Tiểu Tu, trẫm cũng không được ôm ngươi?”

Vẫn không có tiếng nói chuyện, nhưng có thể nghe thấy tiếng soạt soạt soạt, như là tiếng quần áo rơi xuống nền đất.

Cuối cùng của cuối cùng, hoàng đế cảm thấy mỹ mãn nuốt nước bọt hỏi: “Tiểu Tu, trẫm ngày mai không thượng triều được không?”

“Không được.” – Thừa tướng trả lời không chút chần chừ.

“Tiểu Tu, lúc này không cần bất cận nhân tình như vầy… Trẫm sẽ không làm vậy đâu mà.” – Hoàng đế đành bất đắc dĩ kìm nén bực bội.

[64: Bất cận nhân tình: ko hợp tình người.]

Hoàng đế bướng bỉnh hình như quyết tâm muốn làm ầm lên, hai ba bữa nay không chịu vào triều, mấy tối liền đều kêu đau đầu, triệu vài thái y vào chẩn bệnh, mạch tượng lại bình thường đến không thể bình thường hơn, làm cho lão thái y sắp cáo lão hồi hương bị làm khổ đến nỗi ngã bệnh.

Khi lâm triều, vẻ mặt y cũng đầy vẻ không cam nguyện, nghe qua loa vài câu rồi kết thúc.

Thần vương gia trưng lên nụ cười không đứng đắn đi đến chỗ Lục Hằng Tu: “Lục thừa tướng, ngài nói bệ hạ vì sao lại huyên náo đến như vậy?” Đôi mắt hoa đào đảo quanh Lục Hằng Tu từ trên xuống dưới.

Lục Hằng Tu nói: “Vương gia, trên người thần có gì không ổn ư?”

Ông cười quở trách: “Tiểu vương nhìn thì có gì bất chính sao?”

Đây là đang làm rõ, hoàng đế nháo như vậy, Lục tướng gia, ngài nhất định không thể thoát khỏi liên can.

Hai ba nhóm quan lại đang tán gẫu hữu ý vô ý đều hướng về phía này, Hoàng các lão ho một tiếng, chậm rãi tách ra khỏi đám đông đi đến, cúi đầu, hạ giọng xuống nhỏ như tiếng trẻ con nói: “Chứ không phải là cãi nhau sao?”

“Nói mấy lời đại bất kính, nếu là bệ hạ… Khụ… Lục thừa tướng, ngài nhịn một chút…”

“Hoàng thượng quậy phá không thượng triều, nếu truyền ra ngoài sẽ làm dân chúng chê cười.”

“Nếu để ngoại tộc nghe thấy, cũng rất mất mặt…”

“Trước mắt thái tử còn nhỏ, qua hai năm nữa… Khụ khụ… Sẽ…”

Tại sao mỗi lần hoàng đế có việc gì thì mọi nghi ngờ đều đổ lên thân hắn? Việc hoàng đế làm ầm lên còn có thể do hắn – thừa tướng này xúi giục ư? Thừa tướng cần cù lần đầu tiên có loại xúc động dù đang ở trên triều nhưng lại muốn co chân bỏ chạy.

Thần vương gia phất phất quạt che trước mặt, nét mặt lộ vẻ thấu tình đạt lý: “Lục thừa tướng, bệ hạ muốn gây chuyện, quậy một hồi không phải là muốn cho ngài xem thôi ư?”

Những người khác đồng loạt xoay đầu sang chỗ khác làm bộ như không nghe thấy gì, Lục Hằng Tu hiếm khi lúng túng, mặt đỏ đến mang tai.

Hoàng đế trong ngự thư phòng thật ngoan ngoãn, vừa thấy Lục Hằng Tu vào cửa liền đem một chồng tấu sớ đặt gọn gàng lên thư trác. Bình thường thúc giục ba bốn lần mới có thể dỗ y phê vài cuốn, hôm nay lại tự giác phê chuẩn tấu chương của các bộ vừa nhận được trên triều, ngồi sau thư trác đã gọn gàng sạch sẽ cười lấy lòng hắn: “Tiểu Tu, hôm nay đến tìm trẫm bàn chuyện gì?” Hệt như con nít xin khen thưởng.

Lục Hằng Tu tiện tay mở một quyển ra xem, chữ viết nắn nót, thật rất dễ nhìn: “Tối hôm qua triệu thái y mấy lần?”

Ninh Hi Diệp nghiêng đầu, mở bàn tay ra đếm, Linh công công đứng bên cạnh mệt mỏi ngáp lên ngáp xuống, giơ bàn tay hướng về phía Lục Hằng Tu.

“Aiii… Năm lần… thì phải…” Hoàng đế không sợ trời không sợ đất chỉ sợ thừa tướng khởi binh vấn tội, cúi đầu, chỉ dám trộm nhìn lên.

Khó trách trên đường tới đây, vẻ mặt bọn cung nữ thái giám đều mệt mỏi, xem ra tối hôm qua huyên náo không nhỏ. Đường đường là thiên tử, cửu ngũ chí tôn, chỉ vì một chuyện thượng triều mà làm cho gà bay chó chạy, còn ra thể thống gì. Lục Hằng Tu hít một hơi, hỏi: “Bệ hạ thân thể không khỏe?”

Y cong môi, vẻ mặt ảo não: “Thái y không chẩn ra bệnh.” Giống như thái y mới là người sai.

Dần hồi tưởng lại, lúc trước đôi khi Ninh Hi Diệp cũng nhắc đến chuyện bãi triều, lần nào cũng cự tuyệt y. Lúc trước nữa, việc y ngồi lên ngôi hoàng đế tuy rằng hoang đường nhưng chưa lần nào chậm trễ, dạo gần đây mới bắt đầu làm loạn: “Thần cả gan, xin hỏi bệ hạ vì sao không muốn thượng triều?”

Ninh Hi Diệp ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lục Hằng Tu, bàn giấy to lớn ngăn cách hai người, cố gắng vươn tay ra nhưng không chạm được vào mặt hắn: “Đêm nay ngươi ở lại đây, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Đầu ngón tay y dừng trước mặt hắn, rất gần rất gần, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể chạm đến. Dưới ánh mắt dịu dàng như nước của hoàng đế, Lục Hằng Tu ngây ngẩn cả người.

Ngày hôm sau, các quần thần ngoài cửa cung đã hào hứng chờ đến buổi bãi triều này từ lâu, Thần vương gia đong đưa phiến quạt lặng lẽ kéo Linh công công sang một bên: “Lục thừa tướng? Ưm?”

Linh công công khép hai bàn tay thần bí cười: “Bệ hạ làm loạn, rốt cuộc không phải là muốn quản thúc Lục thừa tướng sao?”

“A…” – Cả hai nhìn cảnh tượng náo nhiệt trộm cười.

“Vẫn còn ngủ?”

“Chuyện này… Nô tài cũng không biết.”

Hoàng đế và thừa tướng không ở trong cung.

Trên thành lâu cao cao, cao cao, mặt trời ban mai nhô nửa vầng dương khỏi mặt đất, hào quang vạn trượng bao bọc hai bóng người thân mật tựa vào nhau.

“Tiểu Tu, trẫm vẫn muốn cùng ngươi ngắm mặt trời mọc.”

“Đồ ngốc.”

Hoàng đế này lúc bình thường luôn làm hắn dở khóc dở cười sao đột nhiên lại làm hắn bất ngờ đến vậy?

Sau đó của sau đó của sau đó, lúc gần hoàng hôn thị vệ tuần thành bắt được hai đứa nhóc trên thành lâu, tiểu thái tử Ninh Hoài Ưu và một đứa bé xa lạ.

Thái hậu híp mắt nhìn đứa bé mặc hồng y bên cạnh thái tử: “Đây là… thiếu gia của Lục gia?”

Lục Hằng Tu cúi người trả lời: “Đây là tiểu chất nữ của thần.”

Thái hậu thật cao hứng, thật cao hứng, thật cao hứng…– Hết –

Edit by Táo

Beta by Hasu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.