CHƯƠNG 7
Lần nào cũng chỉ là gian phòng đó, đi dọc theo hành lang, đến trước cửa thì dừng bước. Nữ nhân đầu đầy châu hoa cất giọng nói vói vào trong: “Vị công tử kia ơi, người tiếp ngài đã đến rồi, nhanh mở cửa đi!”
Lục Hằng Tu đứng trước cửa chăm chú lắng nghe tiếng động bên trong, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Cửa mở, ánh sáng lấp lánh như tuyết, tràn ra như nước.
“Đi vào đi!” Còn hơi do dự. Thình lình, sau lưng bị người ta đẩy một cái, thân thể lảo đảo bước vào phòng.
Không có những hình ảnh oanh oanh yến yến, trái ôm phải bế không thể chịu nổi như trong tưởng tượng, căn phòng to như vậy dường như không một bóng người, chỉ có một bức mành châu lay động phản chiếu ánh sáng.
“Ai?” – Thấp thoáng sau rèm có thể thấy một chiếc tháp quý phi, tiếng nói từ trên tháp truyền ra. Thong thả trầm thấp, phảng phất men say.
Chậm rãi đến gần bức mành, ánh sáng lấp lánh, không nhìn rõ những thứ đằng sau, đôi mắt nhìn về phía đối diện: “Thần, Lục Hằng Tu.”
“Lục khanh gia có việc muốn tấu?” – Ninh Hi Diệp lười nhác nằm trên tháp hỏi.
“Vâng.” – Lục Hằng Tu đáp.
“Chuyện gì?”
“Chuyện lập hậu.” – Không còn nghe thấy tiếng tim đập, cũng không còn thở gấp nữa, Lục Hằng Tu đứng trước bức mành châu thong thả nói.
“A?” – Ninh Hi Diệp nhíu mày, không nhanh không chậm với tay lấy bình rượu trên bàn tự rót cho mình một ly, giọng nói nhàn nhã hỏi: “Lục thừa tướng nghĩ trẫm nên lập vị giai lệ nào làm hậu?”
Mành châu vì hành động của Ninh Hi Diệp mà lay động, các hạt châu va vào nhau, dấy lên tiếng vang leng keng. Quang ảnh lay động, mơ hồ có thể thấy tư thế nhấc cao gối thư thái mà nằm của Ninh Hi Diệp ở đằng sau bức rèm. Lục Hằng Tu rũ mắt, chờ tiếng động dừng hẳn mới mở miệng: “Không ai thích hợp.”
“Thật không?” – Ninh Hi Diệp nhấc người, nghiền ngẫm rồi lại xoay xoay chung rượu trơn nhẵn trong tay: “Vì sao chứ?”
“Bệ hạ còn một lời thề ước chưa thực hiện.” – Lục Hằng Tu trầm giọng đáp.
“Có sao?” – Ninh Hi Diệp lại cúi người rót một chén rượu cho mình, đưa tới bên môi lần lữa không uống: “Sao trẫm không nhớ?”
“Thần còn nhớ.” – Năm đó trong bữa tiệc trừ tịch, đôi mắt cũng rạng rỡ như vậy, dùng ánh mắt của một đứa trẻ con nhìn y, vị tiểu hoàng tử mặc kim quan cẩm y tôn quý đến mức người khác không dám nhìn thẳng: “Năm ấy bệ hạ đã chấp nhận thệ ước.”
“Lời nói của tiểu hài tử làm sao có thể là thật?” – Môi không thể kiềm nén lộ ra nét cong, mỹ tửu trong chung tản ra hương thơm thoang thoảng.
“Vậy không thể là thật sao?” – Nhẹ nhàng ứng đối, Lục Hằng Tu tháo bình an kết bên hông xuống cầm trong tay vuốt nhẹ.
“Lục thừa tướng còn lý do nào khác không?” – Ninh Hi Diệp lại hỏi.
Lục Hằng Tu không nói, đưa bình an kết vào trong mành.
“Lục thừa tướng có ý gì?” – Ninh Hi Diệp cũng không đón lấy, ngón tay xoa lên bình an kết xanh biếc như mới, rồi từng chút từng chút từ đầu ngón tay bắt đầu mơn trớn lên bàn tay hắn.
“Thần là thật.” – Lục Hằng Tu cảm thấy tay y đang từ từ cầm tay mình: “Thần… vẫn rất chân thật.”
Độ cong bên môi lại kéo cao hơn nữa, Ninh Hi Diệp nắm tay hắn cười nói: “Đến lúc này còn tự xưng vi thần sao? Hoàng đế sao có thể lấy thần tử làm vợ?”
Lục Hằng Tu ngẩn ra, nụ cười chợt cứng lại: “Ngươi tin?”
“Ta vẫn luôn tin.” – Ngữ khí trở nên xảo trá, Ninh Hi Diệp ngẩng đầu cách bức mành châu nhìn về phía hắn: “Ta vẫn tin Tiểu Tu cũng thích ta.”
“…” – Vành mắt cay cay, Lục Hằng Tu nhỏ giọng nói: “Ta… Cho tới giờ ta cũng chưa từng nghĩ tới ngươi luôn vì ta… ta chưa bao giờ làm gì cho ngươi cả, dựa vào điều gì mà ngươi tin tưởng ta chứ?”
“Chỉ bằng việc ngươi tìm đến ta.” – Kéo hắn vào trong mành, Ninh Hi Diệp đáp lại ánh mắt tràn đầy áy náy của hắn: “Mỗi lần ta tới đây, một khúc hát, chỉ sau một khúc hát Tiểu Tu nhất định sẽ đứng bên ngoài gõ cửa.”
“Chỉ có lúc đó, Tiểu Tu mới không vì quốc sự mà tới gặp ta.” – Ninh Hi Diệp nâng mặt của hắn, tiếu dung dần dần trở nên cô tịch: “Thế nhưng lúc này đây… Hằng Tu, ta thực tức giận. Lúc thái hậu lấy tiên đế ra bức ta, Tiểu Tu cư nhiên chỉ quan tâm tới tên Tần Diệu Dương kia. Tiểu Tu, bản thân ta cũng không dám tin. Ta quỳ ở ngự thư phòng chờ ngươi, ngươi lại không đến. Ngươi có quan tâm không? Ta phải lập hậu, ngươi có để ý không?”
“Ta có lưu tâm.” – Lục Hằng Tu cúi người ôm y, thanh âm vì đau lòng mà nghẹn ngào: “Xin lỗi, là ta chỉ lo cho mình. Ta chưa từng nghĩ tới sự khó xử của ngươi. Nhưng mà, ta thật sự quan tâm.”
Một tay kéo hắn lại mạnh mẽ ôm lấy, Ninh Hi Diệp vỗ lưng hắn dịu dàng an ủi: “Không sao, ta đã biết. Ta hiện tại không phải vẫn quan tâm đến ngươi sao?”
Lục Hằng Tu không nói, nước mắt không thể kìm nén rơi xuống.
Ninh Hi Diệp cảm thấy đầu vai ướt ướt, tay chân luống cuống, vừa lau nước mắt cho hắn vừa giải thích: “Đừng, ngươi đừng khóc mà… Ta không phải cố ý muốn chọc ngươi khóc… Ta không có ý gì khác, là chủ ý của hoàng thúc…”
“Thần vương gia?” – Lục Hằng Tu nghi hoặc.
Ninh Hi Diệp thấy đã lộ chuyện, đành phải thành thật khai báo: “Là hoàng thúc tới khuyên ta. Hoàng thúc nói cứng rắn cũng không phải là biện pháp, rồi lại còn chuyện bên thái hậu vẫn chưa giải quyết. Không bằng, trước nên đồng ý cho các nàng tiến cung, chờ nhập cung rồi lại… Ta vốn không định nghe theo lời hoàng thúc, kết quả ngươi vì Tần Diệu Dương kia, ngay cả nhìn cũng không đến nhìn ta một cái, ta cứ như vậy… đồng ý. Ta, ta thật sự không nghĩ sẽ bức ngươi… Ta chỉ muốn biết Tiểu Tu rốt cuộc thích ta bao nhiêu. Ai kêu ngươi giấu kĩ như vậy, những lúc kia cũng không chịu nói…”
Trộm nhìn sắc mặt chuyển lạnh của Lục Hằng Tu lại vội vàng nói: “Nhưng mà bệnh của trẫm là thật, trẫm thật sự quỳ trước linh vị tiên đế đủ bảy ngày. Ngươi xem, đầu gối đến bây giờ vẫn còn rất sưng.”
Ngoài miệng nói là muốn hắn sờ đầu gối nhưng đó chỉ là mượn cớ nắm tay Lục Hằng Tu không buông.
Lục Hằng Tu mặc dù tức giận Thần vương gia và Ninh Hi Diệp cấu kết buộc hắn thổ lộ chân tâm nhưng hắn biết việc này xét đến cùng là do bản thân sai, chỉ cần nói thích là được, thế nhưng hắn lại làm tổn thương tình cảm chưa từng đắn đo của Ninh Hi Diệp. Rõ ràng là chuyện riêng của hai người, vậy mà phải làm phiền người khác tác hợp, trong lòng thấy xấu hổ và buồn bực.
Ninh Hi Diệp thấy hắn thuận theo, không cầm lòng tiến thêm một bước, cố ý ôm hắn nói: “Trẫm vẫn còn lo lắng mà.”
“Lo lắng cái gì?” – Lục Hằng Tu biết y không có ý tốt, thận trọng hỏi han.
Đuôi lông mày cong lên, Ninh Hi Diệp tiến đến gần mặt hắn, hơi thở cả hai vấn vít: “Tiểu Tu cũng chưa nói thích trẫm.”
“…”Mặt Lục Hằng Tu nóng như thiêu đốt, trực giác muốn xoay mặt trốn tránh nhưng cằm lại bị y giữ chặt, ánh mắt cuồng nhiệt gắt gao theo dõi hắn không tha.
Ninh Hi Diệp thấy khuôn mặt đỏ lên của hắn, càng hạ quyết tâm muốn bức hắn nói ra, lại càng không buông tha sắc mặt thay đổi dù chút ít của hắn.
Lục Hằng Tu mặt hồng lên, mấy lần lời nói đã tới bên miệng nhưng dù thế nào cũng không thốt nên lời.
“Không nói?” – Chân mày Ninh Hi Diệp thấp xuống, ôn nhu ôm lấy hắn, cằm đặt trên đầu vai hắn: “Quên đi, không sao, trẫm sẽ tiếp tục chờ.”
“Ta thích ngươi.” – Thanh âm rầu rĩ từ trong lòng truyền ra, rất nhỏ đến nỗi chỉ cần phân tâm một chút là sẽ bỏ qua.
Ninh Hi Diệp ngây ngẩn cả người, chân mày khóe miệng đều cứng đờ không biết nên làm ra biểu cảm gì.
Lục Hằng Tu từ trong lòng y ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng đờ đẫn của y: “Ta thích ngươi.”
Nhìn vào tròng mắt đen như mực của y lặp lại lần nữa. Vẻ từng trải, đoan chính trên khuôn mặt buông xuống, khóe miệng bắt chước bộ dáng của y nhếch lên, từng chữ từng nét, khuôn mặt đỏ bừng nói với y: “Ta thích ngươi.”
“Ha ha, ta đã nói với chính mình, nếu hôm nay Tiểu Tu còn tìm đến, Tiểu Tu chắc chắn rất thích ta.” – Vẻ mặt cứng đờ thay đổi, Ninh Hi Diệp cười đến thoải mái.
Chớp mắt một cái, thân thể Lục Hằng Tu đã bị đè xuống tháp, môi Ninh Hi Diệp kề sát, chuồn chuồn lướt nước từng chút từng chút hôn hắn. Đột nhiên buông ra, tạo một chút khoảng cách, mắt phượng hẹp dài, lóe lên ý bỡn cợt: “Nếu đã nói như vậy thì Tiểu Tu chủ động thân thiết với trẫm một chút đi. Á…”
Lục Hằng Tu mạnh mẽ đạp y một cước, y đau kêu một tiếng cũng không buông tay, áp lên đôi môi hồng nhạt của hắn cắn mút. Thấy không thể giãy dụa, cánh tay vòng qua cổ y ngượng ngùng đáp lại. Đổi lấy động tác y càng thêm càn quấy, y sam một kiện lại một kiện rời khỏi cơ thể rơi xuống mặt đất, thân thể trần trụi dây dưa cùng nhau hận không thể đem đối phương nuốt vào xương cốt.
“Ưm…” – Hạ thể bị y ngậm trong miệng, *** như từng đợt sóng đánh tới, Lục Hằng Tu gắt gao nắm lấy xiêm y dưới thân, nắm chặt rồi buông lỏng, dường như muốn thoát khỏi lại tựa hồ như muốn nhiều hơn.
Lúc rơi vào *** không thể thoát, Ninh Hi Diệp đột nhiên buông hắn ra, nhấc người lên từ trên nhìn xuống thân thể hắn vì bất chợt cô đơn mà vặn vẹo: “Tiểu Tu chính mình đến được không?”
Dứt lời, y kéo Lục Hằng Tu ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy hắn, cầm tay hắn bao trùm lên dục vọng đã muốn đứng thẳng của hắn.
“A…” – Tuy bị y kéo tay bắt làm nhưng ở trước mặt người khác lại tự an ủi bản thân như vậy vẫn khiến cho Lục Hằng Tu thẹn đến muốn chui xuống đất, xấu hổ và khoái cảm đan xen nhau, khoái cảm cấm kị từng đợt từ bụng dưới trào dâng, thần trí lúc nổi lúc chìm, hết thảy đều bị dục vọng chi phối…
“Lần sau Tiểu Tu lấy tay giúp trẫm làm được không?” – Sau khi mưa dứt mây tan, Ninh Hi Diệp liếm môi ý vẫn chưa đủ.
“Không thể.” – Lục Hằng Tu một mực từ chối.
“Tại sao không thể?” – Ninh Hi Diệp tự tin tràn đầy nói: “Vừa rồi Tiểu Tu không phải tự mình làm sao? Còn ngượng ngùng làm gì?”
Mặt Lục Hằng Tu lập tức đỏ bừng, thầm nghĩ còn không phải do ngươi. Một lần còn chưa đủ, người mỗi lần làm xương sống, hông với lưng ta đau nhức còn không phải là ngươi.
Ninh Hi Diệp thấy hắn e lệ, trong lòng rung động, không chịu nỗi nữa đẩy ngã hắn nói: “Không cần lần sau, lần này luôn đi.”
Tay lập tức bò lên khuôn ngực mảnh khảnh của hắn, trêu đùa hai khỏa tiểu châu sớm bị mút đến đỏ tươi.
Khi Lục Hằng Tu sắp chống cự không được, ngoài cửa lại vang lên thanh âm của Xuân Phong ma ma: “Ta nói Lục thừa tướng à, trời đã sáng, hai vị thượng triều canh mấy vậy?”
Chợt giật mình, ngay tức khắc mặc kệ cái gì xuân tình vẫn chưa, đẩy Ninh Hi Diệp xuống mở cửa sổ nhìn, phía xa mặt trời bắt đầu nhú lên, ánh ban mai đầy trời, trên con đường dưới lâu, quan kiệu các nhà đang vội vàng hướng vào cung.
Thầm kêu một tiếng “Không ổn”, hai người nhanh nhặt quần áo trên mặt đất mặc lại, vừa mở cửa đã gấp gáp chạy ra ngoài, Xuân Phong ma ma dù bận vẫn nhàn rỗi đẩy bàn tính đứng ở cửa: “Hai vị công tử, cho dù là trọ ở khách *** cũng phải trả tiền.”
Thò đầu liếc mắt vào phòng nhìn đến tháp quý phi đằng sau mành châu cùng chiếc bình sứ men xanh và mấy viên hạt châu không giống đồ trang sức cũng không giống đồ trang trí, đôi môi đỏ thắm càng cười đến quỷ dị: “Vả lại khách *** nào có mấy thứ kia, đúng không? Yên tâm, yên tâm, Xuân Phong ma ma ta rất hào phóng, hai vị đều là người quen, mấy thứ đã dùng qua kia ta sẽ không tính tiền. Tiền phòng, tiền rượu cùng tiền hai đêm Thúy Thúy nhà ta xướng tiểu khúc, tổng cộng là ngần này, trong nhị vị ai sẽ trả đây?
“Tiểu Tu…” – Ninh Hi Diệp kéo tay áo Lục Hằng Tu, đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Ta không mang tiền…”
Lục Hằng Tu nhìn y, cũng nhỏ giọng nói: “Ta cũng không mang tiền.”
Hai người đồng loạt nhìn Xuân Phong ma ma, nữ nhân mặt mày hớn hở lập tức thay đổi biểu cảm, cái miệng to đỏ chói như chậu máu mở ra khép lại: “Không mang tiền?”
Tiếng kêu sắc nhọn làm bảng hiệu ngoài lâu cũng bị chấn động đến lung lay.
Triều đình tuyển hiền tài, ba năm mở khoa thi một lần. Huống chi lần này chẳng những có thể công thành danh toại lại còn có mỹ nhân xinh đẹp như hoa, nhà cửa châu báu, sống sung túc, mặt như ngọc ngà một khi đỗ sẽ có tất cả. Chẳng trách nơi trường thi sĩ tử trong thiên hạ ai cũng thoăn thoắt múa bút thành văn, Tề Gia đứng ngoài trường thi khẩn trương đến nỗi tay đổ đầy mồ hôi, đi vòng vòng quanh gốc hòe già ngoài trường thi.“Cũng không phải ngươi khảo thí, ngươi gấp cái gì?” – Lục Hằng Kiệm bị hắn xoay tới xoay lui choáng váng đầu óc, chạy tới kéo hắn ngồi xuống ghế.
Tề Gia không để ý tới Hằng Kiệm, lo lắng hỏi Lục Hằng Tu ở bàn đối diện: “Lục đại nhân, lần này đề thế nào? Không khó chứ?”
Từ đầu cuộc thi đến giờ, Lục Hằng Tu đã bị cậu kéo lại hỏi hơn mười lần, có thể nhận ra bộ dạng lo âu bất an của cậu, chỉ đành nhẫn nại khuyên: “Đều là đề của các vị lão học sĩ Hàn lâm viện cho ra, mấy lần trước cũng là bọn họ ra đề, không khó. Tiểu Tề đại nhân không cần lo lắng. Nếu có chân tài thực học, nhất định có thể trúng.”
“Nhưng…” – Tề Gia vẫn không an tâm, nhìn nhìn bốn phía, hạ giọng nói: “Nghe nói, bao năm qua đều có thể đút lót cho quan chấm thi…”
“Ha…” – Lời còn chưa dứt, Ninh Hi Diệp đã cười lên, thanh điệu lạnh nhạt nói với Tề Gia: “Tề khanh gia ý nói trẫm chưa tận lực với giám khảo gian lận trong khoa khảo sao?”
Tề Gia tay run lên, nước trà trong chung hơn phân nửa văng ra ngoài: “Không, không phải… Không có, vi thần tuyệt đối không có ý này! Thần nói bậy…”
Thấy Ninh Hi Diệp vẫn chưa tin, vội rời khỏi chỗ ngồi muốn cúi lạy thỉnh tội, đến mức mặt đỏ bừng, mồ hôi thấm ướt tóc trên trán.
“Vậy sao?” – Ninh Hi Diệp còn muốn trêu đùa cậu, thấy Lục Hằng Tu liếc mình, chỉ đành hậm hực nói: “Vậy không có thì không có.”
“Đừng ăn hiếp Tiểu Tề.” – Lục Hằng Tu đứng lên đến nâng Tề Gia dậy, lúc đi qua Ninh Hi Diệp nhỏ tiếng răn dạy y.
Ninh Hi Diệp miệng hạ xuống, bỏ đi tâm tư vui đùa, còn thật sự trấn an Tề Gia: “Lần này là Đại lý tự Phương Tái Đạo đại nhân chủ chưởng giám thi, ngươi không tin người khác, chẳng lẽ lại không tin ngài ấy sao?”
Lục Hằng Tu và Lục Hằng kiệm ở một bên khuyên bảo, Tề Gia lúc này mới bình tĩnh một chút.
“Xem bộ dáng Tiểu Tề, người khảo thí là thân thích nhà ai?” – Lục Hằng Kiệm hỏi.
Mọi người cũng hiếu kì, nghĩ cậu là con trai độc nhất trong nhà, ngày thường cũng không nghe nhắc tới hảo bằng hữu nào, sao lại thân thiết với người đó như thế.
Tề Gia không ngờ Lục Hằng Kiệm lại hỏi như thế, ngẩn người một lát mới đáp quanh co: “Bằng… bằng hữu… thôi.”
“Chà? Bằng hữu à? Tên gì? Sau khi trở về trẫm sẽ cho quan chấm thi lưu ý tới.” – Ninh Hi Diệp vốn có ý tốt lại khiến cho Tề Gia càng lo lắng, ngẩng đầu lên biện giải: “Không… không cần! Không cần! Chỉ… chỉ là bằng hữu bình thường, huynh ấy…”
Nhìn thấy vẻ chăm chú lắng nghe của ba người, mới biết bản thân suýt nữa bị bọn họ lừa gạt, cũng không dám buồn bực, thở phào nhẹ nhõm nghiêm mặt nói: “Là một đồng môn cùng đọc sách ở học đường thôi.”
Lúc sau mặc cho ba người hỏi lại, không nói thêm câu nào.
Thiếu tướng quân Tần Diệu Dương thương thế lành hẳn, khí thế quân ta như sấm thắng liên tiếp mấy trận, Bắc Man sợ hãi hùng uy của ta, tự nguyện lui về phía bắc không dám xâm phạm nữa.
Tin chiến thắng truyền đến, quần thần mặt mày rạng rỡ, đồng loạt quỳ gối khẩn cầu Ninh Hi Diệp noi theo tiên đế năm xưa, xuất thành nghênh đón tướng sĩ chiến thắng trở về.
Ninh Hi Diệp long nhan mừng rỡ, chính miệng đáp ứng. Chờ đến lúc nghe Linh công công và Thần vương gia nhắc nhở, Tần lão nguyên soái phải ở Liêu Châu nấn ná mấy ngày, người dẫn quân về thành chính là Tần Diệu Dương, muốn đổi ý đã không còn kịp rồi.
“Trẫm không thể không đi ư?” – Trước khi lên long liễn, Ninh Hi Diệp vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi Lục Hằng Tu, trì hoãn không chịu khởi giá.
[35: Long liễn: xe dành cho vua.]
Lục Hằng Tu toàn thân mặc quan bào đỏ rực, đầu đội cao quan nhất phẩm thừa tướng, phong thái tuấn lãng, khí phách hiên ngang, nhìn y thì thào giả bộ mắt điếc tai ngơ, cầm hốt bản cất cao giọng nói: “Cung thỉnh bệ hạ khởi giá.” Ngầm bảo Linh công công nửa đẩy nửa đỡ mà đem hoàng đế không cam lòng nguyện ý nhét vào trong long liễn.
Nghi trượng dẫn đường, trống nhạc vang trời, hoàng đế ngồi trong long liễn vàng rực vẫn còn bực tức: “Dựa vào gì bắt trẫm đi tiếp tiểu tử kia chứ?”
Long liễn hạ xuống trước cổng thành, gió bắc cuồn cuộn, vạt áo tung bay, long kì bay phất phới. Quân sĩ sớm cung kính chờ dưới thành, cờ quạt hạ xuống, chiến giáp lẫm lẫm sinh quang, gươm bạc như tuyết. Đại tướng dẫn đầu khoác giáp bạc hông đeo trường kiếm, giữa hai chân là con chiến mã toàn thân đen như mực, đúng là Tần Diệu Dương thương thế đã lành lập chiến công hiển hách.
“Không phải nói là bị thương khó lòng qua khỏi à? Sao sinh khí dồi dào như vậy? Uổng phí nổi khổ tâm của trẫm, suốt đêm viết tế biểu cho hắn. Hứ…” – Ninh Hi Diệp đứng trên đầu tường thấp giọng lẩm bẩm.
[36: Tế biểu: giống văn tế.]
Lục Hằng Tu đứng sau y nghe xong, hung hăng nhéo tay y một cái: “Bệ hạ, nên xuống lầu tiếp Tần tướng quân.”
Người từ nhỏ đã không vừa mắt, đến lớn cũng không thấy điểm nào tốt.
Tướng quân giáp bạc xoay người xuống ngựa hô to: “Ngô hoàng vạn tuế.”
Đế vương mặc hoàng bào đứng trước mặt hắn không vội nói chuyện, chờ trong lòng cười đủ rồi mới chậm rì rì nói: “Tần tướng quân xin đứng lên.”
Chúng thần nịnh nọt tung hô: “Tần tướng quân thiếu niên anh hùng, thiên hạ sùng kính.”
Tần Diệu Dương xua tay nói không dám. Thẳng lưng đi tới trước Lục Hằng Tu, ánh mắt lại đắc ý liếc nhìn Ninh Hi Diệp bên cạnh hắn: “Khi bị thương nặng đã làm cho Hằng Tu lo lắng, từ nhỏ đến lớn vẫn là Hằng Tu quan tâm ta nhất.”
Thần vương gia thức thời ở bên cạnh cười gượng, cố tình kéo Tề Gia lại nói một câu: “Đúng vậy, hoàng thượng bị bệnh Lục thừa tướng cũng không lo lắng như thế đâu.”
Ninh Hi Diệp chỉ cười cười không nói lời nào, mọi người liền kéo Tề Gia lại nhất loạt ra một thân mồ hôi lạnh.
“Nguyệt thị tộc phía tây trước mặt thì nhã nhặn nhưng không ai biết chúng toan tính gì. Tần tướng quân thiếu niên đắc chí, đúng là lúc nên đền đáp triều đình, không bằng phái hắn đến phía tây trấn thủ hai năm, cứ như vậy đi, Nguyệt thị tộc nhất định rất sợ uy danh của Tần tướng quân, sẽ không dám có vọng tưởng gì.” Lúc trở về thành, vạn dân đầy phố, hoan hô rung trời, Ninh Hi Diệp nhân cơ hội này kéo Sử các lão qua thương lượng: “Việc này giao cho các lão đi làm. Ngày mai lâm triều, ngươi dâng tấu, trẫm phê chuẩn, để hắn ngày mốt rời đi, cứ như thế đi.”
Sử các lão miệng mở lớn muốn nói không được, có người đã thay ông nói: “Việc này không ổn, thỉnh bệ hạ suy xét lại.”
Ninh Hi Diệp quay đầu, Lục Hằng Tu mới vừa rồi còn cùng Phương Tái Đạo nói chuyện đang ở bên long liễn lạnh lùng cười với y.
“Trẫm đã nói… nói…” – Ninh Hi Diệp nhanh cười làm lành buông lỏng cổ tay Sử các lão. Đáng thương cho Nguyên lão ba đời là trọng thần trong triều đình, lại bị hoàng đế siết lấy cổ tay để lại một dấu hằn đỏ đỏ, ngay cả nơi kể khổ cũng không có.
Xuân Phong ma ma ở trước Xuân Phong Đắc Ý lâu phất khăn gọi: “Công tử ơi, xem tướng mạo đã biết ngài nhất định có thể đỗ rồi, vào đi, để ma ma được mời ngài uống một chén nữ nhi hồng, ngày khác tên đề bảng vàng lại động phòng hoa chúc…”
Mọi người khi rỗi rãi lại nghị luận xem trong mười hai vị thiên kim quan gia, vị nào có thể trúng tuyển, nhị thiếu phu nhân của Thừa tướng phủ lại không biết ở cửa hàng nào tiêu nhiều ít bạc, nghe nói Ninh Dao công chúa ngay cả đồ cưới cũng chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ ngày yết bảng sau đó cùng trạng nguyên lang tác thành một đoạn giai thoại nam tài nữ mạo.
Mẫu thân Ninh Dao công chúa – Vĩnh An công chúa – cũng không ít lần chạy vào trong cung, dò la các giám khảo xem đó là tài tử nào, là Bàng công tử phủ Quỳnh Châu từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh hay là Thẩm công tử nơi phủ Kinh Châu chữ viết tuyệt đẹp… Ở trước mặt thái hậu vui vẻ ríu rít, chuẩn bị đồ cưới cho Ninh Dao như thế nào, tổ chức yến tiệc như thế nào, một hộp trang sức đầy nhóc của hồi môn năm đó nàng xuất giá, là hoàng hậu của Thái Tổ hoàng đế truyền lại, bên trong còn có chiếc vòng long phượng mà tẩu tử năm đó tặng cho muội. A nha nha, thật sự là trai lớn không bám mẹ, gái lớn không thể giữ… Sang năm có thể ôm tiểu ngoại tôn trắng trắng mập mập…
Thái hậu ngồi một bên lẳng lặng nghe nàng khoe khoang, Vĩnh An công chúa vừa đi, đứng dậy khởi giá đến ngự thư phòng đem tức tối nghẹn đầy bụng khóc cho Ninh Hi Diệp nghe.
Vừa vặn Lục Hằng Tu cũng có ở đó, thái hậu như thấy được cứu tinh kéo hắn lại hết Lục thừa tướng ngắn lại đến Lục thừa tướng dài, muốn Lục Hằng Tu cùng bà khuyên bảo Ninh Hi Diệp. Nói đến chỗ đau lòng, cũng bất chấp dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ gì đó, bi thương nói với linh vị tiên đế trong ngự thư phòng bà thực có lỗi với liệt tổ liệt tông, trăm năm cơ nghiệp của Đại Ninh vương triều đành đứt đoạn trong tay bà, sau này không còn mặt mũi nào đi gặp tiên đế, vân vân.
Ninh Hi Diệp nghe bà nói cái này cái nọ nói đến thiên biến vạn biến, chán ngán quỳ đằng sau bà giả bộ thương tiếc: “Mẫu hậu bảo trọng… Hài nhi bất hiếu…”
Thái hậu cũng không để ý tới, cứ kéo Lục Hằng Tu nói: “Để cho thừa tướng đại nhân nói một câu công đạo đi.”
Lục Hằng Tu lường trước sẽ không thể thiếu mình, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Ninh Hi Diệp quỳ trên mặt đất nói: “Quốc mẫu sự tình trọng đại, nhất định phải thật thận trọng. Tiền triều từ thịnh mà suy, ngoại thích tham gia vào chính sự cũng là một trong những mầm tai hoạ. Vì vậy, thần thiết nghĩ không thể lỗ mãng. Vả lại, chư châu phía nam còn gặp nhiều tai họa, nhân dân phương bắc lại chịu nỗi khổ chiến loạn, lúc này đại hôn, không tránh khỏi có vẻ như là hoàng gia khoa trương, không biết khó khăn của dân chúng…”
Thái hậu vấp phải sự phản đối, bất đắc dĩ phải bãi giá hồi cung.
Lục Hằng Tu nắm tay Ninh Hi Diệp nâng y lên, mới phát giác tay y thấm đầy mồ hôi: “Ngươi sợ cái gì?”
“Ta sợ ngươi khuyên ta lập hậu.” – Ninh Hi Diệp thành thật đáp: “Thừa tướng của trẫm cho tới bây giờ đều đem trẫm đặt sau quốc sự.”
Lục Hằng Tu lúng túng, thả tay y nói: “Lúc này cũng vậy.”
“Lúc này cũng vậy sao?” – Ninh Hi Diệp đuổi theo hắn cười hỏi.
“Lúc này cũng vậy.”
“Ra là trẫm vẫn không quan trọng bằng quốc sự.” – Nhìn thấy thói quen vuốt ve bình an kết bên hông của hắn, Ninh Hi Diệp cười đến càng vui vẻ, làm như có thật nói: “Vậy lần tới nếu thái hậu lại phạt trẫm, chẳng lẽ trẫm phải gật đầu đồng ý ư?”
Quả nhiên, bàn tay đang nắm bình an kết của Lục Hằng Tu siết chặt hơn một chút, cắn răng nói: “Không cần.”
“Ha ha… Trẫm biết là không cần vậy mà.” – Đảo mắt, tiếu dung không có ý tốt hiện lên: “Vậy đồng ý cho trẫm phái Tần Diệu Dương tướng quân đến phía tây trấn thủ hai năm đi.”
“Không được!” – Lục Hằng Tu từ trước đến nay thống hận cái tính được voi đòi tiên của y.
“Không phải trẫm quan trọng hơn quốc sự sao?” – Ninh Hi Diệp vẫn không buông tha, lắc lắc tay áo Lục Hằng Tu nũng nịu: “Tiểu Tu…”
Biết y lại muốn làm nũng, Lục Hằng Tu kéo tay áo kiên quyết không chú ý tới.
Không nghe tiếng y tranh cãi ầm ĩ nữa, xoay người lại vừa thấy, Ninh Hi Diệp trong mắt đầy ai oán buồn khổ nhìn hắn.
Khẽ thở dài, Lục Hằng Tu khẩu khí mềm mại xuống: “Chỉ một chuyện này.”
Vẻ mặt ủ rũ lại sáng bừng, Ninh Hi Diệp ngầm suy tính: hiện tại là một chuyện, về sau sẽ có hai chuyện, ba chuyện, rất nhiều chuyện. Tần Diệu Dương, một ngày nào đó trẫm sẽ đem ngươi đuổi khỏi kinh thành!
Ánh mặt trời chầm chậm chiếu vào, dừng trên tiếu dung quỷ dị của y, Lục Hằng Tu lại thầm than thở.