Editor: Mạc Hề
Lâm Bách ngã ngồi dưới đất, gục đầu xuống nhìn nhìn phần bụng của mình nhô lên dưới ánh trăng đang động đậy, một lúc lồi lên lại lõm xuống, một cổ cảm giác kỳ dị lan khắp toàn thân. Lâm Bách cứng còng không giám động, cúi đầu nhìn bụng của mình, cả người sợ hãi khẽ phát run, tiểu tử này từ khi Lâm Bách tỉnh lại thì sau đó chính là cùng chung sinh mệnh với hắn, vật nhỏ cho tới bây giờ cũng chưa từng động qua, chỉ có Lâm Bách ngẫu nhiên thần kinh mới cùng tiểu tử kia nói vài câu, nhưng tiểu bất điểm này lại đột nhiên động lên.
Lâm Bách có chút sợ vật nhỏ này gặp chuyện không may, thanh âm run rẩy hướng về phía tiểu gia hỏa trong bụng kia lẩm bẩm: “ Tiểu gia hỏa, con làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không? Ân..”
Lâm Bách đương nhiên biết tiểu gia hỏa kia sẽ không đáp lại, vật nhỏ càng động càng lợi hại, một trận đau đớn từ dưới bụng lan ra, Lâm Bách không tự chủ được rên rỉ ra tiếng. Hắn ngồi dưới đất ôm bụng không dám động, tiểu gia hỏa kia giống như là đang cáu khỉnh, tinh lực dư thừa động không ngừng, thời gian không sai biệt lắm qua khoảng một nén nhang, vẫn không có chiều hướng muốn ngừng lại, Lâm Bách gấp gáp không thôi, nhưng cũng không dám đứng dậy, muốn cầu cứu nhưng mà vừa nhìn bốn phía lại một ai cũng không thấy, hơn nữa hắn cũng biết, hắn cho dù có van xin cầu cứu nhất định cũng không được giúp đỡ, hắn là quỷ, làm gì có người nào sẽ để ý tới hắn, cho dù hắn hiện hình, hoàng cung trọng địa chính mình thân phận bất minh bị người phát hiện, chỉ sợ e là liền bị xử quyết, tốt hơn chút chính là bị áp giải vào nhà giam, nào có người sẽ cứu hắn.
Lâm Bách ngồi dưới đất lòng nóng như lửa đốt, sốt ruột muốn biết vật nhỏ trong bụng có phải xảy ra chuyện rồi hay không, Lâm Bách đột nhiên linh cơ vừa động, đem lá bùa vẫn đặt ở trên người lấy xuống, nhìn một mạt ánh sáng bắn ra thẳng tắp, ở trong lòng âm thầm cầu nguyện hy vọng Dã Qủy vẫn chưa đi, hy vọng Dã Qủy có thể nhìn thấy thứ này mà đến tìm hắn.
Lâm Bách ngồi dưới đất, thân thể càng lúc càng cứng ngắt, tiểu gia hỏa trong bụng thì càng động dữ dội, Lâm Bách cẩn thận thả lỏng thân thể, cong người nằm nghiêng trên mặt đất….
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng tiểu gia hỏa trong bụng Lâm Bách vẫn là không một khắc nào yên tĩnh. Lâm Bách chờ thời gian từng giây từng phút trôi qua, chờ đợi luôn là khoảng thời gian dày vò nhất, nhưng mà Lâm Bách lại rất rõ ràng, hắn vẫn là hi vọng, cho dù Dã Qủy và Nhâm Lăng Thiên hiện tại đang ở nhà không có trong Hoàng cung, bọn họ trở lại tiểu viện phát hiện không thấy mình và Tiểu Đồng nhất định chỉ cần hỏi một câu với lão bá ở chuồng ngựa, liền có thể biết hắn ở đâu, trước khi trời hửng sáng bọn họ khẳng định sẽ tìm đến.
Lâm Bách cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa đang còn tác loạn trong bụng mình, bắt đầu giáo huấn vật nhỏ kia: “ Vật nhỏ, ta như thế nào cũng là cha con, con ngoan có được không, chờ Dã Qủy cữu phụ tới tìm cha, bằng không con ngoan ngoãn an tĩnh lại, cha mang con rời đi có được không…”
Nguyệt hắc phong cao, một kẻ dựng phu người không phải người quỷ không phải quỷ đang cuộn tròn co rút lại trong thạch đá lỡm chởm trong hoa viên, không khí kia có chút quỷ dị, có chút thê lương. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một thanh âm gầm nhẹ mang theo phẫn nộ cùng sợ hãi truyền tới: “ Lâm Bách!” Lâm Bách cả người chấn động, đột nhiên mở mắt, hắn thấy được người mà hắn đang chờ đợi,
“ Đại ca!” Lâm Bách thì thào gọi một tiếng, hai tay chống đất muốn đứng lên, nhưng mà tiểu gia hỏa trong bụng động quá lợi hại, Lâm Bách mới ngồi dậy liền ngã trở về trên mặt đất.
“ Lâm Bách!” Dã Qủy nhún người một cái nhào tới trước người Lâm Bách, đem Lâm Bách ôm vào trong ngực lo lắng nói: “ Lâm Bách làm sao vậy, nói ra xem?” Lâm Bách một tay nắm lấy vạt áo Dã Qủy một tay vuốt vuốt bụng vẫn đang không nhấp nhô, thanh âm run run nói: “ Đại ca, bụng!”
Dã Qủy nhìn về phía bụng Lâm Bách, bị một màn không ngừng lồi lên lõm xuống làm cho hoảng sợ một chút, cau mày ôm lấy Lâm Bách, một bên nhún người hướng về phía tia sáng bên kia lao đi, một bên an ủi Lâm Bách: “ Yên tâm, không sao rồi, đại ca mang ngươi đi tìm Hồn sư tiền bối.”
Lâm Bách nắm lấy y phục Dã Qủy gật đầu, đem mặt chôn ở trước ngực Dã Qủy, cảm giác nhẫn nại cái loại này rất đặc biệt, trừ bỏ tiểu gia hỏa trong bụng ầm ĩ khiến Lâm Bách không được yên lòng, ngoài ra ngực một trận rung động, Lâm Bách cũng không biết là còn có những thứ khác không thoải mái. Dã Qủy ôm Lâm Bách nhưng không ngừng phát run, lại không rõ tình hình Lâm Bách, vẻ mặt ngưng trọng, những đốt ngón tay trở nên trắng bệch, rõ ràng cho thấy hắn có bao nhiêu sốt ruột bao nhiêu lo lắng.
Lâm Bách bị Dã Qủy trực tiếp đưa đến Hồn sư phủ, Trác Kình Vân là một hồn sư, Hồn sư này là thuộc một chi nhánh của Thiên Tông. Tông sư Thiên Tông chính thống học chính là điều hòa âm dương, trợ giúp quân vương trị quốc, trong Thiên Tông còn có dược sư, chức vụ cơ bản của bọn họ chính là cứu người. Tục truyền Thiên Tông còn có một loại buôn bán đặc biệt, vả lại quy mô buôn bán mảy may không thể so sánh với Lăng Nhật Trang, mà tôn chỉ Hồn Tông còn là quan tâm giúp đỡ những cô hồn Dã Qủy lưu luyến ở thế gian như thế này. Tục truyền người ở Hồn tông và Vương gia ở đại phủ đều có giao tình, bởi vì bọn họ thông thường phải đem cô hồn dã quỷ, yêu ma quỷ quái áp giải đưa đến địa phủ để thẩm lý và phán xét.
Thiên Tông xuất hiện hai trăm năm trước, khi đó đúng là Tống quốc rất cường thịnh, thời điểm sắp sửa liên kết với ngũ quốc, khi đó Tống quốc người nắm quyền là Tôn nhi Hiếu Nhân Đế – Tống Nhung Chiến, ở dưới trướng Hiếu Nhân Đế – Tống Nhung Chiến chính là các thủ hạ có đủ loại kỳ nhân dị sĩ, tướng quân dũng mãnh thiện chiến, các mưu sĩ am hiểu diệu kế, các loại ám vệ ảnh vệ vân vân võ công cao cường. Nhưng mà Hiếu Nhân Đế lại cũng không có dã tâm xâm lược, ngược lại rất chú trọng thời kỳ cường thịnh mà mang theo rất nhiều gia tướng, người hầu cận, đi không để lại dấu vết. Sau đó vào năm thứ hai, Thiên Tông bình địa được dựng lên, năm năm sau vang danh khắp nơi, nguồn gốc trong đó không cần nói cũng biết.
Có người nói Hiếu Nhân Đế vốn là nghĩ muốn ngầm thôn tính ngũ quốc, để cho Tống quốc thống nhất thiên hạ, nhưng mà đã bị thượng giới cảm hóa, cho nên mới có Thiên Tông. Cũng có người nói là Hiếu Nhâm Đế nhân hậu, không đành lòng chiến tranh giẫm đạp lên nhau, cho nên sáng lập ra Thiên Tông, vậy trong đó ai đúng ai sai có thể dùng một câu khái quát như sau, đó chính là câu nói của Peter trong nguyên gốc Spiderman, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều.
Có lẽ có người sẽ tò mò, có phải có người nào đó nói với Hiếu Nhân Đế câu nói thành tựu của Spiderman…, coi như là có người nói, kia hiện tại cũng không phải là ở trong câu chuyện này.
Dã Qủy nhìn thân thể Lâm Bách đã khôi phục trên giường nhưng sắc mặt tái nhợt, mất đi ý thức, nhìn Trác Kình Vân lo lắng nói: “ Tiền bối, Lâm Bách hắn bị làm sao vậy?”
Trác Kình Vân sờ sờ cái cằm không râu của mình, nhìn phần bụng nhô lên của Lâm Bách nói: “ Hắn vừa rồi đi đâu, hồn phách thai nhi trong bụng trừ bỏ sinh hồn thì bán hồn đều đã quay về?”
“ Chuyện này, tiền bối, lời này của ngài là có ý gì?”
“ Lâm Bách vừa rồi đoán chừng đã tới gần thân thể của hắn trong vòng mười thước, hồn phách thai nhi còn sót lại bên trong thân thể bị Lâm Bách hấp thu vào trong hồn thể, vậy cho nên thân thể thai nhi chống đỡ không được chuyện ly hồn nên động thai khí, hồn thể Lâm Bách cũng bởi vì chống đỡ không được sinh hồn có dương khí nặng nhất, linh thể chấn động, hiện tại…”
“ Hiện tại thế nào?” Những lời nói của Trác Kình Vân người khác nghe xong có lẽ là không hiểu ra sao, nhưng mà Dã Qủy biết rõ sự ảo diệu giũa nhân – thần – quỷ, nghe được như vậy, trong lòng đã có cân nhắc.
Trác Kình Vân đột nhiên dừng lại lời nói, Dã Qủy chỉ cảm thấy linh hồn chấn động, sống không thể lưu luyến, nếu mà hắn thật sự, Dã Qủy tình nguyện để mình sa vào, quỷ cũng không cần làm…
Trác Kình Vân thấy Dã Qủy nhìn Lâm Bách với vẻ mặt khổ đại cừu thâm[1], vội đứng dậy mở miệng: “ Dã Qủy ngươi bình tĩnh một chút đừng vội, Lâm Bách bây giờ nhất thời nữa khắc sẽ không bị hồn phi phách tán, chẳng qua là phải nếm chút khổ sở, hơn nữa đối với thân thể thương tổn cũng thật lớn, chỉ sợ cuối cùng cho dù các ngươi có tìm được thân thể Lâm Bách, cũng không thể tìm được hồn phách của hắn quay về…”
[1] Khổ cừu đại thâm: ý chỉ mối thù sâu nặng
“ Tiền bối!” Dã Qủy kích động đánh gãy lời nói của Trác Kình Vân: “ Ta không hiểu cái đó và việc hiện tại trực tiếp khiến cho Lâm Bách hồn phi phách tán có cái gì khác nhau, bảo ta như thế nào an tâm đây. Ta, ta muốn dẫn hắn quay trở lại địa phủ, tìm Diêm Vương và Phán quan.” Dứt lời, xông lên trước ôm lấy Lâm Bách.
“ Khoan đã! Dã Qủy cũng đã nói ngươi bình tĩnh một chút, ngươi hiện tại cho dù mang Lâm Bách đi, hắn bây giờ trên người toàn thân đều là dương khí cũng không thể tiến vào Phong Đô thành để vào được địa phủ. Ngươi hãy nghe ta nói xong đã, lão nhân ta còn có biện pháp có thể dùng vào việc cấp bách nhất thời, chính là…”
“ Tiền bối thiết nghĩ không cần ấp úng, xin mời cho vãn bối biết làm sao mới có thể cứu được Lâm Bách, cho dù là bằng bất cứ giá nào ta cũng sẽ không do dự.”