Dựng Quỷ - Cha Ta Không Phải Người

Chương 51: Chương 51: Rung chuyển




Nghe tiếng gầm nhẹ trung khí mười phần, nam nhân đi tới cửa tiểu viện, ngạc nhiên sững sờ một lát, thoải mái cười, nghiêng đầu đối người bên cạnh nói: “Chúng ta không cần tiến vào, đi về nghỉ thôi.”

Người bị ôm lấy vẫn không yên lòng lắc đầu, giơ ngón tay lên hướng gian nhà ô ô kêu nhỏ.

Nam nhân minh bạch ý tứ của cậu, khẽ cười vỗ vỗ đôi vai gầy gò của cậu, “Yên tâm đi, bọn họ khẳng định đã không sao, trời chiều rồi ta mệt mỏi quá, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi, được chứ? Ta muốn tắm rồi.”

Cậu nghe nam nhân nói, sắc mặt một trận ửng đỏ, lắp bắp cúi đầu, rốt cuộc đồng ý. Nam nhân mang theo một tia bĩ bĩ nở nụ cười một chút, vòng qua vai cậu, hai người xoay người hướng phía lúc nãy đến ly khai tiểu viện. Trong phòng ngọn nến đang cháy, ngọn lửa chập chờn mở ra một không khí ái muội (MEO: chém đẹp…).

Dã Quỷ nhìn hai gò má cùng khóe miệng Lâm Bách gần trong gang tấc, dáng vẻ bị y tình mê mị hoặc, ánh mắt mê hoặc, kềm nén không được sự vọng động của mình nữa, áp môi xuống hung hăng hôn một trận, mới không khỏi thì thầm nói với Lâm Bách một câu, “Tiểu yêu tinh, thật là một tiểu yêu tinh…”

Dã Quỷ quỳ ngồi nhìn Lâm Bách dưới thân, mắt nhìn xuống hắn, một lát đem tay nhẹ nhàng khoát lên bụng Lâm Bách đang ngày càng lớn hơn trước, cung kính cúi người ở bụng dưới Lâm Bách hạ xuống ấn ký, nhìn Lâm Bách vung lên khóe môi, không cần dùng bất kì lời nói nào, chỉ cần hành động như vậy của Dã Quỷ, cũng đã nói cho Lâm Bách biết ý nghĩ trong lòng của y, y không quan tâm, là thật không quan tâm, nếu như có thể, y nguyện ý nhìn đứa bé này sinh ra, nguyện ý nuôi hắn nên người, nhưng là có thể sao.

Dã Quỷ nghĩ vậy trong lòng nhất thời trống rỗng, một tay đưa về phía nơi tư mật của Lâm Bách, tay kia quấn lên tiểu Trụ (MEO: đỏ mặt ing~~~) nhỏ bé và yếu ớt của Lâm Bách, nhẹ nhàng chuyển động, dùng ngón cái chạm đến thịt non phía trước đang từ từ ló ra, nhìn Lâm Bách bất lực hai tay nắm chặt sàng đan, Dã Quỷ thân thể cũng bị châm lửa. Cảm giác được thứ trong tay đang ngày càng lớn lên và cứng rắn, Lâm bách hừ nhẹ một tiếng, bạch trọc từ lỏ nhỏ chảy ra.

Dã Quỷ cũng nhẫn nại không được nữa, buông lỏng tay đang nắm chồi (MEO: lại là cái đó đó ing~~) của Lâm Bách, đỡ phân thân của mình cho vào nơi tư mật của Lâm Bách, dũng đạo không ngừng co rút, hắn lại không ngừng ra ra vào vào, nhìn Lâm Bách bất lực giữa trùng kích của mình mà lay động, Dã Quỷ ôm lấy Lâm Bách, đem thân thể Lâm Bách hãm vào trong ngực, mặc dù bụng Lâm Bách tựa hồ trở ngại hai người tới gần, nhưng là bọn hắn ôm lại dị thường chặt chẽ, đã nghĩ nguyên bản chính là hai cực âm dương nên hợp làm một…

Dã Quỷ đã được Lâm Bách lượng thứ, không như hai lần trước điên cuồng, mang theo vị đạo nồng đậm vui sướng, Lâm Bách dựa ở trong lòng Dã Quỷ hoàn an tĩnh tựa ở trong lòng Dã Quỷ, an tĩnh hưởng thụ thời khắc này rất ngạc nhiên, Lâm Bách nghĩ hắn hình như càng ngày càng thích tên quỷ trước mắt này, thế nhưng hắn cũng biết hai người bọn họ sau này, chính là hắn hiện tại vô pháp suy nghĩ, cho nên Lâm Bách cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không dám tưởng, chỉ cần như vậy, chỉ cần như vậy có thể để cho hắn cảm thụ thời gian thư thái này, lâu một chút là tốt rồi, hắn thật hy vọng thời gian có thể dừng vào giờ khắc này, thế nhưng hắn biết không có khả năng…

Dã Quỷ ôm lấy Lâm Bách, y đối hắn hiện tại hiểu rõ như vậy, làm sao sẽ nhìn không ra Lâm Bách bất an, thế nhưng y cũng không thể đối với những thứ này biểu đạt cái gì, giải thích cái gì, bởi vì đứng ở trước mặt một mảnh đen kịt sương mù dày đặc, y có thể làm chỉ là đi về phía trước, dù là đi hướng hủy diệt cũng không thể dừng lại, thế nhưng y sẽ để cho Lâm Bách đi ở phía sau y, bởi vì ngay trước lúc y gặp phải hủy diệt, y có thể đẩy hắn ra sau lưng, hi sinh bản thân cũng không hề gì.

Chẳng biết bao lâu, Lâm Bách cõi lòng đầy tâm sự, ngủ thiếp đi, Dã Quỷ ôm lấy hắn, tay vỗ trên người hắn như hống tiểu hài tử, không ngừng vỗ nhẹ, còn đang suy nghĩ hắn là của mình, kỳ thực vừa rồi Dã Quỷ nghe xong Lâm Bách nói ra một phen tiền căn hậu quả, trong lòng cũng có mấy phần buồn lo vô cớ, đứa bé này chắc là của vua Tống, nếu như y còn sống, y và Lâm Bách có lẽ sẽ vì hài tử này sinh ra mà bị chia rẽ, bởi vì khi đó y đối Lâm Bách yêu là bá đạo cầm giữ, giữ lấy, mà bây giờ lúc sinh tử luân hồi, lòng của Dã Quỷ cũng thay đổi, đôi mắt y trước người vợ yêu đến cốt tủy này, bao dung hắn tất cả, coi như là trải qua nhiều chuyện giờ động lại là sự bao dung mềm mại (MEO: em chém chém….).

Dã Quỷ cười khổ một cái nghĩ, mình bây giờ thương hắn như thế sợ rằng loại vết tích sâu đậm này khắc vào linh hồn, sẽ không biến mất theo thời gian, coi như là chuyển thế, tiếp qua đời đời kiếp kiếp, y có lẽ cũng sẽ nhớ kỹ người này đi Dã Quỷ nghĩ như vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, chuyển thế nói dễ vậy sao, tương lai của y đã đã định trước sẽ ngây ngô tại địa phủ làm quỷ soa quỷ tướng đời đời kiếp kiếp, chờ có một ngày đứng trong hàng ngũ thần tiên, đối với người bình thường mà nói đứng hàng ngũ thần tiên tuyệt đối là một chuyện tốt đến không thể nào tốt hơn được, thế nhưng đối với Dã Quỷ, chưa trải qua chưa biết nhưng nói tốt thì chưa chắc đã tốt (MEO: chém trái cây nhập ~~).

Một đêm trôi qua, triều đình trong vòng nội chiến, vẫn đang như trước, bình loạn đại quân đã đi biên cương, tục ngữ nói tam quân không nhúc nhích lương thảo đi đầu, thế nhưng lúc này đây ba mươi vạn đại quân mã của vị đại tương quan kia, ba ngày trước đã nhổ trại đi biên cương, nhưng lương thực đến bây giờ còn chưa được gom góp, bệ hạ quốc khố thiếu hụt, các nơi quan viên trọng yếu người chết thì chết, kẻ chạy đã chạy, sung quân thì sung quân, bị bắt bị nắm, quân phí các nơi một mảnh hỗn loạn, quân phí từ chỗ nào gom góp a.

Triều đình trên dưới nhân tâm lay động, hoàng đế hôm qua đã hướng thiên tông xin giúp đỡ, thiên tông không cự tuyệt, thế nhưng hợp lý hợp tình hồi âm, lại làm cho vua Tống càng thêm hết đường xoay sở, bởi vì lão tông sư để cho hắn đi tìm Lăng Nhật trang, tìm tân trang chủ, đó là một nhánh thủ hạ có tiền nhất của thiên tông, là người có tiền nhất thiên hạ, cũng là người duy nhất có thể giúp hắn trong thiên hạ này.

Vua Tống và tiền trang chủ thế nào, người khác không biết thế nhưng trong lòng của hắn đều biết, nhưng quốc gia làm trọng, việc tư vi khinh (MEO: tức là việc tư thì nên coi nhẹ), vua Tống cắn răng, giậm chân một cái, viết một phong thơ ném cho quốc sư, quốc sư cam tâm tình nguyện làm một người đưa tin, ra khỏi hoàng cung, an vị trên kiệu đi Lăng Nhật trang.

Bên trong Lăng Nhật trang, Lăng Nhật trang trang chủ đem mật thất dưới đất mở ra, hai người ngồi chung một bàn, chánh vị nhìn như không có ai, thực tế lại ngồi một vị quỷ tướng người khác nhìn không thấy, không phải ai khác chính là người bây giờ đối với bên ngoài tự xưng Dã Quỷ, Lăng Nhật trang tiền trang chủ.

Mỗ thiên sư ngồi nghiêm chỉnh, giơ tay lên sờ sờ chén trà ven bàn, nhìn nước trong chén tạo nên gợn sóng, thanh âm thản nhiên nói: “Các ngươi nếu đã thân mật như thế, ta cũng không thể ngăn cản, ta sẽ không giúp ca ta, ta cũng sẽ không giúp các ngươi, thân phận của ta rất khó xử, chỉ có thể làm đưa ra chủ ý.”

“Sư huynh ta minh bạch ý tứ của huynh, việc này phiền phức huynh, sư phụ chưa nói không thể, vậy phỏng chừng đã định trước rồi, bệ hạ cũng như ngôi vị hoàng đế này, đã định trước không thể nào ổn định, sư huynh huynh vạn sự cẩn thận, hắn không phải là người lương thiện gì.”

“Hắn là đại ca của ta hắn sẽ không hại ta, ” quốc sư Tống Trác khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía bên kia Dã Quỷ, “Nếu triều đình rung chuyển, hậu quả ngươi có bao giờ nghĩ tới, nếu như làm cho bá tánh rơi vào cảnh khốn khổ, lòng ngươi có thể an sao, dù cho ngươi không còn là con người.”

“Ta chỉ là cùng vua Tống ngầm đấu đá, cùng người khác không quan hệ.” Dã Quỷ vẫn luôn khoanh hai tay trước ngực nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt ra, ngẩng đầu trong mắt không có bất luận ý tứ gì nhìn về phía Tống Trác, “Chuyện của ta và Lâm Bách, ta sẽ làm cho hắn trả giá thật lớn, vô luận ta phải trả giá cái gì, ta đã là một hồn phách không thể luân hồi, ta, còn sợ cái gì.”

Dã Quỷ nói rất bình tĩnh, hầu như không chút phập phồng, nhưng người nghe đều kinh hãi, bọn họ đều là người ở trên núi tu hành nhiều năm, có thể bị một câu nói làm kinh hãi, sợ rằng suốt đời cũng sẽ không có mấy lần.

Tống Trác nghe Dã Quỷ nói, tuy rẳng nghĩ không quan tâm đến, nhưng nhớ tới người đại ca có ý tốt chiếu cố cho hắn, lại vẫn là không nhịn được mở miệng, “Giả quyết ân oán lúc này e là không thích hợp…”

“Sư huynh, huynh cần phải đi, huynh đã đến quá lâu rồi, miễn cho có người nghi ngờ, ngày mai ta sẽ đúng hẹn tiến cung.” Lăng Thiên đột nhiên mở miệng cắt đứt lời nói của Tống Trác, đứng dậy làm dáng tiễn khách. Tống Trác sửng sốt một chút không nói thêm nữa, trực tiếp đứng dậy theo Lăng Thiên cùng nhau đi ra ngoài.

Sư huynh đệ đứng ở dưới thanh thiên bạch nhật, Lăng Thiên nhìn trời xanh mây trắng, lạnh nhạt mở miệng, “Sư huynh, đây hết thảy tuy rằng đều chưa ổn định, thế nhưng sư phụ không ngăn cản, liền chứng minh đây hết thảy cùng việc đã định trước không có gì khác nhau. Sư huynh, huynh không giúp được hắn, hơn nữa huynh cũng không thể giúp hắn, đây là chính hắn tạo nghiệt, hắn nhất định phải trả hết.”

Tống Trác lắc đầu, “Tuy rằng ta và hắn đã lâu không gặp, thế nhưng ta biết hắn không phải là người xấu, hắn vẫn như xưa, chỉ là đứng ở một vị trí cao hơn, hắn bị hạn chế, chọn lầm đường.”

Lăng Thiên như trước nhìn chằm chằm trời xanh mây trắng, buồn bã nói: “Sư huynh, huynh xem một chút chuyện trong ngoài triều đình vài ngày nay, huynh cần phải biết, hắn không thích hợp làm một hoàng đế, tầm nhìn hạn hẹp…” Lăng Thiên nói không khỏi lắc đầu, nếu như lại để cho người kia ngồi ở ngôi vị hoàng đế, nước Tống sẽ nhanh suy vong, lời này của Lăng Thiên đều không phải không có lửa thì sao có khói, ngoại trừ chuyện lần này, thiên tông hàng năm giúp nước Tống giải quyết sự tình, từ từ gia tăng, đã đủ để chứng minh vị hoàng đế nước Tống này, rất không xứng …

Tống Trác cúi đầu nhìn bàn chân, “Vua cha ta chỉ có hắn và ta, năm đó ta sinh ra liền yếu ớt, nếu không có lên núi, sợ rằng không sống tới hiện tại, vị trí hoàng đế ban đầu chỉ có thể là hắn…”

Tống Trác nói rồi ngừng một chút, quay đầu nhìn về phía Lăng Thiên, “Vô luận như thế nào, đừng thương tổn tính mạng hắn.”

“Ta đây không thể bảo đảm, đại ca ta bị hắn hại thành như bây giờ, Lâm Bách và đứa bé kia cũng không người không quỷ, hắn làm cái gì ta cũng không thể ngăn cản, ta chỉ phải giúp hắn.” Lăng Thiên nhìn sư huynh sắc mặt ngưng trọng, còn bồi thêm một câu, “Nhưng nếu như mạng hắn không nên tuyệt, ta sẽ khuyên ca ta…”

“Ừ, ” Tống Trác gật đầu, thở dài ra một hơi, nói một tiếng: “Cảm tạ.” Dứt lời đi nhanh hướng phía ngoài phủ.

Lăng Thiên nhìn bóng lưng sư huynh đi xa, thở dài, xoay người khi thấy Dã Quỷ đứng chắp tay đứng ở chính giữa thư phòng nhìn hắn, Lăng Thiên có chút chột dạ kêu một tiếng, “Đại ca.”

Dã Quỷ gật đầu, đi tới bên cạnh Nhâm Lăng Thiên, không vui không giận, “Ta đêm nay liền tiến cung, ngươi đêm nay đến nơi tập hợp tạm trú một chuyến, ta giúp ngươi hẹn mấy ám đà đại chưởng quỹ, đều là bộ hạ cũ của phụ thân, không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn ngươi cùng bọn họ gặp mặt một lần. Ngày mai ta sẽ ở trong hoàng cung chờ ngươi.”

“Ca, huynh…” Dã Quỷ ngẩng đầu, cắt đứt lời nói của Lăng Thiên, “Đừng hỏi, ta phải đi gặp cố nhân.”

“Hảo ta không hỏi, huynh luôn luôn có lí do của huynh, ta không quản được huynh.” Lăng Thiên bất mãn nói một câu, cùng lão ca nhà mình lên tiếng chào, xoay người liền đi xa.

Dã Quỷ sờ sờ cằm, sắc mặt âm trầm phi thân ly khai, liền trực tiếp ra khỏi sân.

Hai người đều ly khai, một thân bạch y mang thai quỷ, từ chỗ chân tường lung lay đi ra, vuốt cằm nói thầm, “Vào hoàng cung, người quen, có chuyện…”

Con quỷ kia lần này thần thần bí bí mặc dù biết tên kia là bởi vì chuyện của mình mà vội vàng, thế nhưng mỗ quỷ lại còn âm thầm ra quyết định, ngày mai phải nhanh chân đến xem, đối với quan hệ thân mật của y cùng mình bây giờ mỗ quỷ còn có chuyện gì lừa gạt mình, rất không thoải mái, mặc dù có điểm bụng dạ hẹp hòi, thế nhưng không thể không phòng nhân chi tâm a, để tránh người nào đó trèo tường, Lâm Bách quyết định lần này cần theo đuôi, xem thật kỹ một chút người quen trong cung của hắn là ai.

Tối hôm đó, Lâm Bách tựa ở trong lòng Dã Quỷ, cùng Dã Quỷ xem sổ sách, nhớ tới hoàng cung không khỏi nghĩ đến hài tử bị mình làm cho bể đầu chảy máu, nghi ngờ mở miệng, “Đại ca huynh nói, tiểu hài tử có đúng hay không có thể thấy quỷ?”

“Có thể” Dã Quỷ cau mày ở trên sổ sách tìm một chút, cục nợ này có chuyện, nhẹ giọng nói: “Có không ít hài tử đều cất giữ linh khí, không bị tục trần nhiễm, mắt minh tâm lượng là có thể thấy, nghĩ xem Tiểu Đồng đến bây giờ đều có thể thấy ta cùng huynh, chính là có nguyên nhân này, như Lăng Thiên bọn họ có thể thấy quỷ, có một bộ phận nguyên nhân là bởi vì bảo vệ được sự thanh liêm trời sinh, cũng có một bộ phận tu hành là bởi vì tu luyện Thiên Môn võ công và đạo thuật.”

“Nga, nguyên lai là như vậy, khó trách…” Lâm Bách gật đầu, nhẹ giọng nói một câu.

“Ừ? Thảo nào cái gì?” Dã Quỷ nghe hắn nói nhỏ, trong lòng cảnh giác buông bút xuống, nhìn Lâm Bách, “Có phải là có chuyện gì gạt ta hay không?”

Lâm Bách nhìn Dã Quỷ ánh mắt sắc bén, rụt cổ một cái, “Đừng nhìn ta kì quái như Sấm nhân (MEO: là gì aaaaa..) vậy chứ!”

Dã Quỷ híp mắt nắm cằm Lâm Bách, “Sấm nhân, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, có đúng hay không có cái gì gạt ta, không nói còn có canh sấm nhân.”

Lâm Bách nhìn ánh mắt nheo lại của nam nhân, chỉ cảm thấy có một cổ khí âm tà chợt nổi lên, làm sao dám không nói, không giữ lại chút nào đem những gì còn nhớ về đứa bé kia đều nói ra.

Dã Quỷ nghe xong thần sắc có chút mất tự nhiên, nói với Lâm Bách một câu, lần sau đừng có chạy lung tung, rồi tiếp tục bắt đầu tính sổ sách.

Lâm Bách bĩu môi, trong lòng nói: Có chạy hay không, chân là của chính ta, huynh làm sao quản được, huynh quản được sao…

Ngoài cửa sổ đầy sao củng nguyệt, hết thảy đều cùng thường ngày không có gì khác nhau, trong phòng ngủ đèn tắt, hai con quỷ theo lệ cũ ngủ chung giấc trên giường, mặc dù con kia không cần ngủ, mấy ngày nay cũng có thói quen ở bên người con không phải người không phải quỷ cùng nhau nằm xuống, nhưng hơn phân nửa thời gian là nhìn mặt của con quỷ bên người này, từ đêm tối đến ban ngày, một lần đều đem Lâm Bách nhìn đến xấu hổ, Lâm Bách hỏi hắn, chung quy nhìn ta không chán sao. Dã Quỷ ôm hắn, buồn nôn nói, không chán, làm sao sẽ chán, nếu như có thể y nguyện ý nhìn hắn cả đời, nhìn thời gian ở trên mặt hắn từng chút để lại dấu vết…

Lời của Dã Quỷ nghe vào trong tai đúng là buồn nôn, thế nhưng trong lòng Lâm Bách biết, Dã Quỷ nói ra lời này thì lòng bất đắc dĩ, nếu như có thể, quyết định số phận hắn và Dã Quỷ mà nói, chỉ có thể là nếu như…

Mặc dù bọn hắn cũng không nói, thế nhưng Lâm Bách và Dã Quỷ đều rất quý trọng mỗi ngày thời gian có thể rúc vào nhau và gặp nhau, thế nhưng ngày hôm nay cả hai đều có điểm không yên lòng, tựa hồ là lãng phí ngày tốt này, Lâm Bách thật sớm bắt đầu giả bộ ngủ trước, mỗ nam quỷ không cần ngủ cùng hắn nằm cùng một chỗ, Lâm Bách làm bộ giả bộ ngủ, Dã Quỷ có tâm sự cũng không nhìn ra dị trạng, cảm giác người bên mình này đã ngủ say, đêm không trăng không gió xuống giường, bay ra khỏi gian nhà, Lâm Bách tỉnh lại sau khi người rời khỏi không lâu sau đó, cũng lén lén lút lút đứng dậy, đuổi theo mỗ quỷ hướng phía hoàng cung phiêu tới, Lâm Bách đi nửa canh giờ tới ngoại vi hoàng cung, chán chết mà ở trong hoàng cung lung lay một vòng, không tìm được Dã Quỷ, lại tìm được tiểu bằng hữu lần trước gặp phải, Lâm Bách do dự một chút, trò đùa quái đản trong lòng dần hiện ra, phụ hoàng của hắn thật đáng ghét. Ở tại trong hoàng cung tiểu bằng hữu nhất định là con hắn, Lâm Bách đầu óc xấu xa quyết định, đi dọa dọa tiểu bằng hữu, cấp vua Tống tên kia thêm điểm nhiễu loạn, oa ha ha ha, nhớ tới Lâm Bách cũng rất xấu xa nha…

Nghĩ đến liền muốn thực hiện, Lâm Bách không nói hai lời trực tiếp xuyên tường đi vào phòng ngủ của tiểu tử kia.

Trong phòng đốt một cây nến, ánh nến chập chờn, chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của tiểu tử kia, thật xinh đẹp, lúc Lâm Bách ở trong lòng ca ngợi, trong lòng không khỏi câm giận, hài tử tốt như vậy, cha thế nào hỗn đản như vậy, thực sự là lãng phí, không biết tiểu nhân nhi khả ái này lớn lên có giống cái đồ hỗn đản kia hay không nữa.

Càng xem tiểu gia hỏa này càng thấy khả ái, Lâm Bách tâm hoa nộ phóng a, có ý niệm muốn hái hoa trong đầu, đem lệnh bài từ trong túi lấy ra nắm trong tay, nhìn thân thể biến thành máu thịt, Lâm Bách vươn tay hướng phía khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của nhân nhi sờ soạng, da thật là trơn a, hảo hảo sờ, Lâm Bách lần mò đi vào, tay kia không chỉ thế còn sờ đến trên bụng của mình, không biết cục cưng của mình sau này có thể hay không, cũng đáng yêu như vậy, Lâm Bách lần đầu tiên đối hình dạng hài tử có sự chờ mong, mặc dù đối với phụ thân của hài tử, đến tột cùng là người nào chính hắn cũng không nhớ rõ, thế nhưng hắn mong muốn hài tử khỏe mạnh, có thể cùng tên tiểu tử trước mắt này khả ái như nhau…

Lâm Bách đang chuyên chú nghĩ, tiểu nam hài bị mỗ quỷ quấy rầy, đột nhiên mở mắt, Lâm Bách cảm giác được hơi thở của tiểu nam hài biến hóa, quay đầu liền thấy một đôi mắt trong veo như nước, đang nhìn hắn, Lâm Bách kinh ngạc một chút, nhanh chóng rút tay trở về, mất tự nhiên nhìn tiểu nam hài, tiểu nam hài từ trên giường ngồi dậy, một người một quỷ, một lớn một nhỏ, bốn mắt nhìn nhau, tình tự của tiểu nam hài bắt đầu biến hóa, trong mắt lóe lên chút quang mang.

Lâm Bách nhìn ánh mắt của tiểu tử kia, bởi vì quan hệ đến độ lớn của góc nhìn, hắn cũng không nhìn thấy tiểu nam hài trong mắt dị quang, theo bản năng rụt cổ một cái, ngực cảm thấy có cái gì rất không đúng, rõ ràng trong cặp mắt kia tựa hồ có sự kích động hắn xem không hiểu, lúc tay của Lâm Bách không chính xác là nên đi hay là nên ở lại, tiểu nam hài đột nhiên động, làm Lâm Bách trở tay không kịp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.