Editor: Mạc Hề
Lâm Bách và Dã Qủy chạy hết ba ngày đường, rốt cuộc cũng đi tới Thiên Tông Sơn, nhưng mà bọn hắn còn chưa kịp lên tới đỉnh núi thì gặp phải một cái phiền phức lớn. Đụng phải một con Hồn Thú nuốt hồn hút phách trong truyền thuyết, Dã Qủy vốn muốn tránh đi, nhưng là có những sự việc sự vật ta càng muốn tránh thì lại càng tránh không khỏi. Dã Qủy và Lâm Bách không ngờ trên đường lên núi lại cùng với con Hồn Thú kia gặp lại nhau. Hồn thú kia có kĩ năng gì Dã Qủy không biết, sắp sửa trốn đi lại bị Hồn Thú tấn công giữ cho đứng yên tại chổ. Dã Qủy bất đắc dĩ buộc phải dùng đến lệnh bài mà Diêm Vương tặng, hóa thành hình người, giải trừ định thân đem Lâm Bách bị Hồn Thú cuốn lấy cứu về. Hồn Thú lại bị chọc cho tức giận, nó một lần nữa biến hóa, làm cho Dã Qủy rối loạn luống cuống chân tay, chỉ có thể hi sinh bản thân để Lâm Bách chạy trước. Hắn nói cho Lâm Bách kêu Lâm Bách chạy thẳng về hướng tây, Lâm Bách bị ném đi rất xa nhưng rất nhanh liền quay trở lại.
Lúc Lâm Bách trở lại thì tình hình chiến đấu đã thay đổi, lúc đầu Dã Qủy vốn là nắm vật nhỏ bằng hai tay, vì đẩy Lâm Bách ra nên rút một tay, tiểu quái thú hình con nhím kia cũng nhân cơ hội này, tung mình nhào vào trên cánh tay của Dã Quỷ. Cánh tay Dã Quỷ bị những thứ lông kia đâm vào máu tươi chảy đầm đìa, Dã Quỷ đau đớn hét to một tiếng, giơ cánh tay lên hướng mặt đất đập xuống, đem vật nhỏ từ trên cánh tay mình vứt xuống.
Hồn thú kia cả người bị Dã Qủy như vậy quăng lên, nện vào trên một cái cây, lông trên người nó đem thân cây đâm thủng vô số lổ, bản thân thì bị dính lại ở trên thân cây. Dã Qủy dùng bao nhiêu sức lực quăng nó ra không cần nói cũng biết. Lông trên người tiểu quái thú đâm xuống không phải một đoạn mà là hãm sâu vô trong thân cây, như vậy cũng thấy được mức độ cứng rắn của bộ lông.
Tiểu quái thú một lần nữa dính ở trên thân cây, bốn chân nó đạp loạn xa gào khóc, muốn từ trên thân cây thoát ra.
Dã Qủy hung hăng trừng mắt nhìn con “ Nhím “ đang dính ở trên cây, rồi quay đầu tìm kiếm Lâm Bách, thấy Lâm Bách nằm sấp trên mặt đất, trên mặt không còn một chút máu, ngũ quan vặn vẹo, lập tức nhận thấy có điều gì đó không đúng. Đang muốn xoay người chạy tới chổ Lâm Bách, thì con tiểu quái vật kia phù phù một tiếng từ trên thân cây tuột xuống đất, làm cho một trận bụi mù mịt nổi lên. Dã Qủy cũng dừng bước nhìn chằm chằm con tiểu quái thú, nó một thân chật vật đầy phẩn nộ hướng về phía Dã Qủy gào thét.
Lông trên người tiểu quái thú toàn bộ dựng thẳng hết lên, tạo thành một quả cầu từ trên thân cây lăn xuống, không, là lao xuống, giống như một cái vỏ rùa lật ngửa lại, bốn chân xù lông ngửa chổng vó lên trời đá loạn xạ. Dã Qủy nhìn bộ dáng con nhím con kia mà buồn cười, nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Lâm Bách cũng tưởng rằng con tiểu Hồn thú kia không tấn công nữa, hai tay chống trên mặt đất muốn đứng lên, nhưng bàn tay không có một chút sức lực nào. Một cơn đau đớn tập kích, Lâm Bách kêu lên một tiếng rồi ngã lại trên mặt đất.
“ Lâm Bách” Dã Qủy nhìn thấy dị trạng của Lâm Bách, xoay người chạy đến chổ hắn.
Một tiếng gào thét đinh tai nhức óc, phá vỡ chốn núi rừng yên tĩnh, trong tiếng gào thét, tiểu hồn thú kia bay lên không trung xoay ngược người lại hướng về phía trước mặt Dã Qủy bổ nhào tới.
Dã Qủy bị tiếng gào thét bất thình lình làm cho phân tâm, lúc giơ tay phải lên cản lại thì đã muộn, cái thứ hình tròn kia đã muốn ở ngay trước mắt. Âm thanh tuyệt vọng của Lâm Bách vang lên ngay bên tai, trái tim trong thân thể của Dã Qủy vừa mới sống lại chợt đau xót dữ dội, vô lực nhắm mắt lại, cuối cùng hắn cũng không thể giúp đỡ được Lâm Bách. Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, nước mắt đó chứa đựng nổi tuyệt vọng và những nổi tiếc hận khác.
Ngay tại thời điểm Lâm Bách và Dã Qủy đều tuyệt vọng, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, thanh âm kia làm cho cả người Dã Qủy chấn động. Lúc mở mắt ra đập vào mắt là hình ảnh con nhím kia đã muốn biến thành thú ngoan lông mềm mại, đang đứng bên chân của một thiếu niên mặc đạo bào. Con thú kia trên mặt đều là bộ dạng chột dạ cùng lấy lòng, nhút nhát, hoàn toàn không còn dáng vẻ hung ác như vừa rồi.
Thiếu niên đạo sĩ kia mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, giữa mi tâm toát lên một cổ chính khí nghiêm nghị, khí chất không chổ nào là không hơn người. Giờ phút này thiếu niên chỉ lẳng lặng đứng yên ở đó, cùng đối mặt với…. Dã Qủy, trên mặt không có một chút biểu tình dư thừa nào. Cặp mắt nhỏ kia như để lộ ra nội tâm của hắn. Dã Qủy cũng nhìn thiếu niên, thật lâu sau khóe miệng mới lộ ra một nụ cười khổ, hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Bách ngã trên mặt đất đã hoàn toàn mất đi ý thức, mới mở miệng cảm khái một câu: “ Thật không nghĩ tới, chúng ta, cư nhiên, lại gặp mặt!”.
“ Ta cũng không nghĩ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, gặp lại ngươi.” Thiếu niên nhìn Dã Qủy, hai người rõ ràng là quen biết nhau, nhưng cũng không mấy thân thiện, trong giọng nói lại tràn đầy vẻ lạnh lùng.
“ Kinh ngạc sao?.” Dã Qủy nhíu mày bỡn cợt.
“ Ngươi không nên xuất hiện ở chổ này”, Thiếu niên lắc đầu, nói: “ Nghiệp chướng của ngươi còn chưa hết”.
“ Ta đây cũng biết.” Dã Qủy nghe thiếu niên nói những lời này xong, vẻ bỡn cợt trên mặt cũng không còn, chỉ hờ hững đáp: “ Ta là tới tìm sư phụ của ngươi”.
“ Sư phụ ta?”. Thiếu niên cau mày nhìn Dã Qủy, “ Vì cái gì? Ngươi chẳng lẽ còn chưa từ bỏ ý định, ngươi đã chết. Chuyện ở dương gian đã không còn quan hệ gì tới ngươi, không nên…..”
“ Lần này ta đến không phải là vì bản thân.” Dã Qủy quay đầu nhìn Lâm Bách, “ Là vì hắn…”
Thiếu niên theo tầm mắt của Dã Qủy nhìn về phía Lâm Bách, sắc mặt chợt biến đổi, lắc mình một cái đã đi tới trước người Lâm Bách. Cúi người xuống, chỉ nhìn thoáng qua Lâm Bách nhưng cũng đã rõ được phần nào tình hình. Ngẩng đầu nhìn Dã Qủy, “ Hắn còn chưa có chết, như thế nào lại….”
“ Đây chính là mục đích ta tới đây”, Dã Qủy không biết từ khi nào đã đi tới trước người thiếu niên, cúi xuống ôm Lâm Bách từ trên mặt đất lên, “ Mang ta lên núi, thời gian của hắn không còn nhiều lắm….”
“ Được.” Thiếu niên trả lời dứt khoát, không nói thêm lời nào liền đứng lên, xoay người hướng trên núi mà đi, con tiểu Hồn thú kia cũng đi theo bên người. Dã Qủy nhìn thoáng qua Lâm Bách đã bất tỉnh, khẽ thở dài một tiếng, liền đuổi kịp cước bộ của thiếu niên, cùng hắn đi sóng vai, khẽ quay đầu nhìn vật nhỏ trên đất, hỏi thiếu niên, “ Làm sao ngươi biết ta đang ở đây?.”
“ Nghiệp chướng này là do ta nuôi, ta nghe được âm thanh của nó. Biết nghiệp chướng này khẳng định lại….”
“ Ngươi như thế nào lại nuôi một con quái vật?” Dã Qủy lớn tiếng cắt ngang lời nói của thiếu niên.
Tiểu thú ngoan ngoãn đi theo bên người thiếu niên, nghe được Dã Qủy nói hai chữ quái vật, cực kỳ khó chịu nhe răng nhếch miệng muốn bổ nhào về phía trước. Bị thiếu niên trừng mắt mới chịu cuối đầu xuống, thiếu niên quay lại nói với Dã Qủy: “ Từ trước đến nay, nó ở trên núi này đã nhận thức được ta, ta liền nuôi nó.”
“ Nó là do ngươi nuôi, ngươi là chủ nhân thì phải phụ trách những hậu quả của nó gây ra”, Dã Qủy nhìn thiếu niên, lại nhìn nhìn Lâm Bách đang ôm trên tay, liền đưa cánh tay đầy máu của mình ra “ Ngươi xem đi, ngươi xem tay của ta đây này, còn có mặt của ta nữa này, toàn bộ đều đã hốc hác hết rồi này.” Dã Qủy tạc mao hướng về phía thiếu niên kêu loạn, hoàn toàn không còn bộ dạng thanh cao như vừa rồi, cả người giống như một tên vô lại.
Thiếu niên liên tục tránh đi, né tránh bàn tay của Dã Qủy, khinh thường liếc mắt nhìn Dã Qủy một cái, lắc đầu nói: “ Mỗi lần gặp ngươi, tâm của ta cũng đều không giữ được, ngươi thật là một….” Thiếu niên ngậm miệng lại không đem hai chữ sau nói ra.
“ Mầm tai họa..” Dã Qủy cười xấu xa nói: “ Ta biết ngươi nói không được, nên ta nói giúp ngươi.”
Dã Qủy bày ra một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, tiếp tục hướng trên người thiếu niên cọ cọ: “ Ngươi a~, phải phụ trách ta, nhanh nhanh chữa thương cho tay của ta.”
Thiếu niên chợt lui về phía sau, tránh cho đạo bào trên người không bị vấy bẩn, “ Ngươi là quỷ, một hồi tới nơi rồi, thân thể sẽ không còn, chữa trị làm cái gì.”
“ Ta mặc kệ, ngươi nhanh lên, một hồi ta đi lên sẽ gặp sư phụ của ngươi, quỷ cũng có tôn nghiêm nha, ngươi thì biết cái gì.” Dã Qủy tiếp tục hướng trên người thiếu niên mà cọ cọ.
“ Được rồi, được rồi, ta chữa trị, ngươi đừng có hướng trên người ta mà cọ cọ nữa.” Thiếu niên thỏa hiệp, hắn nâng tay lên, trong miệng niệm chú ngữ, một mạt bạch quang ( luồng ánh sáng trắng) lướt đến trên tay, cánh tay và mặt Dã Qủy. Đợi cho bạch quang biến mất, miệng vết thương trên tay và mặt đều không còn nữa.
Dã Qủy nhìn vết thương trên tay, còn có vết máu trên quần áo cũng đều biến mất, giờ mới vừa lòng gật đầu, cũng không còn coi thường thiếu niên. Khóe miệng giật giật, cười thúc giục: “ Đi nhanh, đi nhanh, mau lên núi.”
Đường lên núi vẫn còn rất dài, Dã Qủy dường như rất hưng phấn khi gặp được người quen là vị thiếu niên này. Trên đường đi luôn lãi nhãi không ngừng, hết trò chuyện đến trêu chọc vị thiếu niên kia, rồi đột nhiên hỏi một câu như vậy: “ Ngươi vì sao lại không hỏi ta, vì cái gì lại quay về.”
“ Ta là người xuất gia, đối với thế sự không có hứng thú.” Dã Qủy nghe thiếu niên nói, vẻ mặt đầy tiếc hận đem chuyện của Lâm Bách kể hơn phân nữa, thời điểm thiếu niên nghe đến say mê thì đột nhiên nói: “ Ta vốn nghĩ muốn nói cho ngươi nghe, nhưng là ngươi đối với thế sự không có hứng thú, nên ta sẽ không nói….”
Lời này vừa thốt ra, khuôn mặt lãnh đạm của thiếu niên trở nên vặn vẹo, hắn cố nén xúc động nghĩ muốn đem Dã Qủy hành hung một trận. Tiếp tục đi về phía trước.
Dã Qủy hình như là rất thích nhìn xem bộ dáng kinh ngạc của thiếu niên, đứng ở một bên ha ha cười thật lớn, cười đến sáng khoái bấc diệc nhạc hồ. Khi tinh thần thiếu niên gần như là sụp đổ, hai người rốt cuộc cũng đi tới đỉnh núi Thiên Tông Sơn. Khi đến trước cửa lớn Thiên Tông, địa vị của thiếu niên ở trong Thiên Tông tựa hồ rất lớn, liền trực tiếp mang theo Dã Qủy đi tới đại điện Thiên Tông mà không bị những người đứng canh ở cửa chặn lại.
“ Sư phụ của ta ở bên trong.” Thiếu biên đứng ở trước cửa đại điện nhìn Dã Qủy. Trong giọng nói có thể nghe ra một loại cảm giác bi thương, không nỡ. Dã Qủy trên mặt còn mang theo ý cười, nhìn thiếu niên gật đầu, giống như là cái gì cũng đều không nhận thấy, cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào đại điện…
Nhìn theo bóng dáng Dã Qủy, vị thiếu niên vẫn luôn không đặt tất cả mọi thứ vào trong mắt, lại một lần nữa biến hóa xuất hiện cảm xúc. Người trong Thiên Tông tu hành chính là tâm, bước quan trọng nhất khi mới nhập môn chính là không vương vấn thế tục, nhìn thẳng chúng sinh, đối với hết thảy tất cả mọi thứ đều cố gắng giữ lòng thanh tịnh, vô dục vô cầu, vô bi vô lụy, đây cũng chính là tâm mà thiếu niên đã nói.
Dã Qủy lại có thể dễ dàng làm cho thiếu niên dao động, hai người bọ họ rốt cuộc là có quan hệ gì…..
Nữa canh giờ sau…
Dã Qủy ôm Lâm Bách vẫn còn đang hôn mê đi ra, nhìn thiếu niên nở nụ cười, “ Sư phụ ngươi gọi ngươi, nhanh đi, ta ở đây chờ ngươi….”
Thiếu niên nhìn Dã Qủy, miệng giật giật muốn nói rồi lại thôi, xoay người đi vào đại điện. Dã Qủy không quay đầu lại nhìn thiếu niên, đi thẳng về phía trước vài bước, đứng ở dưới bóng mát bên cạnh mái hiên, đưa bàn tay ra cảm thụ ánh nắng mặt trời ấm áp, rồi lại nhìn bóng dáng của mình trên mặt đất, dưới ánh nắng mặt trời dần dần biến mất. Khi không còn cảm giác độ ấm mặt trời nữa mới đem tầm mắt chuyển đến trên khuôn mặt Lâm Bách, mang theo một loại si mê nhìn khuôn mặt kia trở nên trong suốt, nói từng chữ từng chữ: “ Vì ngươi mọi thứ đều đáng giá….”