Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 2: Chương 2: Bóng ma lúc nửa đêm (1)




Rõ ràng là 12 giờ trưa, ánh mặt trời chiếu rọi chói chang bên ngoài, mà trong phòng lại lạnh lẽo như nhà xác.

Ninh Tiêu ngồi trên ghế, mà người vừa ngồi xuống đối diện với cậu, là hai viên cảnh sát.

“Những điều vừa nãy tôi nói cậu đã hiểu chưa?” Đối phương hỏi.

Ninh Tiêu gật đầu.

“Bây giờ cậu có thể gọi luật sư bào chữa cho mình.” Viên cảnh sát nọ dùng giọng nghiêm túc nói: “Trước khi chính thức chuyển giao cho bên công tố, chúng tôi có thể cho cậu gặp luật sư biện hộ. Cậu cũng có thể yêu cầu...”

“Không có, không cần.” Ninh Tiêu ngắt lời hắn, “Tôi tự làm được.”

“Cậu bắt buộc phải có luật sư!” Viên cảnh sát đối diện rất mất bình tĩnh, “Nghe đây cậu trai trẻ, cậu có hiểu không đấy? Đây là thủ tục, thân là một nghi phạm có thể bị phán án tử hình thì đấy là quyền lợi của cậu. Nếu không thì cậu nghĩ chẳng lẽ chúng tôi rảnh rỗi tìm chuyện làm...”

“Tôi đã nói là không cần.”

Ninh Tiêu lại ngắt lời hắn, còn đang thưởng thức biểu cảm mất kiên nhẫn vì mình của đối phương. “Theo như các người nói, trước khi có kết luận của vụ án này thì tôi có thể sẽ bị tử hình, cũng có thể hoàn toàn vô tội. Sở dĩ bây giờ tôi chịu phí thời gian ăn trưa của mình để ngoan ngoãn ngồi đây, không phải là để tìm luật sư ủy thác theo sự sắp xếp của các người, mà là vì muốn chứng minh sự trong sạch của mình.”

Ninh Tiêu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, 12 giờ 11 phút, sắp quá thời gian ăn trưa của cậu rồi. Điều này làm cho tâm trạng của cậu rất tệ, giọng điệu cũng có vẻ khó chịu.

“Trước khi chắc chắn tôi là tội phạm tử hình thì ít nhất các người phải cho tôi biết tôi bị nghi ngờ giết ai. Còn nữa, cảnh sát, sáng nay khi các người đến nhà bắt tôi, hình như không hề đưa ra bất kỳ văn bản bắt giữ nào. Thủ tục của các người có hợp pháp không đấy?”

Ninh Tiêu lại nhìn đồng hồ, “Cuối cùng, bây giờ là giờ ăn trưa, tôi yêu cầu được ăn cơm, nếu không thì tôi sẽ khiếu nại các người ngược đãi nghi phạm đấy.”

Cậu quay đầu lại, cười với hai viên cảnh sát đang trợn mắt há hốc miệng trước mặt.

“Cho nên là, bữa trưa của tôi đâu?”

“Mẹ nó.”

Viên cảnh sát nọ trố mắt vài giây, mắng thầm, lúc này hắn mới kịp nhận ra lần này mình động phải gai nhọn rồi. Hắn liếc nhìn đồng nghiệp một cái, viên cảnh sát hơi lùn hơn gật nhẹ đầu, đẩy cửa đi ra ngoài. Hắn mới vừa ra ngoài thì gặp một người khác --- một người đàn ông khoác áo blouse trắng đeo mắt kính.

“Tình hình trong đó sao rồi?”

Viên cảnh sát hơi lùn nọ lắc đầu, “Hơi phiền, đụng phải cái gai.”

“Ồ?” Người đàn ông đeo kính nở nụ cười, “Luật sư, thành phần tri thức, hay là...” Hắn nhíu mày, dùng ngón út ra hiệu ý nói xã hội đen.

“Cũng không hẳn, tra ra là người thường, ai biết được?” Viên cảnh sát thở dài, “Tôi đi tìm Từ đội đây, anh thấy ảnh đâu không?”

“Có, đang ngồi ngoài kia kìa.”

“Lại đi ngồi ngoài đấy à?”

“Cậu biết đấy, đội trưởng Từ của các cậu ấy mà.” Người đàn ông đeo kính nghĩ một lúc, dường như đang tìm từ miêu tả thích hợp. “Ha hả, có phong cách riêng.”

Lúc Từ Thượng Vũ bị tìm thấy thì hắn đang ngồi trên lối đi nhỏ ngoài văn phòng đội hình sự đếm kiến. Một người đàn ông cao một mét tám mấy ngồi xổm dưới đất, hết sức chăm chú quan sát đám kiến chuyển nhà, ngay cả việc có người gọi cũng không nghe thấy.

Bị gọi liên tục mấy tiếng thì Từ Thượng Vũ mới để ý đến người đứng trước mặt mình.

“A Phi, làm sao, đến giờ cơm rồi à?” Từ Thượng Vũ đỡ lưng, lười biếng đứng dậy, chờ đứng lên mới thấy hắn cao hơn nhiều so với tưởng tượng.

Dáng người cao gầy, với khuôn mặt tuấn tú, rất dễ hấp dẫn ánh mắt người khác, người với dung mạo như thế hẳn là nên ở trên TV, trên sân khấu, mà không nên xuất hiện ở một đội hình sự trong thành phố nhỏ này.

“Không phải, có một người, cần anh qua đó giúp tra hỏi, chúng tôi không xử được.” Lục Phi hơi sốt ruột nói, “Là người hôm qua...”

Từ Thượng Vũ lại vẫy tay ngắt lời hắn, nhìn đồng hồ trên tay mình.

“Đến giờ ăn trưa rồi, đi thôi, chúng ta đến căn tin đã.”

“Từ đội!”

“Vội gì đâu, trời đất bao la, ăn là lớn nhất.” Từ Thượng Vũ không thèm để ý đến người đang lo lắng sau lưng mình, phủi quần đi về phía căn tin.

“Phải rồi, A Phi, cậu có mang dù không?”

“Không.” Lục Phi hơi bực bội, không đi tra hỏi nghi phạm mà ăn cơm gì trời? Đòi ăn thì thôi đi, còn hỏi có mang dù không làm gì? Có đôi khi không thể hiểu nổi trong đầu đội trưởng mình nghĩ gì cả ngày nữa.

“Tôi cũng không mang.” Từ Thượng Vũ ra vẻ buồn bã. “Lát nữa mưa thì làm sao?”

Lục Phi vui vẻ, “Sao mà mưa được? Trời đang nắng đẹp mà, dự báo thời tiết cũng nói là trời nắng.”

Từ Thượng Vũ không nói gì, chỉ nhìn hắn rồi cười.

Tóc gáy của Lục Phi dựng thẳng, cảm thấy lạnh lẽo theo bản năng.

“Chúng ta cược cái đi. Lát nữa nếu trời mưa thì tối nay cậu trả tiền gọi xe về nhà cho tôi.”

Tiềm thức Lục Phi cảm thấy không ổn, mỗi lần đội trưởng cười như thế thì chắc chắn không có chuyện gì tốt, nhưng hắn vẫn cậy mạnh, nói: “Cược thì cược, nhưng nếu anh thua thì sao?”

“Ha hả.”

Từ Thượng Vũ nhìn hắn, vẻ mặt tự tin khiến người ta ngứa răng, “Sao mà tôi thua được?”

Kim phút trên đồng hồ treo tường lại lượn thêm nửa vòng thì cửa phòng thẩm vấn mới được mở ra, một người bước vào đánh vỡ sự im lặng trong phòng.

“Từ đội!” Viên cảnh sát nãy giờ im lặng đối diện với Ninh Tiêu như thấy vị cứu tinh của đời mình, vội vàng đứng lên chào.

Tầm mắt của Ninh Tiêu cũng chuyển sang người nọ, nhìn người đàn ông cao lớn vừa mới bước vào này. Cao tầm một mét tám bảy, dáng người cao lớn, có da có thịt nhưng không quá nhiều cơ bắp, liếc nhìn dáng người giấu dưới lớp áo của đối phương, Ninh Tiêu thấy được ít nhất sáu múi cơ bụng.

Được gọi là đội trưởng, hẳn là người đứng đầu đội hình sự này, nhưng nhìn bề ngoài thế nào cũng có vẻ quá trẻ, còn rất tuấn tú, không giống như cảnh sát.

Lúc Ninh Tiêu đánh giá Từ Thượng Vũ, Từ Thượng Vũ cũng yên lặng đánh giá nghi phạm này.

Mặt trắng, non mềm, thoạt nhìn giống một thanh niên vừa tốt nghiệp đại học, nhưng theo như A Phi miêu tả thì người này chắc chắn không đơn giản, ít nhất thì không dễ chọc như sinh viên bình thường. Từ Thượng Vũ hơi suy tính trong đầu một lát rồi cười đi tới.

“Ninh Tiêu, chào cậu.”

Hắn thoải mái ngồi xuống đối diện Ninh Tiêu, tiện tay đặt một hộp cơm trước mặt cậu.

“Cơm trưa của cậu. Xin lỗi vì hơi trễ, ăn thử xem hợp khẩu vị không?”

Người này cũng xem như tạm được, Ninh Tiêu thấy hộp đồ ăn, tâm trạng hơi tốt lên một tý.

“Có món gì thế?”

“Thịt kho cà, đùi gà, rau xào nấm hương.”

“Mua ở ngoài à?” Ninh Tiêu mở hộp cơm, mùi thơm xộc vào mũi.

“Không, trong căn tin có, cậu không chê là được.”

Đồ ăn trong căn tin? Ninh Tiêu nhìn cái đùi gà thơm phức, hơi thèm, “Đồ ăn trong căn tin của các người còn được hơn mấy món tôi ăn tết nữa.”

“Không phải chứ? Bình thường cậu ăn gì thế?”

“Dưa chua, mì gói, thỉnh thoảng mua vài cây xiên nướng ăn.” Ninh Tiêu gắp một miếng cà, trong khoảnh khắc nuốt xuống ấy, cậu cảm động vô cùng. Đã bao lâu rồi cậu không ăn đồ ăn nóng hổi thế này? Không nhớ nữa.

Từ Thượng Vũ kinh ngạc nhìn cậu, “Chỉ bấy nhiêu thôi à? Người trẻ tuổi cứ ăn mì gói thì không tốt cho cơ thể đâu.”

“Biết, nhưng không có tiền thì biết làm sao? Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm thôi.”

Cắn tiếp một miếng đùi gà, Ninh Tiêu cảm thấy nước mắt mình sắp sửa rớt tới nơi, mỹ vị mà.

Cậu vừa nói xong, ánh mắt Từ Thượng Vũ nhìn cậu đã có tý thương hại.

“Không có tiền cũng có thể ăn được nhiều món mà. Luộc ít mì sợi với rau xanh, tự nấu ở nhà thơm hơn mì gói nhiều.”

“Nhưng mà tôi không biết nấu ăn.”

“Có lò vi sóng là được rồi, nhà cậu có không?”

“Hình như có, bao giờ về xem thử. Vậy mì phải nấu kiểu gì?”

“Thì...”

Lục Phi trợn mắt há miệng nhìn hai người trước mặt bắt đầu nói mấy chuyện ngày thường, đề tài thay đổi liên tục, mới chớp mắt đã đến chủ đề mua bột giặt hãng nào thì tiết kiệm tiền hơn. Hắn và Triệu Vân bên cạnh trừng mắt nhìn nhau, vẻ mặt khó tin.

Đây là đội trưởng của bọn họ à?

Người trên mặt đầy vẻ khổ sở nhăn nhó vì chọn hãng bột giặt này là nghi phạm lạnh lùng cool ngầu khi nãy à?

Hai người ngồi trong phòng thẩm vấn của đội hình sự nói mấy chuyện bên lề như bà thím trong xóm đấy hả? Khó tin quá mà! Bọn họ đi nhầm chỗ hay hai người này khác thường đấy?

Cuối cùng Ninh Tiêu cũng ăn no, hộp cơm được vét sạch sẽ không thừa một hạt nào.

Từ Thượng Vũ thương hại nói: “Đừng vội, vẫn còn đấy, lần sau gọi thêm cho cậu.”

Ninh Tiêu nghe vậy, buông hộp cơm nhìn hắn.

“Thôi miễn, tôi về tự ăn.”

Cậu lau miệng, dọn hộp cơm sang một bên gọn gàng.

“Các người đưa tôi đến đây vì chuyện gì?”

“Thật ra cũng không có gì.” Từ Thượng Vũ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nhưng có một người, tôi định hỏi cậu có biết người này không.”

“Ai?”

“A Phi, ảnh.”

Từ Thượng Vũ đưa tay về phía Lục Phi bên cạnh, Lục Phi vội đưa ảnh cho hắn.

“Cậu biết người này không?”

Ninh Tiêu nhìn học sinh mặc đồng phục cấp ba trong ảnh, nhưng vẫn không nhớ được mình đã gặp ở đâu. Cậu nhíu mày, không hề biết nhất cử nhất động của mình lúc này đã bị người đối diện quan sát rõ ràng.

“Không biết à?” Ánh mắt Từ Thượng Vũ cẩn thận lướt qua khuôn mặt Ninh Tiêu, thản nhiên hỏi.

“Có ảnh khác không?”

Lục Phi lại tiếp tục đưa một bức ảnh khác.

Lúc này Ninh Tiêu mới nhận ra người trong ảnh.

Là thiếu niên tối hôm qua chặn cướp cậu.

Tầm mắt của cậu dừng rất lâu trên bức ảnh nọ, dường như đang đánh giá mỗi một chi tiết trong đó. Một hồi lâu sau, cậu ngẩng đầu nhìn Từ Thượng Vũ ở đối diện.

“Các người nghi ngờ là tôi làm à?”

Từ Thượng Vũ mỉm cười. “Cậu chỉ có hiềm nghi mà thôi, chưa chắc là cậu.”

“Các người bắt được bao nhiêu nghi phạm rồi?”

“Ha hả, chỉ mình cậu.”

“Vậy tổng cộng có bao nhiêu nghi phạm?”

“Ừ, một.”

Ninh Tiêu dựa lưng ra sau, trên mặt là biểu cảm hiểu ra.

“Tôi hiểu rồi, cho nên bây giờ tôi là nghi phạm duy nhất, cũng là lớn nhất, đúng không?”

Không ai lên tiếng, nhưng đây là một sự thật như ván đã đóng thuyền. Trong sự im lặng khó có thể chịu đựng, Ninh Tiêu bình tĩnh nói: “Không phải do tôi làm.”

Dứt lời, giống như mở chiếc hộp Pandora, không khí áp lực lan tràn.

Ánh nắng bên ngoài vẫn sáng ngời như trước, nhưng lại không sưởi ấm nổi trong phòng.

Trên bàn, bức ảnh bị ánh mặt trời chiếu hơi chói mắt. Khuôn mặt trắng bệch của thiếu niên hiện lên, mà chỗ khiến người ta chú ý hơn cả là cái lỗ lớn chảy máu đầm đìa trên lưng cậu ta, bị người ta đâm dao thẳng vào tim.

Rất dễ dàng, một nhát chí mạng.

Ninh Tiêu lại nói.

“Tôi không giết cậu ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.