Đẩy cửa bước ra, không khí trong lành ập đến chui vào khí quản, thẳng đến đại não, khiến người ta tỉnh táo hơn nhiều. Ninh Tiêu xốc áo thở phào một hơi.
Từ Thượng Vũ đi sau lưng cậu, biểu cảm hơi rối rắm, hỏi: “Đến cùng thì ai là người có hiềm nghi lớn nhất, cậu không nói rõ ràng hơn được hả?”
“Anh hỏi là ai ấy à? Đương nhiên là...” Đang định trả lời, Ninh Tiêu bỗng khựng lại, cậu liếc nhìn lên camera chỗ góc hành lang, “Trước giờ nó vẫn ở đấy à?”
“Hả?” Từ Thượng Vũ ngẩng đầu nhìn lên, “Camera, lúc nào cũng ở đấy mà.”
Bởi vì có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra trên hành lang, cho nên Ninh Tiêu cũng không để ý đến đám camera của câu lạc bộ này. “Trong phòng không có camera nhưng hành lang thì có? Vì bảo vệ quyền riêng tư của khách, hay là...”
Từ Thượng Vũ nghe cậu thì thầm, hỏi: “Có gì lạ à?”
Ninh Tiêu lắc đầu, “Thôi kệ đi, không phải anh muốn nghe tôi phân tích bốn người bọn họ à? Tìm chỗ nào yên tĩnh đi.”
Từ Thượng Vũ ngẫm nghĩ, “Vậy được, cậu đi theo tôi.”
Mấy phút sau, quán bar ở lầu một, Từ Thượng Vũ bật đèn trên tường khiến ánh đèn chiếu lên hai người, không có ai lui tới cả, có vẻ rất yên tĩnh.
“Bây giờ nhân viên câu lạc bộ đều ngừng làm việc rồi, ở đây cũng không có ai, vừa hay có chỗ thích hợp cho cậu.” Từ Thượng Vũ nói xong, nghiêng đầu nhìn Ninh Tiêu, “Nói thử ý kiến của cậu xem.”
“Nhưng mà trước đó,“ Ninh Tiêu: “Tôi cần phải hỏi anh một việc.”
“Mời.”
“Trên con dao đó ngoài vân tay của bốn người này thì không còn ai khác à?”
“Đương nhiên là còn, Dương Vân, Tô Lệ, và... cậu.” Từ Thượng Vũ nói: “Tính cả cậu vào, tổng cộng là vân tay của bảy người.”
“Thế à?” Ninh Tiêu sờ cằm, nhìn như đang suy ngẫm gì đó. Từ Thượng Vũ nhìn mà tò mò, hỏi: “Cậu có ý tưởng gì khác à?”
“Suy đoán thì nhiều lắm, nhưng vẫn chưa đủ, thiếu rất nhiều manh mối lẫn chứng cứ. Chỉ nhìn vào bốn người này anh cảm thấy ai đáng nghi nhất?”
“Nói thật...”
“Hử?”
“Tôi nghĩ cả bốn người này đều đáng nghi, nhất là Liên Dịch.”
Nghe đáp án này, Ninh Tiêu cười ra tiếng, “Tôi còn tưởng anh tin Liên Dịch nhất, dù sao thì hai người cũng quen biết lâu rồi.”
“Đúng vậy, tôi tin cậu ta, nhưng tôi cũng hiểu cậu ta, chính vì thế nên tôi mới nghi ngờ cậu ta.” Từ Thượng Vũ nói tiếp: “Liên Dịch mà tôi biết không phải là loại người phát hiện ra án mạng mà giấu diếm không báo. Dù có là bị cha đè ép hay có ai khác ngăn cản, cho dù cậu ta không thể báo cảnh sát thì cũng sẽ báo cho tôi biết trước. Mà lúc này Liên Dịch không làm như thế.”
Ninh Tiêu nói: “Anh hiểu cậu ta thật đấy.”
“Cho nên khả năng lớn nhất,“ Từ Thượng Vũ nghiêm mặt nói: “Đó là bản thân cậu ta là hung thủ, mà cậu ta cũng không muốn cho tôi biết.”
“Anh nghĩ cậu ta sẽ giết Tô Lệ à?” Ninh Tiêu tò mò nói: “Nghe những miêu tả trước đó của anh, anh rất tin Liên Dịch, tôi nghĩ hai người là cùng một loại người chứ.” Đều là loại người có tinh thần trọng nghĩa rất nặng, hận không mặc ngược cái quần lót ra ngoài được ấy. (đoán chem nà ai lào =))))))
Từ Thượng Vũ cười khổ, “Nói về rất nhiều mặt, tôi và cậu ta không phải cùng một loại người. Nhưng mà Ninh Tiêu này, khi nghi ngờ một ai đó, việc trước đó người này có phải là người tốt hay không, có phải là cảnh sát hay cảnh giáo sinh (sinh viên trường cảnh sát) hay không, không quan trọng. Chỉ cần có hiềm nghi thì bất cứ ai cũng có thể trở thành hung thủ.”
Ninh Tiêu nhìn hắn, “Kể cả anh?”
“Kể cả tôi.” Khi Từ Thượng Vũ nói, trong mắt như có gì đó hiện lên.
Vấn đề này nói tiếp nữa thì sẽ lạc đề, mà dường như còn dính dáng đến chuyện riêng tư không ai muốn nhắc tới, Ninh Tiêu cũng không muốn đào quá sâu, vì vậy mới nói: “Tôi thì ngược lại, tôi nghĩ Liên Dịch là người không đáng nghi nhất.”
Ninh Tiêu nói: “Dù có là lời khai hay phản ứng của cậu ta khi ở trong phòng đó, tôi chỉ thấy một người đang phấn khích. Lúc cậu ta thấy anh đến, cảm xúc thay đổi rất rõ ràng nhưng không phải là chột dạ hay áy náy, mà là chờ mong.”
“Chờ mong?”
“Đúng vậy, tôi nghĩ Liên Dịch đang chờ mong anh phá án, mà lời khai của cậu ta cũng nói với chúng ta rằng,“ Ninh Tiêu nói, “Cậu ta biết ai là hung thủ, hoặc nên nói cậu ta cho rằng đó là hung thủ.”
“Ý cậu là Tịch Hướng?”
“Câu hỏi cuối cùng, khi anh hỏi ai có thể là hung thủ, anh không thấy lạ à?” Ninh Tiêu không trả lời mà chỉ sờ ly rượu. “Mỗi người đều tự đưa ra một cái tên khác nhau, không hề lặp lại. Nếu bọn họ không biết ai là hung thủ thật thì cứ nói thẳng không biết là được. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ tất cả mọi người đều trả lời câu hỏi này, cũng đưa ra một cái tên khác nhau.”
“Người bình thường khi cảm thấy hồi hộp sẽ vô thức lảm nhảm.” Ngón tay Ninh Tiêu vuốt trên miệng ly, xoay hai ba vòng. “Anh hỏi ai là hung thủ, rõ ràng không ép bọn họ phải cho một cái tên rõ ràng. Nhưng trong số bốn người bọn họ có ba người đưa ra đáp án, chứng tỏ tâm trạng của bọn họ lúc đó là gấp gáp, vội vàng, muốn nói cái gì đó, muốn làm cho cảnh sát tin mình.”
“Cho nên tôi cho rằng ba người này đều đang nói dối, người duy nhất không nói sai là Tịch Hướng.”
Từ Thượng Vũ nghe xong, im lặng một lúc lâu, “Lý do gì khiến bọn họ nói dối?”
“Trùng hợp đến mức nào mà vân tay của bốn vị thiếu gia này đều xuất hiện trên con dao? Người bình thường ai lại đi chạm vào một con dao có thể là hung khí? Cho nên tôi nghĩ lý do bọn họ nói dối --- là vân tay. Làm thế nào mà vân tay dính lên con dao sẽ là nguyên nhân khiến bọn họ phải nói dối.” Ninh Tiêu lại nói: “Nhưng mà riêng việc ba người này dù có nói dối cũng phải che giấu đã chứng tỏ sẽ rất khó để cạy miệng bọn họ.”
“Điều này thì cậu không cần phải lo.” Từ Thượng Vũ nghe đến đây, cuối cùng cũng tươi cười, “Tìm ra điểm đáng nghi là việc của cậu, mà thẩm vấn nghi phạm là việc của tôi. Chỉ cần là người thì tôi sẽ có cách khiến hắn mở miệng.”
“... Tra tấn ép cung à?”
Từ Thượng Vũ bật cười: “Sao vậy được, thế là phạm pháp đấy.”
Ninh Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà thỉnh thoảng, áp dụng vài cách 'có tác dụng' thì cũng không phải là không được.”
“...”
Từ Thượng Vũ cười với cậu, “Yên tâm, tôi là cảnh sát tuân thủ pháp luật một cách nghiêm túc.”
Không thể nào yên tâm nữa. Bởi vì tên cảnh sát tuân thủ pháp luật này trước kia vì muốn bức cung còn tán tỉnh cả nghi phạm cơ đấy! Trong lòng Ninh Tiêu rít gào nhưng ngoài mặt vẫn miễn cưỡng giữ biểu cảm bình tĩnh. Cậu phát hiện mình vẫn còn hơi non một tý so với Từ Thượng Vũ.
“Nhưng mà cậu nói Tịch Hướng không nói dối, vậy thì cậu thấy gì ở hắn?” Từ Thượng Vũ lại hỏi tiếp.
“Đó là...” Ninh Tiêu đang định mở miệng bỗng nghe thấy có người đến gần. Cậu ngậm miệng, cùng nhìn về phía cửa với Từ Thượng Vũ.
Bộp, bộp, bộp, tiếng bước chân đĩnh đạc, người xuất hiện trước mặt bọn họ là --- người pha chế, Mã Như.
Mã Như thấy bọn họ, rõ ràng cũng hơi giật mình.
“Không ngờ sau quán bar còn có khách.” Người pha chế cười với hai người, “Các vị đang bàn bạc vụ án à?”
“Đúng vậy.” Từ Thượng Vũ hào phóng nói: “Đang đến đoạn quan trọng.”
“Vậy bị tôi cắt ngang à?” Mã Như xin lỗi: “Thế tôi ra ngoài.”
“Không, không cần, do chúng tôi chiếm chỗ của anh.” Ninh Tiêu nhìn hắn, “Người anh tỏa đầy hơi lạnh, anh vừa đi đâu à?”
“À, tôi vừa làm ít đá để pha rượu.” Mã Như chân thành nói: “Cho dù bây giờ không mở cửa thì tôi cũng phải tập luyện thường xuyên, không thì lạ tay lắm. Phải rồi, nếu đã gặp thì không bằng nếm thử rượu tôi pha được không? Hy vọng có thể làm vừa lòng hai vị.”
“Không...” Từ Thượng Vũ đang định từ chối.
“Cảm ơn, vừa hay tôi cũng muốn uống rượu.” Ninh Tiêu lại giành tiếp lời trước hắn. “Phiền anh, nhưng mà tôi muốn uống thử vang Pháp năm 96, có được không?”
“Vậy thì tôi phải xuống hầm rượu.”
“Không sao, tôi chờ được.”
Mã Như đứng dậy đi, chốc lát sau đã cầm mấy chai rượu lấy từ hầm lên để pha, điều khiến Từ Thượng Vũ bất ngờ là Ninh Tiêu còn biết về rượu, còn có thể nói chuyện được với Mã Như. Hắn nhìn hai người trò chuyện vui vẻ như thế, chỉ có thể ngồi một bên ngẩn ngơ.
Một lúc sau Mã Như nói có việc phải đi thì mới trả lại thế giới hai người.
Chờ hắn đi rồi, Từ Thượng Vũ mới nói đùa: “Xem ra cậu cũng hợp ý với hắn lắm, Ninh Tiêu.”
Hắn nhìn Ninh Tiêu, thấy cậu vẫn nhìn theo hướng Mã Như đi, ánh mắt rất nghiêm túc, bộ dạng thả lỏng khi trò chuyện lúc nãy đã biến mất từ lâu.
“Ninh Tiêu.”
“Hả?” Mãi cho đến khi hắn gọi thêm tiếng nữa thì Ninh Tiêu mới quay lại, vẫn còn hơi sững sờ.
Từ Thượng Vũ buông ly rượu trong tay xuống.
“Cậu nghi ngờ Mã Như à?” Phản ứng này, vẻ mặt này, giống như đúc mấy lần phá án trước.
Nhưng mà, lần này hắn lại nhận được một đáp án phủ định.
“Anh ta hả? Không, tôi không nghi ngờ anh ta, mà là...”
Nói được một nửa, Ninh Tiêu lại nuốt trở về, cậu ngẩng đầu nhìn Từ Thượng Vũ như đã quyết định điều gì đó.
“Anh tin tôi không, Từ Thượng Vũ?”
“Gì?” Từ Thượng Vũ ngạc nhiên, bất ngờ vì cậu đột ngột hỏi vấn đề này.
“Tin tôi không?”
“Cậu sao thế? Phát hiện được gì à?”
“Chỉ cần trả lời thôi, tin hay không?”
Nhìn Ninh Tiêu kiên quyết như thế, dường như cậu chỉ cần một đáp án. Từ Thượng Vũ thả hết thảy kinh ngạc trong lòng xuống, nhìn vào đôi mắt đen láy nọ, nói một chữ.
“Tin.”
Giọng điệu thành khẩn, không hề hoài nghi.
Ninh Tiêu vừa lòng, cậu khẽ kề bên tai Từ Thượng Vũ, hơi thở hầu như thổi vào tai hắn, Từ Thượng Vũ không nhịn được phải tránh đi, mà giây tiếp theo hắn nghe Ninh Tiêu ghé vào bên tai hắn, nói:
【 ------------------------------------- 】
Từ Thượng Vũ kinh ngạc mở to mắt.
“Là vậy đấy,“ Ninh Tiêu ngồi thẳng lại, đứng dậy đi, “Đừng quên những gì tôi đã nói với anh, Từ Thượng Vũ.”
Mà cảnh sát Từ ngồi nhìn cậu đi, sau một lúc lâu mới cười khổ. Hắn sờ vành tai bị Ninh Tiêu thổi lên, thì thầm, “Đúng là bốc đồng mà.”
Tuy nén giận nhưng khóe miệng vẫn giữ nụ cười, rõ ràng là khẩu thị tâm phi.
Nhưng mà tâm trạng vui vẻ cũng không giữ được bao lâu, đêm đó, tất cả mọi người, kể cả Từ Thượng Vũ, đều nhận được một tin đáng sợ.
Ninh Tiêu, mất tích rồi.