Sau khi Ninh Tiêu hỏi câu ấy, những cảnh sát xung quanh đều kinh ngạc, mà trên mặt Lý Ái Quốc ngoài kinh ngạc ra, còn có vẻ bối rối.
Ninh Tiêu biết mình đã thành công, cậu liếc Lý Ái Quốc một cái, tiếp tục nói: “Một đứa nhóc mười một, mười hai tuổi, không có người lớn chăm sóc thì sống một mình kiểu gì? Mà tôi gặp cậu nhóc mấy lần, lần nào cũng ăn mặc tươm tất, chỉnh tề, cả người sạch sẽ, không hề giống như một đứa trẻ bỏ nhà đi bụi.”
“Ít nhất, điều này chứng tỏ có người lén lo cho cậu nhóc, đúng không? Nói không chừng là có người cố tình giấu nó đi, không muốn ai tìm thấy nó.”
Ninh Tiêu nói xong, bàn tay đặt trên đầu gối của Lý Ái Quốc vô thức nắm chặt lại.
Cậu cười một cái, tiếp tục nói: “Rõ ràng là đứa trẻ mất tích lâu như thế mà các người còn có tâm trí tổ chức tang lễ cho mẹ nó chứ không dành thời gian đi tìm. Nhìn thì có vẻ như các người không quan tâm đến việc nó đi đâu? Không, có lẽ tôi nên nói, anh là người biết nó ở đâu.”
Ninh Tiêu nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương, tầm mắt sáng rực không cho phép lùi bước. “Để tôi đoán thử xem, thật ra Trương Vĩ Vĩ không hề mất tích, đúng chứ? Cậu nhóc bị ai đó giấu đi, mà các người lại cố tình báo cảnh sát nói đứa nhỏ mất tích, các người muốn lừa ai?”
“Là lừa cảnh sát, hay là, muốn giấu diếm một người nào khác?”
Mỗi một câu Ninh Tiêu nói ra, Lý Ái Quốc lại run rẩy thêm một chút, giống như đang chịu tra tấn. Nhưng cuối cùng hắn vẫn mím chặt môi, không nói một tiếng nào.
Nhưng Ninh Tiêu biết, người này đã sắp gánh không nổi nữa, thứ cần thiết lúc này là sợi rơm cuối cùng đè gãy lưng con lạc đà.
Vì vậy, cậu đến gần hơn, nói khẽ bên tai Lý Ái Quốc: “Cảnh sát Từ trước khi gặp chuyện đã từng đến tìm anh, có lẽ anh ta đến để nói với anh rằng anh ta đã biết ai là hung thủ, có lẽ anh ta đã khuyên anh ra tòa làm chứng, nhưng anh do dự. Sau đó có người bắt cảnh sát Từ đi, việc này làm anh càng sợ hãi hơn, không dám nói ra sự thật, có phải thế không Lý Ái Quốc?” Cậu nâng giọng với câu cuối cùng, điều này khiến người đàn ông trung niên nọ không thể chịu nổi, nức nở, rõ ràng là một người đàn ông hơn ba mươi lại rên rỉ, khóc lóc như một con chó lạc đường.
Ninh Tiêu không định buông tha cho hắn.
“Anh biết ai là hung thủ.”
Ngoài tiếng nức nở thỉnh thoảng phát ra từ cổ họng, Lý Ái Quốc vẫn ngậm chặt miệng như trước, nhưng biểu cảm sợ hãi trên mặt đã bán đứng hắn. Ninh Tiêu nhìn thấy hết những thay đổi này, cậu xoay người nói với Triệu Vân:
“Đi thôi.”
“Gì? Nhưng hắn chưa nói gì cả mà.”
“Hắn đã nói với chúng ta rất nhiều rồi.” Ninh Tiêu nói: “Bây giờ chúng ta chỉ còn cách chân tướng một bước xa nữa mà thôi.”
“Vậy bây giờ đi đâu?” Triệu Vân hỏi.
Ninh Tiêu nghĩ, “Tôi phải biết nơi cuối cùng Từ Thượng Vũ đến trước khi bị bắt đi là đâu.”
Một phút sau, cậu được đưa đến bàn làm việc của Từ Thượng Vũ trong Cục cảnh sát. Văn phòng này là mấy người dùng chung, bàn làm việc của Từ Thượng Vũ nằm ở cạnh cửa sổ. Bày trí trên bàn cũng rất đơn giản, ngoài mấy quyển nhật ký cảnh sát, hồ sơ vụ án và tài liệu liên quan thì cũng chỉ có một cây bút, một quyển sách và một khung ảnh trống.
“Hôm đó, trước khi Từ đội mất liên lạc với chúng tôi từng quay về đội một lần.” Triệu Vân đứng sau lưng cậu, nói: “Nhưng mà chúng tôi cũng đã tìm vài lần rồi, hình như Từ đội chỉ về dạo một vòng, không để lại gì cả.”
“Không, chắc chắn anh ta đã để lại gì đó.” Ninh Tiêu nói: “Từ Thượng Vũ không phải loại người làm chuyện không có mục đích. Nếu không liên quan đến vụ án thì anh ta sẽ không chạy về một chuyến không công.”
Dựa theo tính cách của Từ Thượng Vũ, hắn là một người có hiệu suất làm việc cực kỳ cao, nếu đã trở về đội thì chắc chắn là đã phát hiện ra gì đó, sẽ để lại manh mối. Không phát hiện ra manh mối là vấn đề của bọn họ, nhất định là bọn họ đã quên một chi tiết nào đó, chưa quan sát cẩn thận.
Ninh Tiêu đang nâng cằm thì thào, bỗng phát hiện người xung quanh trở nên im lặng lạ thường, cậu xoay lại, thấy Triệu Vân đang dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.
“Làm sao?” Ninh Tiêu nhìn lại cả người mình, khóa quần không mở, trên người cũng không có chỗ nào bẩn, vậy biểu cảm của Triệu Vân là có ý gì?
“Không, tôi chỉ nghĩ, cậu quen đội trưởng của chúng tôi chưa được bao lâu đúng không?” Triệu Vân nói: “Có đôi khi tôi cảm thấy cậu hiểu anh ấy còn rõ hơn đội viên đã hợp tác nhiều năm như chúng tôi.” Hắn gãi đầu, “Chắc là duyên phận? Có những người luôn hợp ý như thế.”
Nếu Lục Phi ở đây thì hắn sẽ không châm chước như Triệu Vân, mà là nói thẳng: Cậu hợp với đội trưởng của chúng tôi như thế, mà đội trưởng của chúng tôi còn từng tỏ tình với cậu, thì đơn giản là hai người về cùng một nhà là được rồi, ai nấy đều vui.
Ninh Tiêu không ngốc, cậu nghe được ý khác trong những lời ngập ngừng chưa hết của Triệu Vân. Nhưng loại chuyện càng giải thích càng mơ màng như thế này, cậu lười nói nhiều.
“Quyển sách này...” Cậu cầm quyển sách trên bàn lên, nhìn kỹ mới phát hiện là tác phẩm của mình.
“Mấy hôm nay đội trưởng chúng tôi đều xem quyển tiểu thuyết này, có gì không ổn à?”
Thì ra Từ Thượng Vũ mua sách của mình về đọc thật, Ninh Tiêu tiện tay lật ra xem, bỗng phát hiện một điều. Ở vài góc của trang sách có nếp gấp rõ ràng, nhưng những chỗ khác vẫn sạch sẽ, ngoài bìa còn không có vết hằn vết xước nào, nhưng Từ Thượng Vũ lại cố tình gấp mép của vài tờ gần đó. Cậu nhìn lại bày trí trên bàn làm việc của Từ Thượng Vũ, gọn gàng, sạch sẽ, chỉnh tề. Một người có chứng thích sạch sẽ nhẹ như thế sao lại tùy ý tạo nếp trên một quyển sách mới mua?
Đây là chỗ không hợp lý! Có lẽ đây là manh mối mà Từ Thượng Vũ để lại.
Ninh Tiêu hơi hưng phấn lật những trang có đánh dấu ra xem, cậu gần như có thể đọc thuộc lòng nội dung bên trong. Hơn mười trang, tất cả cộng lại cũng hơn mười nghìn chữ. Trong đó sẽ có thứ gì có ích ư?
Không, không thể đơn giản chìm vào nội dung trong sách. Ninh Tiêu lắc đầu tự phủ định mình, lượng thông tin vừa lớn vừa rườm rà ngược lại sẽ quấy rầy suy nghĩ. Bây giờ không thể gửi hết tâm trí vào trong đó, hẳn nên đi thu thập nhiều manh mối hơn.
“Hôm đó đội trưởng của các người về đội rồi còn đi đâu nữa?” Ninh Tiêu hỏi.
Đáp án cậu nhận được là nhà xác.
Đúng rồi, khi đó thi thể của Lý Ái Hoa còn ở nhà xác của Cục cảnh sát, chắc chắn là Từ Thượng Vũ đi nghiệm chứng thứ gì đó.
“Cậu muốn đi xem không? Pháp y Quý đang khám nghiệm tử thi, lát nữa sẽ có kết quả.” Triệu Vân nhìn biểu cảm của Ninh Tiêu, cẩn thận hỏi.
“Không, tôi không đi.” Ninh Tiêu lắc tay, “Bao giờ có kết quả nghiệm thi thì báo với tôi sau, bây giờ có thể để tôi đợi ở đây một mình không?”
“Được thì được, nhưng cậu nhớ đừng lật hồ sơ lung tung.”
“Tôi biết.” Ninh Tiêu mất kiên nhẫn vẫy tay. “Tôi không có hứng thú với chúng, để tôi một mình yên tĩnh một lúc là được.”
Triệu Vân đi rồi, Ninh Tiêu ngồi trước bàn làm việc của Từ Thượng Vũ. Cả đội lúc này yên lặng hiếm thấy, tất cả mọi người đều chạy ngược chạy xuôi vì chuyện của Từ Thượng Vũ, ai cũng bận rộn, rất ít người rảnh rỗi ngồi đợi ở trong Cục. Ninh Tiêu nhắm mắt lại, nghe tiếng bước chân vội vã thỉnh thoảng vang lên từ hành lang bên ngoài.
Tiếng bước chân vang lên trong hành lang trống trải dần đi xa, bộp bộp bộp, như đang đập từng cái một vào lòng cậu.
Đại não Ninh Tiêu đang vận chuyển với tốc độ cao, kéo tất cả manh mối lại với nhau, từ từ nối chúng lại.
Mà một điều đáng ngờ trong đó đến bây giờ Ninh Tiêu còn chưa nghĩ ra được.
Tại sao Trương Vĩ Vĩ lại phải trốn đi? Tại sao Lý Ái Quốc lại kiên quyết như thế? Có nhân vật nào khiến cho bọn họ cảm thấy kiêng kị, không thể không tránh né sao? Người nọ là ai?
Không, không chỉ kiêng kị. Nếu người này là nguyên nhân khiến Trương Vĩ Vĩ phải trốn đi, cũng chính là hung thủ đã giết chết Lý Ái Hoa, vậy thì vì sao đến tận bây giờ Lý Ái Quốc vẫn không dám nói thật. Chỉ bởi vì sợ trả thù thôi sao? Không, không phải, còn hơn là sợ hãi, nó giống như... bảo vệ?
Sẽ có một người như thế tồn tại sao? Người nọ giết chết người thân của mình, nhưng bản thân mình lại không muốn hắn bị pháp luật trừng trị, cho đến cùng, là một sức mạnh như thế nào có thể vượt qua sự phẫn nộ của con người, làm cho hết thảy những người biết được chân tướng đều lựa chọn im lặng.
Tầm mắt Ninh Tiêu đảo qua quyển sách 《 Thần thám Đề Moore 》, cậu nhìn vị thám tử mặc áo đen trên bìa sách. Trong một nháy mắt, ánh mắt cậu đối diện với mắt của Đề Moore, giống như nhân vật dưới ngòi bút của cậu đang xuyên qua mặt giấy mỏng nhìn thẳng vào cậu.
Cậu đoán nó là gì? Ninh Tiêu, trên đời này, thứ sức mạnh gì có thể vĩ đại hơn cả hận thù?
Ninh Tiêu như đang nghe được Đề Moore đang yên lặng hỏi mình.
Giây tiếp theo, cậu đứng bật dậy khỏi ghế.
“Đúng vậy, đúng vậy, như thế là giải thích được.”
“Tại sao Trương Vĩ Vĩ phải trốn đi.”
“Tại sao Lý Ái Quốc phải bảo vệ hung thủ. “
“Ai có thể ra tay giết người nhưng không bị nghi ngờ.”
“Tất cả đều có thể giải thích!” Ninh Tiêu hưng phấn không kiềm chế nổi, cái cảm giác phá được một câu đố lớn khiến cậu phát nghiện như dùng thuốc kích thích. Nhưng mà vòng đi vòng lại tại chỗ mấy lần, lòng cậu lại thấy hơi không thoải mái.
Cái người Từ Thượng Vũ này phát hiện đáp án sớm hơn cả mình. Loại cảm giác rõ ràng đã phát hiện ra kho báu lại bị người khác giành mất này, thật sự rất khó chịu!
Đang trong lúc Ninh Tiêu chìm trong vui sướng mà rối rắm, Triệu Vân đột nhiên đẩy cửa xông vào, vội vã nói: “Ninh Tiêu, không xong rồi! Pháp y Quý vừa kiểm tra được nguyên nhân tử vong của Lý Ái Hoa...”
“Không phải vì trúng độc Kali cyanide, đúng không?” Ninh Tiêu tiếp lời trước khi hắn kịp lên tiếng.
Triệu Vân chỉ có thể trừng mắt nhìn cậu, “Cậu, cậu gắn máy nghe trộm trên người tôi à?”
“Đương nhiên là không phải.” Ninh Tiêu cười nói: “Cùng lắm là tôi gắn một cái máy lừa dối trong đầu mình thôi.”
Trước khi Triệu Vân kịp hiểu ra ý nghĩa của câu nói này, Ninh Tiêu đã đẩy cửa muốn đi ra ngoài, “Đi thôi, đi tìm Quý Ngữ Thu, tôi còn rất nhiều chuyện muốn hỏi anh ta.”
“A, nhưng mà,“ Triệu Vân sốt ruột nhìn đồng hồ, “Chỉ còn chưa đến bốn tiếng, chúng ta còn chưa có manh mối gì về hung thủ, có thể nào không kịp cứu đội trưởng không?”
“Hung thủ?” Ninh Tiêu quay lại nhìn hắn, vỗ trán, “Ồ, quên nói, tôi đã tìm ra hung thủ.”
Cậu nhếch miệng cười với Triệu Vân đang trợn mắt há miệng, để lộ hàm răng trắng.
“Cho nên bây giờ chúng ta phải đi gặp hắn.”