Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 17: Chương 17: Một người không thể (9)




Trong phòng, ngoài tiếng thở dốc dồn dập của Trương Minh thì không còn âm thanh gì khác nữa, im lặng đến đáng sợ. Ninh Tiêu ngồi tựa bên cửa sổ, nhìn mưa phùn không ngừng rơi đập vào cửa kính, không biết đang nghĩ gì.

Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa đánh vỡ sự yên tĩnh này.

Ninh Tiêu lập tức nói: “Mời vào.”

Chốc lát sau, Triệu Vân vào, trên tay cầm một cái điện thoại, là của Trương Minh.

“Bên Lục Phi đã nói chuyện với ông ngoại của cậu nhóc, bọn họ nói đồng ý ra tòa làm chứng thay cho nó.”

Ninh Tiêu gật đầu, “Bên này cũng xong rồi.” Cậu nhìn về phía người đang vùi đầu khóc rống, đứng dậy đi tới trước mặt gã, ngồi xổm xuống.

“Trương Minh, bây giờ ông còn một cơ hội.”

Trương Minh mơ màng ngẩng đầu, thấy Ninh Tiêu lấy điện thoại ra, giơ lên trước mặt gã.

“Nếu có thể cứu được viên cảnh sát bị bắt cóc trở về bình an, ít nhất thì ông vẫn còn một đường sống.” Nói xong, Ninh Tiêu ném điện thoại cho gã, “Ông tự cân nhắc xem có muốn làm hay không đi.”

Trương Minh nhìn điện thoại một lúc lâu, cắn răng nói: “Bọn chúng sẽ không nghe tôi nói đâu.”

Ninh Tiêu: “Ồ? Vậy thì lạ, chẳng lẽ ông không phải người thuê bọn chúng à?”

“Tôi cũng biết đến bọn chúng qua người môi giới thôi, cái đám người liều mạng đó chỉ biết đến tiền.” Trương Minh nói: “Nói là sau khi hoàn thành sẽ dùng tiền bán nhà để trả, nhưng tôi chỉ phụ trách trả thù lao, người chân chính liên lạc và ra lệnh cho bọn họ không phải tôi, bọn họ chỉ nghe người môi giới.”

Được lắm, thì ra sau vụ bắt cóc này còn có chuyện khác nữa. Ninh Tiêu càng lúc càng cảm thấy chuyện này không đơn giản.

“Ông có cách liên lạc với người môi giới không?”

“Không, bình thường toàn là hắn liên lạc với tôi, mỗi lần là một số điện thoại khác.”

Nghe Trương Minh nói thế, Ninh Tiêu càng thấy tò mò hơn đối với người được gọi là môi giới này.

“Nếu là nói là người môi giới thì hắn muốn ông trả bằng cái gì?”

Trương Minh do dự, “... Không có.”

“Cái gì?” Ninh Tiêu kinh ngạc.

“Không có thật!” Như sợ cậu không tin, Trương Minh thề thốt: “Vào lúc tôi không biết phải làm thế nào, người nọ tự liên lạc đến, nói hắn có thể giúp tôi, tôi nửa tin nửa ngờ nghe hắn nói. Chuyện bắt cóc cảnh sát hoàn toàn là ý kiến của hắn! Tôi không dám làm như thế đâu, thật đấy!”

“Nguyên nhân ông bắt cóc Từ Thượng Vũ cũng là nghe theo xúi giục của người môi giới nọ?”

“Đúng... đúng vậy, bọn họ nói có một viên cảnh sát đã phát hiện tôi là hung thủ, tốt nhất là nên ra tay phòng bị bại lộ.” Trương Minh thành thật nói: “Tôi cũng vì sợ hãi nên mới tin lời bọn họ.”

Triệu Vân đứng bên cạnh nhìn cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

“Không cần biết ông có tin nhầm lời xúi giục của ai không, Trương Minh, tôi nói cho ông biết, nếu đội trưởng có chuyện gì ngoài ý muốn vì ông thì cho dù ông có hai cái mạng cũng không đủ đền! Xong đời là cái chắc rồi!”

Trương Minh nghe vậy thì co rúm lại, trong mắt toát ra vẻ tuyệt vọng, gã cầu xin nhìn Ninh Tiêu, đây là người duy nhất mà gã cảm thấy có thể cầu cứu được lúc này.

Ninh Tiêu nhìn gã, cười, “Anh ta nói đúng, nếu Từ Thượng Vũ gặp chuyện gì, trong tay ông dính hai mạng người, ông có giỏi cỡ nào cũng không thoát tội được. Nhưng mà cũng không phải không còn cách nào.”

“Cách gì? Nói tôi biết đi, tôi làm được! Chỉ cần có thể giữ mạng, đừng để Vĩ Vĩ không có cha! Tôi có thể làm mọi thứ!” Trương Minh vội vàng nhào tới ôm đùi Ninh Tiêu, liên tục cầu xin.

“Được, tôi hỏi ông. Ông có cách liên lạc với bọn bắt cóc, đúng không?”

“Có, có!”

“Được.” Ninh Tiêu nói: “Điều duy nhất ông cần làm bây giờ là gọi điện thoại nói với bọn bắt cóc, nói ông đã bị cảnh sát nghi ngờ, kêu bọn họ nhanh trốn đi.”

“Cái gì?” Triệu Vân hoảng hốt, “Cậu bảo hắn nói như thế không phải là kêu bọn bắt cóc nhanh giết con tin à? Đội trưởng phải làm sao?”

“Yên tâm.” Ninh Tiêu nhìn hắn, “Tôi có thể cược một lần, đây là cách duy nhất có thể đảm bảo Từ Thượng Vũ sẽ an toàn, tin tôi.”

“Nhưng mà đội trưởng...” Triệu Vân vẫn lo lắng.

Ninh Tiêu bất đắc gĩ nói: “Trước đó tôi đã nói với anh rồi, tôi đã đoán được Từ Thượng Vũ đang bị nhốt ở đâu, nhưng trước khi tìm được hung thủ thì không thể đi bao vây bọn họ một cách tùy tiện được. Anh không nghĩ đến tại sao à?”

Triệu Vân sửng sốt, nghiêng đầu nghĩ, “Chẳng lẽ đội trưởng bị nhốt ở một chỗ rất đặc biệt? Cậu sợ đánh rắn động cỏ?”

“Tiếng gió, còi hơi, tiếng vọng trong một không gian nhỏ hẹp.” Ninh Tiêu liệt kê những chi tiết được để lộ trong cuộc điện thoại của Từ Thượng Vũ, “Nơi có đầy đủ những điều kiện đó chỉ có cảng, Từ Thượng Vũ rất có thể đã bị nhốt vào một kho hàng nào đó ở cảng. Nhưng vị trí của nó rất đặc biệt, có nhiều người ra vào, nếu cảnh sát đột ngột vọt vào chẳng những không thể tìm được người, mà còn có thể cho bọn chúng cơ hội để trốn thoát trong hỗn loạn, thậm chí nhân cơ hội đó giết người diệt khẩu.”

Nói đến đây, Ninh Tiêu liếc Trương Minh một cái, “Nhưng nếu 'người một nhà' lén báo tin thì sẽ khác. Cảnh báo của Trương Minh sẽ khiến bọn chúng rối loạn, nhưng không đến nỗi chó cùng đứt giậu, bọn chúng tạm thời có thể cho rằng mình vẫn an toàn, muốn nắm bắt cơ hội cuối cùng để chạy trốn. Bọn bắt cóc sẽ không giết Từ Thượng Vũ ngay để tạo ra hỗn loạn, mà là lén trốn đi, các người chỉ cần cho người đi theo dõi những người xuất cảng trong đêm nay thì chắc chắn sẽ có thể phát hiện ra bọn chúng. Mà Từ Thượng Vũ chắc chắn cũng sẽ bị bọn chúng đưa đi theo, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, muốn bắt bọn chúng cũng không phải là vấn đề gì lớn.”

“Nội ứng ngoại hợp...” Triệu Vân cười khổ, “Nhưng mà đội trưởng là con tin, trên người không có vũ khí.”

Ninh Tiêu khinh bỉ, “Nếu chỉ vì như thế mà Từ Thượng Vũ không có cách nào để phản kích thì anh ta có thể trở thành đội trưởng của các người à? Tin tôi đi, chắc chắn anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui rồi.”

“...”

Triệu Vân càng lúc càng cảm thấy Ninh Tiêu là thanh mai trúc mã thất lạc của đội trưởng, nếu không thì tại sao khi nhắc đến đội trưởng lại có vẻ quen miệng như thế chứ?

“Bây giờ.” Ninh Tiêu chuyển mắt nhìn Trương Minh, “Cho đến cuối cùng, có thể thành công giữ được cơ hội sống sót hay không cũng chỉ dựa vào bản thân ông thôi, Trương Minh.”

Trương Minh nhìn xuống điện thoại trong tay theo tầm mắt cậu, chỉ cảm thấy nó nặng như ngàn cân.

Buổi tối, hơn 9 giờ, Từ Thượng Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nghe thấy tiếng ồn ào. Hắn lặng lẽ mở mắt, chỉ thấy mấy tên bắt cóc chịu trách nhiệm canh chừng hắn trong kho hàng đang rối loạn.

“Sao lại như thế? Bên kia bị lộ, bị cảnh sát theo dõi à? Hắn bảo chúng ta trốn nhanh đi!”

“Có thật không thế?”

“Liên lạc với người môi giới! Nhanh, liên lạc với bọn họ đi!”

“Đại ca, không liên lạc được, người môi giới không trả lời chúng ta!”

Lão Đại của bọn chúng ngồi chính giữa, thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng ngón tay trái không ngừng gõ lên đầu gối đã bán đứng hắn, để lộ sự kích động. Từ Thượng Vũ bình tĩnh nhìn hết cảnh này, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức. Hắn biết, cơ hội sắp đến rồi.

“Rút!” Lão Đại ra lệnh, “Nhân lúc cảnh sát chưa kịp tìm đến chúng ta, rút nhanh!”

“Nhưng mà đại ca, làm sao với tên kia bây giờ?” Có người chỉ vào Từ Thượng Vũ, “Nếu không thì bây giờ 'xử' hắn đi?”

“Xử, xử cái đầu mày!” Lão Đại gõ đầu hắn, “Mày sợ chuyện chưa đủ nhiều à? Đưa nó lên thuyền, đến lúc đó vứt xuống biển là xong chuyện. Bây giờ nhanh đi ra cảng dò đường đi, mang thằng này đi luôn, đừng để có chuyện gì đấy.”

“Dạ, dạ, đại ca.”

Có người đi về phía Từ Thượng Vũ, Từ Thượng Vũ vờ như vừa tỉnh lại, bối rối nhìn bọn bắt cóc đang đi đến. Người nọ thấy vậy, khinh miệt nói: “Bây giờ cảnh sát yếu như gà vậy, nhìn gì? Còn không nhanh đứng lên? Đi theo tao.”

Bởi vì Từ Thượng Vũ 'yếu' đến lạ, nên lão Đại sắp xếp hai người áp giải hắn đi. Vì không tạo sự chú ý, mười mấy người chia nhau đi những đường tắt khác nhau, mà cách sắp xếp này hoàn toàn cho Từ Thượng Vũ cơ hội.

Người đưa hắn đi một đi phía trước, một đi phía sau, tuy khinh thường tên cảnh sát yếu ớt này nhưng cũng không dám sơ sẩy.

Đi được một nửa, Từ Thượng Vũ đột ngột lảo đảo, va vào người đi phía sau.

“Làm gì đấy? Đi không nhìn đường à?” Tên bắt cóc đi phía sau tức giận bước tới giơ tay đấm Từ Thượng Vũ, có vẻ còn chưa hết giận nên lại nhào tới đánh. Đồng bọn của hắn quay lại nhìn, thấy đồng bọn mình chiếm thế trên, tên cảnh sát yếu nhớt bị đè đầu đánh nên không thèm để ý, tiếp tục đi trước dò đường, “Tao nói chứ, mày xong chưa? Đừng có làm trễ giờ.”

Một lát sau, không nghe tiếng trả lời, hắn lại nói:

“Này, đừng giỡn nữa, đại ca đang chờ đấy.”

Tiếng đánh nhau ở sau lưng dần yên lặng, người đi ở phía trước cũng không quay đầu lại: “Đánh xong rồi à? Chưa đánh chết nó chứ hả?”

“Chưa.” Phía sau có một giọng lạnh lùng nói: “Yên tâm, bây giờ tôi không có hứng đó.”

Tên đi trước nghe giọng khác, vội vàng quay đầu nhìn lại, mà hắn vừa nhích đầu đã đối mặt với một đấm tay xé gió đánh thẳng vào hốc mắt, đó là cảnh tượng cuối cùng trong trí nhớ của hắn. Nửa giây sau, hắn ngã thẳng xuống đất, không nhúc nhích, cũng không có một tiếng kêu rên nào.

Từ Thượng Vũ cười, đứng thẳng người phun một ngụm nước bọt lẫn tơ máu xuống. Dây thừng trói hắn mấy hôm nay đã bị hắn dùng móng tay mài đứt, chỉ không nhúc nhích để bọn chúng phớt lờ mà thôi. Lúc này có cơ hội đánh người thì sao lại không đánh cho đã?

Giải quyết xong hai tên lâu la, Từ Thượng Vũ tìm dây thừng trói chúng lại. Hắn tính lộ tuyến lúc nãy bọn chúng chia ra để rút lui, cố chọn đường không đụng mặt với chúng để đi. Chưa đến năm phút sau, hắn gặp được người mình muốn gặp.

“Từ đội!”

Lục Phi thấy hắn cũng vui mừng vô cùng, vội vàng nhào đến. Mà Từ Thượng Vũ mấy ngày mấy đêm không được nghỉ ngơi đàng hoàng lại chẳng hề yếu ớt đi mấy, túm đầu người nhào tới xoa điên cuồng.

“Sao lại biết ở đây để chờ tôi, hả?” Theo tiếng gió trong đêm khuya, giọng nói khàn khàn của Từ Thượng Vũ truyền đến.

“Là Ninh Tiêu nói đấy, cậu ta nói nếu anh thoát được thì chắc chắn sẽ đi đường này ra hội hợp với chúng tôi.” Lục Phi vui vẻ nói: “Quả nhiên là cậu ta nói đúng!”

“Ninh Tiêu.” Từ Thượng Vũ lặp lại cái tên này, hắn vuốt cái cằm đầy râu ria của mình, sau một lúc, khuôn mặt tuấn tú mới lộ vẻ tươi cười.

“Tôi biết ngay là cậu ta.” Trong đêm tối, giọng nói của hắn mang theo ý cười khôn kể, “Tôi muốn gặp cậu ta, cậu ta đang ở đâu?”

Một tiếng sau, đồng chí được cứu ra thành công cuối cùng cũng gặp được người có công lớn nhất trong vụ này, vừa gặp, Từ Thượng Vũ nở một nụ cười đi tới ân cần nắm tay Ninh Tiêu.

“Cảm ơn, cảm ơn, lần này nhờ có cậu, công dân tốt Ninh Tiêu.”

Ninh Tiêu nghe câu này của hắn, không biết tại sao lại run rẩy. Cậu vội vàng rút tay mình ra, “Thôi khỏi, nếu anh biết ơn tôi thật thì lần sau đừng gây phiền phức cho tôi nữa là được.”

Từ Thượng Vũ không để ý đến sự xa cách của cậu, cởi áo khoác dính đầy tro bụi ngồi xuống bên bàn làm việc của mình.

Ninh Tiêu nhìn hắn, rồi lại nhìn thêm cái nữa, giống như có điều gì muốn hỏi nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Từ Thượng Vũ buồn cười nói: “Cậu có gì thì cứ nói thẳng, đừng...” Hắn nuốt lại hai chữ 'đáng yêu' sắp sửa bật ra, “Lén lút như thế.”

Ninh Tiêu: “Vậy tôi hỏi thẳng, sao anh đoán ra được Trương Minh là hung thủ?”

Không có lần khám nghiệm tử thi thứ hai, không có nhiều manh mối, nhưng Từ Thượng Vũ lại có thể tra ra được hung thủ sớm hơn, Ninh Tiêu vẫn thấy lấn cấn chuyện này.

“Cái đó cũng nhờ vào sách của cậu.” Từ Thượng Vũ mở《 Thần thám Đề Moore 》trên bàn ra, nói: “Trước đó tôi đang đọc tiểu thuyết của cậu, mà quyển sách này vừa hay lại nhắc đến bọ cánh cứng bằng vàng.”

《 Bọ cánh cứng bằng vàng 》thật ra là tác phẩm của người đi đầu trong thể loại trinh thám, hình sự, Edgar Allan Poe*. Từ Thượng Vũ thân là cảnh sát hình sự, hắn đọc quyển sách này rồi cũng là bình thường.

*Edgar Allan Poe (1809 - 1849): nhà văn, nhà thơ, nhà phê bình, nhà viết kịch người Mỹ. Ông được biết đến nhiều nhất với thơ và truyện ngắn, đặc biệt là những câu chuyện bí ẩn và rùng rợn như The Raven, The Black Cat và The Tell-Tale Heart. Tác phẩm được nhắc đến trong truyện là The Gold - Bug kể về một câu chuyện thám hiểm và hành trình đi tìm kho báu, nhờ ký hiệu và mật mã trên lưng một con bọ cánh cứng bằng vàng được người kể chuyện mang đến cho người bạn của mình là William Legrand cùng xem.

“Trong《 Bọ cánh cứng bằng vàng 》người bạn của nhân vật chính giả điên giả dại, trêu đùa người bạn già và lão bộc của mình, cuối cùng nhờ vào trí tuệ tìm được kho báu của hải tặc. Lúc đầu tôi đọc tác phẩm đó cũng cảm thán, người thông minh dường như rất thích giấu nghề giấu tài. Mà trong tiểu thuyết của cậu, con bọ cánh cứng bằng vàng lại mang ý nghĩa là cái chết. Điều này khiến tôi liên tưởng đến một tên hung thủ thông minh nhưng lại thích giả ngu.” Từ Thượng Vũ giơ sách lên, nói với Ninh Tiêu: “Chỉ cần có một ý nghĩ thì con đường đi tìm chứng cứ dễ dàng hơn nhiều, đúng không?”

Thì ra là như thế, nghe được giải thích của Từ Thượng Vũ, trong lòng Ninh Tiêu cuối cùng cũng không đến nỗi khó chịu như trước.

Cậu tiện tay lấy sách, lật đến cuối cùng, cậu thường để lại một câu đố cho mỗi một quyển sách ở đây. Vừa mở ra, Ninh Tiêu bỗng sửng sốt, sau đó sắc mặt trắng bệch, trừng to hai mắt như không dám tin. Cậu đi đến trước cửa sổ, đi tới đi lui mấy vòng như bị chuyện gì đó làm cho vừa sợ hãi vừa khó tin.

“Từ Thượng Vũ... Anh có còn nhớ người đưa thư hôm đó đến đưa thư cho Lý Ái Hoa trông như thế nào không?”

“Sao thế?” Từ Thượng Vũ thấy vẻ mặt này của cậu, nhíu mày.

“Mau gọi hỏi bưu cục! Nhanh lên!”

Thấy Ninh Tiêu gấp gáp như thế, trong lòng Từ Thượng Vũ cũng thấy nghi hoặc, rất nhanh sau đó, hắn gọi đến bưu cục hỏi. Mà đáp án nhận được là: chiều ngày hôm đó, cũng chính là lúc Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ quay lại hiện trường lần đầu tiên, bưu cục không hề có người đến khu chung cư của Lý Ái Hoa đưa thư. Người đưa thư của bọn họ đi từ buổi sáng rồi.

Nhận được câu trả lời này, Từ Thượng Vũ cũng ngẩn người. Hắn nhìn Ninh Tiêu, cả hai người đồng thời thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương.

Nếu không phải là người của bưu cục thì người đưa thư hôm đó bọn họ gặp khi xuống lầu là ai? Sao hắn lại trùng hợp đưa đến một lá thư của Lý Ái Hoa bị bưu cục trả về?

Nếu không nhờ có phong thư này thì Ninh Tiêu sẽ không bắt đầu thăm dò chân tướng của vụ án 'tự sát' này!

Mà tất cả là trùng hợp, hay là âm mưu của một người nào đó?

Trong đầu Ninh Tiêu lại nghĩ nhiều hơn Từ Thượng Vũ, cậu nghĩ đến câu đố mấy ngày trước mình vừa gửi cho biên tập.

【 Tiểu Trương quyết định giết bạn gái. Vào ngày sinh nhật của mình, gã lừa bạn gái ăn bánh kem có chứa độc hóa học, sau khi hủy hết chứng cứ thì làm giả hiện trường như bạn gái uống thuốc độc tự sát, nhưng mà vài ngày sau, khi tiểu Trương đi lấy thư lại bị cảnh sát bắt tại chỗ. Hỏi: Tiểu Trương sơ hở ở đâu? 】

Trong câu đố này, đáp án cũng là vì đồ bạn gái mua trên taobao vừa được giao đến nhà, cảnh sát phát hiện bạn gái không có ý định tự sát nên mới tra ra được hung thủ.

Tiểu Trương, Trương Minh.

Bạn gái, Lý Ái Hoa.

Đồ mới giao, thư bị trả về.

Cũng là uống thuốc độc, cũng là hiện trường tự sát giả.

Nếu nói một câu đố trong tiểu thuyết xuất hiện sự trùng hợp với một vụ án thật ở hiện thực thì cũng không phải là chuyện không thể. Nhưng đáng sợ nhất là cả hai sự kiện này đều xuất hiện ở gần mình.

Còn có thể là trùng hợp sao?

Ninh Tiêu nhìn ra cửa sổ, bỗng rùng mình một cái, không khí lạnh lẽo của màn đêm làm cả người cậu như ướt sũng.

Tại sao?

Rõ ràng là hung thủ đã quy án, Từ Thượng Vũ cũng bình an vô sự, tại sao cậu vẫn cảm thấy mình vẫn chưa hoàn toàn phá được vụ án này?

Dường như trong không khí có một bàn tay nắm chặt lấy cậu, điều khiển cậu như một con rối gỗ. Loại cảm giác này khiến cho Ninh Tiêu cảm thấy rất khó chịu.

Là ai?

Người đang trốn trong bóng đêm.

Đến cùng là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.