Heron hít thật sâu để bình ổn tâm trạng, sau đó lục tìm bức thư đe doạ của Brutus, đưa cho Gattuso, đồng thời viết lại hết những chuyện đã xảy ra.
Trong lúc đó, Surah tranh thủ chải lại tóc giúp Heron, còn xuống bếp nướng bánh mì hoa quả cho hắn. Sau khi đã hiểu hết đầu đuôi, hai vợ chồng Gattuso vội vã cáo biệt Heron, đến tòa án báo tin.
Heron mệt mỏi nằm vật xuống giường, một chân buông thõng lộ ra mắt cá chân đẹp như điêu khắc.
Hắn ảm đạm quay mặt về hướng cửa sổ, những tia nắng từ bên ngoài xuyên qua lớp kính, dịu dàng ôm lấy mặt hắn.
Hắn ngồi dậy, gỡ đoản kiếm vẫn buộc trên cổ tay xuống, rửa sạch bằng nước trong một cái thau đồng đặt đầu giường.
Rửa xong, hắn nhìn mũi kiếm sắc bén, đột nhiên vung tay lên, mô phỏng động tác Lucas hay làm. Bóng kiếm xẹt qua xẹt lại trên mặt hắn.
Vành mắt hắn đỏ hoe, hơi nước trong mắt dần tụ lại thành giọt, chần chừ không rơi xuống.
Mỗi khi nghĩ về Lucas là hắn không thể kiềm nén được cảm xúc. Tim hắn khó chịu quá, mỗi mạch máu, mỗi tấc da thịt đau như bị ai cầm dao chậm rãi chém từng nhát từng nhát một.
Không những đau, hắn còn thấy trống rỗng nữa, như một cái cây bị nhổ sạch gốc rễ, một tín đồ bất lực nhìn Thánh điện bị phá hủy ngay trước mắt mình, ý chí sinh tồn cũng theo đó mà lung lay.
Hắn dùng đôi tay run rẩy tự trấn an bản thân, nhưng phải rất lâu sau hắn mới bình tĩnh lại được.
Hắn im lặng hôn lên chiếc ấn giới xanh lam đang đeo trên tay, sau đó khoác thêm y phục, đi đến thư phòng, tiếp tục chuỗi ngày khắc khổ tự giam mình trong bể tri thức.
Bởi vì hắn không muốn Lucas chết một cách vô nghĩa.
...
Lúc người của tòa án chạy đến nơi, xác của Brutus đã lạnh rồi. Thi thể gã không nằm ngoài hiên, mà lê lết đến tận phòng ngủ nơi đặt xác của Gurneya, chết trong tư thế hai tay bấu víu vào thành giường nàng ta.
Tử trạng của Gurneya vô cùng thê thảm. Da nàng ta xám ngoét, tứ chi vặn vẹo, bụng bị xé rách, nội tạng lòi ra ngoài, vải trải giường, dưới đất, tường đều là vết máu nâu sẫm loang lổ.
Qua mấy ngày, tòa án tuyên bố Brutus phạm tội giết người và bắt cóc, vì sợ bị bắt nên đã tự sát. Thi thể của gã và Gurneya bị vứt vào rừng, mặc kền kền và sói đói xâu xé. Nhà của mẹ con gã bị cho là nơi xúi quẩy, nên chẳng bao lâu đã bị phá sập.
Heron nghe được tin cũng không quá vui mừng. Đối với hắn, giờ việc quan trọng nhất là dùi mài kinh sử, nên không có thời gian cho mấy thứ nhảm nhí này. Hắn ôm ấm lô, ngồi trong thư phòng đọc sách. Hắn đã đổi sang áo choàng đen, cũng không còn đốt huân hương nữa.
Heron đang ráo riết chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn sắp đến. Gattuso đã giúp hắn "mở đường", giờ hắn chỉ cần biểu hiện chút thực lực cho có lệ nữa là xong. Nếu không có gì bất ngờ, chức quan hộ dân lần này sẽ không thoát khỏi tay hắn.
Phoebe đã biết chuyện Heron tạm thời không nói được và kế hoạch nhúng tay vào chính trị của hắn. Đây đúng là dịp tốt để nàng bày tỏ lòng mình. Thế là nàng chọn một ngày đẹp trời khởi hành đến thăm Heron.
Cỗ xe ngựa xa hoa dừng lại trước cổng lớn của gia viên gia tộc Polio. Phoebe tranh thủ điểm tô lại nhan sắc rồi duyên dáng bước xuống xe.
Hôm nay nàng mang theo lễ vật là một viên thiên thạch quý hiếm vô cùng. Người La Mã xem thiên thạch là sứ giả của thần. Nơi nào có thiên thạch rơi xuống, nơi đó sẽ được nhân dân lập đền thờ hương khói quanh năm. Hoàng Đế và quý tộc còn có thể dùng thiên thạch làm vật bồi táng, tượng trưng cho ngọn đèn vĩnh cữu soi đường dẫn lối cho linh hồn đi đến cõi Niết Bàn.
Heron đã được thông báo từ sớm, đang đứng trong sân đợi Phoebe, áo choàng đen trên người càng làm nổi bật thêm làn da trắng bệnh trạng. Trong tay hắn là một cái bảng khắc, đây là dụng cụ giao tiếp tạm thời của hắn.
"Heron, chàng đừng nói gì cả." Phoebe cười, "Hãy nghe em này. "
Nói rồi Phoebe ưỡn ngực thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt Heron, cả người toát ra khí khái kiên nghị.
"Cậu của em hôm qua mới tạ thế. Em họ Lutica sẽ là Hoàng đế đời kế tiếp... Nói cách khác, nếu chàng kết hôn với em, đường công danh của chàng chắc chắn sẽ rộng mở."
Rồi nàng ngượng ngùng nói: "Em đã tỏ lòng mình vô số lần rồi, nhưng chàng mãi chẳng chịu thông suốt. Nên lần này em sẽ nói thẳng luôn. Heron, chàng đồng ý lấy em chứ?"
Heron lãnh đạm nhìn thiếu nữ mặt đỏ như gấc kia.
Phoebe nâng viên thiên thạch lên, tha thiết: "Đây là thiên thạch, là món quà của bầu trời, chắc chàng cũng biết thứ này quý giá như thế nào rồi chứ?", nàng hơi chững lại, "Nếu chàng đồng ý, nó sẽ thuộc về chàng..."
Heron lẳng lặng khắc lên bảng sáp, giơ ra cho Phoebe đọc: "Ta không thích thứ này."
Phoebe ngạc nhiên tột độ.
Heron nhìn phản ứng của nàng, tiếp tục viết: "Ta thích tòa Thiên Lộc kia hơn."
Phoebe ngẩn người, có chút không theo kịp suy nghĩ của Heron: "Tòa Thiên Lộc nào?"
Heron gật gù, vẫy tay gọi một nô lệ, khắc mệnh lệnh bảo nô lệ mang một quyển sách trong thư phòng đến.
Nô lệ nhanh chóng trở lại, cung kính dâng quyển sách cho Phoebe. Đúng là quyển sách viết về nàng Ô Mia.
Phoebe tiện tay lật một tờ, hơi chần chừ: "Sao chàng lại muốn em đọc cố sự này?"
"Ta muốn hỏi tiểu thư đây một vấn đề." Heron viết, "Không tính sự khác biệt về giới tính, nếu như tiểu thư cũng thích Ô Mia, vậy tiểu thư sẽ chọn thân phận nào để sánh vai cùng nàng?"
Hắn nghĩ một chút, bổ sung: "Câu trả lời của tiểu thư sẽ ảnh hưởng đến quyết định của ta."
"Đương nhiên là Zeus rồi!" Phoebe trả lời ngay tắp lự, "Zeus vừa anh minh thần võ, vừa có quyền lực, đồng thời cũng là người cưới được Ô Mia! Có thể nói Zeus là nhân vật số hưởng nhất trong cố sự này đó!"
Phoebe khoa tay múa chân, vừa hồ hởi nói vừa nhìn Heron bằng đôi mắt trong trẻo thuần khiết. Lời nàng nói không sai, nhưng đó chỉ mới là lớp ngoài của cố sự đầy bi kịch này. Trong mắt Heron, nàng như một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi học, tuy có thể đọc viết ro ro đó, nhưng lại không hiểu hàm ý ẩn sau câu chữ.
Heron cười khẽ, đặt bút viết: "Tiểu thư sai rồi. Câu trả lời là Thiên Lộc."
Phoebe chỉ ừ một tiếng cho có lệ. Thật ra nàng không mấy quan tâm đến đáp án, nàng chỉ muốn biết Heron có chấp nhận lời cầu hôn của mình hay không thôi.
Kết quả nàng bị từ chối, món quà cưới quý giá cũng không thể cứu vãn được tình thế.
Phoebe đứng chết trân, váy và tóc nàng bay bay trong gió lạnh.
Hai người im lặng, cuối cùng Phoebe là người mở miệng trước: "Vậy ta xin phép lấy viên thiên thạch này về, sau này nó sẽ là quà cưới cho phu quân tương lai của ta."
Heron gật đầu.
Tình yêu đơn phương của một thiếu nữ quý tộc chưa trải sự đời bị Heron tàn nhẫn bóp chết.
...
Trong khoảng thời gian này, ngoài Gattuso và Surah, Phoebe là người đầu tiên đến tìm Heron. Nàng rời đi, đồng nghĩa với việc Heron tiếp tục thui thủi một người. Hắn càng ngày càng khép mình, lại thêm chứng mất ngủ dày vò, khiến tính khí hắn trở nên cực kỳ tệ.
Phần lớn thời gian hắn tự nhốt mình trong thư phòng đọc sách, dường như sách đã trở thành một phần thân thể của hắn vậy.
Gattuso lo cho em họ nên đã thay Heron mời một vị y sĩ đến khám thử. Sau một hồi bắt mạch tra xét, y sĩ nọ vẫn không tìm ra bệnh. Mặc dù dây thanh quản cũng như các bộ phận khác trong bộ máy âm thanh của hắn đều hoạt động bình thường, chẳng hiểu sao hắn không thể nói được. Cuối cùng y sĩ kết luận: Hắn bị đã bị kẻ nào đó yếm thuật phong bế yết hầu.
Thế là Heron lại tiếp tục chuỗi ngày sống trong im lặng. Hắn dồn hết tinh lực vào việc đọc sách, chính luận hắn viết ra cũng dần đầy tính thuyết phục, đến mức nô lệ vào phòng thu dọn mấy bản nháp hắn vứt lung tung, vô tình đọc được liền cảm động phát khóc.
Hắn đã nhận ra rằng, mất mát và đau khổ giúp người ta trui rèn nhân cách.
Trước đây, nếu vô tình bắt gặp một nô lệ nghèo khổ nơi đầu đường xó chợ, hắn cũng chỉ liếc mắt một cái rồi thôi. Nhưng hiện tại, cũng trong hoàn cảnh đó, hắn sẽ bắt đầu nghĩ cách làm sao để giúp nô lệ đó có thể có một cuộc sống tốt hơn. Trước đây, nếu hắn nghe tin nông dân bị mất mùa, hắn chỉ thờ ơ. Nhưng hiện tại, hắn đã biết thông cảm cho họ, thậm chí còn quyên tiền giúp họ tạm thời vượt qua cơn đói.
Cái chết của Lucas đã đánh thức lòng trắc ẩn trong Heron. Dòng máu lạnh lẽo chảy trong huyết quản của hắn, dần dần được y sưởi ấm.
Heron mang theo quyết tâm không phụ lòng Lucas gắng gượng sống lay lắt qua ngày...
Cho đến một hôm, một nam nhân mặt sẹo xuất hiện trước nhà hắn.
Đó là một nô lệ có vóc người giống Lucas đến bảy tám phần. Gã rất cao, da màu lúa mạch khỏe khoắn, bắp thịt săn chắc, vừa nhìn là biết ngay gã nguyên là một giác đấu sĩ.
Thần sắc gã hết sức phức tạp, nhìn thấy Heron liền ngập ngừng:
"Bẩm đại nhân, tôi tên Levis, là thủ hạ của ngài Antony." Gã cúi người tự giới thiệu, "Chủ nhân sai tôi sang mời ngài đến nhà làm khách ạ. "
Heron từ chối thẳng thừng: "Không đi."
Levis bị làm khó dễ, kiên trì nói tiếp: "Chỉ nhân có nói... Người ngài rất muốn gặp đang đợi ngài bên đó."
"Không đi." Heron lại giơ bảng sáp lên.
Levis mím môi, nóng nảy muốn nói lại thôi. Gã tận lực khuyên nhủ:
"Ngài đừng từ chối! Nếu không sau này sẽ rất hối hận đó!"
Heron bắt đầu nghi ngờ, viết: "Người ngươi nhắc đến là ai?"
"Chủ nhân không cho tôi tiết lộ." Levis thấy Heron đã hơi xiêu lòng, vội vàng nói tiếp: "Nhưng ngài đi chuyến này không uổng đâu! Tôi thề!"
Heron cân nhắc một lúc rồi gật đầu.