Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây

Chương 49: Chương 49: Băng Băng bất tỉnh




Không biết ngồi tới bao lâu, Băng Băng cố bám trụ vào thân cây đứng lên. Thật khổ, vì nàng đi lạc nên nàng không mang bất kì loại thuốc nào trên người. Mà nội thương của nàng thế này, sợ là bảy ngày sau còn chưa chắc đến kịp nơi ở của phụ thân trên núi Tuyết Liên. Vỗ vỗ tay nải sau lưng, Băng Băng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, nàng đánh nhau với Hỏa tiểu thư kia nhưng vẫn nhớ đến cái túi này. Nếu không mấy ngày trên núi này nàng phải ăn tuyết sống qua ngày mất. Lúc này, một cơn đau truyền đến từ hai bàn tay. Nhìn hai bàn tay bị dải lụa tằm tinh làm bị thương, nàng nhíu mày. Hai người kia, đừng để nàng gặp lại, nếu không nàng không biết sẽ làm gì với bọn họ đâu. Hừ. Tìm một cành cây khô chắc chắn, nàng gắng từng bước đi sâu vào khu rừng. Nếu nàng nhớ không lầm, đi tầm nửa ngày đường sẽ đến chân núi Tuyết Liên.

Phía Đông, bìa rừng dưới chân núi Tuyết Liên.

Nam nhân mặt nạ sau khi vừa ra khỏi rừng, hắn liền không lưu tình ném Hỏa Uyển Hinh xuống dưới đất. Ném xong, hắn còn cầm khăn tay lau tay như thể hắn vừa chạm vào thứ gì đó rất bẩn vậy. Lau mãi, cuối cùng không hài lòng, hắn cởi áo khoác ngoài, ghét bỏ vứt đi. Xong xuôi, hắn lạnh lùng chắp tay ra sau lưng nhìn Hỏa Uyển Hinh, nói “Trước khi ngươi rời khỏi Hỏa cung, ta đã nói với ngươi những gì?”

Hỏa Uyển Hinh từ khi được nam nhân đó cứu ra cho tới bây giờ không nói câu nào, đúng hơn là không dám nói câu nào. Nam nhân này là nam nhân đáng sợ nhất mà nàng từng gặp, dù hắn là sư phụ của nàng. Nàng biết, nam nhân này rất vô tình, dù nàng là đồ nhi duy nhất của hắn, nhưng nếu nàng động vào cấm kị của hắn, hắn sẽ không tiếc mà giết nàng. Yếu ớt nhìn hắn, Hỏa Uyển Hinh lo sợ nói: “Người nói, dù có chuyện gì xảy ra, không được sử dụng võ công mà người dạy trên Phong Thiên quốc”.

“Vẫn nhớ sao? Vậy mà ngươi lại dám sử dụng, đã vậy còn đánh nhau với người hoàng thất Phong Thiên quốc. Ngươi chê mạng mình quá dài ư!” Nam nhân nhếch miệng. Dù không có cáu gắt, nhưng từng lời từng chữ của hắn lại làm cho Hỏa Uyển Hinh lo sợ hơn.

“Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi, người cho đồ nhi một cơ hội, cho đồ nhi một cơ hội nữa thôi.” Hỏa Uyển Hinh sợ hãi quỳ xuống, giập đầu liên tục.

“Hừ, biết sai là tốt, nếu để ta bắt gặp ngươi sử dụng võ công ta dạy ở Phong Thiên quốc…” Lời nói dở dang Hỏa Uyển Hinh cũng tự đoán được câu sau là gì, nam nhân phất cánh tay áo xoay người bước đi. Sở dĩ hắn tha cho nữ nhân ngu ngốc này một con đường sống là vì nàng ta còn có giá trị. Đến khi hắn làm xong đại sự, ắt hẳn giết bỏ nàng ta. Linh Nhi, nàng đợi ta, ta nhất định sẽ cứu nàng.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng dứt khoát của nam nhân mặt nạ, đôi mắt hiện lên sự bi thương. Đó, đó chính là nam nhân mà nàng yêu thương nhất. Nhưng, hắn lại lạnh lùng giẫm lên trái tim của nàng. Ngay cả quần áo của hắn nàng cũng không được động. Hắn tránh nàng như tránh dịch. Điều đó làm tim nàng rất đau. Tại sao hắn làm cho nàng yêu hắn, để rồi gẫn đạp lên tôn nghiêm của nàng chứ. Tại sao chứ…Còn hôm nay, bại dưới tay của ả nữ nhân kia, nàng thề, nàng nhất định phải trả thù. Nàng muốn nàng ta bị nàng giẫm dưới chân. Nàng thề…

Chân núi Tuyết Liên.

Đúng như Băng Băng dự định, khi mặt trời vừa ngả về Tây, Băng Băng đến được chân núi Tuyết Liên. Cả người nàng nhìn chật vật vô cùng. Áo chùm nàng đã ném đi từ lúc nó bị Hỏa Uyển Hinh đâm rách. Khuôn mặt trắng hồng bây giờ trở nên trắng bệch. Không trách được, nội thương của nàng ngày càng nghiêm trọng, mà nàng không chữa trị nên sức lực yếu đi. Nếu không kịp thời chữa trị nữa thì mạng của nàng cũng chẳng còn đâu. Trên thực tế, Băng Băng đáng nhẽ đã gục từ khi nam nhân kia rời khỏi. Nhưng không hiểu tại sao trong cơ thể của nàng đột nhiên lại có một sức lực nào đó giúp nàng chống đỡ đến lúc này. Băng Băng đoán, đó chính là Tiểu Bạch của nàng, chính nó đã giúp nàng.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng xuất hiện rất nhiều vết xước do cành cây quệt vào. Bộ y phục trên người nàng cũng bị rách vài phần. Mà nàng quanh năm chỉ mặc một màu trắng nên ở vai phải và cánh tay bên trái của nàng lộ ra một mảng đỏ thẫm do máu thấm ra và khô. Điều này đủ để nói, nàng không hề tự băng bó lại vết thương một cách cẩn thận. Đùa, trong khu rừng này nguy hiểm trùng trùng, nếu nàng mà dừng lại để băng vết thương, mấy con vật nào đó lần theo mùi máu của nàng mà đến thì nàng chỉ có gặp nạn. Vì để tránh những con thú đánh hơi mùi máu, Băng Băng đã bôi lên y phục của nàng một mùi hương. Mùi hương này có mùi thanh nhẹ, nó làm át đi mùi máu trên người nàng. Nếu không ở gần nàng, căn bản sẽ không phát hiện ra. Thật may mắn là nàng mang theo lọ hương này, chứ không chắc nàng phải bỏ mạng ở đây mất.

Đi ra khỏi khu rừng đó, trước mặt Băng Băng xuất hiện một mảnh trắng xóa. Mảnh trắng xóa đó như một mảnh trời riêng, ngăn cách với khu rừng bởi một con suối nhỏ. Trên con suối nhỏ đó có một chiếc cầu gỗ lâu năm để nối hai bên bờ lại với nhau. Đó không phải là điều Băng Băng để ý, điều nàng để ý chính là ở gần chiếc cầu kia, ở đó có hai người. Một trong hai người chính là người nàng rất quen thuộc, người mà nàng giao cả tấm lòng của mình cho hắn. Độc vương – Phong Thiên Minh Nhật.

Minh Nhật lo lắng ngồi cạnh ôm kiếm. Đáng lẽ là hắn đang cưỡi ngựa đi bình thường, cốt để ngựa nghỉ một chút, đằng nào thì con ngựa đó cũng đã chở hắn đi cả đêm rồi. Nhưng đúng lúc này, hắn nhận ra được Tiểu Bạch khác thường. Cơ thể đột nhiên co quắt lại. Hắn cứ nghĩ là nó bị trói lâu nên khó chịu. Vì vậy hắn cởi trói ra cho Tiểu Bạch. Ai ngờ, vừa cởi trói cho Tiểu Bạch, nó đột nhiên ho ra một ngụm máu. Máu của nó thấm thấm vào cẩm bào đen của hắn, dù màu đen đã che đi màu đỏ chói mắt của máu, nhưng hắn lại như nhìn thấy màu đỏ chói mắt đó. Tiểu Bạch là khuế ước thú của Băng Băng, nếu nàng có mệnh hệ gì, khuế ước của nàng cũng sẽ như vậy. Tiểu Bạch như thế này, chắc chắn Băng Băng đang gặp nguy hiểm. Không chần chừ, Minh Nhật gọi Hoang Mãnh thú ra, cưỡi lên lưng nó bay thật nhanh về núi Tuyết Liên. Nhưng khi đến núi Tuyết Liên, hắn lại càng cảm thấy vô lực. Tiểu Bạch nói, vì hơi thở của Băng Băng rất yếu nên nó không thể nào sử dụng khuế ước để cảm nhận dược. Vì vậy, nó không biết nàng đang ở đâu. Nhưng Tiểu Bạch cũng chỉ cho Minh Nhật đường đi đến nơi nối duy nhất giữa núi Tuyết Liên và khu rừng. Nó nói, tất cả con đường ở khu rừng này đều dẫn đến đây, chỉ cần chờ ở đây, nếu nàng còn sống, chắc chắn nàng sẽ đến nơi này. Còn nếu nàng chết, nó cũng sẽ rơi vào giấc ngủ. Nói xong, Tiểu Bạch rơi vào trạng thái tu luyện. Nó muốn truyền sức mạnh cho chủ nhân của mình. Hoang Mãnh thú ở một bên truyền thần khí trợ giúp.

Chờ, chờ đến khi mặt trời lên đỉnh đầu, hắn liền thấy hai ảnh vệ của mình đuổi đến nơi. Hai người đó không nói nhiều, chỉ là yên lặng đứng một bên canh chừng, không để bất kì nguy hiểm gì xảy ra với hắn. Lại không biết chờ đến bao lâu, hắn liền thấy ở một hướng khác của bìa rừng xuất hiện một tốp người. Xác định người đến là người của mình, hắn lại ngồi im như pho tượng nhắm mắt cảm nhận biến đổi xung quanh. Càng chờ, lòng hắn càng khó chịu, hắn lại càng lo lắng hơn cho Băng Băng. Chờ, hắn cảm thấy mình đang đứng bên bờ vực thẳm, thật sự chỉ cần nghe một tin của Băng Băng là quyết định hắn bị rơi xuống hay là được cứu lên. Hắn thật sự không biết, tháng ngày không có nàng hắn sẽ sống ra sao.

Đám người Trúc Chi vì có Song Xà, Băng Băng xảy ra chuyện, bọn chúng có thể cảm nhận được qua mối liên kết với Tiểu Bạch. Vì vậy sau khi biết nàng gặp chuyện không lành, mọi người không nói nhiều, gọi linh thú của mình ra rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến núi Tuyết Liên. Có Lan Nhi Tình Nhi dẫn đường, bọn họ chẳng mấy chốc mà đến chiếc cầu duy nhất ở núi Tuyết Liên. Khi nhìn thấy Minh Nhật cùng Hữu Ảnh Hồng Ảnh, bọn người Trúc Chi có xúc động muốn đè ba người đó ra đánh cho một trận. Nhưng cuối cùng, bọn họ nhịn xuống mà chia nhau làm việc, ba người một đội chia ra nhiều phía để tìm Băng Băng. Hồng Ảnh lúc đó cũng tham gia vào đội tìm kiếm, chỉ còn Hữu Ảnh ở lại cùng Minh Nhật.

Không biết qua bao lâu, lúc này, Minh Nhật đột nhiên cảm thấy ở bên bìa rừng phía Tây có tiếng động. Tiếng động đó không phải do nhiều người mà chỉ có một người. Minh Nhật mở mắt ra, chăm chú nhìn về phía bìa rừng phía Tây. Không lâu sau, một bóng dáng chật vật xuất hiện trước mặt hắn. Bóng dáng đó, không phải cái nữ nhân thà chết không chịu ngồi yên một chỗ sao, cái nữ nhân đáng ghét làm hắn lo lắng mấy ngày nay thì còn là ai. Chết tiệt, tại sao nhìn nàng yếu ớt như vậy? Hình ảnh nữ nhân băng thanh ngọc khiết ngày thường của nàng đâu? Đáng chết, máu ở trên y phục của nàng là của nàng hay là của ai? Khuôn mặt nàng sao lại tái nhợt như vậy? Thật đáng chết mà…

Không để ý đến bất cứ thứ gì, Minh Nhật vận khinh công chạy thật nhanh về phía Băng Băng. Đến khi ôm thân thể mảnh khảnh vào lòng, hắn vẫn không có cảm giác an tâm. Hắn cảm thấy hắn thực sự bị nàng bắt làm tù binh rồi. Luôn lo được lo mất với nàng. Hắn đường đường là Độc vương lãnh huyết vô tình, nữ nhân dù trần chuồng trước mặt hắn mà hắn vẫn có thể lạnh lùng không cảm xúc nhìn các nàng. Vậy mà, cứ động đến nữ nhân trong lòng này là hắn lại như không còn là chính mình. Qua mấy ngày nay, hắn càng chắc chắn hơn, cuộc sống của hắn với nàng đã hòa là một. Nếu mất đi nữ nhân này, thế giới của hắn cũng sẽ sụp đổ. Vì vậy, hắn phải dùng hết toàn bộ sức lực để bảo vệ thiên hạ của mình, không được để nàng chịu bất cứ tổn thương nào.

Băng Băng vẫn còn ngây ngốc trong vòng ôm của Minh Nhật. Nàng thật sự không biết, thì ra nàng đã lưu luyến vòng tay này tựa bao giờ. Ban đầu, nàng tập cách yêu, nàng chỉ nghĩ rằng nàng có cảm giác với hắn. Nhưng đến bây giờ, nàng mới nhận ra, trong vòng tay người nam nhân này nàng lại cảm thấy thật an toàn. Đột nhiên, nàng có cảm giác muốn giải tỏa uất ức lúc nãy. Ôm chặt lấy Minh Nhật, nàng vùi mặt vào ngực hắn, yên lặng rơi nước mắt. Cho nàng yếu đuối lúc này đi, yếu đuối trong vòng tay của nam nhân này thôi.

Cảm thấy nữ nhân trong ngực đột nhiên ôm chặt lấy mình, Minh Nhật kinh hoảng lẫn vui mừng. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động ôm hắn. Có phải con đường bước đến trái tim của nàng đã rút ngắn đi rồi không. Nhưng không để cho hắn vui vẻ lâu, một cảm giác ẩm ẩm trước ngực làm cho hắn giật mình. Cầm vai đẩy nhẹ Băng Băng ra, nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, vừa cuống quýt vừa lo lắng nói “Băng Nhi, nàng sao vậy, có phải ta động vào vết thương của nàng không? Ta xin lỗi, nàng đừng khóc”.

Nhìn vẻ mặt cuống quýt của Minh Nhật, Băng Băng cảm thấy ấm áp trong lòng. Nam nhân này, nàng định rồi. Nhưng, chưa kịp nói câu gì, đột nhiên mắt nàng tối sầm lại. Băng Băng ngất đi trong vòng tay của Minh Nhật.

Nhìn thấy Băng Băng mất đi ý thức ngất đi trong ngực hắn, Minh Nhật cảm thất trái tim như bị treo lơ lửng lên. Lo sợ ngập tràn trong lòng hắn. Mình Nhật lo lắng lay lay Băng Băng, vừa lay vừa gọi “Băng Nhi, Băng Nhi, nàng tỉnh lại đi, đừng làm ta sợ, nàng tỉnh lại đi…”

Nhưng, dù cho hắn gọi bao lâu đi chăng nữa, Băng Băng vẫn chỉ tĩnh lặng như vậy, không hề có chút phản ứng nào. Không biết bao lâu, Minh Nhật thấy đằng xa, Lan Nhi cùng với Hữu Ảnh đang vận khinh công thật nhanh chạy đến chỗ hắn. Chắc là Hữu Ảnh sau khi nhìn thấy Băng Băng liền lập tức đi tìn tỷ muội song sinh Lan Nhi Tình Nhi rồi.

Vừa mới đến nơi, Lan Nhi vội nói “Vương gia, tiểu thư sao rồi?”

“Ngươi mau xem nàng bị thương như thế nào? Hơi thở của nàng rất yếu.” Minh Nhật gấp gáp nói.

Lan Nhi sau khi nghe vậy, cầm bàn tay của Băng Băng lên bắt mạch. Một lúc lâu sau, khuôn mặt nàng hiện lên nét giận gữ. Là ai, ai lại hại tiểu thư của nàng bị nội thương nặng như thế này.

Nhìn nét mặt căm phẫn của Lan Nhi, Minh Nhật không yên lòng hỏi “Băng Nhi, nàng thế nào?”

“Tiểu thư bị nội thương rất nghiêm trọng. Đã vậy không chữa trị kịp thời, nên hơi thở của người mới yếu như vậy.” Lan Nhi cố nén giận nói.

“Còn không nhanh chữa cho nàng.” Minh Nhật nói.

“Ta rất muốn, nhưng trên người ta không có thuốc trị nội thương, ngân châm cũng không mang theo. Nếu muốn chữa, chúng ta chỉ có đường lên núi. Ở trên núi Tuyết Liên là nhà của bọn ta Lan Nhi nói.

“Đi”.

“Được, ngươi theo ta” nói xong, Lan Nhi vận khinh công chạy nhanh về hướng cây cầu để lên núi Tuyết Liên. Tiểu thư của nàng, nếu không chữa trị kịp thời, chắc chắn mạng của tiểu thư khó giữ.

“Ở lại đợi mấy người kia” Bỏ lại câu đó, Minh Nhật ôm ngang Băng Băng vận khinh công chạy theo Lan Nhi. Còn Hữu Ảnh ở lại, hắn nhìn chủ tử của mình rồi nhìn trời. Thôi vậy, chắc trên đó cũng không có nguy hiểm gì đâu. Hắn nên nghe lời ở đây làm nốt nhiệm vụ được giao. Còn Hoang Mãnh thú, khi thấy chủ nhân của mình đi, nó liền cắp gáy Tiểu Bạch, nay theo hắn. Chủ nhân đi rồi, nó ở đây làm gì.

Đi không biết bao lâu, vòng vèo không biết bao chỗ, đến khi không còn thấy mặt trời đâu thì Minh Nhật mới thấy Lan Nhi dừng lại. Nàng dừng lại ở một gốc câu cổ thụ bị tuyết phủ trắng xóa. Cây cổ thụ đó, trong môi trường lạnh như thế này mà nó vẫn có thể sống được, hơn nữa, nó còn sống rất tốt, dù chỉ là một mình chơ chọi không có người thân. Có thể là do môi trường sống, lá của cây cổ thụ này lại có một màu trắng tinh khiết như tuyết. Nhìn xa, có khi không nhận ra đó là lá cây đâu. Cả cái cây, trong đêm tối, một màu trắng càng thêm nổi bật.

Đặt Băng Băng ngồi xuống dưới gốc cây theo ý của Lan Nhi, Minh Nhật đi quanh gốc cây tìm những cành cây bị gẫy vùi trong đống tuyết đốt lên. Thật ra với cơ thể của hắn và Lan Nhi thì cái lạnh của núi Tuyết Liên không tạo ra ảnh hưởng gì. Nhưng Băng Băng đang rất yếu, cơ thể nàng không thể nào chịu được thêm lạnh nữa. Dù có áo choàng của hắn, nhưng đó vẫn chưa đủ.

Vừa nhóm lửa lên, một khoảng trời như được thắp sáng lên. Lan Nhi lúc này trở lại, trên tay là hai con thỏ trắng tinh. Nàng là người ở đây, tất nhiên săn bắt sẽ dễ dàng hơn rồi. Thuần thục làm sạch thỏ, nàng bắt đầu nướng. Nơi các nàng ở là nằm gần đỉnh núi Tuyết Liên. Thường thì các nàng đi rất thong thả, đi mất gần năm ngày thì đến nơi. Nhưng tình hình bây giờ không giống, tiểu thư đang bị nội thương rất nghiêm trọng, nếu không nhanh, có khi nàng không giữ được mạng sống mất. Nhưng với khinh công của nàng, sợ rằng ít nhất phải hai ngày sau mới đến nơi. Với tình trạng của Băng Băng bây giờ, nàng sợ rằng nàng ấy không chịu nổi đến hai ngày nữa mất.

“Bao lâu nữa đến nơi?” Minh Nhật sau khi nhóm lửa lên thì ôm lấy Băng Băng, để nàng ngồi trên đùi hắn, nửa cơ thể của nàng dựa vào lồng ngực hắn. Còn hắn ôm chặt nàng, truyền hơi ấm cho nàng. Hắn cảm nhận được cơ thể của Băng Băng càng ngày càng lạnh. Hắn chỉ có thể làm vậy để nàng được ấm lên một chút. Nhưng nghĩ đến nội thương của nàng, Minh Nhật lạnh lùng nhìn Lan nhi hỏi.

“Nếu sử dụng khinh công cả ngày mai, thêm một nửa ngày kia là chúng ta sẽ đến nơi. Nhưng…” nói đến đây, Lan Nhi không nói nữa. Đúng ra là nàng không dám nói ra. Nam nhân ở trước mặt này thật đáng sợ. Nàng thật sự không dám nói ra.

“Nhưng?” Minh Nhật lạnh lùng nhìn Lan Nhi hỏi.

“Nhưng…cơ thể tiểu thư sợ là không chịu được thêm hai hôm nữa” Lan Nhi sau một hồi đấu tranh, cuối cùng nàng nói ra.

“Có cách nào không?” Minh Nhật vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng hỏi.

“Cách, ta chưa nghĩ ta. Bây giờ ta cũng đang nghĩ xem có thứ gì có thể giúp tiểu thư kéo dài thời gian. Nhưng, ta thật sự không nghĩ ra loại thuốc nào như vậy” Lan Nhi rồi rắm nói. Nhưng nhớ ra gì đó, nàng liền bước đến nơi Tiểu Bạch và Hoang Mãnh thú đang nằm. Ngồi xổm xuống, nàng lấy tay chọc chọc Tiểu Bạch nói “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, dậy đi”

Nhưng dù nàng có gọi như thế nào thì Tiểu Bạch cũng không dạy. Nó như uống phải mê dược, ngủ rất say. Nhìn thấy vậy, Hoang Mãnh thú ngẩng đầu nhỏ bé lên nói “Đừng có tốn công gọi nữa, Bạch Miêu không dạy đâu”.

“Tại sao vậy?” Lan Nhi nghi hoặc nhìn thân hình đáng yêu nhỏ bé của Hoang Mãnh thú hỏi.

“Không phải cái nữ nhân kia thì còn vì lý do gì. Nếu không phải Bạch Miêu, có khi bây giờ nữ nhân đó đang báo danh với Diêm Vương lão gia rồi. Hừ” Hoang Mãnh thú không vui nói. Thật không biết nữ nhân kia có gì hấp dẫn mà từ chủ nhân đến anh em sinh đôi của nó, ai cũng đều quấn lấy nữ nhân đó. Thật tức chết nó mà.

“Vậy sao? Vậy theo ngươi, tiểu thư có thể chịu đựng được thêm hai ngày nữa không?” Lan Nhi không hề tức giận thái độ của Hoang Mãnh thú, ngược lại hỏi nó câu hỏi.

“Ngu ngốc, có Bạch Miêu ở đây, trừ phi chỏm lông trên đầu của nó từ đen chuyển sang trắng thì nàng ta mới chết” Hoang Mãnh thú hừ hừ nói.

“Thì ra là vậy” Lan Nhi gật gật đầu như đứa trẻ hiểu chuyện, nhìn chỏm lông màu đen trên trán của Tiểu Bạch. Nhưng đột nhiên, nàng nhìn thấy chỏm lông màu đen đó chuyển thành màu xám. Lập tức nàng chỉ vào chỏm lông đó, nói “Hoang Mãnh thú, ngươi xem, chỏm lông trên trán Tiểu Bạch bị chuyển màu rồi”.

Hoang Mãnh thú thấy vậy, lập tức quay đầu nhìn chỏm lông trên đầu của Tiểu Bạch. Nó nhìn xong, thành kiến của nó đối với Băng Băng càng nhiều. Nếu không có nữ nhân đó, chủ nhân của nó vẫn sẽ là Thái tử Minh giới cao cao tại thượng, nếu không có nàng ta, Bạch Miêu vẫn sẽ mãi là một thần thú vô ưu vô lo, ngày ngày cùng nó đấu khẩu rồi đánh nhau. Nếu không có nữ nhân đó thì Bạch Miêu không phải đau đớn như bây giờ. Nếu không có nữ nhân đó…Nếu không có nữ nhân đó…Trong đầu của Hoang Mãnh thú hiện lên hàng ngàn hàng vạn câu nói đó. Nhìn Tiểu Bạch, nó cảm thấy xót thương. Dù hai bọn nó hay cãi nhau, có khi đánh nhau, nhưng hai nó cũng là anh em sinh đôi, làm sao có thể ghét nhau được.

Mãi không thấy Hoang Mãnh thú nói câu gì, Lan Nhi sốt ruột nói “Hoang Mãnh thú, rốt cuộc Tiểu Bạch làm sao vậy?”

“Bạch Miêu đang dần kiệt sức, nếu không nhanh chữa trị cho nữ nhân kia, không lâu sau nàng ta sẽ bị chết” Hoang Mãnh thú lạnh nhạt nói.

“Còn cách nào khác để cứu tiểu thư không?” Lan Nhi sau khi nghe Hoang Mãnh thú nói xong, nàng liền lo lắng hỏi.

“Cách thì có, nhưng không biết ngươi có dám mạo hiểm không?” Hoang Mãnh thú lạnh nhạt nói. Nếu không phải thấy tình hình của Bạch Miêu xấu đi, còn lâu nó mới dùng đến cách này.

“Cách gì, chỉ cần có hi vọng cứu tiểu thư, ta đều thử” Lan Nhi kiên định nói.

“Tốt, máu của ta mang tính hàn, máu của Bạch Miêu mang tính hỏa, cho nàng ta uống máu của bọn ta, chắc chắn mạng nàng ta sẽ được kéo dài thêm vài ngày. Nhưng, vì máu của hai bọn ta tương khắc, vì vậy, khi nàng ta uống, nếu không chịu đựng được tương khắc đó, nàng ta sẽ bị vỡ mạch máu mà chết. Ngươi có dám thử không?” Hoang Mãnh thú nói. Thật ra nó nói dối phần tương khắc, máu của bọn nó dù tương khắc nhưng cái tương khắc đó lại đưa đến một tác dụng diệu kì. Nếu ai áp chế được phần tương khắc đó, về sau nội công của người đó sẽ được cải thiện một cách đáng kể. Còn nếu không áp chế được thì cũng chả sao. Còn kéo dài sinh mạng thì đó chính là sự thật.

“Cái này…” Lan Nhi bắt đầu lưỡng lự. Nếu dùng cách này, tiểu thư chẳng may chết thì nàng chính là tội đồ mất. Nhưng khi nàng đang lưỡng lự không biết nên làm thế nào, một giọng nói lạnh lùng vang lên làm cho một người một thú đề kinh ngạc ngoảnh đầu nhìn. Người nói là Minh Nhật. Hắn nói “Làm đi”.

“Độc vương, làm vậy rất nguy hiểm” Lan Nhi vội vàng ngăn cản.

“Vương phi của bổn vương không yếu ớt như vậy. Ta tin nàng sẽ bình an vô sự.” Minh Nhật nói, ánh mắt thâm tình nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Băng Băng. Hắn tin tưởng nàng, tin nàng sẽ không sao. Không biết tại sao, nhưng hắn lại có một loại tin tưởng mãnh liệt như vậy với nàng.

“Chủ nhân, người chắc chắn sao?” Hoang Mãnh thú hỏi lại.

“Ta rất chắc chắn, ngươi mau làm đi, đừng dài dòng nữa.” Minh Nhật nói.

“Được.” Nói xong, Hoang Mãnh thú cắp gáy Tiểu Bạch bay đến gần Minh Nhật. Đến nơi, nó thả Tiểu Bạch nằm vắt ngang lên vai của Minh Nhật, giơ chân trước của Tiểu Bạch và nó ra gần miệng của Băng Băng. Minh Nhật hiểu ý, bóp miệng của nàng để nàng mở miệng ra. Hoang Mãnh thú thấy vậy, chi còn lại hiện ra một chiếc móng vuốt sắc bén. Không hề nhíu mày lấy một cái, nó cài một đường nhỏ trong lòng bàn chân của nó và Tiểu Bạch. Vì bàn chân của nó đang cầm chân của Tiểu Bạch, vì vậy máu của Tiểu Bạch chảy ra, cùng với máu của nó hòa với nhau rồi rơi vào miệng của Băng Băng. Xong xuôi, nó liếm liếm lòng bàn chân của nó và Tiểu Bạch. Máu của bọn nó chính là linh dược, không thể lãng phí. Vết thương sau khi được Hoang Mãnh thú liếm liền lành lại. Xong xuôi, Hoang Mãnh thú đặt Tiểu Bạch xuống đất rồi yên vị ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.