“Nhị huynh không cần phải ngại, có ai vào lầu xanh chỉ để uống nước đâu” Trúc Chi vỗ vỗ vai Hạo Nhiên cười nói.
“Có, ta” Hạo Nhiên mất kiên nhẫn nói.
Lần này thì mọi người không còn lời gì để nói nữa. Huyết vương này thật đặc biệt mà. Mọi người đang trong suy nghĩ của mình thì bị một loạt tiếng
ồn làm cho họ không thể không nhìn đến chỗ kia. Cảnh tượng hiện ra trước mắt bọn họ là Lan Nhi đang ngồi dưới đất khóc rất thương tâm, trước mặt nàng là ba đĩa điểm tâm mà Băng Băng vừa ăn. Tình Nhi và Hoả Uyển Hinh
đang mở to mắt trừng nhau, Hoả Phi Ưng thì luống cuống dỗ Lan Nhi nín
khóc.
Chuyện là như thế này. Lan Nhi và Tình Nhi thấy Băng Băng
thích ăn một trong ba món đó thì hai nàng liền đứng lên đi xuống lầu tìm đầu bếp ở đây. Vì đầu bếp là một đại thúc trong giang hồ, tính tình lại rất cởi mở nên hai nàng mới mở lời muốn học, ông ta rất hào hứng dạy
cho các nàng. Đã vậy còn cho hai nàng cuốn cẩm nang về tất cả các loại
điểm tâm ông ta đã từng làm. Bỏ qua chuyện đó, các nàng muốn làm ba món
điểm tâm đặc biệt kia trước, để đem lên cho tiểu thư. Thật vất vả mới
làm xong, hai nàng hào hứng bưng lên cho tiểu thư nếm thử. Ai biết, vừa
mới đặt chân lên lầu hai, hai nàng đột nhiên cảm thấy có nguy hiểm đang
hướng tới mình. Ngay lập tức linh hoạt tránh né, Lan Nhi không quên bảo
vệ ba đĩa điểm tâm trên tay. Không ngờ rằng, nàng vừa mới đứng thẳng thì lại bị một người va vào. Vậy là ba đĩa điểm tâm mang theo công lao của
các nàng đều đổ hết.
Lan Nhi ngồi xụp xuống khóc như đứa trẻ,
người va vào Lan Nhi không ai khác chính là Hoả Phi Ưng. Do hắn tập
trung tránh đường kiếm của Hoả Uyển Hinh nên mới không cẩn thận va vào
cô. Thấy Lan Nhi khóc, trái tim hắn chợt nhói, không muốn nữ tử kia phải khóc thương tâm như vậy. Bất quá, bản tính hắn từ xưa đến nay luôn lạnh lùng cho nên không biết dỗ nữ tử đang khóc như thế nào, thế là luống
cuống hết cả tay chân.
Tình Nhi, khi vừa mới tránh được một kiếm của Hoả Uyển Hinh liền rút bảo kiếm của nàng ra để phòng vệ. Nhưng khi
nàng quay lại để xem muội muội của mình có bị thương hay không thì thấy
Lan Nhi đang khóc rất thương tâm, bên cạnh là nam nhân mặc cẩm bào, dung nhan tựa như trích tiên đang luống cuống dỗ nàng, nguyên nhân là vì ba
món điểm tâm đã bị đổ. Tình Nhi tức giận, cầm kiếm đến giao đấu với Hoả
Uyển Hinh. Nếu không phải vì nữ tử lẳng lơ này, Lan Nhi của nàng cũng
không có khóc đến mức thương tâm như vậy, tâm huyết của các nàng muốn
mang đến cho tiểu thư thử có bị đổ hết? Nàng phải dạy dỗ nữ nhân lẳng lơ này thật tốt.
Tình Nhi xuất kiếm đánh về phía Hoả Uyển Hinh,
nàng cũng không biết rằng nàng đã vô tình cứu mạng muội phu tương lai
của mình. Hoả Uyển Hinh thấy Hoả Phi Ưng không phòng bị nên muốn nhân cơ hội này giết chết hắn. Hắn chết, tất cả gia tài của Hoả cung đều là của nàng. Nhưng kiếm chưa chạm vào được cọng tóc của Hoả Phi Ưng thì nàng
cảm thấy nguy hiểm đến gần. Vì vậy nàng vội vàng cản một kiếm kia của
Tình Nhi.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy tẩu tẩu?” Trúc Chi ghé tai Băng Băng hỏi.
“Ta không biết” Băng Băng nhún vai đến bên cạnh Lan Nhi, ngồi xổm xuống nói “Lan Nhi tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”
“Oaoaoaoaoaoaoa…tiểu thư, bọn họ là người xấu, bọn họ làm đổ hết tâm huyết của Lan
Nhi…oaoaoaoao” Lan Nhi ôm lấy Băng Băng, rúc mặt vào hõm cổ Băng Băng
khóc. Lan Nhi dù khóc nhưng khoé miệng nàng nhếch lên cười. Làm hỏng
điểm tâm của nàng và tỷ tỷ làm cho tiểu thư, các ngươi xem ta trả thù
các ngươi ra sao.
“Ngươi bảo ai là người xấu. Các ngươi từ đâu
chui ra, ngăn cản ta giết tên nghiệt chủng kia, giờ còn dám mắng bổn
tiểu thư là người xấu!” Hoả Uyển Hinh cầm kiếm tức giận quát.
“Nữ nhân lẳng lơ, ngươi đeo đuổi người ta không được thì mắng người ta là
nghiệt chủng. Ngươi va vào muội muội của ta cũng không thèm xin lỗi. Đồ
vô liêm sỉ.” Tình Nhi trừng mắt mắng.
“Ngươi…ngươi dám nói Hỏa
Uyển Hinh vô liêm sỉ, ta phải giết chết tiểu tiện nhân nhà ngươi.” Hoả
Uyển Hinh tức đến muốn thổ huyết, tay cầm kiếm tăng thêm mấy phần nội
lực đấu với Tình Nhi. Nàng ta muốn Tình Nhi chết. Nhưng, xét về nội lực, Tình Nhi sớm đã luyện được Quái y, dù không thể bằng Băng Băng nhưng
Hoả Uyển Hinh này chưa phải là đối thủ của nàng.
Trong lúc hai
người đang ngầm đấu nội lực kịch liệt với nhau thì những người khác rất
nhàn nhã ngồi uống trà ăn điểm tâm. Lan Nhi đã được Băng Băng đỡ lên,
ngồi trên ghế, Hoả Phi Ưng thì rất tự nhiên ngồi cạnh Lan Nhi làm mọi
người phóng ánh mắt ái muội về phía nàng.
Lúc này, hai bóng
người từ cửa sổ nhảy vào, tung một quyền phá vỡ trận đấu nội lực của
Tình Nhi làm hai nàng bị hất ra. Bọn họ không muốn tiểu bảo bối của mình chọc phải phiền toái. Hoả tiểu thư này chính là tiểu phiền toái đó.
Băng Băng thấy hai người tới là ai nên nở nụ cười, dựa người vào lòng
Minh Nhật đợi xem kịch hay. Những người khác thì rất tò mò, bọn họ không biết hai người tới là ai. Tình Nhi vì nội lực thâm hậu nên không sao,
chỉ lùi vài bước là ổn định lại được. Chỉ có Hoả Uyển Hinh kia là có vấn đề lớn, nàng ta ngã một cú rất đau. Hơn nữa vì mặc y phục quá hở hang
nên khi ngã y phục của ta hở ra thêm ít nữa, cảnh xuân gần như được phơi bày.
Hai người vừa vào đều giật mình, quay đầu đi không dám
nhìn. Một người trong hai người đó nói, giọng điệu nhí nhảnh như một
tiểu tử nói. “Cô nương này, bọn ta dù nghèo nhưng không có ăn mặc rách
rưới như cô. Hay nhà cô nương nghèo quá, không có tiền mua y phục. Vậy
hai lão già ta đành chịu uỷ khuất nhường vài đồng bạc lẻ để cô nương đi
mua đồ vậy”. Nói xong ông lão giơ bàn tay bẩn thỉu chìa ra, trog đó có
ba lượng bạc trắng.
“Tránh ra, bổn tiểu thư không cần mấy đồng bạc thối của hai lão già các ngươi” Hoả Uyển Hinh càng tức giận lớn tiếng chửi.
“Câm, cô nương kia nói gì vậy” lão nhân buộc hai chỏm tóc trên đầu hỏi lão
nhân buộc một chỏm tóc. Lão nhân một chỏm nghe thấy vậy thì ư ư a a minh hoạ để lão nhân kia hiểu. Trong khi đó, đám thủ hạ của Hoả Uyển Hinh
rất chân chó đến đỡ nàng ta dạy. Còn hai lão khuất cái “nói” chuyện với
nhau gần một khắc. Khi nói xong, lão nhân hai chỏm nhìn Hoả Uyển Hinh
nói: “Cô nương, sao cô nương dữ dằng như vậy. Cô nương mắng hai lão già
ta thì thôi đi, đằng này cô còn mắng luôn bạc của ra, thật đáng ghét a.”
“Lão ăn mày đáng ghét, ta phỉ vào mặt các ngươi.” Hoả Uyển Hinh chỉ vào mặt của hai người, mắng.
“Câm à, ngươi biết ta không nghe thấy gì rồi, ngươi phải biểu đạt lại lời
của vị cô nương này cho ta chứ.” Lão một hai chỏm trách lão một chỏm.
“Ư…ư…a…a…(ta chưa kịp làm thì ngươi đã mắng ta rồi)” Lão một chỏm “nói”.
“Ngươi nhìn ta đi, tính ta nóng thế đó. Nàng ta nói cái gì?” lão hai chỏm nói.
“Ư…ư…a…a (nàng chửi ngươi, nàng khinh cả bạc của ngươi)” lão một chỏm dùng hành
động biểu đạt. Cũng như lần đầu tiên, sau gần một khắc, lão hai chỏm chu môi như đứa trẻ giận dỗi nói: “Bạc của bọn ta là dung mồ hôi sương máu
để đổi lấy, còn bạc của ngươi, chắc hẳn dùng thân để đổi. Đồ nữ nhân
không biết xấu hổ, vô liêm sỉ, hạ lưu. Hừ”
“Ngươi…đồ ăn mày đáng
chết. Ta... ta...ngươi là đồ ăn xin quần áo rách rưới, cả người hôi
thối. Xui xẻo” Vẻ mặt Hoả Uyển Hinh có chút không kiên nhẫn mắng hai lão nhân kia. Nhìn tác phong của nàng ta, thật không giống một tiểu thư
khuê các mà giống những người tục tiểu ở ngoài đường hơn.
Hai lão nhân lại tiếp tục cuộc hành trình trao đổi tiếp. Lần này, Hoả Uyển Hinh thật sự mất tính kiên nhẫn, bất chấp cả người ê ẩm do bị thương, nàng
ta vung kiếm xong về phía hai lão nhân. Đang nói chuyện, lão câm thấy
vậy, vận khinh công kéo lão điếc ra chỗ khác. Thật là nguy hiểm. Hoả
tiểu thư này, chẳng biết Hoả cung chủ sao lại nuôi dưởng ra loại nữ nhi
gì vậy. Thật mất mặt Hoả cung lừng lẫy mà. Thế là ngươi đánh ta né tạo
thành trận chiến thứ hai, tất cả bàn ghế ở lầu hai này phải thay mới
toàn bộ rồi. Haizzz…thật là tiếc.
Chỉ còn lại chiếc bàn duy nhất
cũng là chiếc bàn nguyên vẹn từ đầu tới cuối, có thể nói là những người
đang đánh nhau kia không có ảnh hưởng tới bọn họ. Nhìn hai người một câm một điếc nói chuyện, tất cả mọi người ở đây, riêng Băng Băng và tỷ muội Lan Nhi, Tình Nhi, trên trán bọn họ đều xuất hiện hắc tuyến. Hai lão
nhân này, mỗi lần nói chuyện với nhau đều mất ít nhất nửa khắc. Cứ thế
này, nếu ai nói chuyện với họ có khi tức đến thổ huyết mất. Và minh
chứng tốt nhất chính là Hoả tiểu thư này. Chẳng phải nàng ta vì không
thể nhẫn nhịn nữa mà ra chiêu đánh hai lão nhân đó sao.
Có thể
mọi người đang phân vân, vì sao mấy người kia đánh nhau phá đồ của trà
lâu mà chủ quán không lên tiếng can thiệp đúng không? Đơn giản thôi, ở
Trần gia trang, ai cũng là cao thủ võ lâm ẩn cư. Nhỡ may có kẻ thù đến
đây gây hấn, thiệt hại tính lên người họ. Thế thôi.
Nhìn chán,
Băng Băng đứng dậy, chùm mũ áo lên che đi khuôn mặt của mình, định đi
đến chỗ cửa sổ chạy trước. Hai lão nhân kia rất rắc rối, nàng phải nhân
cơ hội hai lão ta đang bận đối phó với Hoả tiểu thư kia mà chạy thôi.
Nhưng khi nàng chưa có đi được một bước thì cánh tay nàng bị nắm lấy.
Nhìn chủ nhân của cánh tay kia, nàng hỏi “Chàng định làm gì?”
“Nàng đi đâu?” Minh Nhật hỏi, giọng điệu chứa đầy sủng nịnh.
“Ta phải chạy trước khi hai lão nhân kia để ý. Hai lão ta rất rắc rối” Băng Băng nhăn mặt nói. Nàng phát hiện hai cái lão gia hoả kia chỉ đùa giỡn
với Hoả tiểu thư kia. Bởi vì, với võ công của hai người, trong một khắc
muốn Hoả tiểu thư kia thua là việc tất nhiên, có khi còn chưa đến một
tích tắc.
“Ta đi cùng nàng” Minh Nhật nói xong ôm eo Băng Băng
nhảy từ lầu hai xuống, rất ung dung đi dạo phố cùng nàng. Lan Nhi Tình
Nhi cũng vận dụng khinh công nhảy theo. Tất cả mọi người thấy vậy đều đi theo, ngay cả Hoả Phi Ưng cũng nhảy theo. Đám thuộc hạ của Hoả Uyển
Hinh nhìn nhau, không biết nên làm gì.
Ba người kia cứ mải miết
ngươi đánh ta tránh không biết người ở trên lầu hai này đã đi gần hêt.
Ước chừng đến khi Hoả Uyển Hinh đã mệt, không thể đánh tiếp. Nàng dừng
lại thở không ra hơi. Nàng là một cao thủ, nàng biết hai cái lão khuất
cái này không tầm thường. Hai lão ta rất nhàn nhã tránh được tất cả các
chiêu kiếm chí mạng của nàng, mà mặt không một chút đổi sắc. Nàng chắc
chắn hai cái lão khuất cái chết tiệt này đang chơi trò mèo vờn chuột với nàng. Nhưng nàng không biết rằng, nàng bây giờ mới phát hiện thì đã quá muộn rồi.
Đúng lúc này tiểu nhị lên tiếng, mặt không chút thay
đổi nói “Ba vị khách quan, các vị đã làm cho trà lâu chúng tôi hôm nay
thiệt hại rất lớn. Ba vị, vị nào là người đền lại mấy bộ bàn ghế bị hư
này?”
“Câm, tiểu nhị kia nói gì vậy?” Lão nhân hai chỏm hỏi lão nhân một chỏm.
“Ư…ư…a…a” lão nhân một chỏm nói lại cho lão nhân hai chỏm. Cũng là đợi mất gần
nửa khắc, lão nhân hai chỏm hướng tiểu nhị nói “Tiểu nhị đại ca, ngươi
nhìn hai lão già bọn ta thật nghèo nàn. Đồ của ngươi là bị binh khí làm
hư. Ở đây, người đang cầm binh khí chỉ có cô nương kia. Sao ngươi lại
hỏi một câu buồn cười như vậy”.
Lão nhân một chỏm khi vừa nói lại lời của tiểu nhị cho lão nhân hai chỏm thì đột nhiên phát hiện có điều
không đúng trong lời nói của tiểu nhị. Lúc bọn họ vào đây, lầu hai này
có khoảng tầm gần ba mươi người, sao tiểu nhị lại nói là ba người. Lão
nhân một chỏm thắc mắc quay về phía chỗ ngồi của đám Băng Băng nhưng…bây giờ chỗ đó trống trơn. Nếu không có mấy cái chén và ba đĩa điểm tâm ăn
dở thì chắc hắn tưởng mình bị hoa mắt. Bảo bối của bọn hắn đi từ lúc
nào? Tại sao không nói cho bọn hắn biết? Thật đáng ghét.
Hoả Uyển Hinh thì càng tức giận hơn. Đoàn người của nàng có ít nhất là chục
người, tính thêm cả tên nghiệt chủng kia. Tại sao, tại sao bây giờ,
ngoài nàng ra thì không còn ai nữa vậy. Nếu thoát khỏi nơi này, nàng sẽ
không tha cho bọn chúng. Hừ.
Trong lúc tiểu nhị đang giải quyết
ba người kia thì đám người Băng Băng rất nhàn nhã đi dạo phố. Nhưng đoàn người có vẻ thêm…một quả hoả dược thì phải. Nổ lung tung, thật là đáng
sợ. Phải, hoả dược đó không ai khác chính là Lan Nhi của chúng ta. Từ
lúc ra khỏi trà lâu, thấy Hoả Phi Ưng đi theo sau nàng, nàng đã bắt đầu
phát hỏa. Lan Nhi giận dữ như ai đốt Trần gia trang, nhưng mục tiêu bị
nàng nhắm vào vẫn rất…giống một tên…ummmmm…hoa hoa công tử. Đúng, Hoả
Phi Ưng rất giống một tên hoa hoa công tử chỉ thiếu một cái thiết phiến
nữa là đúng dáng vẻ của một hoa hoa công tử thôi. Đôi mắt hào hoa luôn
nhìn Lan Nhi làm nàng nổi hết cả da gà lên. Đôi môi hơi mỏng nở một nụ
cười như có như không. Nụ cười đó là người ta đề phòng nhưng nếu ai nhìn kĩ sẽ thấy trong nụ cười của hắn chứa thêm một loại cảm xúc khó nói. Có thể như có hứng thú với Lan Nhi hay là…thích. Nói chung là không thể
nói được.
Tình Nhi không muốn bị vạ lây nên chạy lên đi cạnh Băng Băng. Thấy mọi người không chú ý đến hai nàng, Tình Nhi nói “Tiểu thư,
hai lão già đó đã tìm được người, nên làm gì tiếp theo?”
“Kệ thôi, cho hai lão gia hoả kia theo. Ta còn muốn càn quét ít bạc của hai lão nhân đó” Băng Băng nhún vai không có gì nói.
Lời nói của Băng Băng làm cho khoé miệng Tình Nhi giật giật, trên trán xuất hiện vô số hắc tuyến. Tiểu thư, người có thể không nghĩ đến bạc mà nghĩ đến hậu quả khi mọi người biết Huyết Tử thần y lại có quan hệ mật thiết với sát nhân Quỷ Sai thì sẽ như thế nào?. Tiểu thư không sợ nguy hiểm
hơn sao?
“Tiểu thư, chẳng lẽ người không lo lắng gì sao?” Tình Nhi e dè hỏi.
“Chuyện gì? Tỷ sợ hai cái lão gia hoả đáng ghét đó không đưa bạc sao? Không cần lo đâu Tình Nhi tỷ. Ta đi chữa bệnh cũng phải lấy bạc chứ” Băng Băng
nói.
“Ta không lo chuyện đó. Ta lo…” Tình Nhi đang định nói thì
bị một tiếng động cắt ngang. Rồi có hai cái bóng màu đen vụt qua hai
nàng. Vì Băng Băng và Tình Nhi võ công được xếp vào hàng cao thủ nên
tránh được kịp thời. Rồi sau đó, một bóng dáng màu đỏ cầm kiếm đâm về
phía Băng Băng, nói đúng hơn là đâm về phía hai bóng đen kia. Băng Băng
dù tránh được nhưng áo choàng của nàng bị kiếm xoẹt qua làm rách một
đường.
Minh Nhật từ vừa nãy đến giờ đang đi cùng Hữu Ảnh, Hồng
Ảnh nghe báo cáo tình hình trong cung. Không ngờ thừa tướng to gan đến
vậy, dám ám hại Hoàng thượng để cướp ngôi. Dù Hoàng thượng là kẻ thù của hắn nhưng dù gì ông ta cũng là một hoàng đế, là hoàng thúc của hắn,
Tiểu Hạo và Chi Nhi. Bị một tên quan lại cướp ngôi, còn gì là mặt mũi
của hoàng thất. Hắn không muốn giang sơn mà gia gia và phụ hoàng gây
dựng lên lại bị huỷ hoại trong tay của hoàng thúc này. Đang nghe dở, hắn bỗng thấy một nội lực cường hãn đang di chuyển tới đây, mục tiêu là
Băng Nhi của hắn. Hắn định đến nhưng lại thấy nàng tránh được nên thoáng yên tâm. Nhưng hắn yên tâm chưa được lâu thì Băng Nhi của hắn lại bị
một thanh kiếm làm rách một đường trên áo choàng. Hắn liền chạy đến,
không để ý hoàn cảnh, bỏ áo choàng của Băng Băng ra kiểm tra xem nàng có bị thương ở đâu không. Tiểu Bạch thấy chủ nhân bị nguy hiển thì đứng
trên vai Băng Băng, dựng lông gầm gừ với Hoả Uyển Hinh.
Băng Băng thấy nam nhân trước mặt bỏ đi vẻ lạnh lùng thường ngày, trong mắt hiện
lên vẻ lo lắng. Nàng cười, nắm lấy hai bàn tay đang xoay nàng ngang dọc, trong lòng tràn đầy ấm áp. Nếu đại hội võ lâm có thể kéo dài thì tốt
biết mấy. Nhìn hắn, nàng nở một nụ cười làm hắn an tâm, nàng nói “Ta
không sao, chàng đừng lo.”
Khi đã xác nhận nàng không có việc gì, Minh Nhật nhìn đến bóng dáng màu đỏ xuýt nữa làm cho tiểu bảo bối trong lòng hắn bị thương, ánh mắt lạnh hơn cả băng làm cho mấy người đứng đó
run run. Hắn lạnh lùng nói: “Hừ ngươi dám làm hại nàng ấy!”
Hoả
Uyển Hinh khi nhìn thấy Minh Nhật quan tâm đến Băng Băng như vậy, trong
lòng nàng ta thật không cam lòng. Tại sao? Nàng ta có gì hơn nàng? Chẳng lẽ nàng ta dựa vào thân phận là nghĩa nữ của Hoàng Thượng? Dựa vào thân phận tôn quý đó sao? Thân phận của nàng cũng tôn quý không kém nàng ta. Nàng có cả Hoả cung chống lưng, mẫu thân là đại phu nhân, tương lai
nàng sẽ là cung chủ. Nhan sắc nàng ta sao? Phải, nhan sắc nàng ta lạnh
nhạt, thoát tục tựa như thiên tiên.
Nhưng nhan sắc nàng không
kém nàng ta. Võ công sao? Không. Nàng ta là một nữ tử thường dân, làm
sao có võ công. Dù tỳ nữ bên cạnh là cao thủ đi nữa cúng không che giấu
sự thật nàng ta không có võ công. Nàng biết, vương triều này trọng những người luyện võ hơn là thư sinh. Xét về góc độ đó, nàng vẫn hơn hẳn nàng ta. Nhưng tại sao, tại sao hắn không cho nàng nổi một ánh mắt thâm tình như khi nhìn nàng ta. Nghe thấy hắn hỏi, Hoả Uyển Hinh nở một nụ cười
quyến rũ nói: “Thế nào? Chàng đau lòng cho con tiểu tiện nhân này sao?”
(seal: các chế có thấy một sự vô lý không hề nhẹ ở đây không?)
“Hoả tiểu thư, chúng ta từng gặp nhau sao?” Băng Băng cười nói. Lan Nhi
Tình Nhi khi nghe Băng Băng nói, hai nàng không khỏi rùng mình, nhìn Hoả Uyển Hinh bằng ánh mắt thương hại. Nàng ta tự cầu phúc đi. Hai bóng
dáng chạy đến bên Lan Nhi Tình Nhi trốn, tiểu bảo bối của bọn họ giận
rồi. Bọn họ tránh trước đã.
“Không, đây là lần đầu ta gặp ngươi” Hoả Uyển Hinh nói.
“Vậy tại sao ngươi lại tấn công ta?” Băng Băng nở nụ cười càng ngày càng rạng rỡ.
“Ngươi dám quyến rũ nam nhân mà ta coi trọng” Hoả Uyển Hinh nhìn thẳng vào Băng Băng nói.
Băng Băng nghe xong, nụ cười đạt đến mức giới hạn. Nàng nhìn Minh Nhật nói:
“Phu quân, Hoả tiểu thư coi trọng chàng, nàng ta hình như muốn làm nương tử của chàng.”
“Nàng không nên quan tâm đến người điên.” Minh Nhật thâm tình ôm chặt Băng Băng nói.
Vì đang ở giữa phố, các nàng ầm ĩ dẫn đến sự chú ý của mọi người. Những
người ở đây, nghe thấy Băng Băng nói vậy đều đồng tình với Băng Băng,
khinh bỉ nhìn Hoả Uyển Hinh. Có người còn nói: “Dạo này tiểu tam thật là to gan, cướp phu quân nhà người ta trước mặt họ thì thôi đi, đằng này
công khai ngoài phố mắng người ta là tiện nhân. Thật đáng khinh bỉ. May
là phu quân của cô nương kia chung tình với nàng. Không thì thật tội
nghiệp cho cô nương đó.”
“Đúng a, ta hành tẩu giang hồ hơn hai mươi năm còn chưa có gặp tiểu tam nào như vị tiểu thư áo đỏ kia.” người khác cũng nói.
“Nhìn y phục của nàng ta mà xem, chắc chắn là nữ tử lầu xanh” Một vị thẩm thẩm nói.
….
Nghe mọi người nói như vậy, Băng Băng kìm nén cười. Hoả Uyển Hinh này, muốn
đấu với nàng, nàng ta còn non lắm. (seal: người ta hơn tỷ hai tuổi đó).
Vì nàng đang úp mặt vào lòng của Minh Nhật, kìm nén cười đến vai run run nên mọi người nghĩ nàng đang khóc.
Hoả Uyên Hinh nghe mọi người
nói, khuôn mặt nàng chẳng khác nào con tắc kè hoa, đổi từ màu đỏ đến
tím, xong chuyển sang đen. Nàng nhìn Băng Băng bằng ánh mắt hận thù. Tại nữ nhân này nên thanh danh của nàng mất sạch. Như vậy, về sau nàng có
thể gặp ai, ai dám lấy nàng. Nữ nhân này, nàng thề sẽ để cho nàng ta
chết không được yên.