Trước lối vào khu rừng U Linh, nơi đây rất nhộn nhịp. Người luyện công, kẻ
đánh bạc. Ở đây toàn những người vì không đủ mạnh nên không vào rừng
hoặc là những người vào rồi nhưng không chịu nổi mà phải đi ra. Ngoài
ra, ở đây còn có thêm người dân Trần gia trang. Tất cả bọn họ ở đây chỉ
với một mục địch: xem hai mươi tư người vào vòng trong là ai. Ở trong
một cái lều trại ở cách đó không xa, Trần Tiên Sinh nhìn bốn người nhếch nhác trước mặt mình, khuôn mặt thâm trầm, không biểu lộ bất cứ biểu cảm gì. Trần phu nhân thì đi đi đi lại, ra ra vào vào làm cho mấy người ở
đó rất chóng mặt. Bốn người đang đứng trước mặt của Trần Tiên Sinh chính là bốn người không may bị lạc tỷ muội sinh đôi Lan Nhi Tình Nhi, đại
công tử Trần gia Trần Long và nhị công tử Hoả cung Hoả Phi Ưng.
Bốn người, khi bị lạc mất nhóm Băng Băng, bọn họ không đứng nguyên một chỗ
mà một đường đi tiếp. Thật là trời cao không phụ lòng bọn họ, cuối cùng
bọn họ cũng tìm được một dây lụa. Nhưng ai ngờ, trong đó bọn họ gặp được một bầy Hoả Lang ngay gần đó. Cuối cùng, dù thoát được bầy Hoả Lang
nhưng nhìn bọn họ, quần áo xộc xệch, y phục bị rách vài chỗ do cây quệt
vào, đầu tóc rối bời. Nhìn bốn người, không ai bảo bọn họ là công tử cô
nương nào mà người ta trực tiếp nói bọn họ là mấy tên khuất cái ngoài
đường. Đi suốt cả một đêm, đến trưa ngày hôm sau thì bọn họ ra được khỏi cái khu rừng kia. Khi ra ngoài, tưởng rằng đám người Băng Băng đã ra
rồi. Nhưng mấy người đó vẫn còn ở trong đấy. Mà họ cũng không lo mấy,
đám người Băng Băng, có ai không phải là cao thủ, trừ tam tiểu thư Trần
gia?
“Tiểu Long, con làm đại ca như thế nào mà có thể để lạc được hai muội muội của mình được. Con biết là trong khu rừng kia nguy hiểm
như thế nào rồi mà” một lúc lâu sau, Trần Tiên Sinh lên tiếng nói. “Nếu
lạc không sao, những người ở đây đều được tiếp xúc với khu rừng kia khi
trưởng thành. Nhưng…Linh Nhi khác, nó mới chỉ là một tiểu hài nhi, đã
vậy nó còn không có võ công, không đánh nổi một tiểu hài tử năm tuổi.
Nay con lạc nó, Linh Nhi nó…aizzzz…phụ thân thật là thất vọng về con”
Trần Tiên Sinh tức giận quay mặt đi.
“Phụ thân, Tiểu Long biết
Tiểu Long có lỗi. Nhưng người không cần lo quá, trong đoàn người của Độc vương gia, có ai mà không phải là cao thủ” Trần Long nói.
“Đúng
đó Trần minh chủ, tiểu thư của tỷ muội ta là một cao thủ trên cao thủ,
trên tam quốc này rất ít người có thể so chiêu với người. Linh Nhi đi
với tiểu thư chắc chắn không có việc gì xảy ra đâu” Lan Nhi lên tiếng.
“Muội muội của ta nói đúng đó, ngài đừng lo lắng quá” Tình Nhi nói
“Trần minh chủ, ta là người của Hoả cung, không biết mấy người kia lợi hại ra sao. Nhưng nếu Lan Nhi đã chắc chắn như vậy thì ngài đừng lo lắng
nhiều” Hoả Phi Ưng thêm vào
“Mấy người im hết cho ta. Tiểu Long,
ngay cả con là người quen thuộc với khu rừng kia nhất, võ công của con
cũng là cao thủ trong cao thủ. Thế mà khi ra khỏi đó, con nhìn con có
chỗ nào lành lặn. Vậy mà giờ con còn nói, đoàn người Độc vương, bọn họ
dù là cao thủ nhưng vào khu rừng đó, cao thủ sẽ trở thành phế vật” Trần
Tiên Sinh lớn tiếng mắng.
“Phu quân, chàng ở đó mắng Tiểu Long
thì hai đứa kia có xuất hiện trước mặt chàng không? Bây giờ việc chàng
cần làm là cầu cho hai tỷ muội bọn họ bình an ra khỏi đó đi, không là ta sẽ không nhìn mặt chàng nữa” Trần phu nhân đứng ra giải vây giúp bốn
người. Trần Tiên Sinh thì hậm hực quay mặt đi chỗ khác. Bốn người kia
đang tận lực cúi đầu xuống, cố gắng giảm xuống sự tồn tại của mình. Khi
nghe thấy lời Trần phu nhân nói, bọn họ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cảm
kích nhìn bà. Nhưng không để bọn họ cảm kích được lâu, Trần phu nhân
phun ra một câu làm bốn người chết đứng “Còn mấy người, mấy người là tội nặng nhất. Đang Nhi Linh Nhi mà không trở về ta nhốt mấy người vào mật
thất từ từ mà hành hạ”
Không khí trong lều trại rất ngột ngạt.
Đúng lúc này, một tên gia đinh vội vàng chạy vào trong lều, nói “Trần
lão gia, nhị tiểu thư và tam tiểu thư đã ra”
“Đang Nhi Linh Nhi
đã trở lại rồi” Trần phu nhân vui mừng, vút một cái đã không thấy bóng
dáng của bà đâu. Tên gia đinh chưa kịp hiểu cái gì, nhìn về phía ghế chủ toạ. Nhưng…nơi đó đã trống người từ bao giờ rồi. Hai người kia có phải
là Minh chủ và Minh chủ phu nhân không vậy, nhìn hai người, hắn thấy
không giống. Lão gia và phu nhân của hắn, hai người rất trầm tĩnh, sáng
suốt. Hắn chưa thấy hai người như thế này bao giờ. Tên gia đinh nhìn
sang phía bốn người kia…nhưng…không có bất cứ ai. Hắn đáng thương ngẩng
mặt lên trời oán. Chẳng nhẽ hắn là người tàn hình, là không khí mà không có một ai nhìn thấy hắn vậy. Hắn hận…hận cả thế giới.
/////////////////// Ta là dải ngân hà ngăn cách…chưa có nghĩ ra/////////////////////////
Minh Nhật ôm Băng Băng, không để ý đến bất cứ ai, thi triển khinh công đi về phía Trần phủ. Tử Mặc, Hữu Ảnh Hồng Ảnh và Trần Linh Linh, Trần Linh
Đang thì chỉ có miễn cưỡng theo sát hắn. Còn hai người còn lại trực tiếp bị tụt ở đằng sau. Nhìn theo bóng dáng ba người đi khuất, Trúc Chi vừa
thở phì phò vừa oán “Đại…đại huynh có cần đi nhanh như vậy…vậy không,
mệt chết Chi Nhi rồi”
“Chi Nhi nóng không, nhị huynh cầm thiết
phiến quạt quạt như này cho muội có đỡ nóng đi không?” Hạo Nhiên cầm
thiết phiến quạt quạt cho Trúc Chi. Nhưng hắn không hề nhận được nụ cười của bảo bối muội muội mà là một cái cốc đầu đau điếng và một tràng giáo huấn của nàng “Nhị huynh, lúc này là lúc nào mà huynh còn quạt, huynh
thích quạt Chi Nhi sẵn sàng cho huynh vào làm thái giám trong cung, lúc
đó huynh quạt cho thoả thích”
“Thấy bảo bối của huynh vừa mệt vừa nóng nên huynh muốn quạt cho muội một chút, muội thật là đáng ghét mà”
Hạo Nhiên hờn dỗi nói.
Trúc Chi thấy nhị huynh của mình hờn dỗi
với mình, nếu là ngày thường, nàng sẽ đến làm nũng với nhị huynh của
mình thì chuyện sẽ không sao. Nhưng hôm nay là ngoại lệ. Tẩu tẩu của
nàng không biết bây giờ ra sao rồi? Linh Nhi đã thi pháp chưa? Nàng đang rất lo lắng.
Đúng lúc này, Trúc Chi thấy mấy bóng dáng hướng
nàng bay tới. Người đi đầu là Lan Nhi Tình Nhi. Hai người nói về võ công có thể kém một vài người nhưng so về khinh công, trừ lão quái, tiểu thư và cô gia ra thì không ai có thể so với hai nàng. Hai người đến đầu
tiên, chỉ thấy có hai huynh muội Trúc Chi thì nhíu chặt đôi mày lại, Lan Nhi đứng ra hỏi “Trúc Chi công chúa, tiểu thư của bọn ta đâu?”
“Tẩu tẩu được đại huynh đưa về Trần phủ trước rồi” Trúc Chi nói
“Đưa về trước, chẳng lẽ…tiểu thư xảy ra chuyện gì?” Tình Nhi nhíu đôi mày thanh tú lại hỏi.
“Tẩu tẩu bị mắc vào tâm ảnh do chính người tạo ra. Nếu sau ba ngày tẩu ấy
không tỉnh lại thì…” Trúc Chi chưa nói xong thì thấy Lan Nhi Tình Nhi đã hướng Trần phủ đi rồi.
Lan Nhi Tình Nhi khi nghe Băng Băng bị
nhốt trong tâm ảnh của chính nàng, một cỗ lo lắng dâng lên trong lòng
hai người. Tâm ảnh, nếu là người bình thường thì tâm ảnh có thể là một
giấc mộng đẹp hoặc một cơn ác mộng nhất thời. Nhưng tiểu thư của các
nàng là khác. Tâm ảnh chính là nỗi sợ bấy lâu của tiểu thư. Vì vậy, nếu
người bị mắc trong tâm ảnh thì cả đời có khi cũng không thể tự thoát
được chứ đừng nói là ba ngày.
Lan Nhi Tình Nhi đi được một lúc
thì mấy người kia đuổi kịp đến đây. Trần minh chủ và Trần phu nhân vừa
đến nhìn dáo dác xung quanh tìm hình bóng của hai tỷ muội Trần Linh Đang và Trần Linh Linh. Còn hai tên nam nhân Trần Long và Hoả Phi Ưng thì
tìm bóng dáng của Lan Nhi Tình Nhi. Trúc Chi thấy vậy thở dài nói “các
vị không cần phải tìm nữa, tất cả mọi người đều ở Trần phủ”. Nói xong
nàng không nói gì thêm, vận khinh công bay về phía Trần phủ. Mấy người
kia thấy vậy thì vận khinh công đuổi theo.
Trần phủ - Thanh Trúc các
“Bắt đầu được chưa?” một giọng nói lạnh lùng mang theo vài phần nóng nảy
vang lên. Minh Nhật nhìn nữ nhân an tĩnh trên giường lo lắng.
“Độc vương gia, có thể bắt đầu. Nhưng Tiểu Ngũ có nói, nếu ngài cảm thấy có
điều gì bất thường, hay trong tâm ảnh sư phụ chống trả không muốn thức
dậy thì ngài phải đi ra ngay. Như vậy thì ngài sẽ không ảnh hưởng gì”
sau khi trai đổi với Ngũ Sắc thú, Trần Linh Linh nhìn Minh Nhật nói.
“Dài dòng, mau” Minh Nhật khó chịu nói.
Tử Mặc, Trần Linh Đang, Hữu Ảnh, Hồng Ảnh nhìn nhau không biết nói gì. Vị
vương gia này xấu tính vậy. Trần Linh Linh chỉ là nhắc nhở một chút đã
khó chịu với người ta rồi. Bốn người đều đi ra ngoài. Bọn họ có ở trong
này cũng không có giúp được việc gì, đi ra ngoài ngồi chơi tốt hơn.
Trần Linh Linh nhìn Minh Nhật, không chút sợ hãi nói “dài dòng thì ngài cũng phải nghe. Khi vào trong tâm ảnh của sư phụ, ngài sẽ được tham gia vào
trong tâm ảnh của người. Vào tâm ảnh, việc ngài cần làm là đi tìm sư phụ và đánh thức người dạy. Nhưng tâm ảnh càng trống, càng yên tĩnh thì sẽ
khó tìm được người”
“Được rồi” Minh Nhật không kiên nhẫn nói.
“Rồi, bây giờ ngài nằm cạnh sư phụ để cho Tiểu Ngũ thi phép”
Ngoài Thanh Trúc các
“Ê, các ngươi có nghĩ rằng Độc vương thành công đưa Huyết Tử cô nương ra
khỏi tâm ảnh không?” Trần Linh Đang ngồi trên ghế đá nói.
“Ta tin chắc là vương gia sẽ thành công” Hữu Ảnh nói
“Ta cũng tin là vậy” Hồng Ảnh thêm vào
“Ta ở phía trung lập, ta không chắc chắn” Tử Mặc nhún nhún vai nói.
“Ế, Chi Nhi đâu rồi?” Trần Linh Đang cuối cùng cũng phát hiện ra thiếu đi
một người. Lúc này mọi người mới nhìn xung quanh. Thật là…bọn họ vì lo
cho Độc vương nên bỏ công chúa tụt lại đằng sau rồi. Mà không có thấy
bóng dáng của Huyết vương, chắc hẳn hắn đã ở lại với muội muội bảo bối
của mình rồi.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới liền. Mọi người đang
nghĩ về Trúc Chi thì nàng đã xuất hiện ngay trước mặt mọi người. Theo
sau nàng là Hạo Nhiên, Lan Nhi Tình Nhi, gia đình Trần gia và Hoả nhị
công tử. Vừa mới tới, Lan Nhi đã nôn nóng nắm lấy áo của Hồng Ảnh nói
“Tiểu thư của ta đâu, người đã tỉnh chưa?”
“Lan Nhi, muội bình tĩnh” Tình Nhi đến bên Lan Nhi, kéo bàn tay đang nắm lấy áo của Hồng Ảnh nói.
“Lan Nhi cô nương, Tình Nhi cô nương, hai người đừng lo, ta tin chắc vương
gia sẽ kéo vương phi ra khỏi tâm ảnh của người. Tin Hồng Ảnh ta đi” Hồng Ảnh nói
“Nếu là bình thường thì ta và tỷ tỷ sẽ tin. Nhưng trường hợp của tiểu thư là khác. Người có một sự việc ám ảnh người suốt năm
năm nay. Nếu bị mắc vào, chưa chắc tiểu thư có thể thoát ra hay không.
Với cả, những lúc bình thường, sự việc đó là điều cấm kỵ của tiểu thư”
Lan Nhi nói
“Sự việc đó là gì vậy?” Trúc Chi hỏi.
“Cái này bọn ta không thể nói” Tình Nhi nói.
Trong tâm ảnh của Băng Băng
Minh Nhật đi vào trong tâm ảnh này cũng một thời gian rồi mà vẫn không hề
thấy Băng Băng đâu. Hắn thấy, nơi đây rất lạ, có những thứ rất kì, thứ
này hắn chưa thấy bao giờ. Như người chui vào một cái thùng to rồi cái
thùng đó di chuyển. Hay là con đường rất bằng phẳng, những căn nhà ở đây cấu trúc rất lạ. Chúng không làm bằng gỗ mà làm bằng thứ gì rất cứng.
Minh Nhật đi mãi, đột nhiên, hắn thấy một tiểu oa nhi chín tuổi đang
nhảy chân sáo đi về phía hắn. Dung nhan đó, không phải là Băng Băng thì
là ai. Thấy nàng đi qua hắn như không quen biết, tâm hắn thoáng khó
chịu.
Không để ý nữa, hắn xoay người đi theo Băng Băng. Đến khi
thấy nàng bước vào một căn nhà, hắn cũng bước vào theo. Khi vào trong
hắn thấy nàng đang đứng sững người lại trước cửa, nhìn một đám thi thể
đang nằm im lìm trong đó. Rồi hắn thấy nàng chạy về một phía. Không muốn mất dấu nàng, hắn chạy theo. Khi hắn theo Băng Băng vào trong một căn
phòng thì hắn đã thấy nàng đang ôm một nữ nhân. Nữ nhân đó hắn không thể nào nhìn thấy mặt dù đứng ở khoảng gần. Còn Băng Băng, ôm cả nữ nhân
đó, miệng luôn gọi là di nương. Cách Băng Băng một khoảng gần, là người
nam nhân trung niên đang bị thương rất nặng. Và một kẻ áo đen đang cầm
kiếm đi về phía Băng Băng.
Hắc y nhân đó đến gần Băng Băng, giơ
kiếm muốn chém nàng. Minh Nhật thấy vậy đến muốn cản kiếm đó của hắc y
nhân. Nhưng khi kiếm của hắc y nhân chạm người hắn, đột nhiên xung quanh tối thui. Minh Nhật thấy xung quanh toàn màu đen thì chạy bừa một
hướng. Hắn phải nhanh lên, nhanh chóng tìm ra Băng Băng nếu không thì cả hắn và nàng sẽ chết.
Đi một lúc lâu, cuối cùng Minh Nhật thấy
một tia sang. Hắn chạy thật nhanh đến tia sáng đó. Lúc này, khung cảnh
của hắn lại thay đổi sang một hang động khác. Trong hang động đó có
nhưng viên dạ minh sáng mờ mờ, làm cho hang động thêm mờ ảo. Minh Nhật
đi thật sâu vào trong hang động đó, thấy bên trong cũng chỉ mờ mờ như
vậy. Khi đến điểm cùng của hang động, hắn thấy nơi đây như một căn phòng vậy. Nơi đây có đầy đủ mọi thứ. Trên chiếc giường gỗ, nơi đó có một
người đang ngồi úp mặt vào hai đầu gối. Đó chính là Băng Băng.
Minh Nhật bước đến, nhẹ nhàng ngồi lên giường gỗ, ôm lấy Băng Băng. Băng
Băng vốn đang chìm trong nỗi đau cùng với nỗi bất lực và tự trách. Nếu
năm đó, nàng không đi chơi, chắc chắn khi hắc y nhân đó đến, di nương sẽ không bị sao. Nếu năm đó nàng học thêm vài kiến thức về y thuật, chắc
chắn giờ này di nương đang ở đây cùng nàng. Nếu năm đó… và rất nhiều
điều mà Băng Băng hối hận.
Lúc này, nàng cảm thấy mình được một
vòng tay ôm lấy, cảm nhận được hơi ấm làm nàng cảm giác an toàn và bình
thản. Nàng giơ tay ra, ôm lấy Minh Nhật.
“Băng Nhi, nên tỉnh dậy rồi” Minh Nhật nói.
“Hả” Băng Băng giật mình vì câu nói, nàng ngẩng đầu lên nhìn người đang ôm
nàng. Thấy Minh Nhật, nàng ngạc nhiên nói “Nhật, sao chàng lại ở đây?”
“Ta đến đánh thức nàng dậy” Minh Nhật nói.
“Đánh thức? Nhật, chàng nói gì lạ vậy?” Băng Băng vẫn không hiểu Minh Nhật
đang nói gì. Chẳng lẽ, tất cả việc nàng chứng kiến từ nãy đến giờ chỉ là mơ.
“Băng Nhi, nàng hãy tỉnh lại đi, mọi người rất lo cho nàng
đó. Nếu bây giờ nàng không tỉnh lại thì nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại
nữa đó” Minh Nhật nắm chặt hai vai Băng Băng, nhìn thẳng vào mắt nàng
nói.
Nghe vậy, Băng Băng nở một nụ cười thê lương, đôi mắt ứng
nước, nàng nói “Không tỉnh lại, vậy cũng tốt, vậy cũng tốt”. Nàng không
tỉnh lại, vây thì nàng sẽ được gặp di nương. Nàng sẽ không phải sống
trong lo lắng và thù hận. Nàng mệt mỏi lắm rồi.
“Băng Nhi, nàng
nói gì vậy, nàng không tỉnh lại thì nàng và ta sẽ chết. Nếu nàng chết,
mọi người sẽ rất đau lòng. Nàng nhẫn tâm nhìn mọi người đau khổ sao?”
Minh Nhật tăng lực đạo trên tay làm Băng Băng cảm thấy đau. Nhưng nàng
không để tâm, nàng nhìn Minh Nhật, hai hàng nước mắt rơi xuống. Nàng
nói “Nhật, ta mệt mỏi lắm rồi, ta sợ nữa, ta muốn được nghỉ ngơi”
“Được, nếu nàng mệt, hãy dựa vào vai ta. Còn khi nàng sợ, vậy thì đừng sợ, bổn vương ở đây. Ta sẽ bảo vệ nàng, thay nàng tạo một bầu trời để nàng có
cảm giác an toàn khi ở trong đó. Ta sẽ nắm tay nàng, cùng nàng bước đi”
Minh Nhật ôm Băng Băng vào lòng, thâm tình nói.
Băng Băng nhe
thấy vậy, ôm chặt lấy Minh Nhật. Nàng thật là may mắn. Nàng có một nam
nhân yêu nàng như vậy, vậy thì nàng cần gì hơn. Bàn tay to lớn của Minh
Nhật đều đều vỗ vỗ lưng Băng Băng. Nói “vậy, bây giờ nàng đã muốn tỉnh
chưa, mọi người đang chờ nàng với ta đó”
“Được, nếu chàng muốn, ta đều nghe theo chàng” Băng Băng nói.
“Được, vậy, nàng nhắm mắt lại, đếm đến ba chúng ta sẽ tỉnh lại” Minh Nhật nói. Không biết đã qua bao nhiêu thời gian rồi, chắc mọi người lo lắm đây.
Đúng như Minh Nhật nghĩ, mọi người rất lo lắng cho hai người. Và thời gian
đã trôi qua hai ngày rưỡi rồi. Nếu hết hôm nay, Băng Băng mà không tỉnh
lại thì cả Minh Nhật và Băng Băng cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Mấy ngày nay, mọi người cũng đã rất mệt mỏi rồi. Bây giờ, tất cả mọi người
đều tụ tập trong phòng của Băng Băng. Trúc Chi tựa vào vai Hạo Nhiên
ngồi dưới đất ngủ, Lan Nhi Tình Nhi cũng tựa vào vai Hoả Phi Ưng và Trần Long ngồi dưới đất chợp mắt. Trần Linh Linh gối đầu lên đùi Trần Linh
Đang ngủ còn Trần Linh Đang thì ngồi tựa vào tường nhắm mắt. Ngũ Sắc thú làm ổ trên vai Trân Linh Đang xù lông lên ngủ. Đưa một người vào tâm
ảnh của người khác tiêu hao hai phần ba linh lực của nó nên bây giờ nó
phải ngủ bù. Tử Mặc ngồi ôm hòm thuốc của mình ngủ. Hữu Ảnh Hồng Ảnh
đứng tựa người vào tường nhắm mắt. Dù nhắm mắt nhưng ý thức của hai
người rất thanh tỉnh. Còn đôi Tiểu Bạch và Hoang Mãnh Thú thì bây giờ
đang mỗi con một người, nằm trên bụng của chủ nhân của mình ngủ. Nhưng
một tý hai bọn chúng lại đồng loạt mở mắt nhìn chủ nhân của mình xem họ
tỉnh chưa. Trần Tiên Sinh và Trần phu nhân thì lo chuyện đại hội nên tối hai người họ mới đến đây một chút.
Minh Nhật mở mắt, nhất thời
chưa thể thích nghi với ánh sáng nên đưa tay ra che mắt. Hành động của
hắn đánh thức hai con thần thú, ma thú và thêm Hữu Ảnh Hồng Ảnh. Hữu Anh cung kính đến bên giường nói “Mừng vương gia tỉnh lại”
“Hữu Ảnh, mấy ngày rồi” Minh Nhật chớp chớp để cho ánh mắt mình thích nghi với ánh sáng, lạnh lùng hỏi.
“Dạ, bây giờ là giờ mùi (13 – 15 giờ), hết hôm nay là tròn ba ngày” Hữu Ảnh nói.
“Ta vào đó lâu vậy sao” Minh Nhật chống tay ngồi dậy. Hoang Mãnh thú thấy
chủ nhân ngồi dạy thì nhảy lên vai hắn, không quên dụi dụi vài cái rồi
nằm vắt ngang trên vai hắn. Tiểu Bạch thấy Minh Nhật tỉnh lại mà chủ
nhân vẫn chưa tỉnh, nó lập tức đứng lên, đến trước mặt Minh Nhật nói
“Sao chủ nhân ta chưa tỉnh lại?”
“Rồi nàng sẽ tỉnh” Minh Nhật lạnh
lùng nói. Lúc này, Băng Băng “Ưm…” một tiếng khiến mắt Tiểu Bạch sáng
lên. Nó nhảy về phía cổ nàng, dụi dụi làm nũng với nàng.
Băng Băng
cảm thấy có cái gì đó mềm mềm ở cổ, mở mắt ra nhưng nhất thời mắt chưa
thể thích nghi với ánh sáng nên nàng nâng tay lên che. Nhưng tay đưa ra, chưa đến mắt thì đã nằm trong một bàn tay to khác, cùng với đó là giọng nói trầm thấp quen thuộc mang theo phần sủng nịnh vang lên “Băng Nhi,
nàng đã tỉnh lại”