Năm mới qua được mấy ngày, Băng Băng hầu như trốn trong phòng không chịu ra. Ngày thứ ba sau khi nàng và Minh Nhật có quan hệ phu thê, nàng ra khỏi phòng. Mới đầu nhận được ánh mắt ái muội của mọi người trên dưới Trần gia nhìn nàng với một ánh mắt rất là… ái muội. Nữ tử nhìn nàng thì ngại ngùng đỏ mặt rồi quay mặt đi, nam nhân nhìn nàng thì thêm vài phần ái muội làm nàng không biết chuyện gì xảy ra. Đến khi nhìn gặp Lan Nhi và Hỏa Phi Ưng, Lan Nhi mới đầu sửng sốt, sau đó ngại ngùng rồi đẩy nam nhân đang nở nụ cười có ý tứ với Băng Băng – Hỏa Phi Ưng ra chỗ khác. Xong, Lan Nhi liền kéo tay nàng thật nhanh vào phòng của nàng, để nàng ngồi trước gương để nhìn rõ bản thân. Đến khi nhìn, Băng Băng phải che miệng để không hét ra tiếng. Vì là sang năm mới, trời bắt đầu chuyển xuân nên nàng không cần phải áo lớn áo nhỏ nữa. Nàng chỉ mặc một bộ bạch y ngắn cổ. Cái cổ thon dài của nàng đươc để lộ ra. Và trên cổ nàng, chi chít dâu tây mọc lên. Nhìn xong, Băng Băng có cảm tưởng muốn đập đầu vô đâu đó cho rồi. Như thế này thì nàng còn có mặt mũi nhìn ai đây…
Công nhận tiếng xấu vang thật xa. Băng Băng vừa mới bị kéo về phòng, chưa được một khắc sau, ba nữ nhân nào đó liền tông cửa xông vào, khi vào rồi, các nàng còn không quên đóng cửa lại. Băng Băng cuối cùng chỉ có thể trong lòng mang tổ tông tám đời nhà nam nhân kia ra thăm hỏi một lượt, nhưng miệng vẫn giữ nụ cười đúng tiêu chuẩn, không mặn không nhạt đối với các câu hỏi dồn dập của ba nữ nhân kia. Lúc này Băng Băng chỉ muốn ngửa đầu lên hỏi trời, ba cái nữ nhân này có phải là nữ nhân chưa chồng không? Tại sao đối với vấn đề nhạy cảm này lại mãnh liệt hứng thú vậy?... Cuối cùng, nhờ có Minh Nhật quay trở lại, Băng Băng mới thoát khỏi tình cảnh này.
Hôm nay Băng Băng không muốn làm gì, nàng chỉ lười nhác nằm trên ghế dựa đặt ở sân Thanh Trúc các. Vị trí của nàng rất thuận lợi cho việc lười nhác. Có bóng cây to che nắng cho nàng. Dù nắng này không gắt như nắng mùa hè mà mang theo một chút hơi lạnh. Không xa là một bóng dáng nhỏ nhắn đang luyện võ. Hồng y thướt tha, mái tóc bay trong gió, dải lụa trắng như con rắn quấn quanh nàng, đi đến những nơi nàng muốn. Đó chính là Trần Linh Linh. Hơn nửa năm trước Băng Băng gặp cô bé, cô bé mới có tám tuổi. Dáng người nhỏ gầy mảnh mai, nếu không phải là chiều cao của cô bé phát triển như những đứa trẻ bình thường thì có khi nàng cũng không đoán ra được độ tuổi của cô bé. Sau khi giải độc xong, sau khi được điều dưỡng hợp lý, cô bé đã trở nên mượt mà hơn, dáng người cũng đang bắt đầu phát triển bình thường.
Cô bé này, rất có thiên phú về nội công. Trong nửa năm này, nàng vừa điều tra Vô Tà cung, vừa dạy con bé nội công, không ngờ trò còn giỏi hơn thầy. Hồi trước, nàng học nội công còn mất ba năm mới được như bây giờ. Vậy mà, Trần Linh Linh chỉ có mất nửa tháng đã gần đuổi kịp nàng rồi. Thật là nàng không nhìn nhầm con bé.
Mấy tháng nay, tung tích của Tiểu Bạch vẫn là không có. Điều này làm cho Băng Băng cảm thấy lo lắng. Nếu không phải cảm nhận được sinh mạng của nó, có khi nàng cũng nghĩ rằng Tiểu Bạch đã không còn. Với lại, bên cạnh Tiểu Bạch còn có Hoang Mãnh thú nên Băng Băng cũng an tâm phần nào.
Hôm nay là ngày đẹp trời, vì vậy mọi người ai cũng đều đi ra ngoài dạo phố. Minh Nhật từ sáng đến giờ cũng không thấy đâu, chắc là đi làm việc của hắn rồi. Lười biếng cầm một quả táo lên cắn, thỉnh thoảng nói vài câu chỉ điểm cho Trần Linh Linh. Ăn hết một quả táo, Băng Băng liền bẻ một cành cây, lấy một chiếc lá rụng, truyền nội lực rồi phóng đến chỗ Trần Linh Linh.
Nhận thấy nguy hiểm, Trần Linh Linh liền lắc người tránh. Chiếc lá không trúng được Trần Linh Linh, cắm trụ trên đất. Chưa kịp để cho Trần Linh Linh kịp làm gì, Băng Băng liền ra chiêu dùng cành cây đó đánh về phía cô bé. Trần Linh Linh biết nàng đang muốn kiểm tra thân thủ của cô bé, cô bé liền vận dụng khinh công tránh, đồng thời sử dụng mảnh lụa đánh về phía Băng Băng. Băng Băng nhẹ nhàng tránh đi một chiêu của Trần Linh Linh, nói “Nhiệm vụ hôm nay, dùng mọi cách, cách gì cũng được, làm rách một đường trên y phục của ta, không thì đừng mong nghỉ”.
“Dạ” Dứt lời, Trần Linh Linh liền sử dụng dải lụa trắng đánh về phía Băng Băng. Mỗi chiêu cô bé tung ra cũng đều bị Băng Băng dễ dàng hóa giải. Giằng co hơn một canh giờ mà cô bé vẫn chưa thể động đến một góc áo của Băng Băng, Trần Linh Linh cảm giác thật thất bại. Chưa để cho Trần Linh Linh cảm giác được thất bại lâu, Băng Băng liền cầm cành cây quất một cái lên mông của cô bé. Đột nhiên bị đau, Trần Linh Linh liền ôm mông kêu lên, “Sư phụ, người chơi xấu”. Khuôn mặt cô bé nhăn lại, đôi môi nhỏ nhắn chu lên trông rất đáng yêu. Nhưng, lời nói của cô bé làm cho Băng Băng ngẩn người. Khuôn mặt nàng lúc hiện lên niềm vui, nhưng rất nhanh hiện ra nỗi bi thương. Trần Linh Linh thấy nàng như vậy, đôi tay bé nhỏ cầm lấy tay của nàng, nói, “Sư phụ, người đừng buồn, Linh Nhi sẽ cố gắng hơn nữa, Linh Nhi sẽ không làm người thất vọng”.
Nghe cô bé nói vậy, Băng Băng nở một nụ cười gượng nói “Không phải do lỗi của Linh Nhi, là ta không tự chủ nhớ lại quá khứ thôi”. Nói xong, Băng Băng xoay người đi về chỗ bàn ghế đá.
“Sư phụ, người có thể kể cho Linh Nhi không?” Trần Linh Linh nói vọng theo. Nghe lời của cô bé, bước chân của Băng Băng dừng lại. Thấy nàng dừng, Trần Linh Linh sợ nàng hiểu nhầm, vội vàng nói “Sư phụ nên kể chuyện với ai đó, đừng giữ trong lòng như vậy. Nếu cứ giữ chuyện trong lòng như vậy sẽ cảm giác mệt mỏi”.
“Linh Nhi, ngươi có thật sự nguyện ý muốn nghe chuyện của ta không?” Băng Băng quay lại, nở nụ cười như ánh mặt trời nhìn Trần Linh Linh. Nụ cười này thật đẹp, nhưng cũng rất bi thương, lại cũng rất lạnh nhạt. Dường như ánh mặt trời kia cũng không thể nào hòa tan được.
“Linh Nhi luôn nguyện ý nghe sư phụ thổ lộ.” Trần Linh Linh nói.
“Ừm…Thật ra từ khi bắt đầu có kí ức thì người bên cạnh duy nhất của ta là di nương. Người vừa là phụ thân, vừa là mẫu thân, và nhiều lúc người tạo cho ta cảm giác người như một thuộc hạ của ta vậy…” Băng Băng vừa nói vừa đi về phía ghế đã ngồi xuống. “Hồi nhỏ, ta bị người ép học võ từ khi còn rất nhỏ, lúc học ta mới hơn ba tuổi thôi. Nhiều lúc ta oán người, ta hỏi người tại sao ta không thể như những đứa trẻ khác. Lúc đó, di nương chỉ nở nụ cười với ta, người bảo ta đến lúc đó sẽ biết. Vì là còn nhỏ, ta luôn muốn được đi chơi, nên những lúc đó, di nương đều thách đấu với ta. Người bảo, nếu ta gây được thương tích cho người, dù là nhỏ nhất thì từ nay sẽ không ép ta học. Ta đã rất cố gắng để làm như vậy. Nhưng, lần nào cũng không thành công. Cuối cùng, ta nản chán, chẳng muốn đánh nữa thì người lại cầm cành cây nhỏ đánh vào mông ta. Những lúc đó, ta sẽ hờn giận vài câu đánh trả. Nhưng, lần nào ta cũng không thành công. Cuối cùng, ta chuyên tâm học võ và không để ý đến những tư tưởng khác nữa. Mới đầu học chỉ để cho có. Nhưng, một ngày, hôm đó là ngày tết thứ năm ta ở đó. Nhìn di nương làm rất nhiều đèn trời rồi hả, ta đã hiếu kì hỏi người ước nguyện gì mà nhiều như vậy”. Dừng một lúc, Băng Băng nói tiếp “Người nói, người không cầu nguyện cho người, người cầu nguyện cho những người ở nơi người đên luôn luôn khỏe mạnh, vui vẻ. Lúc đó do hiếu kì, ta cũng hỏi người có muốn về không? Người không trả lời luôn mà nhìn những cây đèn trời xa xa đó. Lúc ta tưởng như người sẽ không trả lời nữa, người liền nói một câu ‘Khi quận chúa cường đại lên, lúc đó là lúc ta và người trở về’. Từ đó, ta liền chuyên tâm luyện võ. Ta muốn bản thân nhanh chóng cường đại lên, như vậy di nương sẽ không phải ở nơi đó nhớ đến người thân. Nhưng, lúc ta học được tất cả tài nghệ của người rồi thì biến cố đột ngột đến” nói xong, Băng Băng nở một nụ cười bi thương. “Di nương cực khổi vì ta từng ấy năm, ở bên ta từng ấy năm. Vậy mà ta không thể nào đen di hài của người đưa trả về nơi người sinh ra, đưa trả về cho thân nhân của người. Trừ cái tên của người, ta không hề biết người là ai, từ nơi nào đến. Thỉnh thoảng, người sẽ vô tình mà gọi ta là quận chúa, có những lúc người như vừa gần lại vừa xa làm ta không biết làm sao. Linh nhi, con thấy ta có bất hiếu không? Ngay cả tâm nguyện sâu kín nhất của di nương mà cũng không thể nào hoàn thành được?” Băng Băng dứt lời, u buồn nhìn lên bầu trời trong xanh. Bầu trời kia thật trong xanh, trong lành như ánh mắt di nương vậy.
“Sư phụ, người không phải là nhi nữ bất hiếu. Người đau buồn như thế này, di nương của người trên trời cũng sẽ không vui vẻ được!” Trần Linh Linh cầm bàn tay của Băng Băng, vỗ nhẹ an ủi. Nhìn hành động của cô bé, Băng Băng nở nụ cười lưu manh xua tan không khí này nói “Linh Nhi, sư phụ đột nhiên cảm thấy ngươi thật là thuận mắt”.
“Ý người nói là bình thường Linh Nhi rất không thuận mắt người sao?” Trần Linh Linh liền xù gai lên nói. Có sư phụ nào như sư phụ của cô bé không, mặt trước vừa bi thương để bé mủn lòng, mặt sau liền không đầu không đuôi quăng cho cô bé một gáo nước lạnh. Thật là đáng ghét mà.
“Đúng, bình thường ngươi rất không thuận mắt ta. Gầy như thân tre, khuôn mặt lại không xinh đẹp gì, thân thủ lại yếu đến mức đáng thương. Được mỗi khinh công còn khá, không thì sư phụ như ta thật không biết giấu mặt vào đâu nữa.” Băng Băng giả bộ buồn rầu nói.
“Sư phụ, người đừng khinh con quá đáng.” Trần Linh Linh giận đỏ mặt. Khuôn mặt nhỏ đang trong quá trình trổ mã giận đỏ lên nhìn thật là đáng yêu.
“Ta không khinh người, ta chỉ nói sự thật.” Băng Băng nhún nhún vai đứng dậy ý định đi ra ngoài. Nhưng, chưa để nàng đi ra, nàng liền cảm giác được nguy hiểm đằng sau. Không nói nhiều, Băng Băng liền nhảy lên tránh những chiêu thức của Trần Linh Linh. Di nương nói rất đúng, con người trong lúc tức giận sẽ bộc phát tiềm năng. Ngươi đánh, ta lùi, ngươi lùi ta khích, vậy mà qua một buổi sáng.
////////////// Ta là dải ngân hà ngăn cách bữa cơm trưa////////////////////
Trên bàn ăn hôm nay rất là náo nhiệt. Tiếng cười đùa, nói chuyện rôm rả vang lên. Băng Băng vẫn im lặng ăn. Nàng ăn nhưng suy nghĩ của nàng vẫn còn nghĩ xem có cách nào đột nhập vào trong Vô Tà cung. Bây giờ nàng mới thấm thía được vì sao giang hồ lại nói “Người đập nát Vô Tà cung còn chưa sinh ra”. Đúng thật là khó khăn. Ở khắp Vô Tà cung nơi nào cũng đều có bẫy. Ở ngoài đã toàn bẫy như vậy, vậy bên trong sẽ còn nhiều như thế nào nữa. Vậy mà lúc đầu vào không giẫm phải cơ quan nào, cũng không nhận ra cơ quan nào. Chắc hẳn bọn họ đã tạm dừng khởi động những cái bẫy đó rồi.
Nhìn thấy nàng không tập chung ăn, Minh Nhật liền gắp một miếng thịt cho Băng Băng, nói, “Ăn cơm không nên nghĩ đến chuyện khác. Như vậy không tốt cho dạ dày.”
(Seal: *khinh bỉ* bộ mấy người nói chuyện trong bữa ăn thì tốt cho dạ dày chắc/ Minh Nhật:*đá seal ra ngoài*lắm chuyện/ Seal: *ngồi vẽ vòng tròn nguyền rủa trong một góc*nương đây là muốn tốt cho các người. Ta chưa muốn truyện còn mà các ngươi chết hết a. Thật là đau lòng mà T^T)
“Tiểu Băng Băng, tẩu biết hôm nay ra ngoài ta gặp được ai không? Chính là cái tên bị tẩu đánh cho y phục không còn ở Đại hội võ lâm đó.” Trúc Chi hớn hở nói. “Tẩu có biết hắn đi đâu không?”
“Đi đâu?” Băng Băng bây giờ chỉ cần nghe đến những người liên quan đến Vô Tà cung thì sẽ rất là để ý. Nàng ở lại đây là vì sao chứ, tất nhiên là vì muốn tìm ra thân phận kẻ đã giết chết di nương của nàng.
“Hắn vào thanh lâu đó. Ta hỏi được một vài thông tin từ những vị đại hiệp gần đó, cứ sau năm mới tầm hai, ba ngày là hắn sẽ đi đến thanh lâu ở ba ngày. Khi đi, hắn sẽ ôm một cô nương mà hắn vừa ý về làm thiếp.” Trúc Chi nói: “Đúng là một tên ngựa đực. Tính ra, bắt đầu từ khi hắn phát xuân cho tới bây giờ cũng đã là hơn mười năm rồi, mỗi một năm hắn có một vị thiếp, vậy bây giờ hắn hẳn có hơn mười vị thiếp thất mất. Còn hơn cả Hoàng thượng thúc thúc”.
“Chi Nhi, muội lại nói bậy rồi, Hoàng thượng chỉ có một hoàng hậu và một quý phi. Hoàng hậu mấy chục năm sau mới có long thai, chưa biết là nam hay nữ. Nếu là nam thì tốt, còn không, chỉ sợ các đại thần lắm chuyện kia lại nhét nữ nhi của bọn họ vào hậu cung thưa thớt của hoàng thượng mất. Ai chả biết, dưới gối của hoàng thượng chỉ có hai công chúa do quý phi sinh ra. Dù vậy, người vẫn là thiên tử, làm sao lại lấy một cái tên tà phái giang hồ ra so với người. Như vậy thật mất mặt hoàng thất đó” Hạo Nhiên nhỏ nhẹ răn dạy. Aizzzz…nếu là Minh Nhật răn dạy, có khi tiểu công chúa Trúc Chi sẽ ăn đủ. Nhưng, người răn dạy là Hạo Nhiên thì lại là khác. Với độ cuồng muội muội của hắn, sợ rằng nói nặng sẽ chuyển thành nói nhẹ, nói nhẹ có khi thành khuyến khích mất. Nhìn hình ảnh đó, Băng Băng nâng trán. Đây gọi là răn dạy hay là dung túng?
“Chi Nhi biết rồi.” Trúc Chi lè lưỡi cười gượng.
“Chi Nhi, muội nói là Cung chủ Vô Tà cung hôm nay vào thanh lâu, và đến ba ngày nữa mới ra đúng không?” Băng Băng hỏi.
“Đúng, Tiểu Băng Băng, tẩu định làm gì vậy, đừng làm gì dại dột nha, cái gì cũng đều có cách” Trúc Chi lo lắng nói. Nếu mà tẩu tử của nàng mà có chuyện gì, đại huynh không băm nàng ra thành thịt huyễn thì hôm đó trời mưa máu mất.
“Ta mới nảy ra một kế. Nếu chúng ta đơn phương độc mã dò la, biết đến bao giờ mới có thể tìm ra được cách giải các cơ quan ở trong Vô Tà cung. Vì vậy, ta muốn có người dẫn vào, mà người đó không ai khác chính là tên cung chủ háo sắc Vô Tà cung đó” Băng Băng nghiêm túc nói. Nếu tra như kia, có khi đến khi nàng đầu bạc cũng không thể nào vào được mất.
“Có nghĩa là ngươi muốn giả thành nữ tử thanh lâu để tên đó dẫn đi?” Trần Long dò hỏi.
“Đúng” Băng Băng dứt khoát trả lời.
“Băng Nhi, ta không cho phép nàng làm vậy” Minh Nhật trầm mặt xuống nói.
“Đúng đó, chúng ta cũng không cho tiểu thư mạo hiểm như vậy” Lan Nhi buông đũa, kiên định nói.
“Ta cũng cùng ý với muội muội” Tình Nhi cũng một mặt đó nói.
“Tiểu tẩu tử, người đừng làm cho Chi Nhi sợ, Chi Nhi không muốn biến thành bánh bao nhân thịt đâu.” Trúc Chi cũng lên tiếng ngăn cản.
“Băng Băng cô nương, ta trên giang hồ đã lâu, ta cũng biết được tên Vô Tà đó như thê nào. Nếu ngươi chọn cách đó, sợ rằng nguy hiểm của ngươi sẽ nhiều gấp đôi.” Hỏa Phi Ưng cũng tham gia vào khuyên bảo.
“Hỏa Phi Ưng nói đúng đó, tên Vô Tà đó là một tên rắn độc, chưa có chuyện gì hắn không làm. Người ở Trần gia trang chúng ta chính là tránh dây vào hắn.” Trần Linh Đang nói.
“Mọi người, ta là ai chứ, ta là Huyết Tử thần y. Để hành tẩu trên giang hồ, ta thật không thiếu những chiêu thức bí mật, không ta đã bị giết mấy trăm lần rồi.” Băng Băng nói.
“Dù là vậy, nhưng nàng cũng không được đâm đầu vào nguy hiểm như vậy.” Minh Nhật nhíu mày không vui nói.
“Chàng nghe kế hoạch của ta đã nào…” Băng Băng nắm lấy bàn tay của Minh Nhật, vỗ vỗ nói, “Kế hoạch của ta là ta sẽ dịch dung thành hoa khôi ở thanh lâu đó. Đến khi hắn triệu ta, ta sẽ thôi miên làm cho hắn cảm giác hắn và ta đã trải qua quan hệ. Thuận thôi miên của ta cũng sẽ làm tâm trí hắn chỉ có một mình ta. Đến lúc đó, hắn chắc chắn sẽ mang ta về Vô Tà cung. Như vậy, ta yêu cầu mang theo thị nữ cùng hộ vệ cũng sẽ không làm cho hắn nghi ngờ” Băng Băng nói.
“Nhưng, Vô Tà cung không phải thứ để vào thì vào, ra thì ra” Tử Mặc lúc này mới lên tiếng.
“Vậy ta mới mang theo hộ vệ cùng thị nữ.” Băng Băng nói “Nếu không vào hang hổ, làm sao có thể bắt được cả hổ phụ và hổ tử đây”.