Sáng hôm sau tại Trường An cung, một không khí ưu thương vây quanh. Nơi này không còn là chốn bồng lai nữa vì nó đã thiếu đi tiếng cười khanh khách như chuông rung, thiếu đi tiếng đùa vui của những đứa trẻ, thiếu đi tiếng cãi nhau của hai huynh muội chỉ để ôm một tiểu oa nhi, không còn tiếng luyện kiếm. Bây giờ trong này ngay cả cung nữ đến thái giám đều không nói gì nhiều như ngày thường. Bất kể ai đi qua đây đều ngậm ngùi tiếc nuối. Trong điện, Hoàng thái hậu ngồi trên gế quý phi đọc sách nhưng thực chất bà không hề đọc, quyển sách vẫn dừng lại ở trang đó mà không hề tăng thêm. Tiểu công chúa Trúc Tri ngồi bó gối ở trong lòng nhị ca mình thút thít. Nhìn khuôn mặt nhỏ bé vì khóc mà đỏ bừng làm người ta đau lòng. Nhị hoàng tử Hạo Nhiên thì dỗ tiểu muội muội không khóc. Đại hoàng tử Minh Nhật thì khuôn mặt lạnh lùng như băng ngàn năm, quanh người toả ra sát khí làm ai cũng không dám tới gần.
- Minh Vũ Vương gia, Minh Vũ vương phi tới
Tiếng thái giám the thé phá vỡ bầu không khí bế tắc này. Hoàng thái hậu để quyển sách lên bàn gần đó, lệnh cung nữ đưa hoàng tử công chúa vào trong rồi nhắm mắt lại giả ngủ. Bước vào là một nam nhân trung niên, khuôn mặt tuấn tú, mày cương nghị, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hay cười là người đối diện cảm thấy ấm áp. Bên cạnh y là một nữ tử cũng tầm ba mươi tư, ba mươi lăm. Mái tóc bồng bềnh mượt mà, đôi mắt phong tình, cái miệng như trái nho làm người ta muốn hung hăng giày vò một phen.
Hai người đến thỉnh an Hoàng thái hậu. Lúc này bà mở mắt nói một tiếng bình thân rồi ban ghế ngồi.
- Mẫu hậu, Tiểu Vũ nghe báo tiểu cung của Băng nhi bị cháy, rốt cuộc là có chuyện gì vậy- Minh Vũ vương gia nói
- Ai gia đang cho người điều tra- Hoàng thái hậu lạnh nhạt trả lời
- Mẫu hậu, vậy Băng nhi có sao không ? - Minh Vũ hỏi
- Băng nhi...- Hoàng thái hậu nghe thấy tên Băng nhi thì nước mắt không nén nổi lại tuôn rơi. Bà vội lấy khăn tay lau vội những giọt lệ bướng bỉnh tuôn rơi.
- Mẫu hậu bớt đau lòng, mai Trúc nhi cùng người đi chùa cầu siêu sinh cho băng nhi được không - Minh Vũ vương phi nói
- Hảo, ai gia cũng đang muốn đi
- Mẫu hậu sao con không thấy cung thân cận của người - Minh Vũ hỏi
- Tri nhi... Tri nhi vì cứu Băng nhi mà...- Hoàng thái hậu quay đi không muốn nói nữa.
- Được rồi, mẫu hậu con không hỏi nữa, người đừng khóc nữa được không- Minh Vũ sốt ruột. Người mà y kính yêu nhất là Hoàng thái hậu. Bà dù không phải mẫu thân ruột thịt nhưng lại coi y như con mình mà nuôi lớn. Y rất biết ơn bà vì điều đó.
- Tiểu Vũ, ta muốn con làm tân hoàng- một hồ sau Hoàng thái hậu nhìn vào mắt Minh Vũ nói. Bây giờ ba muốn đi đến nơi nào cho khuây khoả nỗi lòng.
- Mẫu hậu, sao lại đột ngột vậy, con không có ý định lên ngôi, người có thể tìm ai được không- Minh Vũ từ chối
- Trong hoàng thất thì chỉ còn mình con có tư cách lên ngôi, Tiểu Nhật và Tiểu Hạo còn quá nhỏ. Khi con lên ngôi xong xuôi ta muốn đi đến Tĩnh An Đường ở đỉnh núi phía Tây để cho khuây khoả một thời gian. Ta chỉ mang theo Chi nhi làm bạn còn Tiểu Nhật và Tiểu Hạo thì ta nhờ con chiếu cố chúng nó.- Hoàng thái hậu lạnh nhạt phân phó
- Nhi thần tuân mệnh, nhi thần sẽ dùng hết sức lực và sinh mạng để bảo vệ hai huynh đệ chúng, mong mẫu hậu an tâm- Minh Vũ thấy thái độ của bà đã quyết , không lay chuyển được đành bất đắc dĩ mà nhận lời. Hai người mải nói chuyện đại sự mà không để ý đến khoé miệng Minh Vũ vương phi nhếch lên một nụ cười hả hê, nụ cười như đã đạt được mục đích của mình.
///////////////Phủ Minh Vũ Vương/////////////////
Phủ Minh Vũ vương, dù không được như trong cung nhưng nó cũng mang cho mình vẻ đẹp riêng mình. Trăm hoa đua nở, Ngàn chim thi hót. Cảnh sắc này thật đẹp làm sao.
Minh Vũ vương phi khi từ hoàng cung trở về thì lấy lý do mình không khoẻ và về phòng nghỉ ngơi. Về đến nơi, nàng nhìn quanh xem có ai không, bảo tì nữ ở ngoài không được quấy rầy mình nghỉ ngơi rồi đóng cửa phòng lại. Đi đến sau tấm bình phong, nàng cầm bình hoa cạnh đó nghiêng đi một chút. Xuất hiện trước mặt nàng là một mật thất tối om. Cầm cây đuốc gần đó rồi bước vào. Không biết đã đi bao lâu, khi xuống đến nơi thì người ta không khỏi trầm trồ. Nơi này là mật thất mà kệ sách cũng không ít hơn thư phòng của hoàng thượng là bao. Trong này còn một người nữa, thấy nàng hắn quỳ xuống kêu một tiếng "chủ tử"
-Đứng lên đi, việc ta nhờ ngươi đến đâu rồi?- nàng cho hắc y nhân đứng dạy và hỏi
- Dạ, hôm nay tiểu nhân đã bí mật xem nơi bị hoả hoạn, có một điều làm cho tiểu nhân cảm thấy rất là lạ
- Điều gì?
- Ở trung tâm đám cháy cũng chính là tiểu điện tiểu quận chúa ngủ thì thấy một vùng không bị lửa chạm tới, tiểu nhân nghĩ tiểu quận chúa vẫn còn sống
- Không ngờ bà già này thông minh hơn ta nghĩ, dám tạo ra một vụ việc giả để đánh lừa ta
- Bây giờ chúng ta nên làm như thế nào a?
- Ngươi tìm cách đến nơi mà tiểu quận chúa đến, tiêu diệt con bé cho ta
- Dạ tiểu nhân tuân mệnh- hắc y bào đứng dạy rồi thoát cái không còn thấy hắn đâu nữa. Còn một mình nàng ở trong này, nàng ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong này, nhìn vào dược liệu trên bàn, nàng bắt ta vào chế độc. Nàng phải tiêu diệt hết các chướng ngại cản trở con đường của người nàng yêu.
/////////// ta là dải ngân hà ngăn cách thế giới nơi Băng Băng sống////////
- Di nương, di nương, nhìn tiểu Băng mặc bộ váy này có đẹp không?
Một cô bé tầm năm tuổi mặc một bộ hồng y đến khoe người phụ nữ trung niên. Vâng đó không ai khác ngoài Bảo Tri, người ôm Băng nhi đến nơi này để lánh nạn. Đến nơi đây mọi thứ đề khác lạ với bà, có thứ chạy mà không cần đến tuấn mã kéo. Ở đây người ta còn cưỡi lên một đại cục sắt thay cho cưỡi ngựa. Mới đầu đến đây bà cũng rất vất vả nhưng Bảo Tri cũng rất nhanh thích ứng. Lấy vàng vụn ra đổi một ngôi nhà lớn mà Bà nhìn trúng. Trang hoàng cho ngôi nhà rồi cô mở một võ quán dạy võ. tính đến bây giờ đã là năm năm rồi, không biết Hoàng thái hậu , công chúa và hai hoàng tử như thế nào rồi, họ có được an toàn không?
- Di nương, di nương...- cô bé quơ quơ tay trước mặt di nương của mình, bà chẳng để ý đến bé gì cả
- a... tiểu Băng đẹp lắm, bộ này ai tặng tiểu Băng đáng yêu của di nương nào?- Bà ôm cô bé vào lòng, hỏi cô bé
- Chú đằng kia kìa - Băng Băng chỉ vào người nam nhân trung niên mặc vest đang đứng khoanh tay ngoài cửa, khuôn mặt ông nở nụ cười toả nắng, trong mắt ông nhìn về nơi này toàn nhu tình. Người đàn ông này rất là tuấn tú.
Bảo Tri biết ông. Người đàn ông này tên Tuấn là người ra tay giúp bà để mở ra cái võ quán này, ông cũng chính là người giúp bà tìm nơi để giáo dục Băng nhi. Vài năm qua chung đụng, bà cũng biết người đàn ông này thích mình nhưng sẽ có ngày bà trở về nơi đó,Bảo Tri không muốn người đàn ông này buồn. Đứng dạy đi đến bên cạnh người đàn ông đó, nở nụ cười
- Anh đến rồi sao
- Đến rồi, em hôm nay dạy có mệt không- Người đàn ông lấy khăn tay trong túi lau đi giọt mồ hôi trên trán bà. Bảo Tri đỏ mặt tránh né, cánh tay của ông ngại ngùn vươn ở nơi đó một lúc rồi ngại ngùng rụt tay lại.
- Di nương, chú đồng ý đưa tiểu Băng và di nương đi khu vui chơi đó, di nương có thích không?- Băng Băng nắm tay di nương cười nói
- Tiểu Băng thích thì di nương cũng thích- Bảo Tri ngồi xuống cười với Băng Băng
- Chú ơi Tiểu Băng đã kéo được di nương đi cùng chúng ta rồi, tí chú phải cho tiểu Băng ăn kem như đã hứa nha
- Được thôi - Người đàn ông nở nụ cười nói sủng nịnh. Ông năm nay cũng ngoài bốn mươi rồi, ông cũng có một người vợ nhưng cô ấy bị mắc bệnh tim mất cách đây mười năm. Năm năm trước, ông tình cờ gặp được Bảo Tri, mới đầu chỉ là giúp đỡ như một người bạn bình thường nhưng lâu dần trái tim ông đã bị Bảo Tri đáng cắp lúc nào không hay. Nhiều lần cố ý bày tỏ với bà nhưng bà toàn uyển chuyển chối từ.
///////////////////////Tôi là dải ngân hà ngăn cách buổi tối////////////////////////
" cốc cốc cốc"
- Vào đi- nghe thấy tiếng gõ cửa, Bảo Tri lên tiếng. Cả ngày nay dạy học sinh xong lại đi chơi cùng Băng nhi. Hôm nay cả người bà cảm thấy không phải của mình nữa rồi. Định đi ngủ sớm thì thấy có người gõ cửa. Nhìn hình bóng xuất hiện sau cánh cửa bà nở một nụ cười hiền từ, dang tay ý bảo bé con đến đây.
Băng Băng ôm gối xà vào lòng bà làm nũng
- Di nương, Hôm nay Tiểu Băng học gần xong quyển sách dạy võ mà di nương đưa rùi, tiểu Băng giỏi không a- Ngày nào bé cũng chăm chỉ luyện võ sau giờ học ở ngọn núi sau nhà
- Ngoan quá, thế học chữ đến đâu rồi? - bẹo má Băng Băng, bà cười hỏi. Đến đây hai năm bà phát hiện chữ ở nơi đó giống y hệt chữ cổ ở nơi này.
- Tiểu Băng học hết rùi, chú đẹp trai còn khen tiểu Băng viết chữ cổ cũng rất là đẹp- Băng Băng cười híp mắt để lộ hàm răng sún đi vài chiếc, nhìn trông rất là đáng yêu. Băng Băng bây giờ đã sáu tuổi, khuôn mặt trắng hồng phúng phình nhìn mà muốn véo phát. Nhìn bây giờ đã như vậy, đến khi cô bé trưởng thành ắc hẳn là một mĩ nhân khuynh quốc quynh thành.
- Ngoan quá, muộn rồi, Tiểu Băng phải ngủ sớm để mai đi học đúng không. Nào ngủ thôi- Bảo Tri cười ôm Băng Băng tiến vào giấc ngủ.
//////////////////// Ta là dải ngân hà ngăn cách năm năm sau//////////////////
- Di nương, di nương, di...- Băng Băng năm nay đã 11 tuổi, khuôn mặt bớt đi vài nét trẻ con. Đôi mắt to tròn hút hồn, đôi môi nhỏ nhắn như trái nho nhìn mà chỉ muốn hái. Trên khuôn mặt cô bé cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Bé đã học thành thạo hết tất cả võ công mà di nương đưa cho bé. Băng Băng muốn khoe với di nương, bé muốn nhìn thấy di nương cười. Nhưng nụ cười của bé tắt khi mở cửa phòng. Trong phòng tập xác những học sinh học võ nằm la liệt, trên cổ họ đề có vết cắt sâu, sâu đến nỗi máu vẫn chưa ngừng chảy. Một nỗi bất an hiện hữu trong tâm can bé, chạy một mạch lên phòng di nương. Đến khi mở cửa ra, bé kinh hãi nhìn thấy chú đẹp trai nằm cạnh giường, chú có vẻ bị thương rât nặng, mặt chú tái nhợt, đôi môi mím chặt không còn thấy vẻ hiền từ hằng ngày.
Kiếm tìm hình bóng di nương, thấy bà cũng bị thương bặng không kém chú đẹp trai. Trước mặt bà là hắc y nhân, tay trái hắn cầm thanh bảo kiếm. Máu từ thanh bảo kiếm đó nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất như những cánh hoa vô tình rơi. Bé cảm thấy sợ hãi, sợ di nương sẽ bỏ mình như phụ thân , mẫu thân. Chạy tới chắn trước mặt di nương, khuôn mặt hiện lên vẻ quật cường.
- Người xấu, không được làm hại di nương của ta
- Bảo Tri cô nương, đây là tiểu quận chúa sao, thật là đẹp. Mai sao trưởng thành chắc hẳn làm siêu lòng nhiều công tử lắm đây. Nhưng thật là đáng tiếc mà... chậc chậc- Hắc y nhân phát ra hai tiếng chậc chậc như thể hiện sự tiếc nuối nhưng ánh mắt và giọng điệu hắn rất ư là lạnh lùng.
- Ngươi bớt sàm ngôn đi, có chết ta cũng phải bảo vệ tiểu Băng- Nói xong bà ôm lấy Băng Băng , hai người mờ dần trong đám khói xanh. Hắc y nhân thấy vậy vội chạy đến chỗ khói đó. Cả ba cùng biến mất để một người đàn ông ánh mắt đau khổ nhìn mãi nơi ba người biến mất.
Được thanks
Xem thông tin cá nhân WWW
5 thành viên đã gởi lời cảm ơn Công tử hào hoa về bài viết trên: Ngoc Ngân, Snowflake HD, ThaiKy, Thần Bơ, linhlunglinh
Gởi bài 03.11.2015, 13:24
Hình đại diện của thành viên
Công tử hào hoa
Tổ trưởng
Tổ trưởng
Ngày tham gia: 05.10.2014, 15:44
Tuổi: 16 Nữ
Bài viết: 48
Được thanks: 117 lần
Điểm: 6.19
Gởi bài Re: [Cổ đại] Đừng sợ, bổn vương ở đây - seal heart - Điểm: 12
*Chương 3: cuộc sống mới
////////////////////PHONG THIÊN QUỐC- ngoại ô////////////////////////
Vùng ngoại ô này tiếp giáp với núi Tuyết Liên. Vì sao núi này lại có tên như vậy. Trên ngọn núi này phủ tuyết trắng xoá, tuyết ở đây không bao giờ tan dù cho lên lửa đun. Trên núi mọc một loài hoa có hoa nhưng không có lá. Cánh hoa màu trắng như tuyết nơi đây nên người nào không tinh mắt sẽ không thể thấy nó. Bông hoa này tựa tựa giống hoa liên nên người ta gọi nó là Tuyết Liên. Tương truyền Tuyết Liên có thể chữa được bách bệnh, là khắc tinh của các loài cực độc. Nhiều người đã lên ngọn núi này chỉ để hái được nó nhưng họ toàn một đi không trở lại. Tương truyền có người trở lại được, người đó là người đầu tiên hái được bông hoa này nhưng trên người hắn chằng chịt vết thương do dã thú gây nên. Và từ đó Tương truyền rằng đoá Tuyết Liên này là do thần thú bảo vệ khỏ những người có dã tâm muốn nó. Đoá Tuyết Liên của người đó được cho vào hoàng thất, để trong khối băng nghìn năm để bảo quản nó khỏi tan.
Trên núi Tuyết Liên một mảnh trắng xoá, một mảng đỏ chói làm cho ngọn núi này thêm một phần sinh động lên. Màu đỏ đó không phải là màu của thực vật, không phải của loài động vật. Đó là máu, máu vẫn đang từ từ thấm vào những bông tuyết trắng xoá. Bên cạnh đó là hai người, một tiểu hài nhi tầm mười một tuổi ôm chặt người phụ nữ trung niên. Máu của bà vẫn không ngừng chảy.
- Di nương, di nương lạnh lắm, Tiểu Băng ôm người cho đỡ lạnh được không?- Băng Băng giọng nói run run nói, cánh tay ôm chặt ngừơi Bảo Tri mong có thể truyền chút hơi ấm sang cho bà. Bé rất sợ, sợ di nương sẽ bỏ bé đi.
- Tiểu Băng... di...nươ...nương không ...không thể , c...con phải cố...gắng sống tiếp- Bà khó nhọc nói ra câu hoàn chỉnh. Bị thương nặng, bà lại liều mạng vận công vào ngọc, dù viên ngọc bây giờ tan biến trở về với nửa kia của nó nhưng gân mạch của bà đã đứt hết, không thể sống được nữa. Dù biết khi mình trở về Hoàng thái hậu sẽ biết nhưng bà vẫn cảm thấy hổ thẹn vì không thể đưa con bé đến bên Hoàng thái hậu như đã hứa.
- Không, không, híc...di nương hứa với Tiểu Băng là không bỏ con mà, di nương lừa Tiểu Băng, oaoaoaoaoa
- Cảm động quá ha, nếu đã không muốn rời xa như vậy thì để ta giúp cho, cho hai ngừơi các ngươi cùng xuống với diêm vương- Hắc y nhân đi theo hai người đến đây, hắn đã hứa với chủ tử là sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi.
- Ta có chết thì ta cũng sẽ hoá thành quỷ ám ngươi cả đời- Băng Băng gằn từng chữ
- Tốt, vậy làm quỷ đi- Hắc y nhân giơ bảo kiếm định đâm Băng Băng thì bỗng nhiên hắn khựng lại, cơ thể hắn dần dần tan ra. Đến khi chỉ còn lại bộ y phục của hắn thì chui ra một con sâu xanh lét. Nó nghe thấy tiếng còi, vút một cái chui vào bình xứ nhỏ. Một người đàn ông trung niên đi đến, mỗi bức chân của ông đề để lại dấu ấn trên tuyết, đặt tay lên vai cô bé, nở một nụ cười từ ái
- Tiểu nha đầu, con có sao không?
- Thúc, thúc cứu di nương của con đi- Băng Băng nhìn thấy ông như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, kéo tay áo ông muốn ông cứu di nương của mình.
Bảo Tri khi nhìn thấy người đàn ông đó thì thoáng ngạc nhiên , xong khuôn mặt của bà hiện lên một nụ cười bình thản.
- Quận... quận mã, T..Tri Nhi ... cuối cùng cũng... g...g...gặp được người rồi
- Ngươi là cung nữ thân cận bên Hoàng thái hậu cô cô sao?- Người đàn ông đó không tin nói. Ông gửi nữ nhi của mình cho cô cô rồi đi biệt tâm biệt tích hai năm, hai năm sau ông quay lại thì nhận được tin hoàng thượng băng hà, Minh Vũ vương gia lên ngôi tân hoàng, hoàng hậu vì đau buồn quá mà lâm bệnh rồi mât ngay sau đó. Nữ nhi của mình thì bị chết trong trận hoả hoạn cùng cung nữ thân cận của Hoàng thái hậu cô cô, cô cô vì đau lòng quá nên gửi hai hoàng tử cho tân hoàng, chỉ dẫn theo tiểu công chúa đến nơi cửa phật thanh tĩnh. Khi biết được những thông tin đó, ông đau khổ lên ngọn núi này ẩn cư. Thỉnh thoảng ông xuống thị trấn gần đây mua dụng cụ và nguyên liệu hằng ngày. Tổng cộng ông có ba lần xuống núi tính cả lần này. Lần nào ông cũng cứu được một đến hai người. Lần thứ nhất là một nam hài tử mười hai mười ba tuổi vì chạy trốn kẻ thù mà lên ngọn núi này, ông thương tình đưa nó về mà cứu chữa nhưng mà năm năm sau tên nghịch tử đó lại bỏ ông mà đi phục vụ cho vương gia nào đó. Lần hai là cứu một đối huynh muội , huynh thì mười mười một tuổi ôm muội muội mới năm tuổi . Đôi huynh muội này cũng học nghệ của ông xong cắp mông bỏ đi tự lập, trừ tiểu oa nhi kia có lương tâm còn trở về chơi với ông. Lần này lại làm ông bất ngờ lại là cung nữ thân cận của cô cô và tiểu nha đầu, nhìn con bé cũng trạc tuổi tiểu hoa nhi kia.
- Ngươi đã chết cùng nữ nhi của ta trong đám cháy rồi mà, sao ngươi có thể sống chứ, vậy nữ nhi của ta đâu, nó còn sống không? - ông kích động hỏi. Nương tử- người mà ông yêu nhất vì khó sinh mà bỏ ông đi, để lại nữ nhi đó. Mới đầu ông cực đoan cho rằng nó là nguồn căn gây ra cái chết cho nương tử nên bỏ lại nó cho cô cô nuôi. Nhưng khi ở ẩn, canh bên phần mộ của nương tử hai năm mới cảm thấy mình thật là ngốc. Nữ nhi là nương tử dùng cả sinh mệnh để đổi lấy vậy mà ông không biết coi trọng. Khi nhận ra thì đã quá muộn vì nữ nhi cũng theo nương của nó rồi. Đó là điều ông ân hận nhất. Đến bây giờ gặp Bảo Tri, ông lại dấy lên chút hi vọng là nữ nhi còn sống để ông có thể bù đắp cho con bé.
- Tiểu Băng nhờ thúc cứu di nương của tiểu Băng chứ không bảo thúc hành hạ di nương- Băng Băng ôm chặt di nương, trừng mắt với Phong Nguyệt Triết- người đàn ông đó.
Đột nhiên di nương cầm lấy bàn tay bé, lắc đầu ý bảo không được như thế. Bây giờ nhìn kĩ, khuôn mặt con bé làm ông thoáng sửng sôt. Giống, rất giống với nương tử, y như phiên bản thu nhỏ của nàng vậy