Một ngày nọ, Địch Sơ Khai biết hôm nay là ngày tuần tra do đích thân cô gái tên Mộc Tiêu điều hành, hắn cố tình chạy xe nhanh để bị bắt lần N.
Nhưng tiếc là lần này cô nàng không có đi tuần tra, lúc bị bắt, hắn không ngại nộp tiền, còn lên tiếng hỏi anh cảng sát:Cậu cho tôi biết là cảnh sát Mộc hôm nay không đi làm sao?
Cảnh sát sắp xếp lại giấy tờ, đáp:Cô ấy được cấp trên chuyển đi nơi khác làm việc rồi
Đi đâu?_Địch Sơ Khai nghe mà đau lòng, cô ấy đi đâu chứ? Hắn không thể gặp lại cô nữa sao?
Tôi chỉ nghe nói là đến nước E làm việc hai tháng, nếu như làm tốt sẽ được thăng chức, cho nên cảnh sát Mộc đã đi rồi.
Mới vừa đi sao?
Cảnh sag giơ đồng hồ lên:Ừm, bây giờ chắc chuẩn bị lên máy bay đến đó.
Địch Sơ Khai ngẫm nghĩ một chút, hình như hôm nay có chuyến bay đến nước E thì phải, vào lúc mười giờ, mà bây giờ đã chín giờ năm mươi phút rồi. Không được hắn phải đến đó, hắn còn chưa nói cho cô nàng biết tâm tình của mình mà. Dù là hai tháng thì sao, hân một ngày chờ cũng không được nữa.
Địch Sơ Khai phóng con mô tô của mình đến sân bay rất nhanh, dù mới bị phạt tiền hắn cũng không ngại bị phạt lần nữa. Chỉ năm phút một giây hắn đã đến nơi (tốc độ thần thánh), Địch Sơ Khai chạy vào bên trong tìm Mộc Tiêu, nhưng vẫn không thấy cô nàng đâu?
Liền nghĩ ra cách gì đó, hắn chạy lên nơi giám sát, mượn loa phát thanh của họ, nóiMộc Tiêu, Mộc Tiêu, em có nghe rõ là tôi đang gọi em hay không? Em đừng đi, ở lại đây đi, tôi không thể chấp nhận được, em đi rồi ai sẽ phạt tiền xe tôi nữa, xin em, hãy ở lại.
Cả sân nay náo loạn lên vì Địch Sơ Khai, có người còn nói.
Mộc Tiêu là ai? Thật may mắn khi có người đến tận đây để tỏ tình.
Đúng đó, đúng đó, cô gái đó thật có phúc mà.
...v...v.v...v..v..
Mộc Tiêu ngồi đợi ở hàng ghế, chợt nghe đến tên mình, cô còn nghĩ chắc là cùng tên thôi, nhưng không khi nghe rõ thấy tiếng nói kia cô mới biết đó là mình. Chỉ có Địch Sơ Khai mới dám gọi tên cô như vậy, còn nói phạt tiền, cô khẳng định đó là hắn.
Địch Sơ Khai cảm ơn những người ở phòng giám sát, sau đó gọi điện cho người quản lí sân bay hãy trì hoãn chuyến bay đến Nước E, vì Địch Sơ Khai là một nhân vật có tiếng nên họ cũng mễ trọng hắn.
Nhận ra đã đến giờ cô phải lên máy bay, ngồi vào ghế của mình, Mộc Tiêu mới nghe mọi người nói chuyện bay bị trì hoãn. Cô không dám nghĩ đó lại là chủ ý của Địch Sơ Khai đâu?
Mặc kệ, Mộc Tiêu lấy tai ngh để vào tai mình, rồi nhắm mắt lại, vào lúc đó, Địch Sơ Khi đã lên tận máy bay tìm cô, hắn hét to:Mộc Tiêu, tôi biết em đang ở đây, em mau xuống cho tôi, nếu như em không xuống thì tôi chỉ còn cách vác em xuống.
Chiều dài của máy bay dài như vậy, đông người như vậy, biết cô đang ở hàng ghế nào chứ?
Không lẽ phải bỏ cuộc tại đây?.
Mãi một lúc sau vẫn không thấy hồi đáp, Địch Sơ Khai bắt đầu nản lòng, nhưng mà hắn bỗng nhiên nghĩ ra dịu kế gì đó, hét toáng lên:Có cướp, có cướp.
Cả máy bay náo loạn lên.
Lấn ác cả tiếng nhạc của mà cô đang nghe, cô tháo tai nghe ra, hỏi người bên cạnh:Có chuyện gì mà ồn ào vậy?
Người bên cạnh chỉ tay:Hình như ở đầu máy bay có một anh chàng đến tìm cô gái tên Mộc Tiêu gì đó, còn bảo có cướp đó.
Cướp?
Trên máy bay mà có cướp sao?
Lần mày tên đó chết chắc rồi?
Mộc Tiêu rời khỏi hàng ghế, hạt nhanh lên đầu máy bay, vô tình nhìn thấy hắn, cô không dám nghĩ hắn đang ở đây, bốn mắt chạm nhau, cô hiểu rồi?
Hắn biết cô có lòng chính nghĩa nên nói dối là có cướp để cô lộ diện. Thông minh.
Mộc Tiêu, cuối cùng em cũng xuất hiện rồi.
Mộc Tiêu nheo mắt:Tôi và anh không quen biết nhau, anh cần gì đến tận đây để tìm tôi.
Em không biết tôi, nhưng tôi thì niết em, rất rõ, đừng đến nước R, ở lại đây được không?
Anh không có quyền ra lệnh tôi.
Mộc Tiêu?.
Khi Mộc Tiêu chuẩn bị đi xuống chỗ cũ thì hắn gọi, theo bản năng cô sẽ quay lưng lại, liền nhận lấy một nụ hôn của Địch Sơ Khai.
Hắn hôn xong còn vác cả thân thể của Mộc Tiêu xuống máy bay, không quên nói:Làm trễ chuyến bay của mọi người rồi, thành thật xin lỗi.
- ------Còn----