Đừng Sợ, Có Anh Đây

Chương 25: Chương 25: Xin lỗi




Cầu nguyện xong rồi thì thổi nến đi.

Trịnh Lãm ríu cô hắn thật sự chịu đói hết nỗi rồi. Song Thuần chời thổi nến, lúc này đèn ngà mới được mở lên, nhà sáng trưng đèn, cô mở to mắt:Thiên Mẫn, Tiêu Tiêu, Liễu Liễu, là các cậu sao? Mình nhớ các cậu quá đi mất

Cúc Liễu Liễu lén nhìn sang Đào Tư, ngày hôm đó hắn tự tay chăm sóc cô cả một ngày. Không cho cô rời khỏi giường, cô muốn đến thăm Song Thuần, hắn cũng không cho, cứ như hắn là chồng của cô vậy:Tại vì hắn không cho mình đi gặp cậu.

Song Thuần nhìn lấy Đào Tư:Lí do?

Đào Tư kéo Cúc Liễu Liễu:Cô ấy bị bệnh cần được chăm sóc.

Tôi không có bệnh

Liễu Liễu, cậu và hắn có quan hệ gì?

Cúc Liễu Liễu chưa kịp nói, Đào Tư cướp lời:Quan hệ tình cảm.

Anh nói xàm cái gì vậy, ai thèm làm bạn gái của anh chứ?

Em không chịu rồi sẽ chịu thôi.

Song Thuần nhận ra, Đào Tư không phải loại người thích đùa bỡn trong tình yêu, bạn của chồng cô ai cũng tốt cả

Cô nhìn sang Mộc Tiêu:Con cậu, sao không đến thăm mình.

Mình khá bận_Mộc Tiêu nhìn cô nói rất dứt khoát.

Cậu ngoài làm ở sở cảnh sát ra thì chỉ có ăn và ngủ làm gì không có thời gian.

Nghe đến đây, Địch Sơ Khai nghi ngờ, hỏi Song Thuần:Mộc Tiêu có gia cảnh như thế nào?

Mộc Tiêu rất nhanh ra hiệu, nháy mắt với cô, cô hiểu ý, định nói gì đó, thì Thiên Mẫn chen vào:Cậu ấy là con nhà quyền quý đó, ba bảo cậu ấy đến cô ty điều hành mà cậu ấy cứ nhất quyết đến sở cảnh sát làm.

Địch Sơ Khai nghiến răng kén két, thì ra cô gái nào đó lừa hắn? Một cú lừa khá cay đắng.

Diễn rất sâu, hắn vỗ tay:Khá khen cho cô, cô nên đổi nghề làm diễn viên.

Nói rồi, Địch Sơ Khai đi khỏi. Mộc Tiêu khó hiểu nhìn mọi người, rồi nhìn ra cửa, thái độ vừa nãy của hắn là sao? Giống như rất phẫn nộ.

Sở Ngôn Hàm:Hình như cậu ta đang giận.

Giận sao?_Mộc Tiêu lỗ thái độ:Có quá nhỏ mọn hay không chỉ vì chuyện đó mà giận sao?

Là chuyện gì?

Hôm trước, tôi có chuyến bay đến nước E, nhưng không ngờ anh ta đến ngăn cả tôi đi, tôi giả vờ nói gia cảnh của mình nghèo khó, mà vừa rồi khi nghe Thiên Mẫn nói xong về hia thế của tôi thì như mọi người đã thấy rồi đó.

Trịnh Lãm nhận ra gì đó:Cô không biết rồi, cậu ta rất không thích khi ai đó nói dối, nhớ năm đó, cậu ấy đi học vào trường cảnh sát, nhưng mà người mẹ kế lấy làm ganh ghét, gọi điện nói dối là ba của cậu ấy đang hấp hối, mà ngay vào cái ngày đi thi, cậu ấy đã bỏ tất cả về nhà, nhưng mà khi về đến thì thấy ba vẫn cười nói hình thường, lần thi đó cũng tan biến, cậu ấy từ đó cũng không về nhà nữa, dù có về cũng rất ít, về sau cậu ấy lấn sang vào nghề buôn bán vũ khí, một người muốn làm cảnh sát bây giờ lại phải nhúng tay vào xã hội đen, vì vậy, mà thái độ của cậu ấy khi nãy có phần đáng sợ như vậy?/

Mộc Tiêu không nghĩ là Địch Sơ Khai cũng có ước mơ như cô, chỉ là không thực hiện được. Cô hối hận khi đã nói dối:Xin lỗi, tôi đi tìm anh ấy, để xin lỗi

Song Thuần vuốt cằm:Hàm, em thấy rất lạ.

Lạ chuyện gì?

Hình như ba người bạn của em,và ba người bạn của anh đều thành một đôi thì phải.

Anh cũng thấy vậy.

- -----Còn----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.