Edit: Đồng – Beta: Đậu
Đường về xóc nảy, lúc hai người đến nhà cũng đã là đêm khuya.
Khi tất cả đã chìm trong bóng tối, mệt mỏi của chặng đường dài và phức tạp trong lòng làm cậu dần ngủ mất.
Tài xế nhẹ nhàng mở cửa xe, Cố Thừa Minh hôn lên đôi mày vẫn nhăn của Lê Dự, ôm cậu trở về phòng.
Ngày ba mươi tháng giêng đó, Cố Thừa Minh kéo Lê Dự ăn mặc ấm áp đi đến nhà ông nội hắn.
Sau khi chào ông nội, hắn bắt đầu giúp cậu cởi từng lớp từng lớp.
Cậu cảm giác bây giờ mình giống bánh chưng vậy. Cố Thừa Minh giúp cậu tháo găng tay, khăn quàng cổ và mũ ra. Sau khi cởi thêm lớp áo khoác nữa mới được coi như là thoát xác xong.
Cố Đức Thắng nhìn hành động của hắn mà giật mình.
Cháu trai ông từ nhỏ đã không sợ trời, không sợ đất. Đừng nói là hầu hạ người ta, muốn nó nói một câu nhẹ nhàng còn phải coi tâm trạng nó hôm đó có tốt hay không, sao có thể có chuyện này a?
Ánh mắt Cố Đức Thắng chuyển đến người mà Cố Thừa Minh vừa giới thiệu. Đứa nhỏ này là người cháu ông mang từ thành phố C về? Ông nhớ trong hộ khẩu ghi nhóc này đã 12 tuổi nhưng ở ngoài lại nhìn như đứa nhỏ 10 tuổi vậy, vừa gầy vừa nhỏ con.
Cảm nhận được tầm mắt của ông nội Cố Thừa Minh, cậu cười ngại ngùng: “Cháu chúc ông năm mới vui vẻ.”
“Cháu là Lê Dự phải không? Năm mới vui vẻ.” Cố Đức Thắng cười híp mắt đáp lại. Cho dù ông không đồng ý lắm với hành động của cháu mình nhưng cũng chưa đến nỗi làm khó dễ một đứa trẻ.
Cố Thừa Minh đưa quần áo của Lê Dự cho người giúp việc treo lên, sau đó mới nở nụ cười đi tới, thân thiết kéo vai cậu: “Em không cần lo lắng, ông nội anh là người rất tốt.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ lên, giải thích: “Em không căng thẳng, em nóng.”
Hắn xoa xoa tóc cậu, ôn nhu nói: “Nếu như không mặc ấm một chút thì sẽ bị cảm, lúc đó em sẽ thấy khó chịu hơn, nào, đến salon ngồi.”
Cố Đức Thắng ngồi trên ghế thái sư nhìn Lê Dự ngồi cạnh Cố Thừa Minh đang cầm điều khiển TV, có hơi đau lòng khi cháu trai bị người khác cướp đi.
“Em muốn xem phim hoạt hình không?” Cố Thừa Minh chỉ vào TV hỏi Lê Dự.
Cậu lắc đầu, quay lại nhìn Cố Đức Thắng, hỏi: “Ông muốn xem cái gì ạ?”
“Ông không xem, các con xem đi.” Cố Đức Thắng trừng mắt nhìn Cố Thừa Minh, trong lòng oán hận. Đến Lê Dự mà còn biết nhớ tới ông, nhìn thằng cháu ruột này đi!!!
Sao hắn không biết tâm sự trong lòng ông nội mình nhưng hắn vẫn không đổi sắc tiếp tục chuyển kênh, nói: “Vậy xem kịch được không?”
Mắt cậu lập tức sáng rực, gật đầu nói: “Được ạ.”
Hắn chuyển kênh, thấy khá lâu nữa mới ăn cơm tối liền đưa điểm tâm cho cậu.
Cậu vung vung tay, không muốn ăn, ngồi thẳng dậy hào hứng nhìn vở kịch trong TV.
Cố Đức Thắng thấy Cố Thừa Minh chuyển kênh, lại nhìn Lê Dự đang nhìn chằm chằm TV không chớp mắt, trong lòng có chút vui vẻ. Ông còn tưởng những đứa trẻ tầm tuổi cậu, đứa nào lại không thích xem phim hoạt hình chứ, không ngờ thằng bé lại có sở thích giống ông.
Ông với Lê Dự coi xong một đoạn mới hỏi: “Con không thích xem hoạt hình hả? Thích xem kịch?”
Cậu ngại ngùng cười, giải thích: “Con là mưa dầm thấm đất. Lúc cha con còn sống rất thích nghe kịch, đặc biệt là dự kịch nên mới đặt tên con là Dự.”
“Ha ha, được được, cháu ông lại không thích xem cái này.” Cố Đức Thắng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Cố Thừa Minh.
“A?” Lê Dự kinh ngạc. Cố Thừa Minh không thích nghe kịch? Vậy sao mỗi khi rãnh rỗi đều bồi cậu xem?
Cố Thừa Minh nhìn ánh mắt khó hiểu của cậu, ho khan giải thích: “Là ông nội hun đúc con mà? Hun đúc, hun đúc nên thích.”
Cố Đức Thắng hừ lạnh một tiếng, hun đúc?
Thằng nhóc này từ nhỏ đến bây giờ, ông chưa từng hun đúc được nó cái gì đâu.
May mà cậu cũng không quan tâm vấn đề này nhiều, cùng ông nội vừa xem kịch vừa thảo luận nội dung. Hắn nhìn hai người một già một trẻ hòa thuận hài hòa, trong lòng vui vẻ.
Đến bữa cơm tối thì mẹ của Cố Thừa Minh là Phương Lỵ Trăn mới cùng cha hắn Cố Ký Nghiệp chậm rãi đến.
“Ba, Thừa Minh!”
“Ba.”
Cố Đức Thắng nhìn con trai mặc đồ tây và con dâu mặc đầm tinh xảo, sắc mặt vốn không ưa càng lúc càng kém: “Sao bây giờ mới tới? Đồ ăn đã nguội hết rồi.”
“Ba, Ký Nghiệp bận làm ăn, đâu phải ba đâu biết đâu.” Phương Lỵ Trăn mỉm cười giải thích với Cố Đức Thắng, sau đó bảo người giúp việc đem thức ăn đi hâm nóng.
“Lỵ Trăn, con ngồi xuống, cứ để nó nói. Anh bận tới mức không có thời gian ăn bữa cơm à?” Cố Đức Thắng không vui, ông cứ nhìn gương mặt không có cảm xúc gì của con trai là tức giận. Cuối năm rồi, bày cái mặt ấy cho ai xem?
“Không phải. Ba, gần đây công ty có một dự án quan trọng, con vừa đáp máy bay là tới đây, quả thật hơi muộn.” Cố Ký Nghiệp hơi cúi đầu, cung kính nói.
“Vậy còn tạm được, ngồi xuống đi!” Cố Đức Thắng gật gật đầu, cuối cùng cũng có chút hài lòng: “Con cũng đừng cố quá, tiền không thể kiếm hết. Hai đứa rảnh rỗi thì dành thời gian ở bên Thừa Minh đi.”
“Dạ, ba.” Cố Ký Nghiệp trả lời ông, lúc ngồi xuống mới phát hiện trên bàn ăn có người lạ.
Ông ngẩn ra, còn chưa kịp nói thì Phương Lỵ Trăn đã hỏi trước: “Con trai, đây là?”
“Cha, mẹ, đây là Lê Dự, bạn cùng phòng của con.” Cố Thừa Minh tuy gọi cha mẹ nhưng trong giọng nói lại không hề có chút tình cảm nào.
Lê Dự nhìn ánh mắt của cha mẹ hắn, đứng dậy lễ phép chào hỏi: “Con chào chú, chào dì ạ.”
“Ngoan.” Phương Lỵ Trăn khen cậu rồi mới quay đầu hỏi con mình: “Thừa Minh, con sống bên ngoài có được không? Sao lại không nói tiếng nào mà dọn ra ngoài rồi?”
“Được ạ, gần trường.” Hắn trả lời dăm ba câu.
Mẹ của hắn, thoạt nhìn rất thân thiết với hắn nhưng từ khi hắn dọn ra ngoài đến giờ, đây là lần đầu tiên bà đề cập đến việc này. Mẹ thật sự quan tâm hắn có sống trong cái nhà kia hay không sao?
“Nếu ở không được thì cứ chuyển về nhà.” Bà cười mỹ lệ nhưng lòng hắn lại không gợn chút cảm xúc nào.
Phương Lỵ Trăn cũng không để ý thái độ của hắn lắm, trái lại chuyển sang hỏi cậu: “Con tên là Lê Dự phải không? Bây giờ con ở chung với Thừa Minh hả?”
“Dạ.” Lê Dự gật đầu, nhìn mẹ của Cố Thừa Minh. Bà thật đẹp, Cố Thừa Minh cũng giống bà đến ba bốn phần nhưng ở bà lại có nét gì đó dịu dàng hơn, ôn nhu hơn.
“Con bao nhiêu tuổi? Thoạt nhìn thật nhỏ.”
“Dạ 12 tuổi.”
“Đúng là còn nhỏ. Nếu con đã ở chung với Thừa Minh vậy thì nhờ con chăm sóc nó nhiều chút.” Giọng nói ôn nhu, bộ dạng hòa ái, bình dị, gần gũi, thân thiết.
“Dạ con biết rồi ạ.”
Lê Dự trả lời, trong lòng cảm thán mẹ của Cố Thừa Minh thật đẹp, thật ôn nhu nhưng sao anh ấy cứ nói mẹ không quan tâm đến anh ấy?
Trong lúc mọi người hàn huyên, đồ ăn đã được hâm nóng xong.
Một bữa tiệc giao thừa phong phú, cả nhà quây quần, vốn phải nên thật náo nhiệt nhưng không khí bàn ăn lại vô cùng nặng nề, chỉ có Cố Đức Thắng thỉnh thoảng hỏi vài câu.
Cố Thừa Minh thấy Lê Dự ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm, mấy món nào mà xa tầm tay nên cậu không dám gắp hắn liền giúp cậu gắp, lại nói: “Ăn nhiều một chút, không cho phép em kén ăn.”
Cậu gật đầu, hắn lại gắp cho cậu một miếng cá, tỉ mỉ gỡ hết xương rồi mới xuống đĩa nhỏ trước mặt cậu: “Ăn cái này đi.”
Cậu tự nhiên nhận cái đĩa trong tay hắn, không hề cảm nhận được mọi người đang cực kỳ ngạc nhiên về hành động của hắn.
Cố Ký Nghiệp nhìn gương mặt cực kỳ bình tĩnh của con trai mình, ánh mắt lại dò xét nhìn Lê Dự.
Cố Thừa Minh thấy ánh mắt của cha nhìn Lê Dự, trong lòng nhịn không được cười lạnh.
Cố Ký Nghiệp cho rằng bây giờ hắn vẫn ngu ngốc sùng bái người cha này giống như đời trước sao? Một kiếp trôi qua, giờ gặp lại ông ta, hắn chỉ thấy thật buồn cười.
Hắn sẽ không che dấu tình cảm của hắn dành cho cậu, cũng không ngại nói cho ông ấy biết ngay lập tức.
Không phải cha hắn mong hắn càng sa đọa càng tốt sao?
Nhưng mà thật ngại quá, phải để cha thất vọng rồi.
Cả đời này hắn không những muốn giành lại những gì thuộc về mình mà còn muốn bảo vệ Lê Dự thật tốt.
Ăn xong bữa ăn đêm giao thừa, Cố Ký Nghiệp và Phương Lỵ Trăn liền vội vã rời đi.
Cố Đức Thắng cũng không tức giận, ông chỉ nhìn Cố Thừa Minh và Lê Dự rồi nói: “Đi, chúng ta ra ngoài, ông nội cho hai đứa bắn pháo hoa đó.”
Cố Thừa Minh để Lê Dự mặc quần áo thật dày rồi mới kéo cậu ra ngoài.
Lúc này trên đường đã có vài đứa nhóc cũng đang bắn pháo.
Cố Đức Thắng đã chuẩn bị ống pháo xong, trò chuyện với đám trẻ con, bảo chúng đứng ra xa một chút rồi mới đốt dây dẫn pháo.
Pháo hoa xinh đẹp lộng lẫy bay lên nở rộ làm cho bầu trời đêm rực rỡ hẳn lên.
Những đứa trẻ ở xung quanh đều cười vi vẻ, vây quanh Cố Đức Thắng vừa cười vừa gọi.
Cố Thừa Minh nắm tay Lê Dự, ánh mắt cậu xinh đẹp và sáng ngời như pháo hoa đêm nay vậy.
“Thích không?”
“Thích.”
“Anh cũng thích.”
Cố Thừa Minh ghé sát vào tai Lê Dự, khẽ hôn nhẹ, thâm tình nói: “Lê Dự, năm mới vui vẻ.”