Edit: Đồng – Beta: Đậu
Lê Dự vừa gửi tin nhắn cho Cố Thừa Minh xong thì cất điện thoại vào cặp, còn chưa đi được mấy bước đã bị một cỗ lực giữ chặt lại, trước mắt tối đen, chưa kịp phản ứng đã bị ai đó kéo đến một nơi âm u, lại bị kẻ đó tàn nhẫn xô xuống đất.
Cậu bị xô, eo đụng trúng vật cứng không biết là gì làm cậu cau mày, không nhịn được kêu khẽ.
“Câm miệng!”
Lê Dự nhìn ba người đã đưa cậu tới nơi này, xoa eo ngồi dậy, đánh giá xung quanh.
Đây chắc là nhà kho, bên trong không những vừa nhỏ vừa tối mà còn đầy bụi bặm, chỉ cần động tác hơi lớn có thể bị sặc ngay lập tức.
Cậu giả vờ trấn định hỏi: “Các người là ai?”
Cậu chắc chắn mình không hề quen ba người trước mặt. Hơn nữa, bọn họ cũng không mặc đồng phục học sinh, tóc thì không cần bàn – đã bị nhuộm thành một nhuốm đủ màu, không hề giống một học sinh.
“Mày không cần biết bọn tao là ai. Mày, lấy điện thoại di động của nó cho tao.” Gã tóc vàng chỉ vào tên tóc đỏ phía sau, nói.
Lê Dự lùi về phía sau một chút, tên tóc đỏ bước tới thô lỗ giật điện thoại của cậu.
Cậu không phản kháng, tình huống trước mặt nếu có phản kháng cũng không thay đổi được gì. Lấy một địch ba? Cậu nhìn thân thể nhỏ bé của mình, vẫn là nên bỏ qua cái suy nghĩ không thực tế này.
Gã tóc vàng lấy điện thoại cậu rồi mới nói: “Mày là Lê Dự đúng không? Làm người thì nên biết bản thân là ai, hiểu không?”
Cậu không trả lời.
Cậu đang nghĩ mình đã đắc tội với ai hay chỉ đơn giản là gặp cướp mà thôi nhưng xem ngữ khí của đám người này hình như không phải cướp. Nếu chỉ là cướp thì sao lại biết tên cậu nhưng nếu là đắc tội người ta, trong trường này cậu có quen biết gì nhiều đâu?
Lê Dự ở bên này còn chưa nghĩ rõ ràng, gã tóc vàng kia lại nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại cả nửa ngày, đột nhiên giễu cợt nói: “Chậc, là bản limited a.”
Gã vừa nói vừa nhìn chằm chằm chiếc điện thoại.
Cậu nhìn tên tóc vàng tự tiện bấm điện thoại mình, trong lòng bất mãn nhưng cũng không dám nói gì.
Đột nhiên gã giống như thấy gì đó rất thú vị, nhìn màn hình điện thoại cười phá lên: “Hai thằng con trai mà nhắn tin kiểu này hả? Tụi bây coi nè, ha ha ha...”
Lê dự sững sờ, có chút không phản ứng kịp đám người kia cười cái gì.
“Nhìn tiểu tử này giống tiểu bạch kiểm thật, ha ha...”
“Ai, bạch kiểm, tao nói mày...” Gã còn chưa nói hết lời, điện thoại đã vang lên.
Gã tóc vàng “chậc” một tiếng, nhìn Lê Dự với ánh mắt đầy khinh bỉ, không có ý định bắt máy mà là chờ tới khi hết chuông mới tắt nguồn. “Tao muốn truyền lời, mày nên cách xa Cố Thừa Minh ra, người như hắn không phải để loại như mày muốn nịnh bợ thì nịnh bợ. Mày nghĩ mày là ai chứ, nếu còn tiếp tục cản đường người khác thì tao không biết lần sau có dễ dàng tha cho mày như vậy không đâu. Nghe rõ chưa?”
Lê Dự cắn môi, tuy vẫn không nói gì nhưng trong lòng đã hiểu rõ.
Hóa ra là có người không muốn cậu thân thiết với hắn.
“Này bạch kiểm, tao nói mày câm rồi hả?” Kẻ tóc đỏ gào lên.
“Mẹ nó, nói chuyện với mày mày dám không trả lời?” Gã tóc vàng tiến lên nắm cổ áo cậu, giống như muốn nhấc cậu lên khỏi mặt đất.
Cổ của cậu cũng bị kéo lên theo làm cậu không thở nổi, ho khan vài tiếng, khàn giọng trả lời: “Cố Thừa Minh muốn chọn ai làm bạn là quyền của anh ấy.”
“Mày... Là bạn? Tiểu bạch kiểm không biết xấu hổ? Ha ha...”
Tên tóc vàng này cứ một tiếng lại bạch kiểm này bạch kiểm nọ, dù cậu không hiểu ý nghĩa từ này cũng biết nó không tốt lành gì.
Cười xong gã xé lấy nhãn hiệu áo T – shirt cậu đang mặc sau lớp đồng phục, nhìn một chút rồi lại nói: “Ai uiz, bộ đồ này là đồ hiệu nha.”
“Ủa không phải hàng A hả?” Kẻ tóc đỏ đùa cợt nói.
“Ha ha ha ha...”
Cậu nghe tiếng cười không kiêng dè của bọn họ, cái cổ vẫn bị gã tóc vàng nhấc lên khiến cậu đau đớn.
Lê Dự vì bị nhục nhã nên mù quáng, cậu cắn răng, dựa vào góc độ để hơi chống chân, đôi mắt nhìn vào vị trí then chốt của gã, nhấc chân rồi tàn nhẫn đạp xuống.
“A a a a a.! Con mẹ nó! Gốc rễ của tao....” Gã tóc vàng bị một cước tập kích của Lê Dự làm cho lảo đảo, bưng hạ bộ quỳ xuống đất.
Lê Dự cảm giác cổ được buông lỏng, thở hổn hển vài lần mới lớn tiếng nói: “Thả, thả tôi đi, tôi sẽ không nói chuyện này với giáo viên...”
“Mẹ nó!” Gã tóc vàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu mắng, “Còn muốn đi? Để tao coi hôm nay mày có bò ra khỏi chỗ này được không. Bọn mày còn không mau đánh nó.”
Gã vừa dứt lời, tên tóc đỏ liền bước lên vài bước chặn cậu lại.
Cậu không thể lùi được nữa, cửa đã bị bọn họ chặn lại đành phải tìm vật cứng ban nãy đã làm cậu đau.
Lấy một địch ba, thể lực lại cách xa nhau, cậu biết cơ hội thắng rất xa vời nhưng mà cho dù thế nào, cậu cũng không thể ngồi chờ chết.
Nắm chặt vũ khí duy nhất trong tay, cắn chặt răng, tim cũng đập nhanh hơn.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, điện thoại của gã tóc vàng lại vang lên.
Gã run run lấy điện thoại ra, thấy người gọi là Liêu Kiến Bách, nhanh chóng bắt máy: “Anh Liêu, người....”
“Bắt được người không?” Liêu Kiến Bách cùng gã tóc vàng đồng thời mở miệng.
Liêu Kiến Bách nghe giọng đã biết việc đã thành, vì vậy lòng như lửa đốt nói: “Nhanh chóng thả ra cho tao, lúc thả thì khôn khôn chút đi, đừng để nó biết tụi mày là ai...”
“Thả nó? Nhưng mà...” Gã tóc vàng có chút không cam lòng, không đánh cậu thừa sống thiếu chết thì không thể giải được mối hận trong lòng gã.
“Nhưng cái rắm. Thả mau. Tiền của mày không thiếu một phân đâu, dài dòng nữa thì đừng mong nhận được xu nào.”
“Ai ai ai, thả, thả, thả liền đây.” Cho dù không cam lòng, gã cũng đành đồng ý yêu cầu của Liêu Kiến Bách.
Tắt điện thoại, gã vịn đồng bọn để đứng dậy, vốn muốn đạp cho cậu một cước nhưng vừa nhấc chân địa phương khó mở miệng kia liền đau, gã dùng gương mặt méo mó vặn vẹo cảnh cáo Lê Dự: “Hôm nay tao tha cho mày. Nhớ phải ngậm kín miệng, nếu không tao sẽ canh nó giúp mày đó, bạch kiểm.”
Bỏ lại câu nói này cùng chiếc điện thoại của Lê Dự, ba người bọn họ rời đi.
Lê Dự bước ra khỏi căn phòng âm u, ánh nắng rực rỡ bên ngoài làm cậu hơi lóa mắt.
Đứng tại chỗ một lúc cho đến khi nghe tiếng chuông vào học, cậu mới phục hồi tinh thần định vào lớp.
Tiết này là tiết của cô chủ nhiệm, cậu nhìn cổ áo bị tên tóc vàng kéo của mình, lập tức chỉnh lại nhưng dù chỉnh thế nào cũng giống mới đánh nhau xong.
“Lê Dự.” Ngay khi cậu còn đang nghĩ xem nên làm gì với bộ đồng phục này bây giờ thì lại nghe tiếng Cố Thừa Minh gọi cậu.
Cậu xoay người, thấy gương mặt lo lắng của Cố Thừa Minh đang chạy về phía này, sau đó ôm lấy cậu.
Lực ôm mạnh đến mức làm cậu lui về sau hai bước mới có thể đứng vững, cảm giác hắn càng lúc càng siết chặt mình, cậu mơ hồ biết được vì sao hắn lại như vậy, an ủi nói.
“Cố Thừa Minh, em không sao.”
“Ừm.” Cố Thừa Minh vẫn ôm chặt cậu, đặt cằm lên vai cậu.
Cảm nhận được cảm xúc của hắn đang phập phồng, cậu yên lặng mặc cho hắn ôm.
Ôm chặt Lê Dự một lúc, Cố Thừa Minh đột nhiên buông cậu ra, khẩn cấp nhìn từ trên xuống dưới: “Em có bị thương không?”
Lê Dự lắc đầu: “Không có.”
Ánh mắt dò xét từ đầu tới cổ cậu, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Chỗ này đã bị thương rồi này.” Tay hắn chạm vào cổ cậu, nơi đó đã có vết bầm, trên nền da trắng bóng của cậu càng đặc biệt gây chú ý hơn.
Ánh mắt dời xuống thêm chút nữa, hắn lại thấy cổ đồng phục cậu bị kéo đến mức dãn ra, quần dính đầy bụi, bộ dạng này giống với người không có chuyện gì sao?
“Đến bệnh viện.” Giọng nói âm trầm, tay chuẩn bị kéo cậu rời trường.
Lòng cậu cả kinh, bộ dáng này tuy hơi dọa người nhưng thật sự không có chuyện gì nên cậu lập tức nắm lấy tay hắn nói: “Không cần đi bệnh viện. Nếu anh không yên tâm, chúng ta đến phòng y tế nha.”
“Không được, phải đi bệnh viện.”
Lê Dự thấy Cố Thừa Minh không nghe mình giải thích, nóng nảy nói: “Cố Thừa Minh.”
Hắn đứng lại nhưng vẫn không buông tay cậu.
Nhận ra cảm xúc của hắn hơi không đúng, cậu chậm rãi nói: “Em thật sự không sao mà. Chúng ta đến phòng y tế trước, nếu bác sĩ nói có sao thì sẽ đi bệnh viện, được không?”
Cố Thừa Minh nhìn cậu cẩn thận từng câu từng chữ, trong lòng càng không thoải mái.
Chuyện này xảy ra là vì hắn không xử lý tốt mọi thứ. Nếu lúc đó hắn không đi cùng Liêu Kiến Bách mà trực tiếp nói rõ ràng thì sẽ không xảy ra chuyện, đều do bản thân hắn không cẩn thận. Ở ngay dưới mắt mình mà cậu còn phải chịu khổ, hắn tuyệt không thể tha thứ cho bản thân mình.
Đương nhiên, những kẻ đã làm cậu bị thương, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha.
Đã có gan động đến người của hắn vậy cũng phải có gan chịu hậu quả.
“Cố Thừa Minh?”
“Xin lỗi.” Cố Thừa Minh xoay người ôm Lê Dự.
“Không phải là lỗi của anh.”
Lê Dự vỗ vỗ lưng Cố Thừa Minh, nói tiếp: “Đã vào giờ rồi, chúng ta đến phòng y tế, sau đó lại vào lớp học, có được không?”
“... Ừm.”