Edit: Đồng – Beta: Đậu
Nhà của ông nội Cố Thừa Minh nằm trong một tứ hợp viện, ông nói ông lớn tuổi rồi nên không muốn chuyển. Ông ở chỗ này rất tốt, rỗi rãi còn có thể trồng chút hoa hoa thảo thảo, ung dung tự tại. Ba mẹ hắn cũng không cưỡng cầu, sau khi kết hôn không lâu thì dọn ra ngoài.
Hắn đang trong sân, xa xa còn chưa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng hí kịch lúc ẩn lúc hiện, a a a a, phần hơi dài mà uyển chuyển.
Đúng như hắn dự đoán, vừa vào tới nhà đã thấy ông nội đang ngồi trên ghế thái sư, nghe đến mê li.
“Ông nội.”
Ông nội của Cố Thừa Minh là Cố Đức Thắng nghe giọng của cháu mình mới hơi nâng mí mắt, nhìn một cái rồi mới chậm hỏi.
“Đánh nhau?”
Hắn sững sỡ, thuận theo ánh mắt của ông nhìn cánh tay đang băng của mình, cười nói: “Sao có thể ạ, tại con không cẩn thận làm vỡ gương mới bị thương.”
“Mao mao táo táo.” Cố Đức Thắng ngồi thẳng dậy, nhấp một ngụm trà, vẫn không tắt đài phát thanh, đắm chìm trong hí khúc, miệng ngân nga hát theo.
Hắn nhìn ông nội vô cùng thích thú, cũng yên tĩnh nghe một lúc rồi mới thử thăm dò hỏi: “Ông nội, đoạn mà ông đang nghe có phải là trích đoạn “Hoa Mộc Lan”?
“Đúng rồi... Ai? Sao con...”
Ông hơi kinh ngạc nhìn hắn. Đứa cháu này của ông đã đổi tính hay sao?
Ông nhớ rõ nó chưa bao giờ thích nghe kịch a. Trước đây lúc nó còn nhỏ, ông mà muốn nó ngoan ngoãn ngồi nghe chung, chắc chắn nó sẽ lật tung nóc nhà, la hét nói nghe không hiểu, không muốn nghe.
“Con thật sự là cháu của ông hả?” Cố Đức Thắng híp mắt.
“Thật trăm phần trăm. Ông nội, hai ngày trước con và Từ Gia Kha đến thành phố C chơi có đi tới một trấn nhỏ, người ta dựng sân khấu diễn vở này.”
“Ừm.” Nghe lời giải thích của Cố Thừa Minh, Cố Đức Thắng cười. Sở thích của một người có thể thay đổi nhanh vậy sao?
“Phong cảnh trấn nhỏ đó tuy đẹp nhưng mà vô cùng lạc hậu...” Hắn nói tới đây thì dừng một chút rồi mới tiếp tục: “Ông nội, con muốn nhờ ông giúp đỡ.”
“Có chuyện gì?” Thật ra ông chỉ nghĩ rằng Cố Thừa Minh lại gây rắc rối, cũng không để ý.
“Ông nội, con đưa một người từ thành phố C về đây, con muốn ông sắp xếp để hai đứa con học chung trường.”
“Hả?” Cố Đức Thắng ngẩn ra, cháu ông biết yêu rồi à? Hay là nhìn trúng người ta rồi cướp về? Cho dù bình thường nó có hay làm xằng làm bậy, gây ra nhiều họa lớn nhưng cũng không thể không biết đúng mực như vậy.
“Là con gái?”
“Không phải.” Cố Thừa Minh nhìn biểu cảm trên gương mặt ông nội liền biết ông đang nghĩ gì. Điều này làm hắn có chút vô lực.
“Ồ.” Cố Đức Thắng yên tâm, không phải là tốt rồi.
“Ông nội, con và cậu ấy tuy mới gặp mà như đã quen, nhà cậu ấy... có chút phức tạp. Con chỉ là muốn giúp đỡ chút.” Hắn nhìn gương mặt mới vừa tối tăm giờ lại thở phào nhẹ nhõm của ông nội, có chút bất đắc dĩ.
“Ông nội, con muốn ông chuyển hộ khẩu và học bạ của cậu ấy về đây. Nếu vậy sau này thi đại học sẽ không gặp vấn đề gì.”
“Ừm.” Cố Đức Thắng trả lời.
“Ông nội?”
“Chuyện của con, ông nội đã từng không giúp sao?” Cũng chỉ là cho một đứa nhóc đi học, ông ít khi thấy Thừa Minh thích ai như vậy, muốn làm việc thiện. Ông nghĩ đây cũng là chuyện tốt.
“Cảm ơn ông.”
“Ừm, buổi trưa con có ở lại ăn cơm không?”
Chuyện của Lê Dự hắn đã tính xong nhưng nếu muốn dọn ra ngoài ở thì phải báo với ông một tiếng mới đúng vậy nên hắn liền nói: “Có ạ.”
Trong lúc ăn trưa Cố Thừa Minh nói với Cố Đức Thắng chuyện muốn dọn ra ngoài.
Cố Thừa Minh nhớ tới đời trước, hắn tầm tuổi này cũng đã nhiều lần nói về chuyện dọn ra ngoài, chỉ là vẫn chưa có thực hiện.
Lúc đó hắn cùng với đám hồ bằng cẩu hữu ăn chơi sa đọa nhưng lại thấy dưới mí mắt của ba mẹ cũng không thể quá không ra thể thống gì cho nên muốn dọn ra ngoài. Sau đó lại không thực hiện được bởi vì hắn phát hiện ba mẹ vốn không hề quản hắn, cho dù hắn có ra ngoài mấy ngày mấy đêm không về thì mẹ cũng chỉ hỏi là đi đâu, còn ba, ông ấy ngay cả hỏi cũng lười.
“Ở trong nhà không thoải mái thì chuyển đi đi.” Cố Đức Thắng thở dài, ông biết tình trạng nhà con mình, ông cũng cảm thấy đứa nhỏ này vì ba mẹ nó mà chịu thiệt quá nhiều.
“Dùng phòng ông nội tìm cho con hả?”
“Không ạ con muốn tự mình tìm.”
“Cần thì có thể tới gặp ông.”
“Ông nội, ông cũng vậy, phải chú ý sức khỏe.” Cố Thừa Minh nói, lại gặp cho ông một đũa.
Cố Đức Thắng nhìn Cố Thừa Minh đang ngồi đối diện mình, luôn thấy nó đã thu liễm không ít, cũng không còn giống như trước đây, động một chút là nổi giận như một chú sư tử con.
Ăn trưa với ông nội xong hắn mới về nhà.
Lê Dự ở nhà cũng vừa ăn xong, hắn thấy đồ ăn cậu chưa kịp dọn đi, nhíu mày. Cậu không thích ăn tỏi, sao trong đồ ăn còn có tỏi với cà?
“Sao vậy? Cháu đã nói với dì trước khi nấu cơm thì hỏi cậu ấy muốn ăn gì mà?” Hắn hỏi thím Ngô.
Lê Dự ngồi bên bàn ăn thấy sắc mặt hắn đang trầm xuống, nhanh chóng giải thích: “Là em nói với thím món nào cũng được. Anh đừng trách thím...”
Cố Thừa Minh sững sờ, hắn còn nghĩ trong lúc hắn vắng mặt có người dám khi dễ cậu.
“Sao em không nói với thím là em không thích ăn tỏi?” Hắn đi về phía cậu, thân thiết ngồi bên cạnh hỏi.
“Sao anh biết?” Lê Dự kinh ngạc.
“Anh quan sát.”
“Em có thể ăn, thím Ngô nấu đồ ăn rất ngon.” Biểu tình chân thành làm hắn không còn tức giận nữa, nâng tay sờ sờ mái tóc đã hơi dài của cậu: “Lát nữa em có muốn đi cắt tóc không?”
“Hả?” Cậu sửng sốt, lại nhớ tới có một sinh viên đại học trong trấn đã từng nói, trường học ở trong thành phố có rất nhiều quy định, không những có đồng phục thống nhất còn yêu cầu tóc tai nữa.
Cậu sờ sờ mái tóc của mình, đúng là có hơi dài, nghĩ đến việc có thể vi phạm nội quy của trường, nhanh chóng gật đầu.
Cố Thừa Minh đưa lê Dự đến một tiệm trang trí vô cùng đặc biệt. Cậu vừa bước vào đã bị những người thợ đầu tóc kỳ quái làm giật mình.
Hắn nhận ra cậu đang lo lắng, xoa đầu an ủi, dẫn cậu qua đại sảnh lên tầng.
Vit là thợ trang điểm tư nhân, lúc này anh ta đang nâng đầu Lê Dự lên, cười với hình ảnh trong gương hỏi: “Em muốn cắt tóc kiểu nào?”
“Ngắn một chút là được.” Lê Dự nhìn thợ cắt tóc đứng đằng sau nhuộm tóc đỏ, lo lắng trong lòng nên bổ sung thêm: “Em còn là học sinh.”
Vit cười cười, chỉ chỉ vào Cố Thừa Minh nói rằng: “Cậu ta cũng là học sinh kìa.”
Hắn ở tuổi đó cũng thích theo đuổi các trào lưu cho nên cũng tìm một thợ cắt tóc chuyên nghiệp thiết kế cho mình, ví dụ như quả đầu hiện giờ của hắn, style đầu xù, quần áo cũng có phần hầm hố.
Tuy rằng hắn không thấy nóng nhưng tóc mái dày làm hắn cảm giác mặt mình đang bị đen đi.
Thấy ánh mắt của cậu đang chiếu về phía mình, hắn lúng túng nói: “Anh cắt ngay.”
Thấy Lê Dự vẫn còn lo lắng, Cố Thừa Minh liền nói với Vit: “Cắt một chút, chỉnh lại đám ngổn ngang này.”
“Vâng vâng vâng.” Vit cười cầm kéo và lược lên, bàn
tay bắt đầu bay múa.
“Thế nào? Thích không?”
Vit cắt cho Lê Dự một kiểu hơi đáng yêu. Gương mặt của cậu vốn thanh tú lại thêm bộ tóc manh hệ này càng làm bừng lên sức trẻ trong cậu.
Lê Dự gật gật đầu. “Ừm.” Cậu không có yêu cầu gì cao, chỉ cần tóc tai hợp với quy định của trường với lại không làmthành những kiểu tóc vô cùng kỳ quái kia là được rồi.
“Hài lòng không?” Vit quay đầu hỏi Cố Thừa Minh.
Cố Thừa Minh chưa từng thấy Lê Dự để kiểu tóc này. Hắn cảm thấy kiểu tóc này làm cậu đáng yêu hơn rất rất rất nhiều lần.
“Khụ, cậu ấy nói được là được rồi. Vit, cắt đám tóc mái cho tôi.” Cố Thừa Minh tự ép mình thu hồi ánh mắt lại, chỉ chỉ tóc của mình nói.
“Ai da, không phải cậu rất thích kiểu tóc này hả? Thật sự muốn cắt?” Vit khoa trương hỏi.
“Cắt.” Cố Thừa Minh nghiến răng nghiến lợi, hắn không muốn tiếp tục đối diện với lịch sự đen tối của bản thân.
Cho đến khi cả hai người đều cắt tóc xong, nhẹ nhàng khoan khoái rời khỏi tiệm, đã là bốn giờ chiều.
Bây giờ mà về nhà thì hơi sớm nên hắn thẳng thắn kéo cậu đi mua sắm.
Tốc độ mua đồ của hắn rất nhanh, chỉ cần cảm thấy thích liền mua hai cái – một cho hắn, một cho Lê Dự.
Lê Dự nhìn giá tiền trên quần áo, nói với Cố Thừa Minh cậu không muốn. Giá quá đắt, cho dù là hắn tự nguyện, cậu cũng không muốn nhận.
Cậu cảm thấy mình có thể đến thành phố B học đã là một phiền toái lớn cho hắn cho nên việc ăn, mặc, ở của bản thân, cậu không muốn hắn chi tiêu quá mức.
Cố Thừa Minh nhìn ra sự mâu thuẫn của cậu, đặt đồ về chỗ cũ, lại cầm lấy tay Lê Dự, động viên: “Anh có một tật xấu, chính là nếu anh thích ai liền muốn mua quần áo cho người đó. Em không cần cảm thấy lạ.”
Lê Dự: “...”
“Lê Dự, mau lại đây. Em nhìn cái này, có phải rất hợp với em không?”
“...”