Edit: Đồng – Beta: Đậu
Thời tiết tháng chín vẫn còn nắng nóng, Lê Dự ngồi trên thềm đá của sân bóng rổ, khuôn mặt nhỏ phơi đỏ hồng nhưng cũng không ảnh hưởng đến hào hứng của cậu.
Sân bóng rổ nho nhỏ đang có một trận chém giết đặc sắc.
Cố Thừa Minh ở trong sân ngắm trúng thời cơ, đoạt lấy bóng của đối phương, úp rổ làm nữ sinh cổ động hai bên phấn khích gào lên.
Hắn quay đầu, đúng lúc thấy Lê Dự ngồi trên bậc thang đang kích động vẫy tay với hắn.
Tiếu Nghị Hạ hồng hộc nhìn Cố Thừa Minh, trong lòng thở dài, thể lực của người này đáng sợ quá đi, chạy lâu như vậy, mình đã không ngừng thở như trâu mà tên kia chỉ mới thở gấp nhẹ.
Hơn nữa năng lực học tập còn rất mạnh, rõ ràng chưa tham gia được bao lâu mà càng chơi càng lúc càng hay, không bàn đến cái khác, chỉ nói thể lực của Cố Thừa Minh, Tiếu Nghị Hạ đã không thể theo kịp.
Tiếu Nghị Hạ còn chưa nghỉ ngơi xong, Cố Thừa Minh đã ném bóng cho hắn, tỏ ý muốn rời đi.
“Cậu chờ một lát.” Tiếu Nghị Hạ nhận bóng, thở một lúc, không cam lòng nói: “Trận cuối cùng.”
Cố Thừa Minh lắc đầu, một lần nữa từ chối lời mời của Tiếu Nghị Hạ.
Tiếu Nghị Hạ cắn răng, nhìn Cố Thừa Minh đi về phía Lê Dự, ném bóng trong tay đi, mắng một câu.
Chớp mắt đã khai giảng được một tháng, sau khi thi chất lượng đầu năm xong, học sinh bắt đầu được nghỉ lễ dài hạn.
Kì nghỉ hiếm có trong năm, Cố Thừa Minh nằm trên giường ôm Lê Dự ngủ thẳng giấc.
Lúc hắn dậy đã là tám giờ hơn, còn cậu vẫn chưa tỉnh.
Hắn xoa xoa khuôn mặt trắng noãn của cậu, tối hôm qua hai người ngủ muộn nên đồng hồ sinh học luôn nghiêm chỉnh đúng giờ của Lê Dự cũng phá lệ.
Nhớ tới tối qua, Cố Thừa Minh dở khóc dở cười.
Kiếp trước, lúc hắn mới lên cấp hai cũng có chơi game, dù không thích lắm nhưng vì mặt mũi nên cũng cày cho trang bị lên cấp max.
Tối hôm qua, lúc hắn tâm huyết dâng trào muốn chơi lại thì phát hiện game có thêm chức năng mới là kết hôn.
Cho dù hai năm không đăng nhập nhưng vì hồi xưa đã nạp rất nhiều tiền nên trang bị của hắn vẫn còn tốt, lời cầu hôn của hắn cũng được phát lên bảng tin toàn hệ thống.
Cố Thừa Minh nhìn kênh thế giới, hơi giật mình, sau đó hắn bảo Lê Dự đăng ký tài khoản để chơi với hắn.
Thật ra Lê Dự cũng không thích chơi game lắm nhưng lâu lâu mới có dịp rảnh rỗi nên cũng nghe lời hắn.
Lúc đăng ký tài khoản cậu ngoan ngãn theo lời đề nghị của hắn, chọn nhân vật dễ thương nhất, không quan tâm đó là nam hay nữ.
Cố Thừa Minh tạo tổ đội với Lê Dự, kéo cậu đi đánh quái để thăng cấp.
Lê Dự là người mới, cho dù Cố Thừa Minh đưa rất nhiều trang bị tốt cho cậu nhưng vì thao tác còn chậm nên luôn cả đội luôn bị thua.
Hắn là đội trưởng nên vừa thấy có đồng đội nào mắng cậu là sẽ chém tên đó một cái rồi đá ra không thương tiếc.
Cậu cũng cạn lời với hắn.
Sau đó cậu dứt khoát không cùng tổ đội với hắn nữa.
Lê Dự không cùng tổ đội với hắn, vậy hắn liền đuổi theo cậu a.
Mấy người thích hóng chuyện trong game cũng bắt đầu ồn ào.
[Ố, đây là đại thần đã lâu không gặp mà?]
[Sao đại thần lại đuổi theo cô nương đó vậy?]
[Trước đây thấy đại thần thật lạnh lùng, không để ý đến ai, chà chà...]
[Tui thấy trang bị của tiểu cô nương kia không tồi nha...]
...
Lúc đầu Lê Dự không để ý kênh tin tức, thấy mọi người chỉ chỉ tên ID cậu mới phát hiện “tiểu cô nương” bị thảo luận là mình a.
Lê Dự sửng sốt, đi thăm dò thuộc tính hân vật mới phát hiện Cố Thừa Minh để cậu chọn nhân vật nữ.
Cố Thừa Minh bị vạch trần vẫn không hề ngại ngùng, gọn gàng dứt khoát nói với Lê Dự: “Chúng ta kết hôn đi!”
“A?” Lê Dự há hốc mồm.
“Em đồng ý không?” Cố Thừa Minh nhìn cậu, trong ánh mắt có sự mong đợi khó giải thích được.
Lê Dự sững sờ, cả người như bị đóng băng.
Hắn xoa nhẹ tóc cậu, chuyển ánh mắt nhìn về màn hình máy tính nói: “Trong game.”
“Hả, có thể sao?” Bình thường cậu cũng không hay chơi.
Lễ cưới trong game tuy tổ chức vội vàng nhưng những cái nên có thì phải có, chỉ tiệc rượu thôi đã lên tới 108 bàn.
Lúc nhân vật của Cố Thừa Minh và Lê Dự bái đường, bản thân hắn cũng nắm chặt tay cậu, lắng nghe tiếng kèn xô na đang réo rắc vui mừng.
Bái đường xong thì phải vào động phòng nhưng game này có một chỗ không tốt – đó là nháo động phòng.
Không nháo động phòng thì lễ cưới này coi như không thành.
Cho nên Cố Thừa Minh phải nhịn từng tốp từng tốp người náo loạn phòng tân hôn của hắn, người thì nhảy trên xà nhà, người thì chui xuống gầm giường, người thì ở sau tấm bình phong trong hai tiếng.
Đợi đến khi hoàn thành toàn bộ lễ nghĩ đã là hai giờ đêm.
Hắn vội vàng tắt máy tính, kéo Lê Dự đang vô cùng buồn ngủ lên giường.
Tuy giằng co hơn nửa buổi tối mới thành thân nhưng vừa nghĩ đến cảnh hai người bái đường trong game, lòng hắn lại rung động, nhìn Lê Dự đang mơ mơ màng màng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má cậu.
Giống như là hôn lên kẹo bông thơm mềm lại ngọt, hắn há miệng, nhịn không được cắn nhẹ.
Lông mi cậu hơi rung một chút.
Cố Thừa Minh mở miệng, nhìn dấu răng như có như không trên mặt cậu, ôn một cái, lẩm bẩm: “Tiểu bảo bối, mau lớn nhanh nào.”
Bởi vì kỳ nghỉ rất dài nên người người nhà nhà sẽ đi du lịch, hắn không thích náo nhiệt nên định ở nhà bồi cậu chơi game, chơi chán thì xem phim chờ thời gian trôi.
Khi hắn tắm xong thì cậu cũng mơ màng thức giấc, dụi dụi mắt, tóc bị đè nên dựng đứng lên.
“Em dậy rồi hả?” Cố Thừa Minh ngồi lên giường, giơ tay giúp cậu vuốt cho tóc vào nếp.
“Ừm.” Cậu gật gật đầu, đôi mắt còn ngái ngủ nhíu nhíu lại.
“Em rửa mặt đi, anh đi hâm đồ ăn.”
Cậu gật gật đầu, chợt nhớ ra cái gì rồi sờ lên mặt mình nói: “Lúc nãy hình như em mơ em bị lão hổ cắn...”
“Ửm, vậy hả?”
Thấy hắn nhoẻn miệng, cậu xụ mặt nói: “Thật mà, con hổ kia vừa lớn vừa hung ác, em không chọc gì nó mà nó cứ cắn chặt em không tha...”
Chỉ là mơ thôi mà, không phải thật. Yên tâm đi, hổ không cắn em đâu.”
Lê Dự buồn buồn gật đầu, xuống giường vào phòng tắm rửa mặt.
Cố Thừa Minh thấy cậu vào phòng tắm rồi mới đưa tay sờ lên môi mình, nhẹ nhàng bật cười.
Nhân lúc cậu rửa mặt, hắn cũng tranh thủ đi hâm đồ ăn rồi bày ra bàn, đây là thức ăn hôm qua dì giúp việc nấu rồi để tủ lạnh cho bọn hắn.
Ăn xong đã hơn chín giờ sáng.
Cố Thừa Minh và Lê Dự chơi game đánh quái một lúc.
Lúc gần trưa cậu nói muốn tự đi chợ mua đồ về nấu: “Lâu rồi em không nấu cơm, sợ sẽ không ngon nữa.”
“Không sao, em muốn ăn cái gì nè, chúng ta ra ngoài mua.” Hắn vừa nói vừa tắt máy tính.
“Anh muốn ăn gì? Em nấu cho anh ăn.”
“Anh không kén ăn, chỉ cần em nấu, món nào anh cũng thích.”
...
Gần tiểu khu có một siêu thị, sau khi hắn và cậu mua rau dưa đồ ăn xong, hai người thuận tiện đi dạo khu đồ ăn vặt và khu đồ gia dụng.
Bình thường đồ ăn vặt và đồ gia dụng trong nhà đều do dì giúp việc theo giờ mua, hắn cũng rất ít khi đi siêu thị.
Lần này đưa cậu đi mua mấy món linh tinh, nhìn cậu tỉ mỉ so giá tiền, kiểm tra ngày sản xuất rồi hỏi hắn mua cái này hay cái kia tốt hơn làm hắn rất vui, trong lòng rất ấm áp.
Mua đồ xong hai người tranh thủ về nhà luôn.
Lê Dự lưu loát lặt rau, rửa rau, vo gạo.
Cố Thừa Minh đứng bên cạnh giúp đỡ cậu.
Không lâu sau, cậu làm ba món xào một món canh.
Lê Dự không rành xào thịt lắm nên món ăn toàn cải xanh, canh nấu bằng nồi cơm điện, vì không canh giờ chuẩn nên hơi đặc.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị của hai người.
Lúc xế chiều, Cố Thừa Minh bưng trái cây, cùng Lê Dự làm ổ trên salon xem một bộ phim dài về đề tài lịch sử.
Ánh nắng sau giờ ngọ ấm áp làm giảm phần nặng nề của bộ phim lịch sử.
Cố Thừa Minh nghe nhạc phim hùng vĩ, nhìn người đang ngồi bên cạnh hắn, bừng tỉnh nhớ đến kiếp trước. Hắn cảm thấy kiếp trước như một giấc mộng dài, sự hoang đường, ngông cuồng tự đại, những phản bội, giãy dụa, cảnh tượng xa hoa đồi trụy cùng và tình yêu đầy đau đớn.
Bây giờ, hắn mới tỉnh giấc.
Những điều trước mắt hắn mới là thật.
Người xuất hiện trước mắt hắn mới là thật.