Edit: Đồng – Beta: Đậu
Bây giờ thì coi như hai người đã chính thức ở bên nhau.
Sau khi trở thành người yêu với Cố Thừa Minh, cuộc sống của Lê Dự cũng không có quá nhiều thay đổi so với trước đây, ngoài việc anh ấy đối xử với cậu càng lúc càng tốt hơn không cần để ý trước sau nữa.
Trước đây, có lẽ Cố Thừa Minh còn phải lo lắng Lê Dự có chấp nhận chuyện hắn đối tốt với cậu không nhưng bây giờ hắn chỉ hận không thể thay cậu làm mọi việc, để cậu chỉ cần giơ tay mặc áo, há miệng ăn cơm, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Lê Dự cũng từng ý kiến với những hành động này của hắn, lúc đó Cố Thừa Minh ôm cậu hôn một cái rồi mới nói: “Nhiêu đây có là gì, anh còn muốn nâng em lên trời kia kìa.”
Mặt hắn mang ý cười, cậu thấy hắn như vậy cũng không nhịn được cười ra tiếng, chỉ cần anh ấy không làm quá, vậy thì cứ tùy ý anh ấy vậy.
Về phần những bộ truyện tranh đó, lúc Cố Thừa Minh biết là Đổng Nhiễm mua cho cậu, điều bất ngờ là hắn không bắt cậu vứt đi, mà chờ khi cậu mở ra xem, mới xấu xa hỏi: “Em thích tư thế nào?”
Lỗ tai Lê Dự đỏ lên, cậu lấy tay bịt miệng hắn lại, không cho nói nữa.
Thích cái quỷ gì!
Cậu còn chưa thành niên đâu!
Mùa đông năm nay, tuyết rơi rất sớm.
Mùng 8 tháng 12 là sinh nhật của Lê Dự, ngày này năm nay là cuối tuần.
Tuyết đã bắt đầu rơi từ đêm qua, bên ngoài là khung cảnh hoa tuyết bay lượn. Buổi sáng, khi Cố Thừa Minh mở cửa sổ ra nhìn, quả nhiên khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa mênh mông.
Sắc trời còn sớm, màn tuyết trắng xóa bên ngoài được ánh nắng chiếu sáng loáng lên.
Cố Thừa Minh quay đầu nhìn Lê Dự còn đang ngủ say, hắn kéo rèm cửa lên, quay lại giường, ôm cậu vào lòng, hôn lên đôi môi vô thức chu lên của cậu một cái rồi ngủ tiếp.
Lúc hắn tỉnh lại, trời đã sáng choang.
Lê Dự mơ màng trở mình trong lồng ngực Cố Thừa Minh, lông mi khẽ run, bắt đầu tỉnh lại.
Cố Thừa Minh ý xấu dán sát vào mắt cậu, thổi một hơi lên hàng mi không ngừng rung động.
Lê Dự còn chưa mở mắt đã biết Cố Thừa Minh đang đùa cậu, giọng nói vừa có chút cười khẽ vừa có chút ngọt ngào: “Cố Thừa Minh!”
Giống như là tiếng đòi ăn của chim non.
Cố Thừa Minh giật mình, cảm giác được nơi nào đó đang thay đổi.
Lê Dự gọi xong cũng mở mắt ra, thấy Cố Thừa Minh đang mỉm cười nhìn cậu.
“Cục cưng, sinh nhật vui vẻ!”
Cố Thừa Minh nói xong liền dán lại gần hôn lên môi cậu.
Lê Dự muốn tránh nhưng không tránh được, giọng nói cũng bị Cố Thừa Minh chặn lại trong miệng, cậu nghẹn ngào: “Còn, còn chưa đánh răng...”
Một nụ hôn chào buổi sáng cực kì nóng bỏng.
Buổi sáng làm người ta cảm thấy có chút khó nhịn.
Cố Thừa Minh ở trong phòng tắm cạo râu còn Lê Dự ở trong phòng bếp luộc trứng gà.
Đây là tập tục ở quê Lê Dự, vào ngày sinh nhật phải ăn trứng gà luộc với người thân, như vậy thì những người ăn trứng gà đều sẽ bình an, năm nay sẽ không bệnh không tai.
Ăn trứng gà xong, Cố Thừa Minh giúp Lê Dự mặc quần áo dày, quàng khăn cổ rồi mới kéo người ra cửa.
Tuyết đọng hơi dày, bởi vì cả đêm không có ai đi quan nên vẫn mang màu trắng noãn.
Hắn và cậu cùng nắm tay đi trên đường, nhìn xung quanh lất pha lất phất vài người quét tuyết, còn có mấy đứa trẻ nằm nhoài bên cửa sổ tò mò nhìn thế giới màu trắng ở bên ngoài.
May là ở gần đây có một cái siêu thị, hai người cũng không cần đi quá xa.
Bởi vì là buổi sáng nên người trong siêu thị không nhiều, Cố Thừa Minh đẩy xe mua sắm cùng Lê Dự chậm rãi chọn đồ ăn cho buổi trưa.
Hôm nay là sinh nhật của Lê Dự, buổi trưa đương nhiên là phải ăn mì vằn thắn.
Mấy năm qua, đồ ăn khác Cố Thừa Minh không làm được, nhưng riêng vằn thắn thì lại càng nấu càng ngon.
Hai người mua đồ xong, lại mua chút thịt và hoa quả, sau đó mới đi thanh toán rồi cùng nhau về nhà.
Trên đường trở về, tuyết đọng đã được dọn dẹp rất nhiều.
Bên lề đường có mấy đứa trẻ đang đắp người tuyết, Lê Dự nhìn cũng thấy vui. Cậu lấy một củ cà rốt trong túi đồ ăn ra đưa cho những đứa trẻ đó: “Người tuyết nên có mũi.”
“Có mũi ạ!” Đám trẻ con nhảy nhót hoan hô, cùng nhau cảm ơn Lê Dự.
“Cảm ơn anh trai xinh đẹp.”
Cậu nghe giọng nói giòn tan của đám trẻ cùng đồng thanh, cười cười.
Ngược lại là Cố Thừa Minh bên cạnh lại ôm lấy eo cậu, cười nhẹ: “Anh trai xinh đẹp...”
Cậu hơi xấu hổ, nắm một quả cầu tuyết nhỏ ném vào mặt hắn.
Hắn bị cục tuyết băng giá làm cho lạnh lẽo, cả người đều cười, cầm túi đồ mua ở siêu thị theo sau Lê Dự đã đi xa: “Tức giận? Chờ anh với, về nhà rồi lại tức...”
Hai người đánh nhau suốt đường về nhà.
Vừa vào cửa, Lê Dự cởi giày và áo khoác chạy vào phòng ngủ nhưng lại bị Cố Thừa Minh nhanh hơn một bước ôm lấy đè lên ghế salon trong phòng khách.
“Cố Thừa Minh! A...” Cậu kinh hô, một giây sau lại bị hắn bắt nạt chặn miệng.
Nơi cánh mũi có hơi thở ấm áp triền miên của Cố Thừa Minh, Lê Dự bị hắn hôn đến mơ màng, bỗng cậu thấy phần eo mát lạnh, ngón tay mang hơi lạnh đã với vào trong quần áo cậu.
Lạnh quá, mà cũng ngứa nữa...
Cậu muốn cười nhưng khi ngón tay hắn càng trắng trợn không kiêng dè thì cậu cũng không cười nổi nữa.
“A, buông tay...”
Cậu dịch dịch khỏi nụ hôn của hắn, đẩy đẩy ngực người phía trên, nơi đó đã nóng lên, chỉ chạm vào cũng cảm nhận được nhiệt độ kinh người.
“Hả?” Cố Thừa Minh trầm thấp đáp lại cậu, cánh tay trái khẽ nâng eo Lê Dự lên, tay phải lại thuận theo eo cậu tuột xuống dưới.
Cậu hoảng loạn thật, cầm tay hắn, cầu khẩn: “Hôm nay em còn phải tổ chức sinh nhật! Hôm nay em còn phải tổ chức sinh nhật!”
Cố Thừa Minh ngừng lại, ngước mắt nhìn hai má đỏ ửng của cậu, không nhịn được hôn một cái, an ủi: “Đừng sợ.”
Lê Dự trừng mắt nhìn, trong hốc mắt còn có chút ẩm ướt, Cố Thừa Minh hôn nhẹ lên mí mắt cậu, từng chút từng chút động viên cậu: “Đừng sợ, đừng sợ...”
Cố Thừa Minh thấy Lê Dự dần bình tĩnh lại, thở dài một hơi, mang chút ác ý tiếp tục nói: “Còn dám không chờ anh hay không?”
Lê Dự trừng mắt nhìn, không muốn để ý đến hắn.
Cố Thừa Minh thấy Lê Dự bực mình, cười lớn, chọc chọc chóp mũi cậu: “Em còn lý sự.”
“Anh đứng lên cho em!” Lê Dự đẩy ngực hắn, chỉ chỉ đồng hồ trong phòng khách: “Nếu không nhanh tay thì không có bữa trưa đâu.”
Thấy thời gian thực sự không còn sớm, Cố Thừa Minh cũng không trêu cậu nữa, kéo người đứng dậy rồi giúp cậu sửa sang lại quần áo đã hơi nhăn.
Đổ nước và nhào bột xong, hắn và cậu một người cán vỏ, một người bao, nhanh chóng làm xong một mâm sủi cảo.
“Mặt em hơi ngứa.” Lê Dự vừa nói vừa cà cà mặt, khuôn mặt nhỏ trắng trắng nộn nộn dính một ít bột.
Cố Thừa Minh lấy giấy ăn giúp cậu lau bột dính trên mặt. Tư thế nghiêng người giúp Lê Dự lau mặt này vừa vặn có thể thấy lỗ tai nhỏ của cậu.
Hắn càng nhìn càng thấy lỗ tai cậu thật đáng yêu, vừa trắng vừa tinh xảo, no đủ êm dịu như miếng sủi cảo vừa mới bao xong.
Nghĩ như vậy, Cố Thừa Minh thẳng thắn cầm một miếng sủi cảo mới gói so so bên tai cậu, sau đó cười nói: “Nhìn nè, có giống không?”
“Giống cái gì?”Lê Dự không hiểu.
“Giống lỗ tai em, lát nữa anh sẽ ăn hết từng cái từng cái một!”
Tên lưu manh này!
Lê Dự bĩu môi, không thèm để ý đến Cố Thừa Minh tự biên tự diễn, lỗ tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Sủi cảo nóng hổi luộc xong được đặt lên bàn, Cố Thừa Minh nhìn mâm sứ trắng đựng bánh sủi cảo óng ánh long lanh, lấy đũa gắp một cái rồi nhẹ nhàng cắn. Hắn cố ý ăn thật ung dung thong thả.
Lê Dự bật TV, nghiên đầu sang chỗ khác chứ không nhìn hắn.
Ăn xong bữa cơm này, Cố Thừa Minh rửa bát, còn Lê Dự cất sủi cảo không ăn hết vào tủ lạnh.
Hai người vốn tính buổi chiều sẽ đi xem phim nhưng bên ngoài lại có tuyết rơi.
Thân thể Lê Dự vốn không tốt, Cố Thừa Minh sợ cậu bị bệnh nên hủy bỏ kế hoạch đi xem phim, ngồi ở nhà ôm người lên mạng.
Lê Dự ở nhà có tật xấu là không thích đi tất, chân của cậu vào mùa đông lại dễ bị lạnh. Cố Thừa Minh nhìn cậu chân trần giẫm trên sàn nhà, duỗi tay cầm lấy chân cậu mà đánh: “Tất đâu? Tại sao em không đi tất?”
Lê Dự hơi co chân lại, cậu muốn rút chân ra: “Em không lạnh, trong phòng cũng ấm...”
Cố Thừa Minh sờ sờ chân cậu, vừa trắng vừa nhỏ, thật sự không giống chân của con trai.
“Em không lạnh? Chân của em đã lạnh ngắt.” Cố Thừa Minh vừa nói vừa lấy một đôi tất bông trong tủ ra giúp cậu đi vào, trong lòng âm thầm suy nghĩ biện pháp, nếu hắn không chú ý đến cậu, Lê Dự sẽ không đi tất. Cho dù hắn không ngại phiền giúp cậu đi tất nhưng thấy Lê Dự mỗi lần mang vào là khó chịu, vẫn là nên nghĩ biện pháp khác.
Cố Thừa Minh mang cho cậu xong cũng không thả chân cậu xuống mà là giúp cậu xoa bóp. Cậu vùng vẫy một hồi, hắn liền đè cẳng chân lộn xộn xuống: “Đừng cử động, anh giúp em xoa xoa.”
Lê Dự cũng không động, để Cố Thừa Minh giúp cậu ấn ấn, trên tay điều khiển nhân vật trong game, một lát sau cậu thở dài: “A! Em lại thua rồi...”
Hắn nhìn màn hình vi tính của cậu, đây là một phó bản khá khó, nhưng lúc trước vì thu thập vật tư mà hắn cũng đã đánh vài lần, vì vậy nói: “Lát nữa anh dẫn em.”
“Không cần, em vẫn là nên về nhà trồng cây.” Lê Dự nhăn nhăn mũi, cậu cũng không quá để ý chuyện thắng thua, ấn nút quay về vườn rồi giơ cuốc hự hự xới đất.
Cố Thừa Minh thấy nhân vật trong game của cậu còn mặc quần dài tiên khí phiêu phiêu lại đang xới đất trồng rau, không nhịn được cười: “Em thật rộng rãi.”
Lê Dự mất hứng gật đầu, đôi mắt lướt trang web, thỉnh thoảng nhấn chuột để nhân vật không đến nỗi đứng ngây ra thời gian dài không làm gì.
Bỗng nhiên “Keng” – thông báo nhắc nhở vang lên.
Lê Dự mở hộp thư ra, phát hiện trong quá trình nhân vật xới đất đã đào được một hòm báu lòe lòe kim quang
Cậu mở hòm, bên trong là một bộ tã lót cho trẻ sơ sinh.
Cậu ngẩn người, trò chơi muốn làm gì, chẳng lẽ để cậu sinh con?
Cố Thừa Minh thấy Lê Dự nhìn chằm chằm máy tính sững sờ, còn tưởng cậu đào được đồ tốt, lúc nhìn mới phát hiện là một bộ tã lót.
Cố Thừa Minh chợt nhớ tới lần trước Lê Dự luyện ra sinh tử đan, vì vậy hắn liền ôm vai cậu đề nghị: “Lê Dự?”
“Dạ?”
“Chúng ta sinh con đi!”
Lê Dự chỉ run lên trong một giây, sau đó chính nghĩa chối từ.
Cậu là nam, cho dù chỉ là game, nhưng cũng quá là...
Hắn nhìn Lê Dự đỏ mặt không ngừng xua tay thì nắm lấy cằm cậu, hôn lên đôi môi xinh đẹp một chút, thở dài: “Thật đáng yêu?”
Lê Dự nhìn Cố Thừa Minh đang cười híp mắt ngắm cậu, trong lòng đột nhiên thấy phiền muộn, nếu hai người họ vẫn ở bên nhau, căn bản là sẽ không có con, là cả đời đều sẽ không có.
Huống hồ gia thế hắn không giống cậu, người nhà hắn sẽ đồng ý sao? Bản thân Cố Thừa Minh thực sự không ngại sao?
“Cố Thừa Minh, anh rất thích trẻ con sao?”
Cố Thừa Minh nhìn Lê Dự đột nhiên hỏi đến vấn đề này, trong lòng hắn cũng mơ hồ biết cậu đang nghĩ gì, vì vậy nói: “Nếu không phải là của em, anh sẽ không thích.”
Lê Dự nghe những lời này xong, vẫn luôn cúi đầu.
Cố Thừa Minh biết Lê Dự đang không vui, vì vậy liền dụ dỗ cậu: “Có con hay không đối với anh không quan trọng, người anh để ý đến luôn là em. Chỉ cần em ở bên cạnh anh là được rồi.”
Hắn nhìn hàng mi dài của cậu run rẩy nhưng lại không lên tiếng, buông cẳng chân cậu ra, ôm lấy eo Lê Dự nói tiếp: “Trước khi anh gặp em, anh chưa từng nghĩ sẽ muốn ở bên cạnh người nào đó cả đời. Đời người quá dài, cho dù là cha mẹ hay con cái thì sao, đó chỉ là một người sẽ làm bạn với em trong một quãng đường trong đời em. Em lớn rồi sẽ muốn rời khỏi cha mẹ, con cái lớn rồi cùng sẽ muốn rời khỏi em. Đối với anh, anh không cần cha mẹ làm bạn trên quãng đường đó, cũng không ước ao có con cùng làm bạn với anh một đoạn đường, người duy nhất không thể thiếu, người luôn ở cạnh anh chỉ có em. Điều anh nói, em hiểu không?”
Lê Dự không nghĩ hắn sẽ nói như vậy, lông mày thanh tú nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra, nhỏ giọng nói: “Cố Thừa Minh, anh thật là...”
Lê Dự ngượng ngùng nói tiếp.
Cố Thừa Minh nhìn hai má cậu đỏ ửng, bóp bóp mũi cậu, cưng chìu cười: “Có phải là cảm động rồi không?”
Cậu gật đầu.
Mắt hắn lóe một chút giảo hoạt: “Có phải là cảm động đến mức muốn sinh con cho anh?”
Lê Dự: “...”
Cuối cùng Lê Dự vẫn là nghe lời dụ dỗ của Cố Thừa Minh mà ăn viên sinh tử đan kia, một lúc sau, nhân vật của cậu liền xuất hiện bệnh trạng nôn ọe.
Mặt cậu xạm lại nhìn bụng dưới hơi nhô lên của nhân vật, lúc đi cứ phải đỡ eo..... Thật sự là, thật sự là quá xấu hổ!
Vì sao mọi việc lại phát triển theo hướng không thể khống chế như vậy?
Cố Thừa Minh không chú ý đến vẻ mặt bối rối của cậu, hắn lôi kéo ống tay áo Lê Dự rồi nói: “Em xem, thương thành trong game có bán quần áo cho trẻ con, bộ nào đẹp hơn?”
Lê Dự thể hiện bây giờ cậu không muốn nói chuyện.
Hắn không hề bị áp suất thấp của cậu ảnh hưởng, phấn khởi chọn vài bộ quần áo để mua rồi mới trở về nhà trong game, vừa vào cửa viện liền thấy nhân vật của Lê Dự vẫn kiên trì đỡ bụng nhổ cỏ trong vườn.
“...Sao giờ mà em còn làm việc?”
Lê Dự nhìn nhân vật đang không ngừng nhổ cỏ, vô tội giải thích với hắn: “Em cũng không muốn như thế, nhưng trò chơi này quá biến thái, muốn người chơi phải online 10 tiếng mới, mới có thể...”
Cố Thừa Minh không nhịn được cười, nắm tay nhân vật trong game của cậu: “Em nghỉ ngơi đi, để anh làm!”
Lê Dự ngồi một bên, nhìn nhân vật của Cố Thừa Minh người trang bị đầy vật phẩm cao cấp, lưng đeo đại đao vô cùng khốc ngồi ở trong vườn rau nhổ cỏ.
A! Bây giờ cậu cứ thấy nhân vật trong game là mất mặt, sao cậu lại bị quỷ ám mà đồng ý với Cố Thừa Minh cơ chứ?
Nhịn hai giờ, Lê Dự trực tiếp ném tài khoản game cho Cố Thừa Minh còn bản thân chạy tới phòng khách làm bài tập.
Đối với người coi học tập làm vui như Lê Dự, việc làm bài tập sẽ làm tinh thần họ thoải mái.
Sinh nhật trôi qua, hôm sau, lúc Lê Dự về nhà sau khi tan học, cậu phát hiện toàn bộ phòng đều là thảm lông trắng. Cố Thừa Minh thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, sờ sờ đầu Lê Dự rồi nói: “Như vậy anh sẽ không lo em quên mang vớ nữa.”
Cậu ngượng ngùng, Cố Thừa Minh quá mức dung túng Lê Dự, nhưng trong lòng cậu cũng vui vẻ, nhấc chân dẫm lên thảm lông trải trên sàn.
Thật thoải mái, cảm giác như cả bàn chân cậu đang dẫm lên bông, Lê Dự đi mấy bước trên thảm rồi thẳng thắn nằm xuống, trở mình nói: “Nằm ngủ ở đây cũng không tệ.”
Cố Thừa Minh kéo cậu dậy, lắc đầu nói: “Không được, sẽ dễ bốc lửa.”
Lê Dự gật đầu, cậu cũng chỉ là thuận miệng nói.
Ăn cơm tối xong thì Từ Gia Kha gọi điện thoại tới, anh muốn hẹn hai người đi trượt tuyết. Cố Thừa Minh nghiên đầu hỏi Lê Dự đang làm bài tập: “Gia Kha hẹn cuối tuần đi trượt tuyết, em muốn đi không?”
“Chỉ có ba người thôi ạ?”
Từ Gia Kha đành thẳng thắn nói: “Ừm thì, có một người nữa, đó là học muội kém anh một tuổi, hai nhà đang hợp tác nên không thể không đi.”
Cố Thừa Minh nghe ngữ khí có chút bất đắc dĩ của hắn, trong lòng hơi kinh ngạc. Tính cách Từ Gia Kha hắn cũng biết, bình thường có thể nói chuyện với mọi người, nhưng sẽ không ai có thể vượt qua giới hạn của cậu ta nửa bước, hơn nữa cậu ta còn có một cái miệng vô cùng dẻo khiến người khác không thể nói sai ở đâu. Sao giờ chỉ có một cô nhóc mà cũng không đối phó được, còn phải đi tìm hắn và Lê Dự.
Từ Gia Kha cũng biết Cố Thừa Minh không tin mình, không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục kể khổ: “Trai hiền sợ nữ quấn a.”
Lê Dự nghe câu này của anh thì nhịn không được cười ra tiếng.
Cố Thừa Minh nhớ lại đời trước của Từ Gia Kha, hình như cậu ấy có một cô bạn gái nhỏ, nhưng lúc đó cả hai người đều rất bận, cơ hội gặp mặt hầu như không có, càng đừng nói đến việc gặp bạn gái bạn mình.
Từ Gia Kha cũng đã nói đến vậy, Lê Dự không tiện từ chối nên đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Thừa Minh hỏi Lê Dự: “Em không muốn đi mà? Sao hồi nãy còn đồng ý Gia Kha?”
“Em không muốn đi vì em không biết trượt tuyết, hơn nữa cuối tuần em định học bài, sắp thi rồi nhưng em anh Gia Kha đáng thương quá....” Lê Dự vừa nói vừa nhếch miệng cười, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bộ dạng đó của Từ Gia Kha.
Cố Thừa Minh sờ đầu cậu, cười dặn dò: “Không cần để ý tới cậu ta, đến lúc đó em ở cùng anh là được rồi.”
Lê Dự gật gật đầu, cười cười rồi tiếp tục đọc sách.
Khu trượt tuyết hơi xa nội thành nên cậu thức sớm hơn, mặc quần áo trượt tuyết chuyên nghiệp hắn mua cho, ngồi xe ba, bốn tiếng mới tới nơi.
Cố Thừa Minh vừa xuống xe liền thấy phía sau Từ Gia Kha là một nữ sinh xinh đẹp còn mang theo vài phần anh khí đi về phía hai người, nói: “Hắc! Cuối cùng đã tới!”
“Đường hơi kẹt.” Hắn thuận miệng giải thích một câu rồi kéo tay Lê Dự đi về sân trượt tuyết.
“Anh còn chưa giới thiệu, đây là Mục Vân Thu, Cố Thừa Minh, Lê Dự.” Sau khi Từ Gia Kha giới thiệu xong, cô gái tên Mục Vân Thu thoải mái giơ tay chào hỏi hai người: “Xin chào các anh, em là Mục Vân Thu.”
Mục Vân Thu nói xong cười nhìn hắn: “Cố Thừa Minh, em đã nghe nói về anh.”
Cố Thừa Minh sau khi nghe tên Mục Vân Thu liền biết vì sao Từ Gia Kha lại nhức đầu.
Mục Vân Thu – cháu gái Mục lão gia tử thương yêu nhất, bị người như vậy quấn lấy, chẳng trách Từ Gia Kha cảm thấy vướng tay chân.
Hắn cũng đưa tay ra bắt tay với Mục Vân Thu một chút: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Giới thiệu sơ lược xong, đoàn người đi đến quầy hàng thuê ván trượt tuyết.
Bởi vì đây là lần đầu Lê Dự chơi, Cố Thừa Minh giúp cậu thuê hai ván trượt tuyết. Nhưng Lê Dự không biết đi đôi giày trượt tuyết quá mức cồng kềnh này, nhân viên thấy cậu loay hoay vội cúi người giúp cậu mang vào.
Cố Thừa Minh thấy tay nhân viên đó đè lên mắt cá chân cậu, hắn nhíu nhíu mày, nói với người đó: “Tôi sẽ giúp em ấy mang giày.”
Nhân viên công tác kinh ngạc lui sang một bên. Người tới chỗ này chơi không có tiền thì có quyền, rất ít người sẽ ngồi xuống giúp người khác mang, đặc biệt là đám người Cố Thừa Minh vừa nhìn liền biết là con nhà giàu.
Từ Gia Kha đã không còn kinh ngạc với trình độ trung khuyển của bạn mình nữa, mặt không biểu tình chờ hắn giúp Lê Dự mang giày.
Ngược lại Mục Thu Vân đứng bên cạnh thấy Cố Thừa Minh như vậy thì kinh ngạc. Người này là đại thiếu gia Cố – phá gia chi tử trong truyền thuyết trong giới quyền quý ở thành phố B sao? Vì sao hắn không giống với những lời cô nghe nói?
Nhưng sự kinh ngạc của Mục Vân Thu trong nháy mắt đã được che giấu, cô tỉ mỉ quan sát Lê Dự trước giờ không gây chú ý.
Gương mặt thanh tú, nhưng mà trong giới gia tộc lớn ở thành phố B có dòng họ này sao?