Dùng Sự Khắc Sâu Của Anh Sủng Em Cả Đời

Chương 24: Chương 24: Thi rớt




Edit: Đồng – Beta: Đậu

Kì nghỉ đông trôi qua trong sự thoải mái.

Ngày khai giảng, Cố Thừa Minh đã năm cuối, với thành tích hiện tại của hắn thì muốn thi vào trường cấp ba trọng điểm hoàn toàn không thành vấn đề.

Không ngờ hắn lại trượt, ngay cả trường cấp ba bình thường cũng không biết có đậu nổi hay không.

Thành tích kiếp trước của hắn cũng rối tinh rối mù như vậy, lúc ấy ông nội tuy hận rèn sắt không thành thép nhưng cuối cùng vẫn là nhét hắn vào một trường cấp ba trọng điểm.

Đời này, Cố Thừa Minh kiên định thể hiện ý nghĩ của bản thân.

“Con muốn học lại?”

“Vâng.” Cố Thừa Minh trả lời không chút chần chừ.

Thấy ánh mắt do dự của ông nội, hắn giải thích: “Con biết ông có cách giúp con vào được trường trọng điểm nhưng con không muốn như vậy. Lần này do con không phát huy tốt, ông hãy cho con một năm, con sẽ thử thêm một lần nữa.”

Cố Đức Thắng cũng biết trong khoảng thời gian này, kết quả học tập của cháu mình đã tiến bộ hơn, rất quyết tâm. Cháu của Cố Đức Thắng này phải như thế chứ.

Vì vậy ông đồng ý: “Được, vậy thì cho con thêm một năm.”

“Ông nội, năm sau nếu con thi đậu trường cấp ba trọng điểm, ông nội hãy đồng ý với con một điều nha?”

“Điều gì?” Ông ngoài ý muốn nhìn cháu mình, trong lòng mơ hồ cảm thấy đứa cháu này đã thay đổi không ít, nhưng nếu nói chi tiết thì lại không biết thay đổi chỗ nào.

Cố Thừa Minh chỉ cười không nói: “Lúc đó ông sẽ biết.”

“Tiểu tử thúi, dám thừa nước đục thả câu với cả ông nội.” Cố Đức Thắng cười mắng.

Việc học lại coi như đã được đồng ý.

Khi biết được Cố Thừa Minh muốn lưu ban, Từ Gia Kha liền gọi điện cho hắn: “Lợi hại lợi hại, chiêu ác vậy mà cậu cũng nghĩ ra.”

Cố Thừa Minh mỉm cười: “Học lại một lần, củng cố kiến thức, có gì không tốt?”

“Cậu thật sự không ngại mà còn thấy vinh quang hả?” Từ Gia Kha thực sự bạn mình.

Hèn chi hôm thi chuyể cấp hắn lại thoải mái đến vậy, vốn là đã định ở lại với Lê Dự rồi.

Tắt điện thoại của Từ Gia Kha, từ ban công, Cố Thừa Minh xoay người nhìn Lê Dự phía bên kia cửa kính.

Cậu hơi nhíu mày, đang nghiêm túc làm bài tập, không phát hiện ánh mắt hắn.

Cố Thừa Minh hắn trọng sinh là vì người trước mặt.

Tuy rằng biết cho dù không có hắn, cậu cũng có thể sống thoải mái.

Nhưng nếu hai người có thể cùng nhau, vậy tại sao phải tách ra?

Hắn chỉ cần học lại một năm mà có thể từng giờ từng khắc ở bên cậu, từ cấp hai, cấp ba, đại học, cho đến khi cuộc đời này kết thúc.

Hắn muốn bên cạnh cậu luôn có Cố Thừa Minh.

—————

Học kì mới đến

Lúc Cố Thừa Minh và Lê Dự cùng bước vào phòng, mọi người cũng không có phản ứng gì cho đến khi hắn kéo ghế ra, các bạn học mới xôn xao.

Cố Thừa Minh... đến lớp bọn họ học lại?

Hắn kéo ghế ra lại không có ngồi xuống mà lại xách cặp sang chỗ bạn cùng bàn của Lê Dự nói: “Bạn học này, chúng ta có thể đổi vị trí không?”

Tuy hắn đang thương lượng nhưng người đó lại cảm nhận được khí thế áp bức của Cố Thừa Minh, cuống quít gật đầu đáp: “Được”

Người đó nhét vội sách vào cặp, sau đó rời đi.

Cố Thừa Minh ngồi xuống bên cạnh cậu, để cặp xuống, không hề ngại ngùng hỏi: “Tiết đầu là tiết gì?”

Lê Dự nhìn thời khóa biểu ghi trên vở: “Tiếng anh.”

Cậu nói xong, quay đầu nhìn bạn cùng bàn mới bị hắn đuổi đi, lại nói: “Anh coi kìa, mọi người đều sợ anh.”

Hắn thấy cậu lo lắng cho mình thì tâm trạng tốt hơn nhiều, xoa đầu cậu, cười nói: “Có gì không tốt?”

“Tốt ở chỗ nào?” Lê Dự tránh đi hành động của hắn nhưng vẫn không thể thoát, cau mày nói: “Anh làm người khác sợ là không tốt. Trong lòng họ có thực sự phục anh hay không anh cũng không biết. Có thể làm người khác tôn kính, đó mới là bản lĩnh.”

Cố Thừa Minh nhìn Lê Dự thành thật nói với hắn, trong lòng ấm áp, cười nói: “Anh biết rồi.”

Học lại một năm, sinh hoạt cũng về lại nề nếp.

Đối với việc học lại, hắn không hề có chút áp lực nào, ngược lại Lê Dự lại thường nhắc nhở hắn kiểm tra lại bài tập và học thuộc.

Một năm trôi qua nhanh chóng, thoắt đó đã đến kỳ thi tuyển sinh lần II của hắn.

Ra đến cửa, Lê Dự giúp Cố Thừa Minh kiểm tra dụng cụ học tập, phiếu dự thi, mãi đến khi xác định hắn đã mang đủ mới chịu kéo dây kéo lên: “Kiểm tra xong, đi thôi.”

Hắn nhận cặp đeo lên lưng, kéo cậu vào xe đến địa điểm thi.

Lên xe, Lê Dự lôi ra một xấp thẻ trong ngăn nhỏ ra đưa cho hắn: “Cho anh, đây là những lỗi sai em dựa vào bài tập anh làm tổng kết ra, trước khi vào phòng thi anh nhớ xem nha.”

Lòng hắn ấm áp, cậu làm chuyện này khi nào, hắn cũng không biết.

Cố Thừa Minh nhận xấp thẻ của cậu, cầm trong tay nhìn nhìn. Đột nhiên xoay người áp vào cậu, nhẹ nhàng hôn lên hai má cậu, thấp giọng nói: “Cảm ơn em.”

Lê Dự cứng người, sau khi nhận ra hắn vừa hôn cậu, mặt đỏ bừng lên: “Anh, anh làm gì?”

Hôn cậu là vì lòng không nhịn được, nghe đối phương chất vấn mình, lại lo sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng lúc thi của cậu, vì vậy liền bịa chuyện: “Trên sách viết, đây là lucky kiss, có thể đem may mắn đến cho đối phương.”

Lê Dự nghe hắn nói mới thả lỏng nhưng giây sau lại vừa khẩn trương vừa bất an nói: “May mắn cho em, vậy anh thì sao?”

Cố Thừa Minh cười bỉ, nhìn bộ dáng ngốc ngốc của cậu, thật muốn hôn thêm cái nữa quá.

“Hay là em hôn lại anh một cái.”

Nghe lời đùa giỡn trắng trợn của Cố Thừa Minh, Lê Dự cũng không nói tiếp, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhưng lỗ tai nhỏ đáng yêu lại không ngừng đỏ lên.

Lúc đến trường thi, vì thời gian còn sớm nên chưa thể cho học sinh vào.

Vì vậy, hai người không xuống xe.

Hắn ngồi tỉ mỉ xem từng tấm thẻ cậu đã chuẩn bị cho hắn, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Cậu làm bằng cả tấm lòng, không những ghi đáp án đúng sai mà còn tỉ mỉ viết lại cách giải.

Bình thường bọn họ dường như là luôn ở cùng nhau, Lê Dự lại lặng lẽ làm thẻ cho hắn, khẳng định đã tốn không ít công sức.

Cố Thừa Minh biết, cho dù hiện tại Lê Dự vẫn chưa hiểu tình cảm hắn dành cho cậu nhưng hắn cũng đã thành công chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cậu.

Kỳ thi năm nay, Lê Dự và Cố Thừa Minh bằng điểm, đồng thủ khoa cùng nhau bước vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố B.

Khi nhận được điện thoại chúc mừng của cha, Cố Thừa Minh rất kinh ngạc. Thế nhưng cha hắn cũng chỉ nói một câu “Chúc mừng” đơn giản, ngữ khí bình thản đến mức không nghe ra chút vui vẻ nào.

Sau khi cúp điện thoại, hắn mới đột nhiên nhớ tới kiếp trước hình như Cố Nhất Bác – con riêng của cha hắn là thủ khoa của kỳ thi năm nay.

Đây là một thu hoạch ngoài ý muốn.

Mùa hè đầu tiên sau khi tốt nghiệp trung học, không có bài tập hè, Cố Thừa Minh liền lên kế hoạch dẫn Lê Dự đi du lịch biển.

Không có áp lực thi cử, thân tâm thanh tĩnh lại còn đi du lịch nên hai người rất vui vẻ.

Hắn thuê phòng cạnh biển, mỗi ngày đều cùng cậu tắm nắng, ăn hải sản tươi, thỉnh thoảng còn đi lặn thám hiểm biển khơi.

Bởi vì ở biển nên da hắn đen hơn nhiều, còn Lê Dự như là trời sinh phơi nắng cũng không đen, da dẻ vẫn trắng nõn như trước.

Hắn giả vờ ghen tỵ sờ mặt cậu, cười nói: “Sao em phơi nắng lại không đen?”

Cậu nuốt nước trái cây trong miệng xuống rồi mới né tay hắn, cau mày: “Em cũng muốn biết vì sao.”

Đôi môi vừa uống nước trái cây nên căng mọng lóng lánh, hắn nhìn chằm chằm một lúc, thân thể liền nóng lên.

“Xin hỏi...” Một giọng nói xa lạ vang lên.

Cố Thừa Minh xoay người, bắt mãn ngắt lời người đó: “Không ai nói cô biết đây là nơi tư nhân à?”

Trước mắt hắn là một nữ sinh không lớn lắm, sau khi nghe hắn trách cứ càng luống cuống hơn.

“Ừm, xin lỗi, mình bị lạc bạn mình nên muốn mượn điện thoại...” Nữ sinh giải thích, trong hốc mắt đã ngấn lệ.

Lê Dự thấy hắn đang khó chịu nhưng bạn nữ trước mặt lại đang lo sợ, cậu vẫn là lấy di động cho cô mượn: “Anh ấy không có ý xấu, này, bạn gọi người đến đón đi.”

Nữ sinh run rẩy nhận lấy điện thoại của Lê Dự, sau khi gọi điện xong mới ngượng ngùng nói: “Cảm ơn bạn.”

“Không có gì.” Lê Dự nhận điện thoại rồi tiện tay bỏ lên bàn, định uống thêm nước trái cây lại bị hắn cướp mất.

“Không cho em uống, lát nữa còn ăn cơm tối.”

Lê Dự buồn buồn trả lời, tâm trạng không tốt.

Cố Thừa Minh thấy cậu nóng, mũi đổ mồ hôi, vội nói: “Vào nhà đi, trong phòng sẽ mát hơn.”

Lê Dự đồng ý, đi theo hắn vào nhà.

Nữ sinh bị lạnh nhạt nhìn hai nam sinh tuấn tú thân mật, nhất thời không kịp phản ứng, hai người kia đã đi xa.

Cô dậm chân, nhìn bóng dáng hai người, tiếc nuối lẩm bẩm: “Mình còn chưa hỏi tên bạn ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.