Giọt sương đã ngừng tấn công.
Quang Quang đứng trên cửa sổ trung tâm thương mại, dõi mắt về phía giọt sương.
Bên ngoài giọt sương đã không còn là màu nửa trong suốt nữa, không biết có phải là vì đã bị Trọng Thạch công kích hay không, giờ nó đã biến thành một bọt khí mang theo hoa văn màu trắng mờ, mà những bọt khí nhỏ hơn phân tách ra chung quanh vẫn đang xếp hàng thành một vòng tròn như cũ, ngừng lại lơ lửng xung quanh giọt sương.
Sau lưng Quang Quang là những dân lưu vong đã ra khỏi nhà kho ngầm, âm thanh của cuộc hỗn chiến, âm thanh Trọng Thạch khai hỏa trước đó đều làm cho bọn họ kinh hồn táng đảm, tuy không trông thấy tận mắt, nhưng sợ hãi đến từ tưởng tượng có đôi khi còn mãnh liệt hơn cả trực tiếp đối diện.
Xung quanh trung tâm thương mại toàn là kẻ lữ hành, so sánh với dân lưu vong hoảng sợ trong im lặng, kẻ lữ hành sinh ra đã thuộc về phái lạc quan, tiếng cười cùng tiếng gào của bọn họ, đặt đối diện với bãi đổ nát lửa cháy ngút trời, có vẻ không ăn nhập, rồi lại cũng khiến người ta an lòng.
“Liệu chúng ta có chết không?” Bé gái được Quang Quang mang về đang ngồi cuộn tròn ngồi dưới cửa sổ, ngẩng đầu lên hỏi một câu.
“Không đâu,” Quang Quang nhảy xuống khỏi cửa sổ, “Chúng ta còn phải đợi mẹ em lại đây mà.”
“Mẹ em đã chết rồi.” Bé gái nói.
Quang Quang lặng đi, không biết nên nói tiếp thế nào cho phải ngay được.
“Rất nhiều người đều đã chết,” Bé gái nói, “Mẹ bảo, không ai trốn được cả, chúng ta đều sẽ phải chết.”
“Nhưng hiện giờ chúng ta vẫn chưa chết,” Quang Quang xoa đầu cô bé, “Thế giới cũng vẫn chưa chết.”
“Chúng ta sẽ chết đi cùng với thế giới sao?” Bé gái hỏi.
“Chắc là vậy,” Quang Quang không tìm câu nói ôn hòa nào để an ủi cô bé nữa, tựa như đang ngồi trên một đoàn tàu lao thẳng xuống vực, hành khách đã có thể nhìn thấy kết cục của mình, lời nói dối thiện ý đã chẳng thể lừa gạt ngay cả một đứa bé mấy tuổi nữa, “Nhưng mỗi một phút đồng hồ đang sống, chúng ta đều phải ghi lòng tạc dạ.”
“Vâng.” Bé gái nửa hiểu nửa không, gật đầu.
Trưởng đoàn không trở về trung tâm thương mại, sau khi Lý Hướng dẫn kẻ lữ hành chạy đi, trưởng đoàn đi tới cứ điểm của E trên hoang nguyên sắt đen.
Nơi này là địa điểm xa nhất tương đối an toàn mà vẫn có thể bảo đảm liên lạc, mục tiêu đầu tiên của phu dọn đường là chủ thành, đội quân con rối đầu tiên cần phải đóng giữ ở nơi có hỏa lực mỏng, với hi vọng có thể cắt đứt lực lượng phu dọn đường kế tiếp muốn dọn dẹp chủ thành.
So sánh với chủ thành, nơi này rất yên ắng.
Đội quân con rối lẳng lặng ngồi dưới đất, tiếng đùa nhau của vài kẻ lữ hành trong mỗi nhóm trở nên hết sức nhỏ bé giữa hoang nguyên trống trải.
“Tôi đã nghĩ anh sẽ đến thung lũng lạc lối trước.” E ngồi nghỉ trên một tảng sắt đen.
“Ninh Cốc ở bên cạnh Liên Xuyên sẽ an toàn,” trưởng đoàn dừng lại trước mặt gã, “Hiện giờ thung lũng lạc lối cũng có thể xem như nơi an toàn nhất trên mảnh đất này.”
“Ý tôi không phải vậy.” E nói.
Trưởng đoàn bật cười: “Giờ tôi cũng cần tâm sự với anh trước.”
“Giọt sương này hơi kỳ quái,” E nói, “Nếu như hủy diệt đã là một kết cục không thể thay đổi, vậy thì tại sao lại xuất hiện tình huống tương phản với hủy diệt như sao chép?”
“Trước khi tiến vào thung lũng lạc lối, Liên Xuyên đã nói với tôi,” trưởng đoàn quay đầu lại nhìn thoáng qua giọt sương, “Giọt sương đang tìm Ninh Cốc.”
“Sau khi phát hiện ra Ninh Cốc, nó đã ngừng tấn công,” E nói, “Nếu như là nguyên nhân này, vậy thì nhìn từ một góc độ nào đó, những người được sao chép ra đều giống một loại thiết bị thăm dò?”
“Không phải là không có khả năng này,” trưởng đoàn thở dài khe khẽ, “Nếu như trước đây vẫn luôn giữ chân Ninh Cốc ở quỷ thành, có thể…”
“Không có có thể,” E nói, “Mỗi một bước đi đều không thể bước lại, chân dừng ở nơi nào, thì chính là nơi đó.”
“Tôi đói bụng,” Ninh Cốc ngồi dưới đất, xoa xoa bụng, “Phúc Lộc, trên người của cậu có đồ ăn không?”
“Tôi đi lấy giúp anh,” Phúc Lộc nhìn cậu, “Nhưng mà giờ chúng tôi bị hạn chế số lượng, anh cũng bị hạn chế, biết chưa?”
“Biết rồi.” Ninh Cốc gật đầu.
“Liên Xuyên, anh muốn không?” Phúc Lộc nhìn sang Liên Xuyên.
“Không cần.” Liên Xuyên nói.
“Cứ lấy thêm cho anh một phần đi.” Phúc Lộc chạy ra khỏi cửa hang động.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, vì sao giọt sương lại không tấn công nữa, không ai biết, khi nào phu dọn đường sẽ tới, không ai hay…” Ninh Cốc nhìn Cửu Dực, “Chỉ có anh từng nhìn thấy cả quá trình hủy diệt, còn gì anh chưa nói nữa không?”
“Hết rồi.” Cửu Dực vuốt lỗ hổng nhỏ trên mặt nạ mình.
“Đừng vuốt nữa, vẫn đang thù dai tôi đấy à,” Ninh Cốc búng ngón tay, tia sáng bạc nho nhỏ hiện lên, cắt rơi một góc trên miếng kim loại bọc giầy mình, “Hòa nhau rồi đúng không.”
Cửu Dực dừng động tác trên tay lại, nhìn Ninh Cốc: “Cậu chán sống rồi đấy à?”
“Chưa đâu.” Ninh Cốc nói.
“Tin tức đầu tiên Xuân Tam phá giải được từ giọt sương là phu dọn đường,” Liên Xuyên cắt ngang cuộc chiến “anh có chết đi không” (*) giữa hai người này, bắt đầu cố gắng sửa sang lại dòng suy nghĩ, “Thứ ra khỏi giọt sương, giết mấy dân lưu vong lúc ban đầu cũng là phu dọn đường… Hiện tại nó lại không phải phu dọn đường nữa, tại sao lại như vậy?”
(*) “Anh có chết đi không” bắt nguồn từ vụ việc hai nghệ sĩ hài Quách Đức Cương và Tào Vân Kim tố nhau, năm 2016, Tào Vân Kim đã sử dụng câu nói này để thể hiện khả năng độc miệng của mình ở một chương trình trên ti vi, từ đó câu này đã trở thành câu phổ biến để chửi nhau.
“Giọt sương đang mê hoặc chúng ta,” Ninh Cốc nói, “Bọt khí lừa đảo.”
“Tiểu Bi Sắt,” Liên Xuyên không biết phải làm sao, “Trước kia cậu từng nói, phu dọn đường tới từ đâu, chúng ta sẽ đi tới đó, nếu…”
“Tôi hiểu ý của anh rồi Tiểu Loa!” Ninh Cốc bỗng vỗ đùi đét một cái, vừa bừng tỉnh đại ngộ vừa vẫn bớt được thì giờ thọc lại, “Nếu như! Nếu như đây là chuyện có khả năng thực hiện! Vậy thì có phải là sẽ có thể giả thiết rằng, giọt sương đã tới bằng cách đó! Phu dọn đường là môi giới! Phu dọn đường là tài xế, là vật dẫn, là vật chứa…”
Ninh Cốc nói một lượt những từ cùng loại mà mình có thể nói ra: “Đúng không!”
Cậu quay đầu sang nhìn Cửu Dực: “Anh thấy thế nào!”
“… Hai người ấu trĩ thật đấy,” Cửu Dực nói, “Tiểu Bi Sắt với chả Tiểu Loa, đã không thích làm người như vậy, chi bằng để tôi cải tạo lại hai người.”
“Tiểu Dơi,” Ninh Cốc nói, “Anh cảm thấy có phải là như vậy không?”
“Một Ninh Cốc khác, từ một thế giới khác,” Liên Xuyên nói, “tới đây.”
Cuộc chiến “anh có chết đi không” giữa Ninh Cốc và Cửu Dực bị một câu nói này của hắn nhét lại trong cổ họng.
“Đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu?” Ninh Cốc cau mày, cảm thấy lạnh toát cả sống lưng, “Nếu như đã làm đến bước này, hẳn là cũng giống như tôi, muốn giữ lại thế giới của mình…”
“Cậu là thằng ngu à?” Cửu Dực nói.
“Không phải là anh hả?” Ninh Cốc nói.
“Thứ nhất, giọt sương đi tới đây theo phu dọn đường, chứng tỏ rằng thế giới kia đã đang hủy diệt, phu dọn đường đã xuất hiện, hết thuốc chữa, chúa cứu thế kia không thành công, vì thế gã không chịu từ bỏ, cần phải tìm kiếm một thế giới mới khác,” Cửu Dực dựng thẳng một gai ngón tay lên, nói xong lại dựng thẳng gai thứ hai, “Thứ hai, gã tìm thấy nơi này, vừa tới đã đại khai sát giới, tiếp đó tìm cậu, cậu cảm thấy gã muốn làm gì?”
“Giết chúa cứu thế của nơi này,” Liên Xuyên nói, “Đoạt lấy thế giới này.”
Lúc Cửu Dực đang nói, Ninh Cốc đã nghĩ tới điều này rồi, mà khi Liên Xuyên nói ra rõ ràng minh bạch, cậu vẫn cảm thấy nhịp thở của mình đã đột ngột ngưng lại.
Có lẽ sẽ có vô số “Ninh Cốc”, nhưng chỉ có một “Ninh Cốc” là chính cậu.
Ngoài cậu, mọi “Ninh Cốc” đều là “người khác” không rõ thiện ác.
Thế giới không có thứ tự, nhưng “Ninh Cốc” cũng chỉ có vài lựa chọn như vậy.
Có người lựa chọn trở về một giây đó, có người lựa chọn trở về thế giới của mình, có người lựa chọn cùng hủy diệt, có người lựa chọn giãy giụa sống sót, có người lựa chọn tuyệt vọng, có người lựa chọn điên cuồng…
Nhất định cũng sẽ có người làm ra cùng một lựa chọn với Ninh Cốc.
Chỉ là ngay từ đầu, Liên Xuyên đã không hề nghĩ tới điểm đáng sợ nhất này.
Có lẽ là vì ngày ngày đều đối mặt với kẻ lữ hành Ninh Cốc đơn thuần cố chấp, hơi dễ xúc động, hầu hết thời gian đầu óc đều tuy hai mà một với Cửu Dực song tới thời khắc quan trọng lại luôn có thể làm người khác tin tưởng, một người nhạy bén như Liên Xuyên cũng sẽ lãng quên mất chuyện này — những Ninh Cốc khác chưa chắc đã đều lương thiện.
“Có dao không?” Ninh Cốc lặng im thật lâu, rồi đột nhiên quay đầu sang nhìn Cửu Dực.
“Hả?” Cửu Dực ngây người, quơ quơ ngón tay, gai trên ngón tay duỗi tới trước mặt cậu, “Có.”
Ninh Cốc kéo ống tay áo mình lên: “Khắc chữ cho tôi.”
“Sợ bị nhầm lẫn à?” Cửu Dực nói, “Tôi cảm thấy Liên Xuyên sẽ không nhận nhầm, đến tôi còn chẳng nhận nhầm.”
“Ninh Cốc này… cứ gọi gã là no. N đi, gã có thể sao chép mà, không phải vậy sao?” Ninh Cốc nói, “Nếu như gã có thể sao chép giống y như tôi thì sao?”
“Vậy cậu khắc chữ lên thì gã sẽ không sao chép được nữa chắc?” Cửu Dực nói, “Sao chép một vết sẹo khó lắm hả?”
Ninh Cốc trợn trừng mắt nhìn gã, không nói gì.
“Nếu cậu đã lo lắng như vậy,” Cửu Dực nói, “thì hay là hai người đi đến giáo đường đi.”
“Giáo đường?” Ninh Cốc quay đầu sang nhìn Liên Xuyên, “là nơi nào?”
“Là nơi để kết hôn.” Liên Xuyên nói.
“Tôi với Liên Xuyên đi đến nơi kết hôn để làm gì!” Ninh Cốc sửng sốt, “Tôi chỉ muốn đánh ký hiệu thôi!”
“Ở đó có thể đánh cho cậu ký hiệu được hệ thống nhận định,” Cửu Dực nói, “Giống như Lôi Dự và Xuân Tam, đánh dấu của bọn họ trong hệ thống là vợ chồng, hẳn là không thể nào sao chép được.”
Ninh Cốc lập tức đứng lên: “Đi thôi.”
No. N kia không biết đang ở nơi nào, đã trở về giọt sương, hay vẫn tiếp tục dùng một hình ảnh thực tế ảo lảng vảng trong chủ thành, tìm kiếm Ninh Cốc.
Rời khỏi thung lũng lạc lối – nơi duy nhất có thể bảo đảm an toàn cho Ninh Cốc vào thời điểm này không phải là một điều sáng suốt cho lắm.
Nhưng Liên Xuyên không từ chối yêu cầu của Ninh Cốc.
Hắn cũng đứng lên theo.
Ninh Cốc là một kẻ lữ hành, rất nhiều lúc lý trí không quá đúng tiêu chuẩn, dù rằng rất nhiều khi cậu đều có thể bình tĩnh hơn những kẻ lữ hành khác.
Nhưng sau khi biết được mục đích và ý đồ no. N đến đây, bất an và sợ hãi trong Ninh Cốc, đừng nói là hắn, đến ngay cả Cửu Dực cũng đã cảm nhận được, bằng không gã cũng sẽ không nghĩ đến chuyện bảo Ninh Cốc dùng phương thức ghép đôi vợ chồng của giáo đường để đánh ký hiệu.
Vậy thì đi.
Hủy diệt sắp xảy đến, kẻ địch cũng đã xuất hiện, đối diện với gấp đôi nguy cơ trên đường chạy cuối cùng, có lẽ thả mình điên cuồng một phen cũng không phải chuyện gì xấu.
Chủ thành chỉ có hai giáo đường, khu A khu B mỗi khu một tòa, vòng đi qua từ hoang nguyên sắt đen, giáo đường khu B sẽ gần hơn, nhưng khoảng cách tới giọt sương cũng gần hơn.
Cuối cùng bọn họ quyết định đến giáo đường khu A.
Lúc rời khỏi thung lũng lạc lối, bọn họ không để cho người khác biết, một chuyện điên cuồng như vậy, Lôi Dự, Xuân Tam và mấy người trưởng đoàn biết được chỉ e sẽ đều lo lắng.
Đi ngang qua giữa những khe nứt và ngọn lửa trên hoang nguyên sắt đen, bọn họ có thể nhìn thấy đội quân con rối của E cùng với những kẻ lữ hành được phân công phối hợp với bọn họ.
Kẻ lữ hành thoạt nhìn đều có vẻ mỏi mệt.
Cảm giác mỏi mệt này cũng không phải là vì mệt nhọc hay chiến đấu, dù sao thì đối với bọn họ, hiện tại vẫn chưa mệt, cũng chưa hề có chiến đấu, cảm giác mỏi mệt đến từ khắc chế và không biết trong thời gian dài.
Những kẻ lữ hành đó chưa chắc đã đều giống như Ninh Cốc, khát khao mãnh liệt muốn sống sót, muốn thế giới này tồn tại, thứ bọn họ cần chính là chiến đấu thoả thuê.
Một trận, hai trận, ba trận, dù chỉ là đi chịu chết.
Bất kể là giọt sương hay hủy diệt, đối với tất cả mọi người, tra tấn lớn nhất đều là “không biết”.
Đoàn xe tiếp viện của Trần Phi đang băng nhanh qua hoang nguyên hướng về phía thung lũng lạc lối, Liên Xuyên đếm thử, mười sáu con xe, đều chở đầy.
Thành ý của Trần Phi vẫn rất rõ ràng.
“Những thứ đó có thể giúp đội dọn dẹp bảo trì sức chiến đấu trong mười ngày nửa tháng gì đó nhỉ?” Ninh Cốc nhỏ giọng hỏi.
“Khoảng vậy,” Liên Xuyên gật đầu, “Vật tư trong tay Trần Phi chắc cũng không quá nhiều, từ cách công kích của Lưu Đống hôm nay có thể nhìn ra được trên tay gã sung túc vật tư.”
“Không đủ thì đi cướp của bọn họ,” Ninh Cốc nói, “Chỉ cần Trần Phi hợp tác, bọn họ đã bị kẹp vào vòng vây.”
“Kẻ lữ hành có khác.” Liên Xuyên gật đầu.
Biên giới chủ thành đầy những lỗ hổng, dễ dàng tìm được nơi tiến vào khu A, kiến trúc như giáo đường không nằm trong phạm vi cần canh phòng, đi vào dễ như trở bàn tay.
Có điều, đây mới là lần đầu tiên Liên Xuyên bước vào giáo đường, là một tòa nhà hình vuông màu trắng.
“Lôi Dự và Xuân Tam kết hôn ở đây à?” Ninh Cốc nhảy vào giáo đường qua cửa sổ theo Liên Xuyên, cửa chính của giáo đường đã bị sập.
“Bọn họ kết hôn ở giáo đường khu B,” Liên Xuyên nói, “Lôi Dự nói giáo đường kia lớn hơn, bề thế hơn.”
“Lôi Dự cũng kén chọn đấy chứ.” Ninh Cốc nói.
“Chắc chính là ở đó,” Liên Xuyên chỉ vào một cái bục trông giống như bục diễn thuyết đằng trước mặt, “Hi vọng hệ thống vẫn dùng được.”
“Dùng như thế nào?” Ninh Cốc hỏi.
“Không biết,” Liên Xuyên đi qua, nhìn màn hình trên bục, “Tôi cũng đã kết hôn bao giờ đâu.”
“Vậy sao nãy anh không hỏi Cửu Dực?” Ninh Cốc rướn đầu lại gần cùng nhìn màn hình với hắn.
“Cậu trông Cửu Dực giống người đã kết hôn rồi à?” Liên Xuyên nói rồi nhấn một cái lên màn hình.
Màn hình sáng lên, yêu cầu nhập mã thẻ thân phận.
Liên Xuyên nhập dãy số của mình, thao tác sau đó cũng rất đơn giản, cứ ấn ấn ấn theo lựa chọn là được, xin kết hôn, phù hợp điều kiện, bạn đời tự chọn…
Nhưng bạn đời lại cần đến thẻ thân phận.
Liên Xuyên liếc mắt nhìn Ninh Cốc.
“Là không cho người dân chủ thành kết hôn với kẻ lữ hành à?” Ninh Cốc hiểu ra.
“Hình như là vậy,” Liên Xuyên lại chọc chọc màn hình, nhìn thấy một ô gọi là “Xin đặc biệt”, ấn vào xong mới phát hiện đây là một con đường phải được nhân viên quản lý đặc biệt phê chuẩn, “Cũng không biết nhân viên quản lý còn ở đây không…”
Trên màn hình xuất hiện bốn ô vuông, thông báo nhập mật khẩu.
“Mật khẩu là gì?” Tay Liên Xuyên dừng lại.
Ánh sáng trong giáo đường lóe một cái.
Cùng lúc ánh sáng lóe lên, Liên Xuyên đã phán đoán ra đây không phải đèn đang lóe, hắn bất chợt quay đầu lại, nhanh chóng quét mắt một vòng xung quanh.
Một bóng người xuất hiện ngoài cửa chính đã sập của giáo đường.
“Gã tới rồi.” Giọng Ninh Cốc chứa đầy lo âu.
Liên Xuyên quay đầu về, cắn răng nhấn mật khẩu vào ô vuông, nếu như là lối riêng của nhân viên quản lý…
E-X-I-T.
Từ ngữ có quan hệ mật thiết với Ninh Cốc, xuất hiện không chỉ một lần trong vô số những đoạn ngắn ký ức đó, nhân viên quản lý nhất định sẽ biết.
Khi trên màn hình hiện lên xác nhận thông tin, bóng người ngoài cửa chớp lóe lên, lúc xuất hiện lại lần nữa, nó đã ở bên trong giáo đường.
“Phải làm như thế nào?” Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào bóng người kia, nhỏ giọng hỏi.
Ngay khi bóng người đột ngột xuất hiện chỉ cách bọn họ có mười mấy mét, màn hình hiện lên hình ảnh hai bàn tay.
Liên Xuyên không buồn suy nghĩ áp tay trái mình lên, rồi nắm lấy tay phải của Ninh Cốc đè lên vị trí cạnh đó.
“Chào buổi trưa.” Giọng Ninh Cốc vang tới từ phía sau.
Chương 79_Ru_: Dạo này lười đăng fanart quá
Artist: @角里不想写作业
Artist: @柒时念安