Dung Thành

Chương 41: Chương 41: “Người này, là vốn liếng để chúng ta giành về chủ thành, đoạt lại cố hương.”




Thời gian phòng ngự của Lý Hướng kết thúc, sương đen xung quanh qua chớp mắt đã bị gió dữ cuốn về.

Trong vòng có vài giây, mọi thứ trước mắt đã khôi phục trở về hình dạng ban đầu, không có những cây gậy cắm xuống mặt đất, không có thân thể người chất khắp nơi.

Chỉ có gió dữ đen kịt.

Ninh Cốc lao về phía trước vài bước, ngồi thụp xuống đất, sờ lên thân thể nằm gần bọn họ nhất.

Lạnh băng, nhưng không cứng đờ.

Cậu muốn nhìn rõ mặt người này, nhưng đứng giữa sương mù dày đặc, cậu chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.

“Đinh Tử ở đây sao?” Ninh Cốc quay đầu lại, hạ thấp giọng hỏi, “Mọi người đã đi tìm chưa, đã tìm xem nó có ở đây hay không chưa?”

“Quá nhiều, không thể nào thấy rõ hết được,” Lý Hướng hạ thấp giọng nói, “Phải đi rồi, Ninh Cốc.”

Tiếng gió có biến đổi.

Trong gầm thét đơn điệu đã có lẫn một loại âm thanh khác.

Như thể tiếng người nào đó hít thở khó khăn đang ra sức thở dốc, tiếng động phát ra khi cổ họng bị giằng kéo.

“Đi.” Trưởng đoàn tóm lấy cánh tay Ninh Cốc, túm cậu lên.

“Vậy thì những người nằm sát đây nhất,” Ninh Cốc lảo đảo vài bước, “đã kiểm tra chưa?”

“Đinh Tử mất tích ở đây,” trưởng đoàn tiến đến trước mặt cậu, nói bằng giọng vững vàng, “Cháu cảm thấy nó có thể sống sót dưới tay dân bản địa, hay là cảm thấy nó có thể trở về từ bên kia? Đừng rối rắm những chuyện không có ý nghĩa này nữa! Hiểu chưa?”

Tiếng thở dốc trong gió đột nhiên trở nên lớn hơn.

“Hiểu rồi.” Ninh Cốc cắn răng.

Trưởng đoàn duỗi tay ấn xuống, sóng khí dạt ra bốn phía: “Đi!”

Ninh Cốc xoay người đi theo trưởng đoàn và Lý Hướng, chạy như điên trở về.

Nếu như không đi đến biên giới, Đinh Tử sẽ không thể nào sống sót được giữa Vịnh Lưỡi, chắc chắn sẽ chết trong tay dân bản địa..

Nếu như đi đến biên giới, Đinh Tử cũng sẽ không thể sống sót, chỉ sẽ trở thành một trong những bộ thân thể lấp giữa những cây gậy kim loại đó.

Đây là hai con đường cho Đinh Tử sau khi bước vào Vịnh Lưỡi.

Không có con đường thứ ba.

Ninh Cốc ra sức chạy thật nhanh, trưởng đoàn ở trong khoảng cách phòng ngự của Lý Hướng, không ngừng phóng ra công kích, xung quanh vọng tới tiếng gầm rú trầm thấp liên miên, tắt đi, rồi một lần nữa trở lại.

Nếu như có con đường thứ ba thì sao.

Đinh Tử phát hiện ra kho ngầm.

Mấy người trưởng đoàn đuổi tới.

Từ trong sương đen bất thình lình vươn ra một cánh tay màu trắng xám, nhỏ mà dài, làn da mục nát như thể dán trực tiếp lên xương, dưới bình chiếu sáng, có thể nhìn thấy những mảnh vẩy nhỏ bé phủ dày trên da.

Ninh Cốc bật nhảy lên, đá mạnh chân giữa không trung về phía cánh tay kia.

Cánh tay rụt về trong sương đen.

Tấn công của trưởng đoàn tới ngay sau đó.

“Đừng chạm trực tiếp vào bọn họ.” Lý Hướng hô to.

“Không chạm.” Ninh Cốc trả lời.

Phải cẩn thận, sống sót an toàn, chỉ như vậy mới có thể biết được đã có chuyện gì xảy ra với Đinh Tử, chỉ như vậy mới có thể nhận được mọi đáp án vẫn chưa tỏ.

Cậu không hề gửi gắm hy vọng vào một ngày nào đó, sẽ có người cho cậu một lời giải thích.

Vịnh Lưỡi trông vẫn như cũ, sương đen cuốn tới trông vẫn từa tựa một cái đầu lưỡi như trước, không ngừng liếm từ sâu trong Vịnh Lưỡi liếm ra, như một con quái thú đang không ngừng tìm kiếm con mồi.

Lý Hướng kéo Ninh Cốc tới, bình chiếu sáng gần như dán lên người cậu, trên mặt, trên cổ, trên tay, trên thắt lưng, mắt cá chân… Mọi vị trí lộ ra ngoài có khả năng tiếp xúc với dân bản địa đều bị kiểm tra một lần, cuối cùng xác định rằng quần áo cậu không bị hư hại, bấy giờ mới dừng tay.

“Mấy ngày nay đừng đi ra quá xa khỏi khu công sự,” trưởng đoàn nhìn Ninh Cốc, “Dân bản địa đã bị quấy nhiễu, bãi tha ma kim loại và bãi rác chắc chắn đã xuất hiện nhiều hơn, không an toàn.”

“Vâng.” Ninh Cốc đáp lời.

“Nếu như cháu muốn ở chỗ của Lão Điên, thì cứ ở,” trưởng đoàn nói, “Nhưng cháu phải canh chừng Liên Xuyên, không thể tự do hoạt động ở quỷ thành là một trong những điều kiện giao dịch.”

“Làm sao cháu trông được anh ta?” Ninh Cốc nói, “Nếu như anh ta muốn bỏ đi, cháu chớp mắt một cái đã chẳng thấy tăm hơi anh ta đâu.”

“Đã có phương án giải quyết,” trưởng đoàn cất bước đi trở về, “Hôm nay sẽ có xét xử.”

“Xét xử?” Ninh Cốc ngơ ngác, “Liên Xuyên? Xét xử cái gì?”

“Ngoài cháu và mấy người chúng ta,” Lý Hướng đẩy cậu, để cậu đuổi theo trưởng đoàn, “Mọi kẻ lữ hành đều mong muốn được giết hắn ta, kẻ lữ hành chết trong tay linh cẩu nhiều vô kể, ai cũng muốn được báo thù cho những đồng bạn đó.”

Ninh Cốc không nói không rằng, chỉ lặng lẽ bước nhanh theo sau trưởng đoàn.

“Nếu muốn hắn ta không chết,” Lý Hướng nói, “thì chỉ có thể xét xử, dùng một lý do mà mọi người đều chấp nhận được, đưa ra biện pháp khiến mọi người đều cảm thấy sẽ không bị linh cẩu đe dọa ngay giữa quỷ thành.”

“Biện pháp gì?” Ninh Cốc hỏi.

Lý Hướng và trưởng đoàn đều không trả lời.

Trở lại căn nhà của chú Điên, Liên Xuyên đã không còn nằm trên ghế nữa, mà đứng trong một góc nhà, tay cầm một cái lon sắt nhỏ, đang đặt trước mũi mình ngửi.

“Đói vậy hả?” Ninh Cốc câm nín, “Tôi đi tìm cho anh ít thức ăn.”

“Không cần,” Ngón tay Liên Xuyên gõ nhẹ lên lon, “Đây là đồ của chú Điên?”

“Đúng,” Ninh Cốc đi tới, “Anh lục từ đâu ra đấy?”

“Không lục,” Liên Xuyên nói, “Nó rơi ra đây.”

Ninh Cốc qua hai giây mới phản ứng được: “Lục cũng không sao, tôi cảm giác chú Điên sẽ không trở lại nữa đâu… Với lại anh cũng trộm đồ phân phối ở Thung lũng lạc lối rồi còn gì, còn tận bốn hộp…”

Liên Xuyên quay đầu sang nhìn cậu.

“Cái lon này làm sao vậy?” Ninh Cốc nhanh chóng chuyển chủ đề.

Thực ra lúc vào nhà cậu đã muốn kể chuyện nhìn thấy ở Vịnh Lưỡi cho Liên Xuyên, nhưng vẫn cắn răng nhịn được.

Cảnh tượng ở Vịnh Lưỡi đã tạo nên đả kích quá lớn cho cậu, dưới trạng thái này, cậu sẽ không tài nào nghĩ ngợi được, cậu cần phải bình tĩnh lại đã, rồi mới bắt đầu nghĩ.

Có thể nói cho Liên Xuyên không?

Trưởng đoàn không dặn không cho cậu kể chuyện ở Vịnh Lưỡi với Liên Xuyên, nhưng trưởng đoàn chắc chắn cũng biết, với tính cách của cậu, hơn phân nửa là sẽ kể, dù sao cũng không có ai chịu giúp cậu tìm tung tích của Đinh Tử, mà Liên Xuyên lại là hi vọng duy nhất.

Nhưng vì sao lại không dặn?

Liên Xuyên đưa lon sắt tới trước mặt cậu: “Ngửi đi.”

“Thối à?” Ninh Cốc lập tức nhịn thở.

Liên Xuyên không nói gì.

Ninh Cốc thử ngửi, không ngửi ra được mùi gì kỳ lạ, nói đúng ra là không hề ngửi thấy bất cứ mùi gì, vì thế cậu cúi đầu úp mặt xuống cái lon, hít vào một hơi.

Rất nhạt.

Là mùi hương mà trước đây trong phòng chú Điên thường có, cũng là mùi hương từng ngửi thấy ở Thung lũng lạc lối, Chùy Tử đã nói với cậu, đây là mùi lá trà.

“Lá trà à?” Cậu hỏi.

“Ừ,” Liên Xuyên lại đưa lon về dưới mũi mình ngửi, “Ông ta có lá trà?”

“Chắc là có, đôi khi chú ấy sẽ nấu ít nước không cho tôi uống cũng không cho tôi nhìn,” Ninh Cốc nói, “Chắc là lá trà đấy, giống loại ngửi thấy ở Thung lũng lạc lối.”

“Lá trà chỉ là truyền thuyết.” Liên Xuyên nói.

“Truyền thuyết?” Ninh Cốc không hiểu, “Kiếm khó lắm đúng không? Chùy Tử kể là có nước mùi lá trà.”

“Là không hề có.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc sững sờ.

Bất kể là ở chủ thành hay quỷ thành, đều có rất nhiều truyền thuyết, về các loại động thực vật, còn có một vài thứ hoàn toàn không nằm trong nhận thức.

Những truyền thuyết đó gần như đều được lưu truyền từ chủ thành các đời trước, đời này tới đời khác, chủ thành cũ sụp đổ hầu như không còn, chủ thành mới sống lại, rồi lại sẽ lưu lại vô số dấu vết, trở thành một loạt truyền thuyết, cho nên ai cũng đều cảm thấy lối thoát thực sự tồn tại.

“Vậy thì thứ lá trà này là của chủ thành đời nào?” Ninh Cốc cầm lon ra sức hít, hơi hối hận vì trước đó đã không cố gắng cướp một ít từ tay chú Điên, “Một đường lượn sóng, hay là ba đường? Hay là sao bốn cánh…”

“Không biết,” Liên Xuyên nói, “Không ai biết chủ thành đã có bao nhiêu đời.”

Ninh Cốc cầm lon sững sờ rất lâu: “Vậy thì chủ thành hiện giờ có biểu trưng thế nào?”

“Ký hiệu vô cùng.” Liên Xuyên nói.

“Ký hiệu vô cùng là gì?” Ninh Cốc lại hỏi.

Liên Xuyên vừa định mở miệng, cậu đã xua tay: “Thôi, tôi sợ tôi không hiểu giải thích của anh, tóm lại chính là một ký hiệu biểu thị vô cùng, đúng không.”

“Ừ.” Liên Xuyên lên tiếng.

“Dã tâm của chủ thành lớn thật, còn muốn vô cùng…” Ninh Cốc khinh thường nói, nghĩ ngợi rồi hỏi, “Những biểu trưng trước kia thì sao, đại diện cho cái gì?”

“Không biết.” Liên Xuyên nói.

“Vì sao lại có bốn tôi?” Ninh Cốc dựa vào tường.

“Là năm.” Liên Xuyên nói.

“…Đúng,” Ninh Cốc cau mày, “Tôi đây liệu có được coi là truyền thuyết không, mỗi đời chủ thành đều sẽ có một người trông giống tôi… Vậy những người khác liệu có cũng thế không? Cũng có năm anh, năm chú Điên…”

“Đây không phải mấu chốt.” Liên Xuyên ngắt lời cậu.

“Mấu chốt là gì?” Ninh Cốc hỏi.

“Chỉ có cậu ở trong tranh,” Liên Xuyên nói, “Bốn Ninh Cốc, đều được vẽ xuống ở lối vào toa xe vận chuyển đi gặp nhân viên quản lý.”

“Đều là sắp đi gặp nhân viên quản lý… Cho nên nhân viên quản lý rốt cuộc là thế nào?” Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào Liên Xuyên, “Ý của anh, hẳn là đã từng gặp rồi đúng không?”

“Không biết.” Liên Xuyên trả lời.

“Anh biết cái gì?” Ninh Cốc không biết phải nói sao, “Anh tốt xấu gì cũng là linh cẩu mạnh nhất chủ thành, là Betelgeuse, là thể thí nghiệm đi đầu gì đó, vậy mà lại bị đối đãi như vậy? Gì cũng không biết?”

“Tôi chỉ là một vũ khí,” Liên Xuyên nói, “Nhưng tôi có thể đoán.”

“Vậy anh đoán thử đi.” Ninh Cốc thở dài.

“Bốn bức tranh kia, chưa từng có ai ngoài cậu nhìn thấy.” Liên Xuyên nói.

“Hả?” Ninh Cốc ngây ra, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại được, “Anh bị trục xuất đến quỷ thành là có âm mưu đúng không? Nhưng âm mưu không bao gồm mang tôi trở lại, nếu như bọn họ biết tôi người thứ năm…”

“Vẫn có não đấy chứ.” Liên Xuyên nói.

“Não không tốt bằng anh,” Ninh Cốc nhìn hắn, “Chốc nữa anh sẽ bị xét xử, dùng bộ não tốt của anh ngẫm xem phải làm thế nào đi, muốn kẻ lữ hành tha cho linh cẩu, còn phải làm bọn họ tin rằng linh cẩu sống ở quỷ thành bọn họ vẫn an toàn… Anh chắc chắn sẽ phải chịu khổ.”

“Ừ.” Liên Xuyên rất bình tĩnh.

“Anh đã quen rồi đúng không?” Ninh Cốc cười.

“Ừ,” Liên Xuyên vẫn bình tĩnh bồi thêm một câu, “Cậu tìm chỗ nào đó không có người rồi ở đó đi.”

“Vì sao?” Hỏi ra khỏi miệng xong, Ninh Cốc đã hiểu được, “Hiểu rồi, nhưng mà… liệu như vậy có không được nghĩa khí lắm không? Giống như tôi sợ phiền phức lắm không bằng, với cả nếu như bọn họ làm gì đó quá mức, tôi còn có thể cản lại.”

“Tự bảo vệ mình trước, không cần phải nghĩa khí với tôi.” Liên Xuyên nói.

Trong ký ức của Ninh Cốc, quỷ thành chưa bao giờ có buổi xét xử nào trọng đại như vậy, kẻ lữ hành đều rất tự do, không chịu quản lý, tuy trưởng đoàn rất có uy tín, nhưng cũng chỉ có thể nhúng tay vào khi chuyện nghiêm trọng xảy ra.

Những buổi xét xử trước kia đều chỉ có thể gọi là “mọi người cùng nhau bàn bạc đưa ra kết luận”, chẳng hạn như lúc Ninh Cốc 15 tuổi, một kẻ lữ hành dùng năng lực ngộ sát một kẻ lữ hành bình thường, mọi người tụ tập lại với nhau, quyết định xem nên xử lý người đó thế nào.

Xét xử linh cẩu, quỷ thành chưa bao giờ có tiền lệ này.

Sau khi Liên Xuyên bị mang đi, Ninh Cốc ngồi trong căn nhà của chú Điên.

Ngồi một lúc rồi lại đứng lên, xoay hai vòng rồi đi ra ngoài.

Căn nhà của chú Điên nằm rất xa khu công sự, hơn nữa còn nằm ngược gió, ngồi ở đây sẽ hoàn toàn không nghe thấy âm thanh phát ra từ khu công sự, nhưng có thể nhìn thấy phía tháp đồng hồ đã sáng lên, đây là khi rất nhiều bình chiếu sáng tụ tập lại bên nhau, còn có thêm cả bật lửa hình người.

Tất cả kẻ lữ hành của ba khu công sự có lẽ đều đã chen chúc tới quanh tháp đồng hồ.

Ninh Cốc trở về phòng, ngồi một lúc vẫn thấy không yên, tuy cậu biết mức độ của những đau đớn mà Liên Xuyên đã phải hứng chịu trong bao nhiêu năm sống ở chủ thành, căn bản không phải là thứ quỷ thành có thể đạt đến.

Nhưng hiện giờ, Liên Xuyên là hy vọng trực tiếp nhất để cậu có thể tiếp cận mọi điều cậu không biết, kể cả muốn tự bảo vệ mình, không thể để bất cứ ai phát hiện ra cậu có thể cảm nhận được cảm thụ của Liên Xuyên đi nữa, cậu cũng vẫn không yên tâm.

Cậu hiểu quá rõ nỗi hận của kẻ lữ hành đối với chủ thành, đối với linh cẩu.

Lỡ đâu không thống nhất được, dù là ba người trưởng đoàn cũng sẽ không có khả năng khống chế được nhiều kẻ lữ hành có năng lực mạnh như vậy.

Mặc áo choàng đen mà chú Điên để lại nhà, đứng xa khỏi vòng ngoài cùng của đám đông, cho dù nấp trên nóc nhà rất khó thấy rõ tình hình cụ thể bên phía tháp đồng hồ, Ninh Cốc vẫn nép mình xuống.

Kể cả không thấy rõ, cũng vẫn có thể nghe thấy đại khái.

Bên ngoài phạm vi chiếu sáng của bình chiếu sáng vẫn là một màu đen kịt như cũ, lực chú ý của mọi người đều dồn vào tháp đồng hồ, cậu có thể thoát đi trước khi có tình huống gì đó xảy đến.

“Yên lặng!” Trưởng đoàn giơ tay lên.

Đám đông kẻ lữ hành kích động, phẫn nộ vì nhìn thấy Liên Xuyên, mất thời gian rất lâu vẫn không thể yên lặng, đừng nói tới trường hợp này, cho dù là lúc gặp phải linh cẩu ở chủ thành cần phải yên lặng để giữ mạng, bọn họ cũng chưa chắc đã có thể bắt được tất cả mọi người ngậm miệng.

Chỉ có thể cam chịu nhỏ giọng đi chính là đã yên lặng.

Sau khi tiếng la hét dừng lại, tiếng xì xào tiếp tục, trưởng đoàn mở miệng ra nói câu thứ hai: “Những đồng bạn tại đây hôm nay đang cần phải đối mặt với một lựa chọn rất khó khăn, yêu cầu mọi người, vì quỷ thành, lựa chọn nhẫn nhịn.”

“Kẻ lữ hành sẽ không nhẫn nhịn!” Có người hét lên.

“Chúng ta sinh sống ở quỷ thành bao nhiêu năm như vậy,” trưởng đoàn nói, “vốn chính là đang nhẫn nhịn.”

Người nọ không nói gì nữa.

“Người này, mọi người đều đã biết, là Liên Xuyên,” trưởng đoàn nhìn vào Liên Xuyên bị trói tay trói chân đứng trước tháp đồng hồ, “Hắn ta bị chủ thành trục xuất…”

“Vì sao không giết!” Lại một giọng nói nữa vang lên, “Hôm nay đứng ở đây, chính là bởi vì mấy người dự định giữ hắn ta lại! Đừng loanh quanh với mọi người nữa, nói thẳng ra đi!”

“Vậy thì nói thẳng,” trưởng đoàn thẳng lưng, cất cao giọng, “Người này, là vốn liếng để chúng ta giành về chủ thành, đoạt lại cố hương.”

Ninh Cốc không thể nào nghe rõ hoàn toàn lời trưởng đoàn nói, nhưng có thể nhìn ra được cục diện tạm thời vẫn đang ổn định.

Cậu thoáng thở phào nhẹ nhõm, muốn đổi tư thế, chân đã bị ngồi xổm hơi tê.

Tay mới vừa chống lên nóc nhà, định ngồi xuống, cậu nhìn thấy trong tầm mắt mình có một đôi chân.

Dưới cơn khiếp sợ, cậu lập tức tránh sang bên cạnh một bước, sau đó mới ngẩng đầu nhìn lướt qua, phát hiện ra chủ nhân của hai cái chân này là Lâm Phàm.

“Đừng chạy,” Lâm Phàm đứng yên lại chỗ, “Để người khác thấy được, sẽ lấy cháu ra trút giận.”

Ninh Cốc hơi chần chừ, không chạy, chỉ nhìn vào Lâm Phàm: “Sao chú lại ở đây?”

“Tôi phụ trách tuần tra,” Lâm Phàm nói, “Phòng ngừa có người gây phiền phức.”

“À.” Ninh Cốc đáp.

“Từ đây cũng không xem rõ.” Lâm Phàm nói.

“Tôi cũng không định xem,” Ninh Cốc đứng lên, “Tôi về nhà chú Điên đây.”

Lâm Phàm lấy ra thứ gì đó, đưa cho cậu: “Dùng thứ này sẽ thấy rõ được.”

Ninh Cốc nhận lấy, là một cái ống nhòm.

Thứ này rất hiếm, trưởng đoàn cũng có một cái, khi còn nhỏ cậu từng lấy ra chơi.

Tưởng rằng có thể nhìn ra rất xa, nhìn thấy bãi rác, nhìn đến bãi tha ma kim loại, nhìn tới Vịnh Lưỡi, nhìn thấy chốn xa xôi cậu không đặt chân đến được…

Kết quả lại phát hiện ra, là bản thân mình quá vô tri.

Bất kể nhìn về hướng nào, thứ nhìn thấy cũng chỉ có một màu sương đen, cùng với ánh sáng lạnh lẽo giữa cơn đường dẫn lối lốm đa lốm đốm giữa sương đen.

Hiện tại dùng, chỗ tháp đồng hồ đang tụ tập nhiều bình chiếu sáng, thật ra lại có thể khiến cậu nhìn rõ được tình hình.

Thế nhưng Ninh Cốc cũng không cầm lấy xem, chỉ trả lại ống nhòm vào tay Lâm Phàm.

Chuyện Lâm Phàm muốn tuần tra vốn đã kỳ lạ, lúc nào người này cũng chỉ ru rú trong nhà, mọi sự vụ hằng ngày đều do trưởng đoàn và Lý Hướng phụ trách, Lâm Phàm còn chẳng ra khỏi nhà, càng không có khả năng tuần tra.

Kể cả là trường hợp như hôm nay, người này đi tuần tra là hợp lý, mà đột nhiên lại không một tiếng động xuất hiện bên cạnh mình, thì cũng quá kỳ quái.

“Tôi đi về đây.” Ninh Cốc xoay người.

“Không cần lo,” Lâm Phàm nói, “Tôi sẽ không đi theo cháu, cũng sẽ không đến chỗ Lão Điên để theo dõi cháu.”

Ninh Cốc quay đầu lại.

“Khống chế quần thể không phải chưa từng có bao giờ,” Lâm Phàm nói, “Nhưng nếu như còn có năng lực nào khác ngoài năng lực này nữa, vậy thì đừng dễ dàng cho người khác biết.”

Ninh Cốc đè nén cơn khiếp sợ trong lòng, không nói gì.

Vào những lúc này, cậu rất hâm mộ một Liên Xuyên đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng có thể vô cảm.

“Tôi cũng sẽ không biết.” Lâm Phàm xoay người, lặng yên không một tiếng động nhảy xuống khỏi mái nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.