Dung Thành

Chương 96: Chương 96: Ninh Cốc duỗi ngón tay xoa vài cái trên thiết bị hạn chế, sau đó rướn lại gần, cúi đầu hôn lên gáy Liên Xuyên




Trưởng đoàn dùng xe chở Đinh Tử đến thung lũng lạc lối, được Cửu Dực thu xếp cho vào hang động đứng Ngâm Tụng, đặt ở hang động của thi nhân trước kia.

Ninh Cốc đứng ở cửa động, nhìn Phúc Lộc Thọ Hỉ đặt Đinh Tử xuống, còn thả tiêu chí của con dơi Cửu Dực xuống bên cạnh.

“Như vậy thì nếu như cậu ta tỉnh lại, bên cạnh không có người của chúng tôi, cũng sẽ có thể biết được đây là nơi nào,” Phúc Lộc nói, “Sẽ không bị dọa sợ.”

“Gặp phải dân bản địa ở Vịnh Lưỡi quỷ thành, lúc tỉnh lại tới nơi tà ác như thung lũng lạc lối,” Ninh Cốc nói, “Chắc sẽ bị dọa sợ chết.”

Thọ Hỉ quay đầu lại: “Gan kẻ lữ hành nhỏ như vậy sao!”

“Thung lũng lạc lối tà ác ở chỗ nào!” Phúc Lộc nói.

“Lúc còn thi nhân vẫn đáng sợ lắm.” Ninh Cốc nhớ tới lần đầu tiên Chùy Tử dẫn cậu tiến vào thung lũng lạc lối, cậu vẽ ba dấu chấm, sợ mình sẽ bị lạc đường ở thế giới dưới lòng đất này.

Ai có thể nghĩ tới, một ngày nào đó không lâu sau, thung lũng lạc lối sẽ trở thành nơi cậu thân thuộc nhất ngoài quỷ thành, thân thuộc hơn nhiều so với chủ thành mà cậu vẫn luôn ngóng trông, mà thi nhân thần bí, Cửu Dực hỉ nộ vô thường cuối cùng đều trở thành đồng đội của cậu, còn là đồng đội mà cậu có thể giao lại lưng mình vào thời khắc mấu chốt.

Cũng không biết hiện tại Cửu Dực còn muốn nửa chủ thành nữa không.

Rời khỏi thung lũng lạc lối, trở về hoang nguyên sắt đen, ánh nắng bên phía chủ thành đã hạ xuống mức tối nhất, nhưng lại không tắt ngóm thành đêm tối giống như dĩ vãng, chủ thành gần như đã không còn đèn đường, lâm thời lắp đặt vài cái, kém xa nhu cầu cần dùng, cần phải mượn dùng ánh nắng nhân tạo để chiếu sáng.

“Nếu như Đinh Tử tỉnh lại, Cửu Dực hẳn sẽ là người đầu tiên phát hiện ra, không cần lo lắng.” Liên Xuyên nói.

“Ừ,” Ninh Cốc đáp, “Có đôi khi tôi cảm thấy Cửu Dực và thung lũng lạc lối là một thể.”

“Có khi vậy, dù sao thung lũng lạc lối cũng đã tồn tại như một phần của Cửu Dực trong thời gian dài như vậy,” Liên Xuyên nhìn lên không trung chủ thành, đã chỉ còn lại hai nửa giọt sương bị đánh vỡ treo ở đó, “Nếu như có một liên hệ nào đó, cũng là bình thường.”

Ninh Cốc nhìn hắn, rồi nhìn về phía giọt sương.

Một lúc sau mới mở miệng: “Nghe nói thống lĩnh Tô hi vọng có thể giữ lại di tích giọt sương, để chủ thành vĩnh viễn ghi nhớ trận chiến này, làm mọi người vĩnh viễn đoàn kết gì gì đó.”

“Ừ,” Liên Xuyên đáp, “Lưu lại đi, chắc chắn sẽ bị quên mất, luôn có vài chuyện không muốn bị lãng quên.”

Liên Xuyên lái A01, băng qua trên đường phố, Ninh Cốc ngồi phía sau, nhìn bốn phía.

Lúc này, trên đường phố chủ thành đã không còn mấy người, hầu như đều đã được thu xếp chỗ ở, có điều vẫn còn có thể nhìn thấy chốc chốc lại có ánh sáng từ vũ khí hiện lên.

Chủ thành bắt đầu tuần tra đêm như quá khứ.

Ngoài để đề phòng tàn quân của Lưu Đống, cũng có không ít dân lưu vong không nghe theo sự sắp xếp của chủ thành, lựa chọn tiếp tục lang thang trên bãi phế tích.

Từ trận chiến chiến thắng hủy diệt lần này, mỗi người đều đạt được cảm ngộ không giống nhau, đại đa số càng thêm trân trọng hiện tại, hi vọng có thể xây cất nhà cửa lần nữa, cũng có không ít người tìm được thỏa mãn từ hỗn loạn và rung chuyển.

Cho dù có thể khôi phục được trật tự mặt ngoài, nhưng chủ thành vẫn sẽ có một khoảng thời gian rất dài với rất nhiều xung đột và mặt tối.

“Đến Gai Sáng xem không?” Liên Xuyên hỏi, “Cậu vẫn chưa nhìn kỹ bao giờ đúng không?”

“Ừ,” Ninh Cốc gật đầu, “Nhìn thử xem đi, nghe nói là rất cao.”

Liên Xuyên quay xe, xe chạy về phía công viên Gai Sáng.

Công viên đã không còn tồn tại, thứ duy nhất còn có thể chứng minh nơi này đã từng là một công viên cũng chỉ có Gai Sáng vẫn đang tỏa ra ánh sáng nhu hòa giữa màn đêm.

Xung quanh Gai Sáng có người tuần tra, nhìn thấy là Liên Xuyên và Ninh Cốc, thủ vệ đột nhiên đứng thẳng người, làm động tác chào với bọn họ.

“Anh ta làm gì vậy?” Ninh Cốc ngơ ngác, nhỏ giọng hỏi.

“Giờ có thể đi xem Gai Sáng không?” Liên Xuyên hỏi thủ vệ.

“Có thể,” thủ vệ nói, “Bộ trưởng Trần có lệnh, hai vị anh hùng có thể tự do ra vào bất cứ nơi nào trong chủ thành.”

“Cảm ơn.” Liên Xuyên gật đầu, kéo Ninh Cốc đang mặt mày khiếp sợ đi về hướng chân Gai Sáng.

“Người đó gọi chúng ta là gì vậy?” Ninh Cốc tiến đến bên tai Liên Xuyên, “Anh hùng? Hai vị anh hùng?”

“Ừ.” Liên Xuyên đáp.

“Cần phải như vậy sao?” Ninh Cốc nhỏ giọng nói, “Xấu hổ quá đi mất?”

“Không phải cậu làm ác bá quỷ thành tự tại lắm à?” Liên Xuyên nói.

“Không giống nhau, ác bá có thể so sánh với anh hùng sao?” Ninh Cốc nói, “Với cả ác bá là tôi tự phong.”

“Visual anh tuấn của quỷ thành cũng là tự phong đúng không?” Liên Xuyên nhìn cậu.

“…… Anh cố ý đúng không.” Ninh Cốc trợn trừng hai mắt.

“Xem Gai Sáng đi.” Liên Xuyên dừng bước chân.

Trước mắt đã là ánh sáng ấm áp tràn trề, Ninh Cốc nhìn về phía trước, thế nhưng liếc mắt một cái lại không nhìn ra Gai Sáng nằm ở nơi nào.

Sau khi hai mắt đã thích nghi, cậu mới nhìn thấy rõ, nằm giữa quầng sáng là một cây cột kim loại hình nón.

Cái bục rất lớn, khi hai người đứng phía trước nó, nhìn sang hai bên đều không thấy mép của cái bục.

Ngẩng đầu nhìn lên trên, cây cột hình nón tỏa ra ánh sáng ấm áp vẫn luôn hướng mãi lên trên, cắm thẳng vào bầu trời đêm, không trung nhuộm ánh nắng nhân tạo ảm đạm dưới sự nổi bật của Gai Sáng, phảng phất như thể đã biến mất.

“Cao thật đấy.” Ninh Cốc nói.

“Ừ.” Liên Xuyên gật đầu.

Bên dưới vầng sáng của bục, không ngừng chạy đi chạy lại dòng chữ và hình ảnh.

Ninh Cốc nhận ra hình ảnh này là ở chủ thành và hoang nguyên sắt đen, còn có những cảnh tượng trong thung lũng lạc lối, có cảnh an bình, cũng có cảnh chiến đấu, và cả cảnh sau tàn phá.

“Viết gì vậy?” Ninh Cốc hỏi.

“Giới thiệu cuộc chiến lần này,” Liên Xuyên nói, “Còn liệt kê ra tất cả những người đã hi sinh để bảo vệ thế giới, cả dân thường đã chết…”

“Mỗi một người?” Ninh Cốc hơi ngạc nhiên.

“Hệ thống có thể tra ra được mỗi một người,” Liên Xuyên nói, “Giờ vẫn còn chưa đầy đủ, sẽ luôn được cập nhật bổ sung.”

Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trong chốc lát, khi vòng tuần hoàn thứ hai bắt đầu, cậu chỉ vào mấy con chữ rõ ràng trông to hơn: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là tên của chúng ta đúng không, mới vừa nãy lúc viết anh đã viết như vậy.”

“Đúng vậy.” Liên Xuyên nói.

“Vì sao?” Ninh Cốc thấy không thoải mái lắm, “Vì sao chúng ta lại khác biệt như vậy? Đây là ý kiến của ai!”

“Cậu biết vì sao Lưu Đống muốn trở thành thần không?” Liên Xuyên hỏi.

“Không biết, cho thỏa mãn,” Ninh Cốc nói, “Tất cả mọi người đều nghe theo ông ta, cảm thấy ông ta không gì không làm được, thần nói gì cũng đúng, thần làm gì cũng đúng…”

“Thực ra chỉ một câu đó là đủ rồi, tất cả mọi người đều nghe theo ông ta,” Liên Xuyên nói, “Càng là thời loạn lạc, thì càng cần đến người như vậy.”

Ninh Cốc nhìn hắn: “Ý anh là mấy người thống lĩnh Tô và Trần Phi muốn biến chúng ta thành thần? Vậy thì có khác gì Lưu Đống?”

“Khác biệt chính là chúng ta không phải Lưu Đống,” Liên Xuyên cười, “Bất kể chúng ta đã nhìn thấy gì đi nữa, điều dân chúng bình thường nhìn thấy chính là Lưu Đống không màng tới sống chết của dân thường, muốn hợp tác với giọt sương, thống lĩnh Tô trốn tránh không ra mặt, bọn họ đều là lãnh đạo chủ thành, còn Trần Phi đã làm gì, đội dọn dẹp đã làm gì, không có ai để ý tới nữa, điều bọn họ làm, đều sẽ không bị ai nhớ tới nữa.”

Ninh Cốc nhìn Gai Sáng, không nói gì.

“Người cuối cùng hủy diệt giọt sương, giữ được thế giới, là Ninh Cốc và Liên Xuyên,” Liên Xuyên nói, “Cậu đã hiểu chưa?”

“Ừ, hiểu rồi,” Ninh Cốc thở dài, “Cho nên mấy người Trần Phi mới muốn thuận theo lòng dân chúng, bọn họ cảm thấy là chúng ta đã cứu thế giới, vậy thì biến chúng ta trở thành anh hùng, trở thành chúa cứu thế, dân chúng cần một người như vậy đúng không, có tác dụng hơn lời của mấy người Trần Phi.”

“Ừ.” Liên Xuyên đáp.

“Anh thích không?” Ninh Cốc nhỏ giọng hỏi.

“Không thích,” Liên Xuyên nói, “Nhưng có thể lý giải, cũng tin tưởng hiện giờ Trần Phi đang muốn tái thiết chủ thành, muốn tiếp tục để thế giới được tồn tại trong an lành, đây là thủ đoạn mà ông ta cần dùng đến.”

“Vậy thì làm gì bây giờ?” Ninh Cốc nhìn hắn.

“Đi thôi,” Liên Xuyên nói, “Đi đến nơi muốn đi, xem phong cảnh muốn xem.”

Khu ký túc xá của đội dọn dẹp đã được dọn dẹp sạch sẽ, có điều tạm thời đội dọn dẹp vẫn còn đang ở thung lũng lạc lối, chưa dọn về đây.

Tầng trên tầng dưới đều tối om, người đến gần, đèn trong hành lang mới sáng lên.

“Nếu như anh rời đi, căn phòng ký túc xá này sẽ được phân cho người khác nhỉ.” Ninh Cốc đi theo sau Liên Xuyên vào phòng hắn.

“Sẽ không ở kín được ngay đâu,” Liên Xuyên nói, “Đội dọn dẹp đã tổn thất không ít đội viên, khi có đội viên mới gia nhập, chắc cũng sẽ có tòa nhà mới.”

Nói đến tổn thất về người, tâm trạng Ninh Cốc lại hơi chùng xuống, kẻ lữ hành cùng đi tới từ quỷ thành cũng đã tổn thất rất nhiều, Lý Hướng còn suýt nữa mất mạng.

Có đôi khi bỗng nhiên nhớ tới, cậu đều sẽ bất chợt cảm thấy khó mà tin được, kẻ lữ hành luôn luôn làm theo ý mình, càng kích thích càng tốt, sống như thế nào là chuyện của tôi, chết như thế nào cũng là lựa chọn của tôi, cuối cùng lại vì thế giới, để rồi lựa chọn vĩnh biệt với thế giới.

Mà bao người như vậy đều giống nhau, vì để người có thể nhìn thấy thế giới sau này, tôi lựa chọn sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa.

“Tôi tắm rửa một lúc, mới vừa nhìn thử nước vẫn còn thông, bể nước ngầm bên này hẳn là vẫn chưa hỏng,” Liên Xuyên kéo ngăn kéo tủ ra, “Quần áo của tôi vậy mà vẫn còn.”

“Tôi muốn xem!” Tâm trạng Ninh Cốc tức khắc lại phấn chấn, cậu tiến tới bên cạnh Liên Xuyên.

Liên Xuyên quay đầu sang nhìn cậu: “Cậu xem cũng đâu có ít? Vẫn muốn xem nữa?”

Ninh Cốc cũng nhìn hắn, ngây ra mãi mới phản ứng lại: “Tôi nói là muốn xem quần áo của anh, chứ không nói là xem anh tắm, anh tắm có gì đẹp để xem, anh tắm bồn tôi cũng xem rồi.”

“Xem đi.” Liên Xuyên cười, kéo hết mấy ngăn kéo ra, cũng mở cả tủ quần áo ra.

“Tôi còn chưa bao giờ xem anh mặc quần áo của mình nữa, đồng phục, quần áo của kẻ lữ hành, quần áo của con dơi,” Ninh Cốc nhìn quần áo của hắn, nhíu mày, “Nhưng mà quần áo của anh không thú vị gì cả.”

“Tại sao?” Liên Xuyên cầm bừa lấy một bộ, giũ ra quan sát, “Không phải trông khá được à?”

“Không có màu sắc.” Ninh Cốc nói.

“Quần áo của cậu cũng không có màu.” Liên Xuyên đi về phía một cánh cửa nhỏ trong phòng khách.

“Đó là vì vật tư ở quỷ thành có hạn, không được lựa chọn,” Ninh Cốc nói, “Anh dầu gì cũng là linh cẩu mạnh nhất chủ thành, tiền tệ thông dụng cũng nhiều đúng không, chắc chắn có thể chọn quần áo đẹp, mà anh vẫn chọn đen xám trắng.”

“Tôi cũng không có cơ hội nào để mặc.” Liên Xuyên nói.

Sau cánh cửa nhỏ là một phòng tắm, Ninh Cốc liếc mắt nhìn thoáng qua lúc Liên Xuyên mở cửa.

Nói thật, điều kiện tắm rửa tốt hơn nhiều so với quỷ thành, bọn họ lúc nào cũng người người chen chúc với nhau, mỗi khu công sự có một chỗ, lần nào đi tắm cũng như đi đánh nhau.

Không, thực sự đã đánh nhau, lần nào cũng sẽ đánh nhau.

Liên Xuyên nghe thấy tiếng cửa phòng mở, có cơn gió nhỏ lọt vào.

“Không phải cậu đã nói không xem à?” Liên Xuyên nói.

“Đủ nước không?” Giọng Ninh Cốc lọt qua khe cửa, “Tôi cũng tắm.”

“Giờ cậu vào tắm luôn đi,” Liên Xuyên nói, “Tôi thật sự không biết có bao nhiêu nước.”

“Được.” Ninh Cốc lập tức lách vào.

Liên Xuyên ngỡ ngàng nhìn cậu: “Từ lúc hỏi cậu đã cởi hết rồi?”

“Ừ,” Ninh Cốc đẩy hắn qua một bên, ngẩng mặt nhìn về phía dòng nước, “Tôi nói là tôi cũng tắm, không phải chốc nữa tôi cũng tắm.”

Liên Xuyên không nói gì.

Ninh Cốc xối nước một lúc, cảm thấy thư thái cực kỳ, khi cậu ngoảnh mặt sang nhìn Liên Xuyên, Liên Xuyên đang quay lưng về phía cậu, cậu chỉ liếc mắt nhìn đã thấy thiết bị hạn chế sau gáy Liên Xuyên.

“Thứ này…” Cậu duỗi tay chạm lên thiết bị hạn chế, “Không nhờ dì Xuân gỡ hộ ra được à?”

“Thiết bị là của bộ tác huấn, Lưu Đống mới có quyền hạn thao tác, hiện tại ông ta đã hủy thiết bị rồi, Xuân Tam cũng không làm gì được,” Liên Xuyên nói, “Nhưng ảnh hưởng cũng không lớn.”

“Sao mà ảnh hưởng không lớn được.” Ninh Cốc nói.

“Đã không còn tấn công cần tôi dốc hết sức ứng phó nữa rồi,” Liên Xuyên nói, “Hơn nữa, có đeo nó, chúng ta cũng vẫn sống sót.”

“Ừ.” Ninh Cốc gật đầu.

“Coi như kỷ niệm đi.” Liên Xuyên nói.

“Ừ.” Ninh Cốc gật đầu, “Chứng minh anh là BUG mạnh nhất.”

Liên Xuyên cười.

Ninh Cốc duỗi ngón tay xoa vài cái trên thiết bị hạn chế, sau đó rướn lại gần, cúi đầu hôn lên gáy Liên Xuyên.

Kỷ niệm.

Liên Xuyên quay đầu qua nhìn cậu: “Cậu làm gì vậy?”

“Ừm?” Ninh Cốc cũng nhìn lại hắn, “Tôi hôn anh một cái.”

“Hôn?” Liên Xuyên ngơ ngác, trở tay lại sờ lên gáy mình, “Tôi còn tưởng cậu gãi tôi.”

Ninh Cốc há hốc miệng: “Xúc giác của anh có vấn đề gì không đấy?”

“Chắc là không,” Liên Xuyên duỗi tay nhéo nhéo môi cậu, “Môi cậu hơi khô.”

“Vớ vẩn, tôi đã xối nước cả buổi rồi!” Ninh Cốc quát.

Liên Xuyên liền sờ lên miệng mình: “Tôi thì mềm.”

“Đến đẹp trai anh còn chẳng so với tôi, mà lại so với tôi xem môi ai mềm hơn?” Ninh Cốc lại kinh ngạc một lần nữa.

“Sự thật thôi.” Liên Xuyên tới gần, hôn lên chóp mũi cậu, “Phải không?”

Ninh Cốc nhìn hắn, không nói gì.

Liên Xuyên cũng không nói gì.

Không biết có phải là vẫn còn đang tiến hành so sánh hay không.

“Liên Xuyên!” Bộ đàm trong phòng khách phát ra giọng Lôi Dự, “Đang ở đâu!”

Ninh Cốc còn chưa kịp phản ứng, Liên Xuyên đã không còn ở trong phòng tắm.

“Ở ký túc xá.” Liên Xuyên cầm lấy bộ đàm.

“Thung lũng lạc lối thoát ly.” Lôi Dự nói.

“Cái gì?” Nghe thấy câu này, Ninh Cốc cũng tức khắc lao ra khỏi phòng tắm, “Thoát ly cái gì? Thung lũng lạc lối thoát ly? Thoát ly đi đâu? Đinh Tử vẫn đang ở trong thung lũng lạc lối!”

Xung quanh không ngừng có sắt đen vỡ vụn lăn xuống, đám con dơi kinh hoàng chạy ra từ những lối ra bốn phía thung lũng lạc lối.

Kẻ lữ hành cũng đã chạy từ chủ thành lại đây, không ngừng tụ tập trên hoang nguyên sắt đen.

Thung lũng lạc lối tựa như một hòn đảo thật lớn, đang từ từ nổi lên khỏi mặt đất của hoang nguyên sắt đen.

Mặt đất không ngừng vỡ ra, sắt đen không ngừng tróc xuống, một chỗ phồng lên thật lớn không thấy ranh giới đang chậm rãi xuất hiện trên hoang nguyên sắt đen.

“Cửu Dực!” Trưởng đoàn hét vào bộ đàm, “Cậu đang ở đâu, an toàn không!”

“An —— toàn,” Cửu Dực giương cặp cánh mới, bay vòng quanh bộ phận long ra khỏi mặt đất của thung lũng lạc lối về phía trước, “Cuối cùng tôi cũng có thể thấy rõ thung lũng lạc lối rốt cuộc lớn đến nhường nào.”

“Tinh thần cậu bình thường đi được không!” Trưởng đoàn nói, “Cậu biết đây là chuyện gì không?”

“Không biết,” Cửu Dực nói, “Thung lũng lạc lối có lẽ không thuộc về thế giới này, nó muốn bay đi.”

“…… Vậy thì cứ để nó bay đi như vậy?” Trưởng đoàn không biết phải nói sao.

“Nó dám!” Cửu Dực quát.

“Tôi thấy nó dám đấy!” Trưởng đoàn cũng quát lại một câu.

“Gọi Liên Xuyên và Ninh Cốc lại đây hỗ trợ.” Cửu Dực nói.

“Bọn họ sẽ đến ngay lập tức,” Giọng Lôi Dự vang lên, “Hỗ trợ như thế nào?”

Tiếng cười chói tai của Cửu Dực vang ra cùng lúc từ cả bộ đàm và trên không trung, kèm theo tiếng hô to đầy hưng phấn của gã: “Cái thứ! Oắt con! Quái vật! Không nghe lời như này!”

“…phải trói lại.” Cửu Dực nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.