Dung Thành

Chương 46: Chương 46: “Tôi không quay đầu lại.” Ninh Cốc nói




“Đầu lưỡi thật sự đã biến mất rồi!” Có người hô to một câu.

Những kẻ lữ hành đi theo sau trưởng đoàn và Lý Hướng vừa nghe thấy một câu như vậy đã lập tức náo loạn cả lên, ai nấy cũng đều vặn mạnh bình chiếu sáng lên gần như cùng một lúc, đồng loạt giơ lên cao.

Mép Vịnh Lưỡi chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ vào mỗi lần đi tuần tra mọi khi, giờ đã đột nhiên trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Mà sương mù đen kịt dày đặc đã ép tới sát trước mặt lại khiến mọi người đều sợ ngây người.

Vị trí bọn họ đang đứng, là đầu lưỡi, khoảng cách an toàn khi lại gần Vịnh Lưỡi, bình thường sẽ chỉ có lác đác dân bản địa, hầu hết dân bản địa đều rất ít khi lại gần phần rìa của sương mù dày đặc.

Khoảng cách an toàn trước đây, đã biến mất theo cột mốc của Vịnh Lưỡi, không còn tồn tại nữa.

“Kiểm tra dọc theo rìa sương mù.” Trưởng đoàn nói.

“Chú ý cảnh giác.” Lý Hướng quay đầu nhìn những kẻ lữ hành phía sau, “Đội ngũ đừng tụ lại quá gần nhau, bảo đảm có thể phối hợp với nhau là được.”

Đội ngũ bắt đầu kiểm tra điểm bất thường dọc theo cùng một hướng, trưởng đoàn liếc mắt nhìn Lý Hướng: “Anh đi để ý bọn họ đi, tôi đi kiểm tra kho ngầm.”

“Cùng đi đi,” Lý Hướng nói, “Bên chỗ đội ngũ có người phòng ngự mạnh đi theo rồi.”

“Chỗ tôi sẽ không có vấn đề gì, hiện giờ sương mù dày đặc đã đẩy về đây nhiều như vậy, Lão Quỷ chắc chắn đã phát hiện ra,” trưởng đoàn nói, “Anh ta hẳn sẽ bảo các bạn nhỏ của anh ta đẩy anh ta tới đây, nếu như có anh ta…”

“Vẫn cần phải bảo đảm an toàn,” Lý Hướng kiên trì, “Ý nghĩ của Lão Quỷ còn kiên định hơn cả Lâm Phàm, quỷ thành không thay đổi gì còn đỡ, nếu đã bắt đầu, thì sẽ rất khó bảo đảm lòng người không đổi.”

“Tôi cho rằng chỉ có tôi đa nghi,” trưởng đoàn không từ chối nữa, đi về phía sương mù dày đặc, “Anh cũng đã trở nên đa nghi như vậy từ khi nào rồi?”

“Từ khi rất nhiều dân bản địa bị lây nhiễm bởi thể thí nghiệm chủ thành đưa tới…,” Lý Hướng nói, “Chúng ta thật sự không có đồng minh.”

“Là lỗi của tôi.” Trưởng đoàn nói.

“Không một ai có thể phán định đúng sai,” Lý Hướng nói, “Không một ai có thể phán định thế nào sẽ tốt hơn, không có nếu như, cũng không có giả thiết, còn chẳng thể quay đầu được, đi đến đích mới biết đáp án, không phải sao.”

Đây là lời trưởng đoàn từng nói khi quyết định bắt đầu hợp tác với chủ thành.

Tuy hiện giờ, quan hệ với chủ thành hiển nhiên đã bắt đầu bị phá vỡ, nhưng dưới cái nhìn của Lý Hướng những lời này vẫn có thể áp dụng như cũ.

Không nghe thấy được gì bất thường trong gió, sương đen khiến người ta cảm giác không có bất đồng rõ rệt gì với mọi ngày.

Chỉ là, bởi vì vị trí tương đối của kho ngầm lại bị dịch chuyển vào trong mấy trăm mét, cho nên thời gian ở giữa sương đen dày nhất cũng dài hơn ngày thường không ít.

Sau khi đi được một đoạn, trưởng đoàn dừng lại.

“Cảm nhận được không?” Trưởng đoàn hỏi.

“Chấn động? Cảm nhận được.” Lý Hướng cũng dừng chân.

Chấn động râm ran này.

“Còn nữa.” Trưởng đoàn nói.

Lý Hướng không nói gì, dừng lại tại chỗ một lúc, rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, duỗi tay ra chạm lên mặt đất.

“Có độ ấm.” Lý Hướng nhíu mày.

Quỷ thành luôn lạnh căm, tuy kẻ lữ hành đều đã quen với điều này, nhưng mặt đất lạnh băng giữa gió rét vẫn là cảm thụ trực quan nhất của mọi người đối với giá lạnh, để có thể ngồi xuống mặt đất bất cứ lúc nào, không ít kẻ lữ hành sẽ độn thêm một lớp chất liệu dày dặn vào mông.

Nhưng hiện tại, nhiệt độ của mặt đất đã thay đổi.

Không còn lạnh băng nữa, tuy vẫn chưa được tính là ấm áp, nhưng ít ra cũng đã cao hơn nhiệt độ của gió lạnh.

“Lúc ở bên ngoài không có cảm giác này.” Trưởng đoàn nói.

“Đúng vậy,” Lý Hướng đứng lên, theo sau trưởng đoàn tiếp tục đi vào bên trong, “Trong Vịnh Lưỡi chắc chắn đã xảy ra thay đổi trọng đại nào đó, chúng ta có nên tìm Lão Quỷ trước không?”

“Ừ,” trưởng đoàn gật đầu, “Nhìn xem có thể gọi anh ta tới xung quanh kho ngầm không, nếu không được…”

“Nếu không được thì mang theo người rồi quay lại lần nữa.” Lý Hướng nói.

Trưởng đoàn quay đầu lại nhìn Lý Hướng: “Anh đang sợ sao?”

“Lối thoát vẫn chưa xuất hiện, hủy diệt lại có thể đã bắt đầu,” Lý Hướng nói, “Vào lúc này, mọi chuyện đều phải cẩn thận dè chừng.”

“Có lẽ lời Lâm Phàm nói là đúng,” trưởng đoàn cười, tiếp tục đi về hướng kho ngầm, “Vốn đã không có lối thoát.”

“Không quay đầu lại được nữa,” Lý Hướng nói, “Cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện quay đầu lại.”

Cánh cửa kho ngầm xuất hiện trước mắt bọn họ, nhìn từ khoảng cách này, sương mù dày đặc tràn vào trong thực sự không phải ảo giác, có thể xác nhận lại lần nữa bằng vị trí địa lý.

Hai người đi xung quanh cánh cửa kho ngầm, kiểm tra qua, cửa không có gì bất thường, cũng không phát hiện ra được gì bất thường ở xung quanh.

Ngoại trừ nhiệt độ.

Nhiệt độ của mặt đất ở đây cũng có thay đổi như vậy, không còn là sắt đen lạnh băng nữa.

Nhưng rất nhanh, bọn họ đã phát hiện ra điều bất thường thứ hai, xung quanh lại không hề có bất thường nào, một cách khác lạ.

Gió, sương đen, lạnh giá.

Trống rỗng không có gì.

Không nghe thấy một tiếng động nào của dân bản địa.

Không có tiếng kêu khàn khàn phát ra từ cổ họng của bọn họ, không có tiếng nói mớ để giao lưu với đồng bọn khi bọn họ lang thang khắp nơi…

Xung quanh không có người dân bản địa nào.

Đây là bất thường lớn nhất.

Trưởng đoàn giơ bình chiếu sáng lên, ngón tay đặt lên miệng, thổi một tiếng huýt sáo lảnh lót.

Tiếng huýt trong trẻo, dù ở giữa gió mạnh đến vậy, cũng vẫn có thể vọng đi rất xa.

Sau khi tiếng huýt biến mất, bên tai bọn họ vẫn là tiếng gió đơn điệu như cũ.

Trưởng đoàn lại thổi tiếng thứ hai.

Lý Hướng chậm rãi quay đầu, chú ý động tĩnh xung quanh.

Khi tiếng huýt sáo thứ ba của trưởng đoàn vang lên, trong gió, từ sâu trong Vịnh Lưỡi vang tới tiếng xích sắt bị kéo lê trên mặt đất.

Âm thanh quen thuộc này đã làm hai người họ đều thở phào nhẹ nhõm.

Bất kể có thế nào, bất kể trưởng đoàn đã làm gì với Lão Quỷ đi nữa, sự tồn tại của Lão Quỷ vẫn sẽ làm bọn họ có thể nhẹ nhõm như cũ.

Nhưng chỉ hai giây sau, bọn họ cùng lúc phát hiện ra tiếng xích sắt này không giống với tiếng xích sắt bình thường lắm.

Đã không còn tiếng dân bản địa đi theo hai bên trái phải nữa.

Đã không còn tiếng động khi những bạn nhỏ đi theo Lão Quỷ giúp đẩy cọc sắt nữa.

“Anh ta đã làm đứt dây xích.” Trưởng đoàn và Lý Hướng dựa vào nhau gần như là cùng một lúc.

Lý Hướng giơ cao tay kích phát phòng ngự.

Xích sắt được làm riêng, là tác phẩm của Lâm Phàm, trước đây được dùng để khống chế dân bản địa, không ai nghĩ tới có một ngày nó sẽ được dùng trên người Lão Quỷ, cũng không một ai nghĩ tới sẽ có ngày Lão Quỷ chặt đứt xích sắt.

Sống chết có nhau.

Ngoài sống chết, bọn họ càng thấu hiểu đối phương hơn, Lão Quỷ có mọi năng lực của dân bản địa, nếu như đã không còn bị trói buộc, cả hai bọn họ hợp lại cũng có thể không phải là đối thủ.

Một bóng đen cao lớn chậm rãi đi ra từ giữa sương mù dày đặc, ánh sáng từ bình chiếu sáng chiếu lên người gã, đổ ra sương mù dày đặc phía sau một cái bóng càng cao lớn hơn.

“Tìm tôi?” Lão Quỷ đứng yên, giọng nói khàn đặc vỡ vụn giữa gió, bay tới đây.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Trưởng đoàn nói, “Nhiệt độ mặt đất không bình thường.”

“Chính là những thứ đó,” Lão Quỷ thở hổn hển, “Đã không còn nữa.”

“Các bạn nhỏ của anh đâu?” Lý Hướng hỏi, “Đều đã đi lánh nạn rồi sao?”

Lão Quỷ nở nụ cười: “Sao thế được, các bạn nhỏ đang đợi các anh.”

Câu này vừa nói ra, trưởng đoàn và Lý Hướng đã chắc chắn rằng Lão Quỷ xuất hiện không chỉ bởi vì tiếng huýt sáo.

Trưởng đoàn giơ cánh tay lên rồi nhấn xuống, sóng khí cuốn từ dưới chân trào ra bốn phía, sương đen bị xốc lên, theo sóng khí mạnh mẽ này, Lão Quỷ bị đẩy đi hơn mười mét.

Ngay sau đó, Lý Hướng kích phát phòng ngự, chặn lại trước mặt Lão Quỷ.

“Đây là cơ hội cuối cùng của anh.” Lão Quỷ chậm rãi ngồi xổm xuống, tay sờ xuống mặt đất, “Câu này nghe quen không? Trưởng đoàn.”

“Gây xung đột vào lúc này không có lợi cho bất cứ ai cả.” Trưởng đoàn nói.

“Gây xung đột vào lúc nào, cũng đều không có lợi,” Lão Quỷ cố hết sức dùng giọng khàn khàn chậm rãi nói, “Nhưng xung đột sẽ mãi mãi ở đó…”

“Cơ hội gì?” Lý Hướng hỏi.

“Đóng hẳn kho ngầm,” Lão Quỷ nói, “Cơ hội cuối cùng.”

“Thứ trong kho ngầm còn chưa bắt đầu được sử dụng.” Trưởng đoàn nói.

“Tôi đã thấy Ninh Cốc,” Lão Quỷ thở hổn hển từng hơi, “Nó đã trưởng thành.”

Lý Hướng đột nhiên nhíu chặt mày.

“Tôi đã muốn bắt nó, nhưng…” Lão Quỷ cười, chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất, “Có linh cẩu đi theo nó… Nếu như không có linh cẩu kia, tôi chắc chắn đã bắt được nó… Các anh đã bảo vệ nó quá tốt, quá ngây thơ, quá trượng nghĩa…”

“Anh sẽ vĩnh viễn không thể bắt được nó,” trưởng đoàn nói, “Tôi sẽ không để anh chạm vào nó.”

“Thật vậy sao?” Lão Quỷ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào trưởng đoàn, “Chỉ chốc nữa thôi nó sẽ tự mình tới đây.”

Trưởng đoàn không nói gì, chỉ một lần nữa hạ cánh tay xuống.

Lần này, thứ cuốn từ dưới chân lên đã không còn là sóng khí nữa, mà là mặt đất sắt đen bị sóng khí đánh vỡ nát, vô số những mảnh vỡ sắc bén bị xốc lên, bay ào ào về phía Lão Quỷ.

Cùng với phòng ngự, Lý Hướng cũng phóng ra tấn công, những mảnh vỡ này đột ngột tăng tốc giữa không trung, cắt qua gió, phát ra những tiếng vun vút chói tai, đánh vào người Lão Quỷ.

Lão Quỷ lại đón lấy những mảnh vỡ này, chậm rãi nhấc chân, bước ra một bước.

Hầu hết những mảnh vỡ đánh lên thân thể gã đều hóa thành những mảnh vụn trong nháy mắt, khói đen tan ra giữa gió, mà khi bước ra bước thứ hai, gã đã cứ thế phá tan phòng ngự của Lý Hướng.

Chấn động dưới chân lại đột ngột lan tới một lần nữa, khác với cảm nhận trước đó, mãnh liệt hơn rất nhiều.

“Thời gian khéo lắm,” Giọng nói khàn khàn của Lão Quỷ vang lên, “Đến đây đi, đồng bạn sống chết của tôi.”

Lúc tiếng nổ mạnh thật lớn vang tới, Ninh Cốc đang nằm ngủ gục xuống mặt đất cạnh cửa.

Nhưng cũng không ngủ quá say, cùng lúc nghe thấy âm thanh này, cậu đột nhiên mở mắt ra.

Mà dù sao trong phòng cũng còn có một Liên Xuyên phản ứng không cần thời gian chờ, cậu còn chưa kịp đứng dậy, Liên Xuyên đã đạp lên lưng cậu, mở cửa lao ra ngoài.

Vẫn nên chọn nơi nào đó thích hợp để ngủ, không thể ngủ ở cạnh cửa…

Ninh Cốc nhanh chóng nhảy dựng dậy, lao ra ngoài theo: “Là cái…”

Còn chưa nói xong đã im bặt.

Phía Vịnh Lưỡi đằng xa, sương đen như bị một thứ gì đó chém cho một nhát, vết nứt lan từ dưới lên trên, không ngừng nổ thành cả một mảng tia lửa điện.

“Đằng đó là Vịnh Lưỡi,” lúc mở miệng ra nói, giọng Ninh Cốc cũng run lên, “Trưởng đoàn và Lý Hướng, cùng với người của đội tuần tra vẫn đang ở Vịnh Lưỡi.”

“Đồng phục của tôi ở đâu?” Liên Xuyên hỏi.

“Bị khóa trong hòm.” Ninh Cốc lập tức hiểu ra, xoay người chạy vào trong nhà, đồng phục của Liên Xuyên bị trưởng đoàn đựng trong một cái hòm giao cho cậu trông giữ, chỉ có vân tay của cậu mới mở ra được.

Ngay khi Liên Xuyên mặc đồng phục vào, bọn họ sẽ đều có thể biết được, là Ninh Cốc mở cái hòm ra.

Ninh Cốc lấy đồng phục ra ném cho Liên Xuyên: “Anh muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, hay là muốn giúp bọn họ?”

Liên Xuyên thay sang đồng phục thật nhanh, sau khi ánh sáng xanh trên đồng phục lóe lên, hắn liếc mắt nhìn Ninh Cốc: “Giờ mới hỏi?”

“Đúng vậy,” Ninh Cốc nói, “Anh muốn nói với tôi, phán đoán của tôi về anh sai rồi hả?”

“Không.” Liên Xuyên ấn lên cái nút bên sườn chân, bên sườn quần đồng phục bật ra một cái nắp nhỏ, hắn lấy từ bên trong ra một thứ gì đó tỏa ra ánh sáng xanh.

Bốn cái vòng nối liền với nhau, trên mỗi cái vòng đều có góc nhọn sắc bén, hắn đeo thứ này lên trên tay trái mình.

“Anh còn có thứ này?” Ninh Cốc hơi ngạc nhiên, “Nếu thật sự gặp phải chuyện gì đó, thứ này có tác dụng gì sao?”

“Nếu không thì cậu đi hỏi thử trưởng đoàn xem, trong cái hòm mang tôi lại đây còn có vũ khí gì khác không.” Liên Xuyên nắm nắm tay trái, bốn điểm sáng xanh dừng lại trên bức tường cạnh đó.

Tiếp đó hắn hạ tay xuống, điểm sáng xanh trượt xuống theo.

Trên bức tường tức khắc đã bị vạch ra bốn cái rãnh.

“Được rồi!” Ninh Cốc nhanh chóng hô to, duỗi tay tới phất phất trước mặt hắn, “Gió lọt vào rồi! Lần sau anh khoe vũ khí thì đừng làm ở trong phòng được không!”

“Cậu đừng qua đó.” Liên Xuyên buông tay ra, đi về phía cửa.

“Cái gì?” Ninh Cốc ngơ ngác.

“Lão Quỷ kia,” Liên Xuyên quay đầu lại nhìn cậu, “Không đáng tin, cậu có nghĩ tới vì sao trưởng đoàn, Lý Hướng và Lâm Phàm đều quan tâm cậu như vậy không?”

Vì tôi là visual của quỷ thành chứ sao.

“…Không biết,” Ninh Cốc cau mày, “Có thể là cha mẹ tôi… Nhưng không ai nhắc gì về cha mẹ với tôi…”

“Nếu cậu rất quan trọng đối với bọn họ,” Liên Xuyên nói, “vậy thì đối với Lão Quỷ, cậu cũng quan trọng như vậy, đừng tới nộp mạng.”

Liên Xuyên đi ra ngoài cửa, Ninh Cốc chạy theo.

Hắn dừng lại, quay đầu về nhìn Ninh Cốc: “Tôi sẽ không làm mấy người trưởng đoàn bị thương.”

“Tôi biết anh sẽ không,” Ninh Cốc cũng nhìn lại hắn, “Nhưng tôi không thể rụt đầu ở đây được.”

Từ khu công sự vọng tới âm thanh ồn ào, có thể nhìn thấy trên nóc nhà xuất hiện những kẻ lữ hành đang chạy nhảy thật nhanh.

Vịnh Lưỡi đã xảy ra chuyện, thủ lĩnh cùng rất nhiều đồng bạn của bọn họ đang ở Vịnh Lưỡi, không cần ai hạ lệnh, tất cả mọi người đều chạy ra khỏi khu công sự, lao về hướng Vịnh Lưỡi.

“Cho dù mấy người trưởng đoàn và Lý Hướng làm gì, cho dù giữa bọn họ có bất đồng gì đi nữa,” Ninh Cốc nói, “Bọn họ cũng đều là bậc cha chú đã nuôi nấng tôi lớn lên, tất cả mọi thứ tôi có đều là bọn họ cho tôi.”

Liên Xuyên nhìn cậu không nói gì.

“Trừ phi anh trói tôi lại trong phòng, còn không đánh gãy chân tôi tôi cũng sẽ bò qua đó.” Ninh Cốc nói.

Liên Xuyên cử động cánh tay.

“Anh dám!” Ninh Cốc lập tức lùi ra phía sau một bước, trợn trừng mắt nhìn hắn.

“Đi thôi,” Liên Xuyên xoay người đi, “Kẻ lữ hành Ninh Cốc.”

Lần này Liên Xuyên không tóm cậu bay đi nữa, xung quanh có nhiều kẻ lữ hành đều đang chạy, Ninh Cốc cũng không muốn tạo nên hiểu lầm.

Hơn nữa cậu còn cần nhìn rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không chỉ riêng Vịnh Lưỡi.

“Mặt đất nứt! Coi chừng mà tránh!” Lúc chạy đến bãi tha ma kim loại, có người hét to một câu từ phía trước.

Cổ áo Ninh Cốc bị thít chặt.

Vài giây sau cậu nhìn thấy bãi tha ma kim loại đã bị tia lửa điện chiếu sáng rực cả một vùng.

Một khe nứt rộng mấy mét, xuyên qua giữa bãi tha ma kim loại, tia lửa điện không ngừng chớp lên khóa lại trong sương đen xông thẳng lên không trung, như thể muốn xé rách màn sương này, tới độ cao gần trăm mét mới lặn vào trong sương đen.

Có kẻ lữ hành cẩn thận lại gần khe nứt, một đường tia lửa điện lóe lên, bắn trúng vào thân thể người đó, người đó còn chưa kịp phát ra bất cứ âm thanh nào, đã hóa thành một đám mảnh vụn giữa gió dữ, tan biến.

“Đừng lại gần ánh sáng đó,” Giọng Lâm Phàm vọng tới từ phía sau, lần đầu tiên Ninh Cốc nghe thấy Lâm Phàm dùng giọng cao như vậy để hô, “Mọi người chia thành đội hình dựa theo huấn luyện, đến Vịnh Lưỡi xong thì đầu tiên tập kết rồi hẵng hành động, chờ mệnh lệnh của tôi.”

“Rõ—” Đám kẻ lữ hành đồng loạt hô lên, lúc một lần nữa chạy về phía trước, bọn họ bắt đầu chậm rãi tìm thành viên được phân tới cùng đội với mình trên đường.

“Ninh Cốc trở về.” Lâm Phàm đi tới.

“Không.” Ninh Cốc trả lời rất kiên quyết.

“Chưa chắc chúng ta đã có thể đảm bảo an toàn cho cháu.” Lâm Phàm nói.

“Tự tôi có thể.” Ninh Cốc nói.

Lâm Phàm nhìn cậu: “Từ giờ trở đi, mỗi một quyết định của cháu, đều sẽ không quay đầu được lại nữa.”

“Tôi sẽ không quay đầu lại.” Ninh Cốc nói.

Lúc Liên Xuyên duỗi tay tới, Ninh Cốc giữ chặt cổ áo và lưng quần mình: “Phiền anh kéo tay tôi.”

Liên Xuyên nắm lấy cánh tay cậu, rõ ràng là không dễ dùng sức, lúc cậu còn chưa phản ứng lại, Liên Xuyên đã nắm chặt lấy cổ tay cậu.

Cảm giác này…

Còn giống bay hơn.

Liên Xuyên không đi trên mặt đất, trên bãi tha ma kim loại có vô số máy móc và giá sắt đồng nát không biết từ đâu tới, cao thấp lô nhô, phảng phất như một đống bia mộ.

Liên Xuyên kéo cậu bay trên những “bia mộ” đó, bay về phía trước.

Bên tai là tiếng gió thét gào, trước mắt là một góc quỷ thành chưa bao giờ sáng ngời như vậy, cúi đầu sẽ có thể nhìn thấy những khe nứt đang không ngừng bắn lên tia lửa điện.

Quỷ thành bỗng nhiên trở nên xa lạ.

Liên Xuyên đi mãi theo khe nứt về phía trước.

Khe nứt này có một đoạn cũng rất hẹp, chỉ khoảng một cánh tay, có nơi lại rộng tới mấy mét, kéo dài tới Vịnh Lưỡi, như thể muốn chém quỷ thành ra làm hai nửa.

Bọn họ tới Vịnh Lưỡi trước mọi kẻ lữ đến chi viện.

Vịnh Lưỡi đã thay hình đổi dạng, hoàn toàn không còn là cảnh tượng trong ký ức.

Từ đây, khe nứt đã biến thành mấy khe, vươn ra từ sâu trong Vịnh Lưỡi, sương đen vẫn còn đó như cũ, nhưng bên dưới mảng lớn sương đen là tia lửa điện không ngừng chớp lên như thể sẽ phá tan vòng vây bất cứ lúc nào.

“Đến kho ngầm,” Ninh Cốc nói, “Ở kho ngầm đều là kẻ lữ hành, nếu xảy ra chuyện, mấy người trưởng đoàn chắc chắn sẽ đến kho ngầm đầu tiên.”

“Xung quanh không có dân bản địa,” Liên Xuyên nói, “Chắc chắn đã có thay đổi lớn nào đó.”

“Anh chắc không?” Ninh Cốc nói.

“Không,” Liên Xuyên nói, “Nhưng tôi có thể cược.”

“Cược?” Ninh Cốc hỏi.

“Ở thung lũng lạc lối, tôi đã từng cược một lần,” Liên Xuyên nói xong thì lập tức lao vào Vịnh Lưỡi, “Cậu tốt nhất hãy làm cho tôi cược đâu thắng đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.